[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca

Chương 82: Nghĩa địa




“Dùng thiên phú độc dược của ngươi để chứng minh ngươi còn trung thành với ta” Voldermort cao ngạo nói.

Snape nhẫn nhịn cừu hận đối với Voldermort, dùng âm thanh yếu ớt tiều tụy hồi đáp:” Đây là vinh hạnh của ta, chủ nhân của ta”

Hiển nhiên thủ hạ của Voldermort sẽ không chỉ có một đại sư tinh thông độc dược, thậm chí năng khiếu của hắn ta đối với độc dược chỉ cần nhìn vào độc dược trong cái chậu ở sơn động kia khiến cho hầu hết mọi người không giải được đã có thể nhận ra được một ít. Sau khi bị thánh quang nổ qua, dù đã chữa bằng mọi cách nhưng không thể chữa được. Giờ đây vết thương đấy nhìn càng thêm khủng bố, hắn ta không muốn vết thương này tiếp tục tồi tệ hơn.

Voldermort hiện tại cũng chỉ có thể kí thác vào Snape, đương nhiên nếu Snape không thể để Voldermort hài lòng, chờ đợi hắn cũng không thể là sự đối xử khoan dung được.

Snape kéo thân thể hư nhược về Hogwarts, hắn căn bản là không cần đi phí tâm tư nghiên cứu độc dược vì Hắc Ma Vương, vết thương do Ngu Đạt dùng phép thuật tạo ra cũng chỉ có thể chữa trị bằng nước thuốc phép thuật của thế giới kia.

Ngu Đạt đã từng đưa cho hắn bình bổ huyết tề thậm chí là băng vải mà cậu giao cho hắn cũng có thể khiến cho Voldermort dễ dàng khôi phục lại.

Thế nhưng Snape làm sao có khả năng đưa những thứ này cho Voldermort đơn giản như vậy? Như vậy chẳng phải là phụ lòng chờ mong của Voldermort đối với năng khiếu độc dược của hắn hay sao?

Bên môi Snape mang theo một tia mỉm cười lãnh khốc mà tàn nhẫn.

Trước kia trong quá trình giải độc cho Sirius hắn đã từng nếm qua nhiều phương pháp phối chế, hơn nữa loại nguyền rủa của Dumbledore, sau khi có Ngu Đạt ra nhập hắn cũng từng thử nhiều phương pháp phối chế phi thường khác biệt.

Muốn cho Voldermort một liều (lượng từ, dùng trong Đông Y khi chế thuốc viên hoặc nhiều thuốc phối hợp), quả thực là rất đơn giản.

Mấy ngày sau, Snape cố ý đem chính mình càng thêm tiều tụy đưa tới một bình độc dược, Voldermort gọi người đem Bella lại đây, cho người cũng bị thương tổn bởi phép thuật hệ thần thánh này dùng độc dược ngay tại chỗ. Snape nhìn Bella không nhịn được co rúm mặt, trong lòng tràn đầy khoái ý.

Tuy rằng vị thuốc này tựa hồ có mãnh liệt một tí nhưng những vết bỏng kia rất nhanh liền xẹp xuống.

Điều này làm cho Voldermort càng không tin Snape, hiệu suất quá cao ngược lại lại làm cho hắn hoài nghi. Đối với vẫn đề này, Snape đương nhiên chuẩn bị đáp án kĩ càng, đó chính là phương pháp phối chế của độc dược này.

Trình độ của Voldermort đối với độc dược cũng thâm hậu, phương pháp phối chế cảu cái này tuy rằng tinh diệu, thế nhưng không có thoát ly phạm trù gốc, chỉ có một cái tài liệu khác là băng vải mà Ngu Đạt chế tạo.

Snape biểu thị, vật này bắt nguồn từ Ngu Đạt là một phù thủy thần bí đến từ nơi không ai biết đến, như vậy đối với thương tổn do cậu tạo thành nhất định có công hiệu nhất định.

Voldermort bấy giờ mới buông xuống những nghi ngờ của hắn.

Lại một lần toàn thân trở ra từ tình cảnh nguy hiểm, Snape uể oải tựa ở trên ghế. Tay của hắn chống ở trên trán, mặt giấu ở trong bóng tối.

Qua một lát, Snape thu thập xong tình cảm yếu đuối của mình, lộ ra bộ mặt không hề có cảm xúc, đứng lên đi tới bàn làm việc định phê chữa bài tập của học sinh.

Những là, hắn dừng chân lại trước bàn làm việc, nơi đó có một đồ vật mà hắn không ngờ tới. Một cái hộp nhỏ có bọc lại với một chiếc ruy băng, bên trên còn có một phong thư.

Lông mày Snape chợt nhíu lại, sau đó nghĩ đến từ chạng vạng tới tận đêm khuya hắn đều không có ở đây, có thể là vào lúc ấy con cú mèo đưa tới, thấy không có ai liền đặt tại nơi này.

Hắn rút ra đũa phép phóng thích một câu thần chú, đo lường không có tồn tại ác chú, liền đưa tay mở ra phong thư, rút tờ giấy bằng da dê ra xem.

Nhìn nhìn, ***g ngực của hắn đột nhiên trở nên phập phồng, hít một hơi thật sâu, đè nén ngẹn ngào ở yết hầu.

Đây là một đơn đặt hàng, Y Đạt Ngu tiên sinh ủy thác thợ thủ công của ngân hàng yêu tinh Gringotts chế tác trang sức, bởi vì hiện tại Y Đạt Ngu tiên sinh đã không còn trên thế gian, nên ngân hàng Gringotts liên lạc với người liên lạc thứ hai.

Ngoại trừ tấm đơn đặt hàng này, còn có một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật Ngu Đạt tự tay viết.

Trước đó Ngu Đạt cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Chỉ có điều là thời gian chế tác của yêu tinh tương đối dài,hắn sợ nếu ngày sinh nhật của Snape đến đúng ngày giao hàng mà cậu lại không có ở nước Anh (vạn nhất đúng lúc ở Albania), vì thế liền điền người liên lạc thứ hai, còn có một tấm thiệp mừng sinh nhật.

Snape đưa tay mở cái hộp nhỏ, bên trong một tấm vải nhung màu xanh đậm có đặt một chiếc châm cài ngực bằng ru-bi đang phát ra ánh sáng mỹ lệ

Snape đưa tay mở cái hộp nhỏ, bên trong một tấm vải nhung màu xanh đậm có đặt một chiếc châm cài ngực bằng ru-bi đang phát ra ánh sáng mỹ lệ. Xung quanh viên ru bi này còn phát ra ngân quang cùng với trang trí tinh xảo thanh lịch.

Snape vươn tay đem châm cài áo cầm ở trong tay, lập tức liền cảm nhận được ma lực của hắn được tăng cường

Hắn dùng sức nắm chiếc châm, rốt cục nhịn không được phát ra tiếng khóc thảm làm cho người nghe không đành lòng.

Ngu Đạt vẫn luôn cảm giác trống vắng mờ mịt, thật giống như thời điểm cậu mới đi vào thế giới này, tuy rằng còn giống như tồn tại trên thế gian, nhưng là cả người cũng là hỗn độn không tỉnh táo.

Hiện tại cũng giống như vậy, cậu vẫn luôn đứng ở nơi đó, vẫn luôn đứng, không biết đứng bao lâu.

Cậu đã chết, chết dưới câu thần chú lấy mạng của Voldermort

Thần chú lấy mạng là trực tiếp đem linh hồn của một người lấy ra khỏi thân thể của người đó. không có linh hồn, người này sẽ chết là điều không phải nghi ngờ, ngay cả Ngu Đạt là một người ngoài mang theo thân phận mục sư của thế giới ma thú đến thế giới này cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa ma pháp này không chỉ đem linh hồn đuổi ra khỏi thân thể mà còn đem lại một thương tổn nhất định cho linh hồn. Loại thương tổn này làm cho linh hồn của Ngu Đạt bị xé rách ra một cái động lớn, làm cho cậu ngay cả lúc này đang ở trạnh thái linh hồn cũng là vô tri vô giác.

Không có ngoại lực trợ giúp, linh hồn của cậu chỉ có thể tự mình một chút chậm rãi khôi phục nguyên trạng.

Không có ai biết tình trạng thực tại của Ngu Đạt là như thế nào, cậu cũng thỉ có thể cô tịch đứng ở nơi đó như vậy, giống như giữa trời đất này chỉ có một mình cậu tồn tại vậy.

Ngu Đạt si ngốc ngơ ngác vượt qua một ngày rồi lại một ngày, nhiều ngày trôi qua, mùa xuân cũng qua rồi, thẳng đến khi mùa hè đến.

Giống như lần thanh tỉnh đầu tiên của cậu ở trong căn phòng nhỏ trên lầu hai nhà Mark, cậu trong nháy mắt liền khôi phục thanh tỉnh.

Ngu Đạt mở to hai mắt ra nhìn, cậu còn đang đắm chìm trong trận chiến kịch liệt hôm đó, đắm chìm trong cảm xúc kinh ngạc lúc bị bắn trúng thần chú lấy mạng mà vội vàng dùng lô thạch để quay về quán bar.

Vậy đã có chuyện gì xảy ra với cậu?

Ngu Đạt nghi hoặc, cậu quay đầu, lại dừng lại, ở bên cạnh cậu chính là một vị thiên sứ tỉ tỉ thật lớn đang bay giữa không trung.

Cậu chấn động, nhịn không được lùi lại mấy bước, trong lòng có một cảm giác không thích hợp.

Cậu vừa cúi đầu xuống thì bị dọa đến suýt nữa ngất đi. Chỉ thấy thân thể cậu là một trạng thái bán trong suốt, trông vô cùng quen mắt.

Khóe miệng Ngu Đạt rút rút một chút, nghĩ muốn phát ra một tiếng cười gượng, lại phát hiện tựa hồ mình không thể phát ra âm thanh.

Cậu vươn ra hai bàn tay trong suốt, khép lại cùng một chỗ, chúng lại xuyên qua lẫn nhau. Loại thể nghiệm quỷ dị này làm cho da đầu của cậu run lên, trong lòng cũng run.

Tình huống hiện tại đã không thể rõ ràng hơn được nữa, cậu biến thành trạng thái quỷ hồn.

Thật sự không nghĩ tới cậu có thể lấy loại trạng thái này để mà tồn tại. Ngu Đạt cổ quái nghĩ đến, vậy hiện tại phải tìm thi thể?

Có thể sống liền tuyệt đối không muốn chết. Huống hồ cậu vẫn chưa làm rõ tình cảm giữa cậu và Severus. Khiến cho cậu chết, cậu tuyệt đối không cam lòng.

Ngu Đạt nhìn trái phải một chút, trạng thái linh hồn khiến cho việc nhìn đồ vật xung quanh đều là một mảnh mờ mịt, nhan sắc thay đổi lợi hại. Hơn nữa cậu chưa từng tới chỗ này nên cũng không biết đây là nơi nào.

Nhưng là cậu có thể khẳng định, địa phương có thiên sứ tỉ tỉ vậy nhất định chính là nghĩa địa rồi!

Sau khi tử vong ở thế giới ma thú, người chơi có thể lựa chọn đứng tại chỗ để cho trị liệu cứu, cũng có thể lựa chọn phóng thích linh hồn. Mà hiện tại cậu trực tiếp đến đưa tin ở chỗ thiên sứ tỉ tỉ thì nhất định là thuộc dạnh phóng thích linh hồn rồi.

Tới trước mặt thiên sứ tỉ tỉ ở mộ địa có hai loại lựa chọn. Một loại là chạy đến chỗ thi thể của mình để sống lại, loại khác là trực tiếp xin sự giúp đơ của thiên sứ tỉ tỉ sống lại. Chẳng qua xin sự giúp đỡ để sống lại có một cái không tốt, chính là sẽ có thời gian mười phút suy yếu.

Mà hiện tại Ngu Đạt không biết đang ở nơi nào, thứ hai cậu vẫn còn tưởng rằng cậu mới vừa chết thôi, nghĩ đến người khác nhìn thấy thi thể cậu mà khiếp sợ, cậu thực lòng xin lỗi những người bị kinh ngạc.

Cho nên cậu quyết định ở trong địa phương quen thuộc này sống lại thì hệ số an toàn sẽ cao hơn một chút.

Vậy cậu rốt cuộc có thành công sử dụng lô thạch hay không? Ngu Đạt có chút mờ mịt không rõ. Vẫn là nhìn xem bản đồ đi vì sau khi người chơi chết đi, vị trí thi thể sẽ được biểu thị trên bản đồ.

Ngu Đạt vừa mở ra bản đồ lại khiếp sợ phát hiện ra thi thể của cậu ở ngay phụ cận chứ không phải chỉ hiện lên một cái tam giác chỉ phương hướng đại khái như cậu vẫn tưởng tượng.

Đây là có chuyện gì? Ngu Đạt triệt để không rõ.

Bất quá thi thể ngay tại phụ cận ngược lại giúp cậu đại ân, cậu đi về hướng thi thể cảu mình.

Chân mặc dù đi trên mặt đất nhưng kì thật giống như là viên đạn vậy, nhanh đến không thể tưởng tượng được.

Thực nhanh chóng cậu đã đến được vị trí thi thể của mình, và trong game cũng bắn ra một gợi ý hỏi cậu có muốn sống lại ngay lập tức hay không.

Ngu Đạt nhìn chằm chằm vào ngôi mộ, mới phát hiện ra thì ra cậu được chôn ở nơi này.

Bây giờ là lúc nào? Cậu không khỏi trở nên lo lắng, nhìn bốn phía không có người, cậu mới lựa chọn sống lại.

Nếu cậu đã được mai táng, như vậy thời gian tuyệt đối không phải là một tí như cậu vẫn nghĩ, mà chờ đến khi cậu có tri giác, mới giật mình nhận ra sự ẩm ướt cùng nóng bức ở trong không khí.

Vậy mà đã đến mùa hè rồi!