[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca

Chương 42: Giảo hoạt




Thiếu niên kia nhìn thấy trong phòng làm việc không có viện trưởng, mà chỉ có một cái đề cử sinh, bất ngờ nhíu mày, y chậm rãi nói rằng, “Chào buổi sáng, tiên sinh.”

“Chào buổi sáng, Malfoy tiên sinh.” Ngu Đạt đối với y nói, “Em có thể đi vào ngồi chờ, Snape giáo sư vẫn chưa về.”

“Đương nhiên.” Draco • Malfoy hất cằm lên đi vào, cửa phòng làm việc tự động đóng lại.

Malfoy cũng không có ngồi vào cái ghế sô pha duy nhất trong phòng, trái lại lại đi tới nơi chế tác độc dược.

Y cúi đầu nhìn thành quả mấy ngày nay của Ngu Đạt, xoi mói nói rằng, “Còn kém như vậy. Theo ý ta, loại thuốc này ở giai đoạn thêm nguyên liệu, anh cho hơi nhiều mật của con chuột.”

Ngu Đạt hai mắt mở lớn nhìn y, miệng hơi mở ra, cậu không muốn để cho chính mình bị xem như kẻ ngốc, liền lập tức ho khan một tiếng, im lặng.

“Cảm tạ lời nhắc nhở của em.” Ngu Đạt nói một câu, “Độc dược học của em thật không tệ.”

Đây chính là tự đáy lòng, y lại có thể từ màu sắc hiện tại phán đoán ra sai sót xảy ra ở bước trước, tài nghệ này đều sắp đuổi tới Snape —— đương nhiên là chỉ ở phương diện ngao chế.

Được Ngu Đạt tán thưởng, thiếu niên tóc vàng rất đắc ý, thế nhưng y vẫn là cố ý nghiêm mặt biểu hiện rụt rè.

“Ta nghe nói ——” thiếu niên ngữ khí ngữ điệu du dương ngừng ngắt, khiến người nghe thật giống như đang xem nhạc kịch của Shakespeare. Ngu Đạt trong nháy mắt cảm giác rất quen tai, tỉ mỉ nghĩ lại, Snape cũng là cái giọng này, bất quá thiếu niên này càng thêm rõ ràng một ít.”Anh sẽ chế tác một loại phép thuật băng vải, có thể ở tình trạng khẩn cấp đem lại hiệu quả còn tốt hơn so với độc dược.”

Ngu Đạt nhìn y một chút, thả muôi quấy trong tay xuống, giai đoạn chế tác độc dược này đã hoàn thành, giai đoạn tiếp theo phải ngày mai mới có thể tiếp tục, cậu liền đứng thẳng dậy, nhìn người thiếu niên tóc vàng này.

“Tin tức của em rất linh thông, Malfoy tiên sinh.” Ngu Đạt bình tĩnh nói.

Malfoy thu hồi thái độ ngạo mạn, buông xuống lông mi: “Có một số tin tức được lưu truyền rất nhanh trong tầng lớp quý tộc.”

Câu nói này ám chỉ rất nhiều tin tức, thế nhưng không có để Ngu Đạt khiếp sợ.

Ngu Đạt nhếch miệng lên, bởi vì cứ việc thiếu niên này giả vờ thần bí cùng nghiêm mặt, nhưng là trên mặt hắn còn không rút đi trẻ con phì còn có khuôn mặt mang tính trẻ con này làm hiệu quả của câu nói giảm đi rất nhiều.

Nhìn nam hài rõ ràng vẫn còn thành niên, làm bộ thành thục đại nhân nói chuyện như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy y rất đáng yêu.

Phản bội kỳ.

Ngu Đạt cảm thấy y cùng Harry Potter giống nhau, ở độ tuổi này, đám con trai hoặc là còn có nữ hài, đều là cấp thiết muốn làm một số chuyện của người lớn, để chứng minh mình đã không phải một đứa bé.

Ngu Đạt khóe miệng mang theo ý cười: “Đúng, tuy rằng băng vải do anh chế tạo ra không thể sánh bằng bổ huyết tề hoạc là thuốc trị vết thương, thế nhưng nó có một chỗ tốt là ởthời khắc mấu chốt vẫn là có thể đưa đến hiệu quả rất trọng yếu. Hơn nữa giá của nó rất rẻ.

Malfoy thiếu niên dùng những từ ngữ hoa lệ cấp phát minh này khích lệ một phen, sau đó đổi đề tài, nhìn Ngu Đạt lơ đãng nói rằng: “Ta cảm thấy, Ngu tiên sinh có thể cùng Malfoy gia ở cái phương diện này hợp tác một chút.”

Ngu Đạt tiếc nuối nhìn y nói: “Anh rất xin lỗi, St Mungo đã yêu cầu độc quyền bán băng vải trước một bước.”

Trên mặt Draco • Malfoy lộ ra một cái biểu tình thất vọng, thế nhưng y rất nhanh liền bày ra một bộ thờ ơ: “Đáng tiếc.”

“Ầm” một tiếng, cửa mở ra, Snape giống như là một trận cuồng phong đi vào.

“Không biết mùi vị!” Snape trong miệng nặn ra một cái từ như thế, sau đó hắn mới nhìn thấy hai người ở bên trong phòng làm việc của hắn.

Vẻ mặt của hắn hờ hững nhìn hai người khách bất ngờ này một chút, quay về thiếu niên hất cằm: “Chuyện gì?”

Malfoy lập tức bỏ lại Ngu Đạt đi tới trước mặt Snape , nói với hắn: “Snape giáo sư, em hướng thầy xin quyền sử dụng sân Quidditch.”

Snape vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, hắn xoay người vòng tới phía sau bàn học ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy bằng da dê, dùng bút lông chim xoạt xoạt xoạt liền viết ra một tờ giấy.

Hắn đem tờ giấy đưa cho Draco • Malfoy, chầm chậm nói: “Ta phi thường hi vọng ở bên trong phòng làm việc của ta nhiều ra một vật trang sức như vậy.”

“Năm học này nó nhất định thuộc về Slytherin.” Draco • Malfoy cười đắc ý vô cùng.

Có thể có thể thấy, y hầu như là khống chế không chạy ra ngoài.

“Là cúp thi đấu Quidditch của trường học sao?” Ngu Đạt hỏi.

“Hiển nhiên đúng thế.” Snape tựa lưng vào ghế ngồi nói.

“Cái kia…vừa nãy ngài tựa hồ là đang phát hỏa?” Ngu Đạt đi tới đứng ở trước bàn sách của hắn, “Để em đoán xem, là Umbridge lại làm cái gì đúng không?”

“Nàng hiển nhiên là không thể chờ đợi được nữa muốn thay thế Albus ở Hogwarts làm mưa làm gió.” Snape trào phúng nói.

“May mà em chỉ chịu đựng nàng nửa cái năm học.” Ngu Đạt đồng tình nhìn hắn.

Snape hừ một cá.

“Nàng giám thị tất cả phi lộ võng ở trong trường học.” Snape âm u nói, “Thậm chí bao gồm phòng làm việc của viện trưởng, nếu như không phải nàng không quản được phòng làm việc của hiệu trưởng, ngay cả Albus nàng đều không buông tha.”

“Cái gì?!” Ngu Đạt trợn to hai mắt, “Đây cũng quá vượt quyền rồi? Hiệu trưởng sẽ cho nàng loại quyền lợi này sao.”

“Albus đương nhiên sẽ không cho nàng loại quyền lợi này, ” Snape nhăn mày “Là bộ phép thuật. Fudge càng ngày càng điên cuồng, hiển nhiên số người mất tích gần đây càng khiến cho thần kinh của hắn trở nên yếu đuối.”

Sắc mặt Ngu Đạt cũng trở nên khó nhìn, cậu nói: “Là Vol… Người kia làm sao?”

“…” con mắt đen như mực của Snape trừng cậu, một lát hắn mới gật gật đầu.

Lông mày của Ngu Đạt nhíu lại, cậu nhăn mũi: “Xem ra em nên tăng thêm thời gian luyện tập giác đấu thuật của em.”

“Ồ?” Snape bất ngờ liếc cậu một cái.

“Sớm muộn sẽ có một trận chiến, em cảm giác em còn cần huấn luyện thêm.” Ngu Đạt kiên định nói.

“Có muốn hay không theo ta quyết đấu một chút?” Snape đột nhiên nói.

Ngu Đạt kinh hãi nhìn hắn, hắn xác định là thật tâm giúp đỡ, mà không phải là bởi vì tâm tình không tốt mà tìm một người đánh cho hả giận?!

Mặc kệ Ngu Đạt làm sao thấp thỏm, ở thời gian cấm đi lại ban đêm, cậu vẫn bị Snape kéo tới một cái phofnghojc trống không ở pháo đài phía tây

Snape thanh lý hết bụi bặm cùng mạng nhện trong phòng do phòng học đã không được sử dụng trong một thời gian dài.

Ngu Đạt trong tay nắm đũa phép, biểu hiện căng thẳng.

Trước kia cậu mặc dù cùng những đại tướng của Phượng Hoàng xã tiến hành huấn luyện quyết đấu, nhưng là khí thế trên người giáo sư Snape mang lại cho cậu cảm giác muốn mang nặng tính chất công kích hơn khí thế trên người Sirius rất nhiều.

Sirius là một bên giáo dục một bên huấn luyện, nhưng là Snape lại không nói lời gì liền muốn cùng với cậu quyết đấu.

Snape trong tay nắm đũa phép, bóng lưng thẳng tắp của hắn bỗng dưng quay lại, đột nhiên liền duỗi ra tay cầm đũa phép rồi vung lên, ” vèo —— ” một tiếng vang giòn, chỉ vào Ngu Đạt.

Ngu Đạt tê cả da đầu, lập tức liền tách ra hướng khác.

Snape nhếch miệng lên, “Vẫn không tính là phản ứng quá trì độn.”

Ngu Đạt đều muốn ra mồ hôi lạnh, bị hành động đột nhiên tập kích của hắn làm kinh sợ.

Snape một tay nắm tay cầm đũa phép, một tay ấn đỉnh đũa phép, hắn đứng ở nơi đó nói: “Phù thủy quyết đấu.”

Khóe miệng của hắn khinh bỉ hướng phía dưới kéo.

Sau đó hắn ngữ khí trào phúng nói: “Ta không biết Sirius là làm sao dạy cậu, thế nhưng hiển nhiên hắn không có cho cậu một cái độc lập huấn luyện chính quy.”

Ngu Đạt nghi hoặc nói lại: “Huấn luyện chính quy.”

Snape gật đầu, hắn đem đũa phép của mình hạ xuống bên cạnh người: “Chính quy phù thủy quyết đấu là muốn ở trường hợp công khai, dưới tình huống có nhân chứng, không thể không nói, mỗi cái người quyết đấu cũng không thể thiếu trợ thủ của hắn —— vì giúp hắn nhặt xác hoặc là báo thù.”

Ngu Đạt trợn mắt há mồm, hiển nhiên cậu chưa từng nghe nói cái này.

“Hai người quyết đấu muốn lẫn nhau hành lễ, sau đó sẽ bắt đầu chính thức quyết đấu.” Snape nói, “Hiển nhiên Sirius đã hoàn toàn đem những cái này quên sạch sành sanh.”

Hắn nguy hiểm cười cợt, nói: “Ta đương nhiên biết cái đầu óc đơn giản kia của hắn sẽ nghĩ gì, hắn đại khái là cho rằng ở trên chiến trường cái trò lễ nghi phiền phức này vốn là đồ vô dụng. Thế nhưng điều đó còn phải xem đối thủ là ai, nếu như đối phương dựa vào cái này nhục nhã cậu cười nhạo cậu, cậu làm sao đây?”

Vậy cậu đại khái chỉ có thể giương mắt nhìn, Ngu Đạt thầm nghĩ.

“Cho nên nói, có lúc những đồ vật không lọt mắt hắn như thế này không phải thật sự không đáng giá được nhắc tới.” Snape đi tới trước mặt cậu, “Theo ta làm, giơ lên đũa phép của cậu.”

Ngu Đạt giơ lên đũa phép trong tay, học dáng vẻ Snape giơ lên trước mặt mình.

Snape động tác tao nhã ác liệt vung lên, sau đó hướng về hướng cậu hơi cúi xuống.

Ngu Đạt đều xem không bỏ sót: sững sờ.

Mãi đến tận khi Snape ngẩng đầu lên, nhìn cậu không hài lòng: “Không nên nhìn ta đờ ra, nghe theo. Ta bảo đảm đỉnh đầu của ta không có gì đẹp đẽ.”

Ngu Đạt nóng mặt lên, cậu hoang mang hoảng loạn vung đũa phép một cái, sau đó hướng về phía Snape khom lưng.

“Miễn cưỡng.” Snape không hài lòng lắm, “Xoay lại thân, đi năm bước, sau đó xoay người lại là có thể công kích.”

Ngu Đạt nghe theo.

Snape nhìn bóng lưng của cậu, sau đó ở thời điểm cậu xoay người, trong nháy mắt, lười biếng giơ cổ tay lên: “Expelliarmus.”

Đũa phép trong tay Ngu Đạt liền lập tức bay ra ngoài, cậu trợn mắt lên nhìn nam nhân hành động không bình thường này, tức đến nổ phổi quát: “Ngài giở trò lừa bịp!”

Snape giảo hoạt nói: “Ta chỉ là dạy cho cậu một số điều mà thôi, cậu xem, đều sẽ có người ngoài dự đoán của mọi người, cậu luôn phải thường xuyên duy trì cảnh giác. Không thể thật sự theo khuôn phép cũ như vậy.”

Ngu Đạt tức giận nhìn hắn, thật xấu cũng làm cho hắn nói hết, thực sự là thiên lý ở đâu!