Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 14




Xa xa, tiếng sấm nổ rền vang ở cuối phía chân trời, những đám mây đen giăng kín màn đêm.

Trên đường phố ngoài trường học, đèn đường bị vài tán lá che khuất, có rất ít học sinh qua lại, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe máy chạy qua.

Nghe Trạm Thiến Tuyết nói xong, một nam sinh ôm cô ta từ phía sau nhìn Tang Lê, cố ý hỏi: “Em yêu, nhỏ này là ai vậy?”

Trạm Thiến Tuyết mỉm cười với đám nam sinh xung quanh: “Mọi người, đây là học sinh mới của lớp em, tên là Tang Lê. Cậu ấy và bọn em có quan hệ rất tốt.”

“Vậy sao, thế chúng ta lại làm quen nhau chút nhỉ.”

Cùng với tiếng cười đầy khinh miệt của đám người là ánh đèn xe cố tình chiếu vào mặt Tang Lê khiến lông mi cô khẽ run lên.

Tang Lê lẻ loi một mình, giống như con cừu nhỏ đối chọi với bầy sói.

Biết mình không phải đối thủ của họ, cô định quay người bỏ đi nhưng gã nam sinh đã đạp ga đuổi kịp và chặn đường cô.

Trạm Thiến Tuyết xuống xe đi tới trước mặt Tang Lê:

“Mày đang vội lắm à? Mày không muốn trò chuyện với tụi tao à?”(*)

(*)Từ giờ, đoạn nào mà gay cấn thì mình sẽ edit xưng hô sang “mày-tao” để tạo độ căng thẳng nhé. Và vài chỗ mình sẽ linh hoạt thay đổi cách xưng hô để phù hợp với tâm trạng nhân vật trong các tình huống chứ không phải mình bị loạn xưng hô đâu.

Tang Lê siết chặt tay cầm ô, ngước đôi mắt trong veo nhìn họ:

“Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”

Kha Phỉ mỉa mai nói: “Ha, bây giờ mày mới biết sợ à?”

Một nữ sinh khác cùng lớp tên là Cư Na cũng bật cười:

“Đúng vậy, Tang Lê, chiều nay ở lớp có nhiều người bảo vệ mày như vậy, bình thường ở trước mặt bọn tao không phải rất kiêu ngạo sao?”

Nhìn đám người đang làm chuyện xấu và kiêu ngạo này, Tang Lê tức giận đến bật cười: “Các cậu đã làm chuyện xấu gì trong lòng các cậu tự rõ. Các cậu dùng thủ đoạn hèn hạ và bẩn thỉu để đối xử với mọi người, các cậu trông có vẻ còn đắc ý hơn tôi.”

Kha Phi trừng mắt nhìn: “Mày vẫn cãi bướng đúng không?”

Tang Lê quay đầu nhìn Kha Phỉ: “Trưởng ban trực nhật, ở ngoài trường học cậu cũng muốn quản lý tôi sao?”

“Mày!”

Lời nói của Tang Lê như một nhát dao sắc bén rạch vào lòng khiến sắc mặt Kha Phỉ cứng đờ, Trạm Thiến Tuyết lạnh mặt, khoảnh khắc tiếp theo, cô ta dùng sức đẩy Tang Lê: “Này thì lên mặt này!”

Tang Lê bất ngờ bị đẩy mạnh, cô ngã phịch xuống đất, đầu gối đập vào đường đá, đầu gối của cô trước đây vốn đã không tốt nên bây giờ cơn đau lại tái phát.

Xung quanh có mấy người bật cười, Tang Lê khó nhọc đứng dậy, hốc mắt ươn ướt, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn bọn họ, cô nhịn không được mà hỏi:

“Rốt cuộc tôi đã động chạm gì đến mấy cậu? Đầu tiên là ở quán trà sữa vào tuần trước, sao cậu cứ quấy rầy tôi như lũ tâm thần vậy!”

Trạm Thiến Tuyết cười nói: “Mày đã cướp mất vị trí của Bạch Tình trong lớp Hỏa Tiễn, đã thế còn thích làm người tốt như vậy, còn hỏi tại sao à? Mà xét về độ dơ bẩn, làm sao mà bọn tao có thể so sánh với mày được? Có biết bao nhiêu nam sinh vây quanh? Mày làm quen hết chưa, à còn có Quảng Dã làm chỗ dựa cơ mà.”

Cái gì mà Quảng Dã cơ…

Nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Tang Lê, Cư Na mỉm cười: “Tang Lê, mày thử nói cho tụi tao biết mày đã dùng thủ đoạn gì để gạ gẫm Quảng Dã, khiến Quảng Dã phải ra mặt bảo vệ mày như thế đi?”

Trạm Thiến Tuyết nắm lấy cổ áo của Tang Lê và kéo cô lại gần:

“Tao nói cho mày biết, chỉ có người như bọn tao mới xứng đứng cùng chỗ với Quảng Dã. Còn loại như mày, tự nhìn lại bản thân mình đi.”

Trạm Thiến Tuyết kiêu ngạo cảnh cáo cô: “Hôm nay là cảnh cáo chính thức, từ mai nhìn thấy bọn tao thì liệu hồn mà đi đường vòng, nếu mày còn cố tình lượn lờ tới trước mặt bọn tao thì lần tới tao cũng không ngại trêu đùa với mày lâu hơn đâu.”

Tang Lê trừng mắt nhìn cô ta, bạn trai Trạm Thiến Tuyết lại giơ tay đẩy cô: “Bạn gái tao vừa nhắc nhở, mày liệu hồn mà nhớ cho kĩ.”

Lực tay của nam sinh kia rất mạnh, Tang Lê lại bị đẩy xuống đất.

Cảm giác đau nhức lan khắp tứ chi.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, không cần phải lãng phí thời gian với cậu ta nữa.”

Trạm Thiến Tuyết nhàn nhã nói xong thì trèo lên xe, khởi động xe máy rồi phóng đi.

Tang Lê nhìn bọn họ dần biến mất trong tầm mắt, cô vất vả chống tay đứng dậy, lòng bàn tay và đầu gối đều bị trầy da, đầu gối rỉ máu, trên người dính đầy bụi bẩn.

Một vài học sinh đi ngang qua nhìn thấy cô trong tình trạng chật vật như thế, tưởng cô bị ngã nên tỏ ra thông cảm và lo lắng: “Bạn học, bạn không sao chứ?”

Tang Lê vùi mặt xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng:

“Không sao……”

Đeo lại cặp sách bị tuột ra sau lưng, Tang Lê hơi cúi người xuống loạng choạng bước về phía trước.

Sấm sét vang rền, trời bắt đầu đổ mưa.

Cơn mưa hè kéo đến vội vã, cành lá ven đường bị đập mạnh, run rẩy lung lay hết từ bên này sang bên kia.

Tang Lê bật ô lên, cơn gió hơi lạnh mang theo mùi mưa phả vào người, máu ở đầu gối bắt đầu rỉ ra, xương cốt đau nhức dã dời.

Cô cố chịu đựng cơn đau và lết từng bước về phía bến xe buýt.

Mưa trút xuống tầm tã.

Cả thành phố chìm trong bóng tối và hỗn loạn.

Nửa giờ sau, Tang Lê cuối cùng cũng về tới biệt thự.

Quản gia vốn đang đợi nhìn thấy cô, bước qua sân trước, vội vàng tiến tới chào:

“Cô Tang Lê, cuối cùng cô cũng về, mưa lớn quá.”

Quản gia đưa cô vào tiền sảnh, cầm lấy ô của Tang Lê và giật mình khi nhìn thấy bộ dáng cô qua luồng ánh sáng màu cam rọi phía trên đầu mình.

Quần áo của cô gái nhỏ lấm lem và ướt dầm dề, mái tóc đen nhỏ nước, sắc da tái nhợt.

“Ôi, tại sao cô lại ướt hết như thế này?!”

Tang Lê lắc đầu, cúi mặt xuống: “Không sao đâu ạ, cháu chỉ bị dính mưa một chút thôi.”

“Sao cô không gọi lão Trương tới đón? Dính mưa sẽ dễ bị cảm lạnh đấy,” quản gia lo lắng, “Chờ một chút, tôi lấy khăn khô cho cô.”

“Không cần ạ, cháu đi vào phòng tắm luôn đây ạ.”

Tang Lê cúi đầu, giọng nói trầm thấp hết mức có thể, lần đầu tiên quản gia nhìn thấy cô như vậy, hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều: “Vậy nhanh lên, cô về phòng tắm trước đi, tôi sẽ nấu một bát canh gừng rồi mang cho cô.”

Tang Lê nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi vất vả khập khiễng bước lên lầu.

Trở về phòng ngủ, cô đặt cặp sách xuống rồi cầm quần áo vào phòng tắm.

Bật đèn lên, dáng vẻ chật vật của cô được phản chiếu rõ ràng trong gương.

Tang Lê cúi đầu, kéo khóa áo xuống, cô cố gắng chịu đựng sự đau đớn từ lòng bàn tay đang bị trầy da và chảy máu, rồi cô từ từ cởi chiếc váy dính đầy bụi bẩn và bùn đất của mình.

Cô nhớ hồi còn học cấp hai, cô cũng có một chiếc váy màu hồng rất đẹp, mẹ cô mua ở một trung tâm mua sắm lớn ở chỗ làm và gửi về cho cô.

Vì hồi nhỏ nhà nghèo nên cô ăn mặc đơn giản vô cùng, đây là lần đầu tiên cô mặc một chiếc váy đẹp như vậy.

Vào ngày sinh nhật năm đó, cô vui vẻ mặc chiếc váy đó để đi học, nhưng những người bạn cùng lớp không thích cô đã cố tình nhốt cô vào nhà vệ sinh, đổ nước bẩn lên người cô, thậm chí còn dùng cả kéo để cắt váy cô.

“Nhà mày nghèo như thế, làm sao có thể có chiếc váy đẹp như thế để mặc? Nhất định là đi ăn trộm rồi!”

“Đúng vậy, mày tưởng là cứ mặc váy công chúa vào là sẽ trở thành công chúa sao? Còn lâu mày mới trở thành công chúa được, cái đồ không có bố…”

Đám học sinh vây quanh cô, giọng nói mỉa mai của họ gay gắt như từng vết dao cứa vào tim cô.

Ngày hôm đó, Tang Lê cuộn tròn mình trong góc nhỏ, im lặng khóc, cô gọi điện cho bà ngoại, khóc hỏi tại sao lại có nhiều người ghét cô như vậy, có phải cô thực sự rất khó ưa không, nếu không thì tại sao ngay cả bố cũng không muốn cô…

Hình ảnh ngày xưa hiện về trong tâm trí.

Tang Lê xốc lại tinh thần, cô dụi mắt, mở vòi hoa sen, để nước từ trên đầu dội thẳng xuống.

Nửa giờ sau, Tang Lê tắm xong.

Sau khi thay quần áo, cô bám vào tường đi ra khỏi phòng tắm, cúi người xuống thì thấy một vùng da lớn ở đầu gối chân phải bị trầy xước, máu đã bắt đầu đông lại.

Trong phòng ngủ không có đồ dùng sát trùng vết thương nên cô phải ra ngoài lấy hộp y tế.

Chậm rãi đi tới cửa, Tang Lễ mở cửa thì bỗng thấy canh gừng và thuốc cảm được đặt ở bên ngoài do quản gia chuẩn bị.

Bê những thứ này trở lại phòng rồi cô đi xuống phòng khách.

Quản gia nói trong phòng khách có một tủ thuốc, cô không muốn gây phiền toái cho người khác nên tự đi tìm trong ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm thấy.

Lấy băng gạc và lọ thuốc bên trong ra, cô đang định rời đi thì có tiếng bước chân từ cầu thang phía sau truyền đến.

Cô quay lại–

Quảng Dã xuất hiện.

Chàng thiếu niên từ trên lầu đi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, sắc mặt cực kỳ u ám.

Dường như cậu đang có việc tìm cô nên đi thẳng về phía cô, hỏi cô với giọng điệu lạnh lùng:

“Về rồi sao?”

Bình thường, cậu luôn phớt lờ cô trong biệt thự.

Câu hỏi bất ngờ vang lên, cô lặng lẽ giấu đồ trong tay ra sau lưng, môi run run: “Có chuyện gì à?”

“Cậu đoán xem?”

Ý cậu ta là gì…

Lúc này, lời nói của Trạm Thiến Tuyết hiện lên trong đầu, trong lòng Tang Lê không khỏi mâu thuẫn, cô không muốn tiếp xúc với cậu nữa, mệt mỏi đến nỗi không muốn đương đầu, cô thấp giọng đáp: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Tôi về phòng trước đây.”

Cô vừa quay người định rời đi, Quảng Dã đã ngăn cô lại, tức giận: “Chột dạ sao? Nhìn thấy tôi thì vội bỏ chạy hả?”

Tang Lễ càng không hiểu: “Chột dạ cái gì?”

Quảng Dã nhìn chằm chằm vào mắt của cô với sự khó chịu, môi mỏng thốt ra cậu nói lạnh lùng:

“Tôi đã cảnh cáo cậu nhiều lần rồi không phải sao, tôi với cậu nước sông không phạm nước giếng, cậu cho rằng tôi đang nói đùa với cậu hả?”

“Cậu đang nói về việc gì vậy?”

“Lúc sáng ở trên lớp tôi và bạn bàn chuyện tối nay đi đua xe, cậu cũng có mặt ở đó, thật trùng hợp tối nay mẹ tôi lại khóa xe máy của tôi lại.”

Quảng Dã bật cười: “Xem ra cậu báo cáo công việc rất kịp thời đấy nhỉ? Có phải tôi nên khen ngợi cậu vì đã làm mẹ tôi lo lắng giùm tôi không?”

Những thứ khác không quan trọng, nhưng xe máy là giới hạn của cậu.

Quảng Dã nhìn cô, ý cười trong mắt thu lại: “Mẹ cậu không dạy cậu rằng khi sống nhờ trong nhà người khác thì phải biết điều sao? Ai đã cho cậu dũng khí để đi mách lẻo thế hả?”

Tang Lê sửng sốt, cuối cùng cũng phản ứng lại——

“Cậu nghi ngờ tôi đi mách lẻo với dì Tống việc đua xe của cậu sao?”

Quảng Dã không nói gì, Tang Lê không ngờ tự dưng lại bị chụp một cái tội giời ơi đất hỡi vào đầu, cô cảm thấy thật buồn cười:

“Đúng vậy, tôi có nghe thấy cậu và các bạn bàn nhau đi đua xe, nhưng tôi cũng không rảnh mà quan tâm, hôm nay tôi cũng không có gọi điện thoại cho dì Tống, cậu không tin thì có thể kiểm tra. Không có bằng chứng thì đừng đổ oan cho người khác.”

Tang Lê dằn từng chữ, cố gắng phát âm thật rõ ràng:

“Mặc dù dì Tống nhờ tôi giám sát cậu, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tố cáo cuộc sống của cậu với dì ấy. Trước hết là tôi không muốn dì Tống lo lắng, tiếp đến là cậu nghĩ rằng tôi thật sự có thời gian rảnh rỗi để đi theo dõi cậu vào năm học cuối cấp sao? Việc học và các mối quan hệ ở trường đã đủ làm tôi mệt mỏi rồi.”

Quảng Dã cau mày, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy cô nói tiếp:

“Lúc nãy cậu hỏi tôi mẹ tôi có dạy tôi phải biết điều khi ở nhờ nhà người khác không? Thì câu trả lời là có, không những thế mẹ tôi còn bảo tôi phải trân trọng biết ơn người đã cưu mang mình. Bây giờ tôi đang ăn nhờ ở đậu nhà cậu. Mẹ cậu còn chăm sóc cho tôi rất chu đáo, cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, tôi vô cùng biết ơn, nhưng không có nghĩa là cậu có thể tùy tiện buộc tội tôi.”

Sau khi bị đám Trạm Thiến Tuyết bắt nạt thê thảm, trên đường về lại dính mưa, Tang Lê vốn đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, giờ đây cô lại bị mắng oan, những cảm xúc bị đè nén bấy lâu chợt bùng nổ trong khoảng khắc này:

“Quảng Dã, cậu cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ sao? Cậu nghĩ nhiều quá rồi, nếu không có dì Tống, tôi cũng sẽ không thèm nhìn cậu tới một cái.”

Tang Lê nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt hạnh ầng ậng nước, nghẹn ngào nhấn mạnh:

“Còn nữa, ‘Làm người phải biết ơn’, tôi luôn ghi nhớ những lời này trong lòng—“

“Bởi vì đây là điều mẹ tôi đã dạy tôi khi mẹ tôi còn sống.”

Tang Lê khẽ chớp đôi mắt đỏ ửng của mình, xoay người rời đi, mặc kệ Quảng Dã đang đứng yên tại chỗ lại vô tình nhìn lướt qua đầu gối cô.

Phịch một tiếng.

Tang Lê đóng sầm cửa lại.

Đi đến bên giường, cô mất hết sức lực ngã xuống giường, đầu gối đau đớn vẫn đang rỉ máu.

Cô nhìn lên trần nhà và hít một hơi nhỏ để giảm bớt sự cay đắng trong lòng.

Một lúc sau, cô lau khóe mắt, cụp mắt xuống để bôi thuốc.

Sau khi mở lọ thuốc, cô dùng tăm bông nhúng vào rồi bôi lên đầu gối.

Khiêu vũ quanh năm, cô thường xuyên bị thương và để lại nhiều di chứng, việc xử lý trong và ngoài da là chuyện thường tình.

Băng bó xong, cô đặt đồ lên bàn, chậm rãi bưng canh gừng lên uống.

Vị cay cay trôi xuống cổ họng làm giảm bớt nỗi đắng cay trong lòng.

Cô uống xong liền nhắm mắt lại.

Ngoài trời mưa, cơn gió hơi lạnh thổi vào cửa sổ, tạo nên cảm giác lạnh lẽo trên da, thấm vào xương tủy, như mũi kim đâm vào tim.

Cô hoàn toàn kiệt sức từ đầu đến chân.

Tang Lê ngồi tựa lưng vào giường nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc cô lại hiện lên một đoạn phim, từng khung hình là tất cả những gì xảy ra sau khi cô đến Vân Lăng trong khoảng thời gian này.

Cô chỉ muốn học tập chăm chỉ và sau này có một cuộc sống tốt đẹp với bà ngoại, nhưng tại sao mọi thứ lại khó khăn đến vậy…

Cô thực sự mệt mỏi quá rồi…

Đầu óc cô suy nghĩ quay cuồng, hồi lâu sau, Tang Lê nhấc điện thoại di động lên, gọi cho Tống Thịnh Lan.

Đầu dây bên kia được kết nối: “Lê Lê—”

Giọng Tang Lê rất nhẹ nhàng: “Dì Tống, thật xin lỗi vì đã gọi cho dì muộn thế này, cháu có quấy rầy dì nghỉ ngơi không ạ?”

Tống Thịnh Lan nói không sao, “Sao muộn thế còn gọi cho dì, có chuyện gì sao?”

Cổ họng Tang Lê khô khốc, cô im lặng vài giây nói:

“Dì Tống, con muốn đi học nội trú có được không ạ?”

Vì cô cảm thấy đã làm phiền bà quá nhiều nên tốt hơn hết là cô nên dọn ra ngoài.

Tống Thịnh Lan kinh ngạc: “Sao vậy, cháu thật sự muốn ở nội trú sao?”

“Không có gì ạ…chỉ là ở trường đi học rất thuận tiện, với lại cũng đỡ phiền toái đến mọi người vì phải chăm sóc cháu ạ.”

Tống Thịnh Lan nghe được giọng nói khàn đục khác thường của Tang Lê, cảm thấy có gì đó không đúng, tiếp tục hỏi, nhưng Tang Lê lại không nói gì.

Tống Thịnh Lan nhẹ nhàng nói: “Lê Lê, chuyện này trước hết cứ để đó, cháu cứ ở nhà đi, mấy ngày nữa dì sẽ về, lúc đó chúng ta bàn bạc sau.”

Sau khi cúp điện thoại, Tang Lê cũng để điện thoại xuống.

Cô nằm xuống giường, cuộn tròn mệt mỏi và nhắm mắt lại.

Ở đầu bên kia, trong dãy phòng khách sạn.

Tống Thịnh Lan nghe điện thoại của Tang Lê xong thì đứng dậy đi tới cửa sổ kiểu Pháp, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ nên gọi cho quản gia.

Quản gia nghe máy, Tống Thịnh Lan hỏi xem hôm nay Tang Lê ở nhà có xảy ra chuyện gì không, quản gia cũng lo lắng trả lời:

“Tối nay cô Tang Lê đi học luyện thi về nhà rất muộn, lúc về hình như cô ấy gặp mưa nên bộ dáng rất chật vật nhưng không nói gì với tôi. Sau đó tôi nhìn thấy cậu chủ đi tìm cô Tang Lê lúc đó tầm sau chín giờ. Họ… có vẻ như họ đã cãi nhau chuyện gì đó.”

“Cãi nhau?!”

“Đúng vậy, thưa bà, bà cũng biết tính tình của cậu chủ mà, sao tôi dám bước tới ngăn cản cậu ấy. Tôi ở dưới tầng một nghe thấy được ầm ỹ, cũng không nghe được rõ sự tình.”

Tống Thịnh Lan cau mày: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Cơn giông đến rồi đi nhanh chóng.

Một cơn gió mạnh thổi qua bầu trời tối sầm, không khí ẩm ướt, lá cây rơi tán loạn trên mặt đất.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi trên mái hiên.

Tại biệt thự, trong phòng ngủ trên tầng bốn.

Chàng thiếu niên từ tầng hai trở về đang ngồi trên ghế sofa, điện thoại di động bị ném vào một góc ghế sofa, cậu cụp mắt xuống, đôi mắt u ám đen như mực tỏa ra làm không khí xung quanh bị áp xuống cực kỳ thấp.

Trong lòng ngập tràn sự khó hiểu, Quảng Dã giơ tay xoa tóc, nhặt hộp thuốc lá trên bàn cà phê, gõ một điếu, cắn vào miệng rồi đi lấy bật lửa.

Ngọn lửa màu ngọc lam bùng lên và đốt cháy tàn thuốc.

Cậu hít một hơi thật sâu và thở ra làn khói trắng, nhưng sự ức chế trong lồng ngực không thể tiêu tan nổi.

Trong tai cậu chỉ còn lại những gì Tang Lê vừa nói.

Và đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn mình.

Một cảm xúc chưa từng có xuất hiện cũng không thể giải thích được như đang cứa vào tận đáy lòng cậu, từng nhát từng nhát một.

Cậu hút một điếu thuốc, một điếu, rồi lại một điếu khác.

Trong căn phòng tối tăm, cậu ngồi một mình, im lặng không một tiếng động.

Không biết đã trải qua bao lâu.

Màn hình điện thoại di động chợt sáng, rung lên.

Cậu nghiêng đầu liếc nhìn, hơn mười giây sau, mới nhấc máy.

“Alo.”

Sau khi nhấc điện thoại lên, cậu khàn giọng nói, câu hỏi của Tống Thịnh Lan từ bên kia truyền đến:

“Quảng Dã, con cãi nhau với Lê Lê à?”

Cậu mím môi, không ngờ mẹ mình lại có thông tin nhanh như vậy:

“​Mẹ đã lắp camera giám sát ở nhà sao? “

“Mẹ nghe dì Triệu nói, con sao thế, đang bình thường lại đi gây chuyện với con nhà người ta? Lê Lê vừa gọi điện nói muốn chuyển đến trường ở nội trú, con bắt nạt con bé à?!”

Thiếu niên trầm mặc hồi lâu mới bắt đầu đề cập đến chuyện tối nay, Tống Thịnh Lan nghe xong nói: “Cho nên con cho rằng Tang Lê gọi điện tố cáo con với mẹ sao?!”

Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ tức giận:

“Đã mấy ngày rồi mẹ không hề liên lạc với con bé, chuyện hôm nay không liên quan gì đến Lê Lê, từ đầu đến cuối con bé chưa từng nhắc một câu về con với mẹ.”

“Quảng Dã, con trách nhầm con bé rồi.”

Tất cả đã được xác nhận.

Áp điện thoại vào tai, đôi mắt đen láy của Quảng Dã tối sầm lại, cảm xúc trong lòng hoàn toàn đảo lộn.

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Tin xấu: Tôi đã trách oan vợ tôi.

Tin vui: Tôi đã tỉnh táo hơn sau khi bị vợ nặng lời mắng.

Ha ha ha, thiên nga giỏi cãi vã, nhưng nam chính có thể tha thứ được, tính tình không tốt như vậy, nên mới cần nữ chính ra tay thay đổi, kẻ chỉ điểm này khá giỏi trốn tránh, nhưng có thể đoán được Ai~