[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca

Chương 70: Trầm trọng




Giống như những nam nhân có người trong lòng khác thường thường Ngu Đạt sẽ có một ít ảo tưởng không thực tế. Nói thí dụ như cậu nguyên bản còn chờ mong chỉ có một cái giường, au đó hai người cùng nằm chung.

Đương nhiên ảo tưởng này cũng chỉ có thể là ảo tưởng, bởi vì người trong lòng là so với học trưởng trước kia cậu thích càng thêm cường ngạnh, giá trị vũ lực càng thêm cường đại. Ngu Đạt không dám để lộ một chút tâm ý đối với đối phương, sợ nếu bị phát hiện ra thì sẽ bị thu thập.

Ngu Đạt ở bên trong lều trại đốt một cai lửa trại ma pháp làm xong cơm chiều, sau khi ăn xong, Snape thản nhiên nói một câu “Sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn muốn dậy sớm.” Liền dẫn đầu nằm xuống.

Ngu Đạt nhìn nhìn bộ dáng Snape nhắm mắt lại, vốn đang nghĩ tâm sự cái gì đó, cậu cũng chỉ có thể lôi kéo cái chăm đắp ở trên người, nằm ở trên cái giường còn lại.

Ngu Đạt còn tưởng rằng đêm nay cậu sẽ mất ngủ, bởi vì dù sao đây là lần đầu tiên cậu cùng Snape một mình qua đêm. Nhưng là thực nhanh cậu liền tiến nhập mộng đẹp.

Dù sao hôm nay buổi sáng phi hành hơn ba giờ, ăn cơm trưa cũng không có nghỉ ngơi bao lâu, ngay tại Rừng rậm hắc ám đi tới đi lui mấy giờ.

Cho dù là không cần cậu giẫm ở trên mặt đất bôn ba, thường thường nâng lên cánh tay phóng thích trôi nổi thuật, trên không trung không ngừng di động cũng làm cho Ngu Đạt sau khi nằm xuống cảm giác đến sự bủn rủn lộ ra từ trong khung xương.

Chờ đến khi Ngu Đạt phát ra tiếng hít thở đều đều có quy luật, Snape mở mắt ra.

Hắn ngồi xuống, dập tắt lửa ở giữa lều. Đỉnh của cái lều có một cái cửa sổ, ánh trăng mỏng manh chiếu vào, làm cho bên trong lều cũng không hoàn toàn là hắc ám.

Ánh mắt của Snape không tự chủ được di động đến khuôn mặt đang say sưa ngủ của Ngu Đạt.

Ánh trăng mỏng manh vẩy vào trên mặt của Ngu Đạt, phản xạ u quang, làm cho mặt của cậu giống như là một cái nguồn sáng. Snape trong nhất thời vô pháp dời tầm mắt của mình.

Snape không chỉ không trì độn, tương phản hắn đối nhân với việc quan sát người khác còn thập phần sắc bén. Ngay từ đầu hắn chưa từng nghĩ quá sẽ có người đối hắn sinh ra hảo cảm, sau đó Ngu Đạt biểu hiện càng ngày càng rõ ràng, lúc này mới làm Snape ý thức được tình cảm của cậu không giống bình thường.

Đây là lần đầu tiên trong đời, thế nhưng sẽ có một người đối hắn sinh ra loại tình cảm này.

Snape có một loại cảm giác không biết nên đối mặt với Ngu Đạt như thế nào.

Ngu Đạt là đặc biệt, đặc biệt … Một người bằng hữu. Chẳng qua sau khi biết cậu thích hắn, Snape chính mình trở nên không được tự nhiên.

Hắn bắt đầu khống chế không được quan sát các loại chi tiết nhỏ của Ngu Đạt, Ngu Đạt sẽ bởi vì hắn đối hắn nhiều lời một câu mà cả người đều sáng lên, cũng sẽ bởi vì làm sự tình gì cho mà vui vẻ không thôi.

Loại cảm giác này là mới mẻ, chưa từng có lĩnh hội qua. Hắn từng có, bất quá cũng chỉ là đã từng một đoạn thầm mến mà thôi, chưa từng làm cho một người vì mình mà tâm tình phập phồng.

Loại cảm giác này có chút làm hắn thực tủy tri vị (biết một lần là muốn mãi), nhịn không được lòng tham muốn đạt được càng nhiều, rồi lại sợ hãi Ngu Đạt thật sự đối hắn thông báo.

Nhưng mà làm hắn an tâm chính là, Ngu Đạt không có dấu hiệu hướng hắn thông báo một chút nào, hai người có thể vẫn duy trì một loại khoảng cách an toàn. Vừa để cho Snape hưởng thụ loại tình cảm này, lại không cần cấp xuất ra bất luận cái gì đáp lại.

Hắn biết hắn là ích kỷ, đây đối với Ngu Đạt cũng không công bằng. Chính là, hắn vốn là chính là một người như vậy không phải sao? Snape đã từng tự giễu nghĩ đến.

Chính là, chuyện tình cảm là huyền diệu, theo hắn đối Ngu Đạt chú ý càng ngày càng nhiều, bất tri bất giác sự để ý của hắn đối với cậu cũng ngày càng gia tăng.

Đây cũng không phải là một cái kết quả hắn muốn, Snape sắc mặt âm trầm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Ngu Đạt.

Hắn biết hắn chỉ cần để lộ một chút dấu hiệu, Ngu Đạt tuyệt đối sẽ càng thêm đầu nhập phần tình cảm này.

Snape thở dài một tiếng, mỗi khi hắn vì chuyện này mà tâm tình phập phồng, hắn tổng là sẽ nhớ tới bị hắn hại chết Lily. Hắn như thế nào có thể quên bởi vì dã tâm của hắn mà hại chết người mà hắn vẫn yêu sâu sắc? Cùng một người khác nói một phần tình cảm mới, quên chuyện đã đi qua.

Snape nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay thật sâu cắm vào trong lòng bàn tay, móng tay đâm vào da thịt.

Hơn nữa, hiện tại cũng không phải một cái thời cơ tốt. Snape rốt cục dời đi tầm mắt vẫn luôn nhìn Ngu Đạt, nhìn chăm chú vào ánh trăng trên mặt đất. Đảm đương nhiệm vụ gián ddiejp hai mặt ở giữa Dumbledore cùng Chúa Tể Hắc Ám giống như chạy tại mưa đao vậy, tùy thời đều có khả năng mất đi tính mạng.

Nếu hắn thật sự đáp lại, đến lúc ấy, thương tổn đối với Ngu Đạt chẳng phải là càng sâu?

Ánh mắt Snape kiên định nhìn màn đêm, vẫn là cứ làm bộ như trước, làm bộ như cái gì cũng không biết mới tốt.

Làm ra quyết định này, trong lòng Snape cũng không cảm giác đến sự thoải mái, ngược lại càng thêm trầm trọng.

Hắn nhịn không được đứng lên đi đến bên giường Ngu Đạt, ngồi vào bên giường, cúi đầu nhìn cậu.

Nếu người này không phải là Ngu Đạt, có lẽ phản ứng của hắn sẽ không do dự không quyết như bây giờ.

Đúng là bởi vì đây là một người đến từ thế giới khác, cùng phù thủy của thế giới này không có bất cứ một quan hệ nào Ngu Đạt mới có thể làm cho hắn không phòng bị mà tiến thẳng đến nội thế giới nội tâm vốn có một bước tường vô cùng cao của hắn.

Tên gia hỏa tự xưng là phụ trách hậu cần này, quả thực cả người đều là sơ hở, rồi lại có được lực lượng cường đại hoàn toàn bất đồng với phù thủy. Cậu không chút nào tự biết chính mình có lực lượng cường đại, tính cách cũng yếu ớt không tương xứng với người lớn lên ở trong hoàn cảnh chiến tranh.

Phi thường mâu thuẫn.

Mâu thuẫn mà lại thần bí, luôn luôn khiến cho người khác tò mò tìm tòi nghiên cứu. Cho dù là đã qua độ tuổi có lòng hiếu kỳ nghiêm trọng, Snape cũng nhịn không được âm thầm tìm hiểu.

Snape nhìn dưới ánh trăng mỏng manh, một đầu tóc vàng của Ngu Đạt biến thành một màu vàng sáng lạn, hắn nhẹ nhàng vươn tay, ở bên trên đó vuốt nhẹ.

Ngu Đạt đối với chuyện xảy ra ban đêm không biết chút nào, buổi sáng đứng lên thì Snape đã không còn ở trên giường của hắn nữa.

“Buổi sáng tốt lành, Severus!” Ngu Đạt tâm tình thực tốt xông vào Snape đang đứng bên cạnh hồ nước mà chào hỏi.

Snape không nói gì, chính là lãnh đạm hướng cậu gật đầu, sau đó liền xoay người về tới bên cạnh lều trại. Hắn phất phất tay, lều trại liền nhảy dựng lên tự động đem mình gấp thành bộ dáng dễ dàng mang theo.

“Ngài đem lều trại thu hồi như thế nào vậy?” Ngu Đạt nhịn không được kinh ngạc hỏi.

“Nhanh lên rửa mặt, không có thời gian cho cậu cọ xát.” Snape mặt không đổi sắc nói.

Không biết có phải là ảo giác của Ngu Đạt không, cậu cảm thấy qua một đêm thái độ của Snape liền hoàn toàn thay đổi, trở nên so với trước kia còn lạnh lùng hơn.

Ngu Đạt dùng nước suối rửa mặt, đối với Snape nói: “Đốt một cái lửa trại, em làm điểm tâm đi.”

“Không cần.” Snape nói, “Ăn này đó.”

Hắn từ đồ vật mình mang theo bên người lấy ra một hộp cơm khéo léo, bắt nó biến lớn. Snape mở ra bên trong chỉnh chỉnh tề tề đặt một ít Sandwich.

Xem ra, nếu Ngu Đạt không tới, mấy thứ này chính là thực vật hắn chuẩn bị cho mình để ăn.

Lông mày Ngu Đạt nhíu lại một chút, nhưng là cậu đến hỗ trợ chứ không phải là đi ra cắm trại dã ngoại nghỉ phép, ăn gì đó có thể đầy bụng là được, không cần phải theo đuổi một cái bữa sáng mỹ vị.

Trong lòng mặc dù có nghi vấn, nhưng là cậu không hỏi đi ra, an tĩnh cầm lấy Sandwich, Ngu Đạt bắt đầu ăn.

Ánh mắt của Snape nhìn thoáng qua biểu tình bình tĩnh của cậu, sau đó cầm lấy thực vật trong tay bắt đầu ăn không nói lời nào.

Buổi sáng hôm nay phá lệ nặng nề, Ngu Đạt cùng Snape cơ hồ không có nói chuyện với nhau, hoàn toàn không giống như là buổi chiều hôm qua, tuy rằng bọn họ vẫn luôn tìm tới tìm lui, nhưng là Snape chỉ cần là phát hiện tài liệu độc dược mới mẻ liền sẽ cho Ngu Đạt giới thiệu một phen.

Ngu Đạt cho rằng Snape là tâm tình nôn nóng, bản thân cậu cũng giữ vững tinh thần mở to hai mắt tìm ma quỷ lan.

Bởi vì ngày hôm qua Snape đã thu hoạch một gốc cây,sau khi cậu gặp qua vật thể kì lạ đấy liền không còn mù quáng tìm kiếm như trước nữa.

Trong Rừng rậm hắc ám, bọn họ càng chạy càng sâu.

Thường thường, bên trong rừng rậm sẽ xông tới một vài sinh vật hung ác, thậm chí là sinh vật huyền bí nguy hiểm.

Snape biểu hiện phá lệ bạo lực lãnh khốc, động tác của hắn sắc bén đem những tên gia hỏa đến không có ý tốt ấy đánh ngã ở trên mặt đất.

Ngu Đạt trừ bỏ làm người xem, cũng chỉ có thể sợ hãi than nhìn Snape thuận tay đem tất cả những bộ phận có thể làm thuốc trên người các sinh vật ấy không chút nào lãng phí cướp đi.

Nhận thấy được Snape không dấu vết bảo hộ cậu không bị thương tổn ngoài ý muốn, tâm tình vẫn luôn uể oải của Ngu Đạt rốt cuộc trở nên tốt hơn.

Trong bụng lộc cộc lộc cộc bắt đầu rung động, Ngu Đạt mày ủ mặt ê ấn bụng nhìn chísn đang hết sức chăm chú tìm kiếm.

Do dự một chút, cậu vẫn là hướng về phía Snape hô: “Severus, giữa trưa, ăn một chút gì lại tìm đi?”

Snape quay đầu lại nhìn Ngu Đạt trên mặt viết đói bụng lắm, hắn dừng một chút, nói: “Vẫn là ăn Sandwich.”

“Được!” Ngu Đạt rõ ràng lưu loát đáp ứng, chỉ cần ăn là được, cậu hiện tại thật sự rất đói bụng.

Hai người dọn dẹp qua một chút, đều tự tìm cái địa phương ngồi xuống.

Ăn Sandwich, ánh mắt Ngu Đạt không an phận đổi tới đổi lui, trong chốc lát nhìn xem bốn phía, một hồi nhìn xem Snape.

Snape bất vi sở động ăn Sandwich, cho dù Ngu Đạt lén lút lấy nó ăn với cơm.

Khi Snape ăn cái gì thì động tác cũng phi thường tao nhã, nhiều quy củ hơn Ngu Đạt nhiều. Tầm mắt của hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm địa phương trước mắt, tuyệt đối sẽ không hết nhìn đông lại tới nhìn tây.

Nhưng là, hết nhìn đông tới nhìn tây đôi khi lại sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn làm người ta kinh hỉ.

“Khụ khụ khụ!”

Ngu Đạt ho khan, Snape hướng phía cậu nhìn lại, hắn châm chọc nói: “Cậu liền không thể an ổn ăn xong một bữa cơm trưa?”

“Không phải, khụ khụ khụ. Severus…” Ngu Đạt rốt cục đem thực vật không cẩn thận hít vào khí quản ho ra ngoài “Ngài xem bên kia, có phải hay không? Có phải hay không ma quỷ lan?”

Cậu vươn tay chỉ vào vách núi bên cạnh hai người, cái địa phương kia sinh trưởng một gốc cây làm cậu quen mắt vô xùng.

Ánh mắt Snape cứng lại, kia đúng là một gốc cây ma quỷ lan.

REVIEW 71