Nhìn thấy bóng lưng của chàng thiếu niên trước mặt, Tang Lê rất đỗi ngạc nhiên.
Tại sao cậu lại ở đây……
Diệp Bân bị đá ngã lăn xuống đất, Trạm Thiến Tuyết sợ hãi, lập tức chạy tới: “A Bân, anh không sao chứ?!”
Trong một khoảnh khắc, có rất nhiều người nhìn qua.
Diệp Bân ôm bụng, cau mày đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Quảng Dã đang đứng trước mặt mình.
Trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Bân loạng choạng đứng dậy, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ như dã thú: “Quảng Dã, con mẹ nhà mày, hôm nay vừa vặn tao cũng muốn dạy cho mày bài học, đúng lúc mày lại chủ động vác xác tới!”
Quảng Dã cười: “Có bản lĩnh thì tới đi.”
Trước giờ Quảng Dã chưa từng đánh lộn gây nên tiếng đồn gì, tuy nhiên tất cả mọi người đều có chút sợ hãi cậu, nhưng lần này bị giẫm đạp như thế này, Diệp Bân không nhịn được lao về phía trước.
Quảng Dã giơ tay đấm một quyền, Diệp Bân cũng tiện tay kéo cậu ngã xuống quầy rau quả gần đó, hai bên vật lộn với nhau, Trạm Thiến Tuyết lao tới giúp đỡ, thấy vậy, bốn tên côn đồ khác ngoài trường thả Trương Bác Dương ra và bao vây Quảng Dã. Thấy vậy, Nhiếp Văn đang đứng ở một bên lập tức lao tới tham gia.
Cảnh tượng lập tức trở nên kinh hãi và hỗn loạn.
Tiếng la hét vang lên từ khắp nơi.
Rất nhanh, có mấy bác bảo vệ trong trường thấy được chạy lại, Dụ Niệm Niệm hét lớn: “Bảo vệ tới rồi, đừng đánh nhau nữa!”
Diệp Bân nghe thấy tiếng động muốn bỏ chạy nhưng lại bị Quảng Dã tóm lấy, đè lưng xuống đất, Trạm Thiến Tuyết quay người muốn chạy đi nhưng lại bị một cánh tay giữ chặt lại.
Cô kinh hãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tang Lê.
Trong khung cảnh hỗn loạn, các bác bảo vệ vội chạy tới.
–
Sự ồn ào, náo động dần dần im bặt.
Những đám mây màu hồng tan thành từng mảng, ánh chạng vạng cuối cùng buông xuống sau ngọn núi, bầu trời hoàn toàn tối sầm.
Tại phòng bảo vệ của trường Giang Vọng.
Lúc này, bên trong có rất đông người, giống như đang quây quần đón năm mới vậy.
Tất cả những người có mặt tại hiện trường vừa rồi đều bị đưa đến, không thiếu một ai.
Trong phòng, mấy nam sinh ngoài trường ngồi xổm trong góc, mặt Diệp Bân sưng phù như đầu lợn, mắt phải xanh đen, mũi chảy máu, trên đầu có mấy chiếc lá rau treo lủng lẳng. Đám bạn bên cạnh cũng bị bầm mũi, sưng mặt, kêu than đau đớn.
Một bên, tóc tai Trạm Thiến Tuyết rối bù, trong lúc giằng co lôi kéo kêu ngừng đáng, cô ta cũng bị đánh nhầm, khóe miệng bị sứt, trên trán còn có vết máu.
Các giáo viên liên quan và lãnh đạo nhà trường đang trên đường đến đây, bác sĩ của trường đang điều trị vết thương cho các học sinh bị thương.
Đám người Dụ Niệm Niệm và Tang Lê cùng bị gọi tới để phối hợp điều tra, trước tiên cô bôi thuốc lên vết xước trên mặt Trương Bác Dương: “Nhịn một chút nhé.”
“Không… không sao đâu, cậu cứ bôi đi, tôi… tôi không đau đâu.”
“Không đau cái đầu cậu, cậu nói xem cậu lấy đâu ra lá gan to như vậy? Vừa mới bắt đầu đã muốn một mình đánh nhau với một đám người.”
Nhiếp Văn vừa cười vừa chườm đá lên trán vừa nói: “Này, thật sự là như vậy sao? Trương Bác Dương, cậu đúng chuẩn là đàn ông chân chính đấy.”
“Đó không phải hôm nay là… là sinh nhật của Niệm Niệm sao, tôi phải… bảo vệ cậu ấy.”
Dụ Niệm Niệm thở dài: “Sinh nhật của mình thật tuyệt vời, trời ơi, mình đoán chúng ta đành phải hẹn nhau ăn tối vào một ngày khác thôi.”
Mấy người đang bôi thuốc, Tang Lê ngồi bên cạnh lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi ở ghế trong cùng.
Nam sinh không chút cảm xúc tựa lưng vào ghế, đôi chân dài hơi hơi banh ra, chiếc áo sơ mi đen ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào người, tôn lên vòng eo săn chắc.
Cậu có chiếc mũi cao thẳng, đường quai hàm sắc sảo, còn có một số vết thương chảy máu trên gò má và cánh tay, càng làm tăng thêm vẻ ngoài hoang dã của cậu.
Vết thương của cậu không nghiêm trọng.
Ngược lại, bọn côn đồ đối diện dường như đã bị đánh đến bầm dập.
Bác sĩ đang điều trị vết thương cho bọn côn đồ bỗng cất tiếng nói với Tang Lê: “Bạn học này, cháu đang rảnh có thể giúp tôi khử trùng cho bạn học Quảng Dã được không?”
Tang Lê sửng sốt một chút, mấy giây sau, cô cầm iodophor và bông gòn đi tới trước mặt Quảng Dã, ngập ngừng nói: “Quảng Dã…”
Một giọng nữ nhẹ nhàng như nước rót vào tai.
Quảng Dã mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Chuyện là… bác sĩ của trường bảo mình tới khử trùng vết thương cho cậu.”
Quảng Dã nhổm người ngồi dậy, thanh âm nhẹ nhàng: “Để tôi tự làm.”
Tang Lê đành phải đưa đồ cho câu, thấy cậu chỉ lấy iodophor, chống khuỷu tay lên chân, tay kia mở nắp, đổ thẳng lên vết thương trên cánh tay mà không hề thay đổi sắc mặt rồi lau đi với vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Tang Lê sửng sốt.
Người này không biết đau sao?
Cậu đã tự mình làm nên Tang Lê đành phải quay về chỗ ngồi, Nhiếp Văn chú ý tới cảnh tượng này thì mỉm cười với cô: “Không sao đâu, đối với A Dã, đánh nhau là chuyện bình thường. Vừa rồi cậu thấy cậu ta đánh nhau dữ dội như thế nào rồi đấy, tôi có cũng như không, cậu ấy một mình đánh năm người cũng không có vấn đề gì.”
Tang Lê nghĩ tới trận chiến vừa rồi của Quảng Dã, dường như cậu thực sự muốn đánh chết người.
Chẳng trách các bác sĩ của trường nhận ra cậu, có lẽ là khách quen của phòng y tế…
Dụ Niệm Niệm: “Công nhận là Quảng Dã ngầu thật đấy, cậu ấy đã thay chúng ta trút giận. Các cậu nhìn xem, Trạm Thiến Tuyết ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.”
Chẳng mấy chốc, giáo viên đã đến.
Ngoại trừ Lôi Đan và giáo viên chủ nhiệm của các lớp năm cuối, còn có thầy Lại Quốc Dự, hiệu trưởng của trường.
Lôi Đan vừa bước vào, khi nhìn thấy bọn họ, trong lòng bà ta lập tức trầm xuống.
Lại Quốc Dự không ngờ khai giảng chưa đầy một tháng lại xảy ra bạo loạn ở cổng trường, nhìn thấy căn phòng chứa đầy học sinh lúc này, đầu thầy tức giận muốn nổ tung: “Đánh nhau ở cổng trường, các cô các cậu định làm phản hả?! Quảng Dã, Nhiếp Văn, tại sao cứ có cuộc ẩu đả nào là đều có mặt hai cậu thế hả?!”
Nhiếp Văn bất đắc dĩ nói: “Thật oan uổng cho bọn em quá đi thầy hiệu trưởng ơi, lần này không phải do chúng em khơi mào mà.”
“Thầy hiệu trường, những nam sinh này từ bên ngoài trường học đến gây phiền toái cho chúng em, thấy bọn họ đánh Trương Bác Dương nên Quảng Dã và Nhiếp Văn tới giúp đỡ thôi ạ!” Dụ Niệm Niệm cũng nhanh nhảu lên tiếng.
Lại Quốc Dự không ngờ bọn họ đánh nhau là vì giúp đỡ bạn, lại còn đánh những người ngoài trường ra thành ra như thế kia, lạnh lùng nhìn Diệp Bân: “Cậu thành thật cho tôi biết, hôm nay cậu đến trường chúng tôi làm gì?”
Trạm Thiến Tuyết lén nháy mắt với Diệp Bân, muốn cậu ta tìm cớ để lảng tránh, nhưng cậu ta lại không nhìn cô ta chút nào, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thành thật cái quái gì? Sáng nay Quảng Dã bắt nạt bạn gái em như vậy, cô ấy nhờ em dạy cho bọn họ bài học nên em mới tới đây.”
Sắc mặt Trạm Thiến Tuyết tối sầm: “Diệp Bân!”
“Làm sao, em bị bắt nạt, anh lại không thể tới đây giúp em được sao?”
Nhiếp Văn cười khẩy: “Còn muốn đòi công lý cơ đấy, có người mặt sưng như đầu lợn kia kìa.”
Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương không nhịn được cười, Diệp Bân ngượng ngùng gắt gỏng: “Hôm nay là ngoài ý muốn, để xem lần sau bọn tao sẽ xử lý chúng mày như thế nào.”
Cậu ta đứng thẳng lên, lười biếng liếc nhìn Lại Quốc Dự, “Nếu không còn việc gì. Vậy bọn em đi được chưa?”
“Ai cho cậu đi! Cậu đã được phép đi chưa?!”
Lại Quốc Dự rống lớn: “Cậu đánh học sinh Giang Vọng của chúng tôi bây giờ còn muốn rời đi?! Cũng may hôm nay mấy đứa nó không có vấn đề gì, nếu gây hậu quả nghiêm trọng thì sẽ phải ngồi tù đấy. Cậu cho rằng đó chỉ là trò đùa của mấy người các cậu thôi sao?! Tôi đã gọi cho lãnh đạo trường của cậu rồi, ông ấy sẽ tới đưa các cậu về dạy bảo lại, cứ ở yên đấy, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ giữ cậu lại! “
Lại Quốc Dự dứt lời, toàn bộ mọi người đều im lặng.
Diệp Bân bị chấn động, cậu ta banh mặt không nói một lời.
Lại Quốc Dự quăng ánh mắt giận dữ về phía những người trong phòng: “Bây giờ, hãy giải thích cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.”
Dụ Niệm Niệm vốn nhanh mồm nhanh miệng, cô nhanh chóng chủ động nói rõ ràng mọi việc, tiện thể kể luôn việc Tang Lê và Lữ Nguyệt trước đó bị ức hiếp khiến cho đám người chuyên đi bắt nạt bạn bè không thể biện minh.
Lại Quốc Dự nghe xong thì nhìn về phía Trạm Thiến Tuyết: “Em có biết đây là bắt nạt trong khuôn viên trường không?! Em đã dùng nhiều thủ đoạn sau lưng các thầy cô để áp đặt bạn bè, thậm chí còn rủ rê nam sinh trường ngoài đến để trả thù. Trạm Thiến Tuyết, thầy nói cho em biết, đây là chuyện lớn rồi em biết không hả?!”
Đôi môi Trạm Thiến Tuyết run cầm cập, cô ta cúi đầu không nói nên lời.
Lại Quốc Dự tức giận, đột nhiên điện thoại di động của thầy reo lên, là thầy Lâm Kiện gọi tới, trưởng khoa giáo vụ, thầy ấy bước ra ngoài nghe, lông mày dần dần nhăn lại thành một đường, cuối cùng cất tiếng nói:
“Tôi không biết… Được rồi, tôi sẽ báo cho phụ huynh các em đó ngay bây giờ.”
Sau đó Lại Quốc Dự nói với Lôi Đan: “Gọi điện cho bố mẹ của Trạm Thiến Tuyết, Lữ Nguyệt, Khả Phi, Cư Na. Sự việc này rất nghiêm trọng, cần phải mời phụ huynh của các em đó tới”
“Vâng ạ.”
Sau đó, thầy ấy lại bấm số.
Năm phút sau, đầu kia nghe máy, Lại Quốc Dự nói rằng họ đã thông báo cho bố mẹ các em học sinh rồi.
Kha Phỉ nghe được bố mẹ sẽ được gọi tới, cô ta lúng túng trình bày: “Thầy giáo, hôm nay em không tham gia ẩu đả, trước đó cũng không làm gì…”
Lại Quốc Dự: “Trước đây em không tham gia bắt nạt bạn cùng lớp sao? Không có tham gia bắt nạt bạn học trong trường sao?! Không ai có thể trốn thoát được việc này đâu!”
Kha Phỉ không thể chối cãi bất cứ điều gì, cô ta nhìn sang dì của mình là Lôi Đan cầu xin sự giúp đỡ, nhưng Lôi Đan lại ngoảnh mặt đi, không nhìn cô ta chút nào.
Lòng cô ta run lên, nhận ra quả báo sắp ập đến, cô suy sụp muốn òa khóc.
Mọi người đang đợi trong im lặng chờ đợi, Trạm ThiếnTuyết nhận được tin nhắn từ điện thoại di động của cô, là một người bạn ở ngoài trường: [Cậu thế nào rồi? Ổn chứ? Bị bắt à? ]
Cô cố chịu đựng sự nóng nảy trong lòng, gõ vài chữ: [Không sao, mẹ tôi sẽ đến, mẹ tôi sẽ giải quyết được hết. ]
Cho dù lãnh đạo nhà trường có can thiệp vào chuyện này thì sao. Tang Lê, một người mới chuyển đến từ nơi khác và gia đình nghèo khó của Lữ Nguyệt, có thể tạo ra bao nhiêu rắc rối trước mặt gia đình cô ta chứ? Cuối cùng thì mọi chuyện rồi sẽ lắng xuống thôi.
Chẳng bao lâu, giáo viên trường nghề đã đến, thầy ấy nói vài câu rồi xin phép đưa đám Diệp Bân về trường kiểm điểm lại. Sau khi bọn côn đồ rời đi, mẹ của Lữ Nguyệt là người đến đầu tiên.
Bà ấy rất thấp, mặc áo sơ mi xanh hồng, chân đi giày da màu nâu sẫm, nhìn thấy một căn phòng chật kín người, bà ấy rụt rè gật đầu chào cô giáo, vội vàng dò hỏi có chuyện gì.
Thấy vậy, từ đáy lòng Trạm Thiến Tuyết cười khinh miệt, tâm tình cũng thả lỏng hơn.
Lúc đầu, mẹ Lữ tưởng là do Lữ Nguyệt học hành kém nên lo lắng suốt đường đi, nhưng không ngờ khi nghe tin con gái mình bị bắt nạt ở trường đã lâu, bà không nói nên lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Thầy Lại Quốc Dự đang an ủi hai mẹ con thì một người phụ nữ khác bước vào.
Trái ngược với mẹ Lữ, đối phương đeo đầy vàng bạc, xách túi da cá sấu, dáng vẻ cao sang tiến vào, đúng chuẩn bộ dáng của một phu nhân giàu có.
Đó là mẹ của Trạm Thiến Tuyết.
Người phụ nữ bước vào, nhìn thấy Trạm Thiến Tuyết, đầu tiên là bà ta lườm cô ta một cái, sau đó mỉm cười đi về phía thầy Lại Quốc Dự cùng các giáo viên khác: “Thầy Lại, cô giáo chủ nhiệm, xin chào các thầy cô. Thực xin lỗi lại gây phiền toái cho các thầy cô rồi…..”
Bà ta nồng nhiệt chào hỏi: “Các thầy cô, lâu rồi không gặp, tôi có mang đến biếu các thầy cô một ít quà nhỏ, Tiểu Triệu, mang đồ vào đây.”
Mẹ Lữ nhìn thấy vậy, liếc nhìn mẹ Trạm Thiến Tuyết ăn mặc sang trọng, trong lòng bà khẽ run, nắm chặt tay Lữ Nguyệt, bước sang một bên, không dám lên tiếng nữa.
Tài xế bưng túi lớn túi nhỏ đi vào, thấy bà ta lại làm như vậy, thầy Lại Quốc Dự đau đầu: “Mẹ Thiến Tuyết, những thứ này chúng tôi không thể nhận được.”
“Ai da, những thứ này cũng không đắt, muộn thế này chắc hẳn các giáo viên vẫn chưa ăn tối đâu nhỉ? Hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé? Tôi đã đặt nhà hàng rồi.”
“Không cần đâu, mẹ Thiến Tuyết này. Hôm nay tôi gọi bà tới đây để nói về việc con gái bà đã bắt nạt các bạn cùng lớp ở trường. Chắc hẳn là bà đã biết tình hình chung trên đường tới đây rồi. Bà nên biết rằng bản chất của việc này đang rất tệ.”
“Vâng, tôi biết rồi, tôi thực sự xin lỗi, tất cả là do tôi quá bận nên không thể giáo dục Thiến Tuyết tốt được.”
Mẹ Trạm nhìn thấy sự nghiêm túc thẳng thắn của Lại Quốc Dự, bà khẽ mỉm cười, lập tức kéo Trạm Thiến Tuyết lại: “Con nhỏ nha đầu chết tiệt này! Mẹ đã bảo con tránh xa đám con trai không đứng đắn đó ra rồi mà, sao con vẫn chơi với bọn chúng. Đã không chịu học hành chăm chỉ còn dám bắt nạt bạn cùng lớp!”
Mẹ Trạm nghiêm khắc khiển trách con gái, sau đó quay đầu nhìn Lại Quốc Dự: “Thầy hiệu trưởng, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút có tiện không ạ?”
Lại Quốc Dự do dự nhưng vẫn cùng mẹ Trạm bước sang phòng bên cạnh.
Cách đám đông một chút, mẹ Trạm mỉm cười với thầy: “Thầy hiệu trưởng, đây đều là lỗi của Thiến Tuyết, tôi hứa sẽ giáo dục nó thật tốt.”
“Cô đúng là phải nên dạy bảo em ấy thật tốt.”
“Vâng, vâng,” mẹ Trạm mỉm cười, giọng điệu hơi thay đổi, “Vậy thầy thấy đấy… chúng ta hãy giải quyết chuyện này một cách đơn giản được không ạ? Chuyện này, Thiến Tuyết đã ghi nhớ hình phạt trước đó rồi, nếu lại làm chuyện này ầm ỹ lên tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của nó ạ.”
“Việc này đã liên quan đến bạo lực học đường rồi, tôi e rằng…”
“Với lại, rốt cuộc chuyện này cũng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng đó thôi? Đây là mâu thuẫn giữa bọn nhỏ với nhau, có thể dễ dàng giải quyết riêng tư mà thầy.”
Mẹ Trạm liếc nhìn mẹ Lữ ở bên ngoài, “Tôi cũng biết thầy làm lãnh đạo rất khó, thôi thế này, hay là thầy nói với bọn họ rằng chúng tôi sẵn sàng bồi thường và xin lỗi, những bậc cha mẹ đó nhất định sẽ chấp nhận thôi.”
Mẹ Trạm hạ giọng: “Tôi sẽ nói chuyện với anh rể tôi, thầy yên tâm, sẽ không làm khó tới thầy đâu ạ.”
Anh rể của mẹ Trạm là một trong những giám đốc của trường trung học tư thục Giang Vọng.
Nhiều chuyện đã xảy ra trước đây đều vì sự bao che của ông ta mà bị lắng xuống.
Lại Quốc Dự bất lực dẫn đến tức giận: “Mẹ Thiến Tuyết này, cô cho rằng tiền có thể che đậy vấn đề của con cô sao? Đây không phải là chuyện lần một lần hai. Cô xem con cô có hối cải, thay đổi gì không?”
Lại Quốc Dự nhìn bà ta, đổi chủ đề: “Mà cũng chưa chắc bố mẹ của những học sinh kia đã đồng ý hòa giải nội bộ——Mẹ của Quảng Dã là Tống tổng của tập đoàn Tống Thị, cô cũng biết mà đúng không? “
Nhà họ Quảng có cổ phần trong trường rất cao, họ Trạm cũng không đáng được nhắc tới trước mặt bọn họ, mẹ Trạm ngơ ngác hỏi: “Nhà họ Quảng không liên quan gì đến chuyện này phải không? Đứa nhỏ Quảng Dã hôm nay chỉ đơn giản là tới giúp, nhưng Thiến Tuyết và nó vốn không có mâu thuẫn gì phải không ạ?”
Lại Quốc Dự chưa kịp trả lời thì cánh cửa phòng an ninh lại bị đẩy ra——
Một người phụ nữ bước vào.
Bà mặc một chiếc áo choàng màu nâu sẫm, mái tóc dài màu nâu được búi gọn gàng, trên tay cầm một chiếc túi, khoe trọn khí chất.
Lại Quốc Dự vừa nhìn thấy bà, thầy lập tức bước tới: “Tống tổng, thật xin lỗi vì để cô phải tốn công sức đến đây…”
Mọi người đều nhận ra Tống Thịnh Lan và đều sửng sốt.
Tại sao bà ấy lại xuất hiện?!
Nhiếp Văn kinh ngạc nhìn Quảng Dã: “Mẹ kiếp, cậu không có khởi xướng đánh nhau, tại sao giáo viên cũng gọi cả mẹ cậu tới thế?!”
Tống Thịnh Lan nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tang Lê: “Lê Lê——”
Tang Lê sửng sốt một lát, sau đó ngơ ngác đáp lại, nhìn thấy Tống Thịnh Lan đi đến trước mặt cô, nắm tay cô, kiểm tra thân thể cô: “Cháu không bị thương ở đâu chứ?”
“Không ạ……”
“Cháu đúng là, tại sao bị bắt nạt ở trường mà lại không nói cho dì biết?” Tống Thịnh Lan nhìn Quảng Dã, lời nói có chút trách móc, “Con và Lê Lê học cùng lớp, con bé gặp phải những chuyện này sao con không nói cho mẹ một tiếng hả?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trạm Thiến Tuyết vốn đang rất đắc ý lập tức mở to mắt.
Tang Lê và nhà họ Quảng có quan hệ sao?!
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì nhìn thấy Tống Thịnh Lan ôm lấy Tang Lê, vẻ mặt tao nhã kìm nén cơn tức giận: “Tôi là mẹ của Tang Lê, hôm nay tôi đến đây để đòi lại công đạo cho con mình.”
Ánh mắt Tống Thịnh Lan rơi vào bộ mặt kinh ngạc của hai mẹ con nhà họ Trạm, giọng nói lạnh lùng cất lên——
“Về việc con tôi bị bắt nạt ở trường, xin hãy cho tôi một lời giải thích thích đáng.”
—-