Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 104




Đi trên những con đường của thành phố N, nhìn khung cảnh quen thuộc của nơi đây, dưới cái nắng hè đặc trưng, khiến cho lòng người sinh ra một cảm giác vô cùng hoài niệm.

Sau khi xuống xe rồi chào tạm biệt Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh, Kỳ Trạch liền xách hành lý của Nhan Họa, nắm tay cô chậm rãi đi tới nhà họ Nhan.

Trong bốn năm đại học, hai người chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới về nhà, nhưng thời gian để vui chơi không nhiều. Sau khi lên đại học, thời gian quả thực trống rất nhiều, so với năm lớp mười hai khổ sở thì đại học giống như thiên đường vậy, nhưng Nhan Họa lại không muốn buông lỏng bản thân, lãng phí thời gian để sống phóng túng và tham gia những hoạt động tập thể vô nghĩa.

Cho nên, ngoài việc tập trung phát triển kiến thức và kỹ năng ra, Nhan Họa bình thường nếu rảnh rỗi sẽ tới tham gia các hoạt động có liên quan đến chuyên ngành mình học hoặc những công việc thực tập, mặc dù có chút tiếc nuối vì bạn trai không ở bên cạnh, nhưng thế cũng tốt, cô sẽ không giống những sinh viên khác lãng phí thời gian cuối tuần dành cho bạn trai hay hẹn bạn bè đi chơi này nọ, mà có thể tận dụng để tham gia những việc có ý nghĩa hơn.

Bốn năm đại học, mặc dù cô không tham gia nhiều câu lạc bộ, nhưng còn bận rộn hơn so với những người bạn cùng ký túc xá, thứ hai đến thứ sáu trừ đi học ra thì cô sẽ đến thư viện học, thứ bảy chủ nhật đa phần là sẽ tham gia các hoạt động liên quan đến chuyên ngành bên ngoài trường. Đến nghỉ đông và nghỉ hè, hoặc các ngày nghỉ khác cô đều có những kế hoạch cụ thể, cho nên thời gian để vui chơi cũng không nhiều.

Cũng bởi sự chăm chỉ nỗ lực của cô mà khi tốt nghiệp, không cần cô phải nộp hồ sơ xin việc cho buổi tuyển dụng của trường thì đã có mấy công ty muốn kí hợp đồng với cô rồi. Tuy nhiên Nhan Họa không muốn rời xa cha mẹ, cũng không muốn sống xa quê hương, cho nên cô đã từ chối hết những lời mời tuyển dụng kia để về thành phố N phát triển sự nghiệp.

Thành phố N là một thành phố đang phát triển của đất nước, mặc dù không bằng những thành phố lớn khác, nhưng lại có rất nhiều cơ hội và thách thức, cho nên Nhan Họa thật sự không cảm thấy hối hận khi đã trở về đây.

“Đã rất lâu không được nhàn nhã dạo chơi trên đường phố ở đây rồi.” Nhan Họa tâm trạng rất tốt nói, sau đó ngẩng đầu nhìn người con trai đang nắm tay cô, “Càng lâu lắm rồi không được nắm tay anh đi dạo như bây giờ. ”

Nghe lời cô nói, Kỳ Trạch không nhịn được mà bật cười.

So với Nhan Họa có thể thảnh thơi vào dịp nghỉ đông và nghỉ hè, thì cuộc sống lưu học sinh trong bốn năm của Kỳ Trạch chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ bận rộn. Cho nên hàng năm trở về thành phố N để thăm Nhan Họa và ông nội thì anh đều rất vội vàng, nhiều nhất là ở lại vài ngày rồi lại đi, không dám buông lỏng mình.

Nhưng cuối cùng thì anh cũng trở lại rồi, thật tốt quá!

Nghĩ vậy, anh kéo Nhan Họa lại gần, cúi xuống trao cho cô một nụ hôn triền miên.

Lúc trở về Nhan gia thì đã là xế chiều.

Lúc Nhan Họa lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, liền nhìn thấy em trai Nhan Lãng đang ngồi trên salon nhảy dựng lên, “Chị, chị về rồi! Ơ, còn có anh Trạch nữa này! Anh Trạch, sao anh lại về cùng chị em vậy? Không phải anh đang ở Đức ạ?”

Nhan Lãng dáng vẻ rất cao hứng, bây giờ cậu đã mười chín tuổi, không còn ngốc nghếch như hồi mười lăm tuổi nữa, vẻ ngoài đẹp trai hơn nhiều, cơ thể cường tráng lên không ít, có chút khí chất của đàn ông rồi, nhưng dẫu sao đang từ một bé trai đáng yêu trở thành một người đàn ông như vậy cũng thật khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối.

Nhưng Kỳ Trạch thì vẫn cảm thấy cậu em này chẳng thay đổi chút nào, thoạt nhìn vẫn ngốc nghếch như xưa.

“Anh tốt nghiệp rồi nên về nước luôn, sau này sẽ ở lại thành phố N.” Kỳ Trạch vui vẻ đáp.

Nhan Họa gặp lại em trai cũng rất vui, nói: “A Lãng, em đang được nghỉ à? Chỉ có mình em ở nhà thôi sao? Ba mẹ đâu?”

Nhan Lãng nhận lấy hành lý trong tay Kỳ Trạch, nhìn màu sắc cũng biết đó là đồ của chị mình, cho nên là em trai cậu phải đích thân cầm hộ rồi. Cậu cầm hành lý để vào trong phòng khách, sau đó đi rót nước cho hai người, đáp: “Ba mẹ biết hôm nay chị về nên đã ra chợ mua ít hải sản mà chị thích ăn rồi, chắc lát nữa sẽ về thôi. ”

Nhan Họa mới về nhà mà đã có cảm giác được chiều chuộng rồi, nhìn cậu em ân cần bưng trà rót nước, lại mở tủ lạnh lấy hoa quả điểm tâm cho mình, không nhịn được mà bật cười, chờ cậu ngồi xuống mới nói: “Em về bao lâu rồi? Sao không rủ bạn bè đi chơi?”

Nhan Lãng liếc chị nói: “Chơi cái gì mà chơi? Mẹ nói là em phải học tập chị, nên đang chuẩn bị cho em đi làm thêm hè rồi. Chắc mấy hôm nữa em sẽ bắt đầu làm ở chỗ công trường của ba, chắc lại phơi nắng đen như than mất.” Nói xong cậu liền ai oán: “Chị à, sao chị lại khỏe vậy chứ? Người ta nghỉ hè thì đi chơi thư giãn, chị thì ngược lại, hết làm cái này đến làm cái kia, người thì bé tí mà không biết đào đâu ra lắm sức thế. À, lần này trở về, có phải chị định sẽ ở đây phát triển sự nghiệp luôn đúng không?”

Nhan Họa cầm chén nước híp mắt cười nói, “Đương nhiên rồi, ba mẹ đều ở đây cả, chị sao đành lòng mà đến nơi khác chứ?”

Nhan Lãng nghe vậy thì vui lắm, lại nhìn Kỳ Trạch nói: “Anh Trạch thì sao ạ? Có phải anh định sẽ kết hôn với chị em không?” Nói xong tâm trạng của cậu có phần phức tạp, là một người chứng kiến bọn họ quen nhau từ những ngày đầu, trước đây còn sợ tình đầu sẽ không có kết quả tốt, rồi chị mình sẽ phải chịu đau khổ, thế mà bây giờ đã tính đến chuyện cưới xin rồi. Cùng là đàn ông nên cậu đương nhiên hiểu được suy nghĩ của đàn ông, Kỳ Trạch nhẫn nhịn đến bây giờ cũng không dễ dàng, không kết hôn thì thật có lỗi với chính mình.

Với lại gia đình cậu lại có quan niệm là kết hôn trước rồi hẵng xây dựng sự nghiệp, cho nên nếu Kỳ Trạch muốn kết hôn với chị cậu thì người nhà cậu chắc chắn sẽ không từ chối, sợ là còn cao hứng muốn chết ý chứ.

Đang nói chuyện thì có tiếng tra chìa khóa mở cửa, sau đó là ba mẹ Nhan Họa tay xách túi lớn túi nhỏ đi vào, hai người nhìn thấy Kỳ Trạch và Nhan Họa đang ngồi trên salon thì mừng rỡ vô cùng, cười toe cười toét.

“Ba! Mẹ! Con về rồi đây ~”

Nhan Họa chạy tới nhào vào lòng ba mẹ.

Kỳ Trạch cũng đứng lên đi đến, chào hỏi hai vị trưởng bối rồi nhận lấy đồ trong tay hai người để vào trong bếp.

Mẹ Nhan được con gái ôm, nụ cười trên mặt càng sâu thêm, khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng miệng vẫn mắng mỏ theo thói quen: “Lớn tướng rồi mà tính tình vẫn như con nít vậy, cẩn thận bị A Trạch chê cười. ”

Nhan Họa ôm tay mẹ, cười làm nũng, “Sẽ không đâu ạ! Đúng không anh?” Cô quay sang hỏi Kỳ Trạch.

Kỳ Trạch thấy bộ dạng tinh nghịch của cô thì chỉ cười gật đầu với mẹ Nhan.

Mẹ Nhan thấy hai đứa tình cảm rất tốt, trong lòng càng thêm vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn hung hăng nói: “Không cho phép con bắt nạt A Trạch!”

Con gái trở về khiến cho bố mẹ Nhan đều rất vui mừng, mà phương thức biểu đạt sự vui mừng ấy chính là làm rất nhiều món ăn ngon, mẹ Nhan lập tức nhiệt tình xông vào bếp bận rộn, bố Nhan thì ngồi uống trà với Kỳ Trạch, hoàn toàn đã coi Kỳ Trạch là con trai - con rể của mình rồi.

Thời khắc cả nhà đoàn tụ sẽ không nói đến những chuyện như công việc này nọ, Nhan Họa ngồi không yên, một lát chạy tới chỗ bố nói chuyện, một lát lại vào bếp giúp mẹ nấu ăn.

“Mẹ, tối nay gọi cả ông nội Kỳ Trạch đến ăn cơm đi.” Nhan Họa nói.

Mẹ Nhan liếc cô một cái, “Không cần con nói thì mẹ cũng đã gọi cho ông rồi, không ngờ A Trạch cũng về luôn cùng con, tốt quá.” Nói xong, bà nhìn hướng phòng khách một cái rồi nói với cô: “Các con tốt nghiệp rồi, có phải sẽ chuẩn bị kết hôn đúng không? Kết hôn cũng tốt, có câu trước kết hôn sau lập nghiệp, đàn ông chỉ khi kết hôn thì mới có trách nhiệm, hai người cùng nhau cố gắng lo toan cuộc sống, sinh một đứa con, thế là mỹ mãn rồi. ”

Nhan Họa nghe xong mà phì cười, “Mẹ à, cái mà mẹ coi là mỹ mãn chỉ có vậy thôi sao? Thật không có tham vọng!”

“Đứa ngốc này, con còn muốn tham vọng cái gì nữa? Không cầu mong đại phú đại quý, chỉ cần bình an là đủ, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ!”

Đến tối, ông Kỳ mang rượu tới nhà họ Nhan. Chắc đã biết cháu trai và cháu dâu đã về nên tâm trạng của ông rất tốt, trên mặt luôn nở nụ cười, còn cầm chai rượu được người ta biếu tới để nhậu với mấy người đàn ông trong nhà họ Nhan một bữa.

“Ông nội!”

Kỳ Trạch xúc động đi tới ôm ông nội lưng đã hơi còng, hai mắt đỏ hoe nói: “Ông nội, cháu đã về rồi, đã hoàn thành xong yêu cầu của bọn họ, sau này cháu sẽ không rời xa ông nữa. ”

Ông Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng cháu, nhận ra cháu ông bây giờ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi, ông rất vui mừng nói “Được!”, lại cầm tay cháu nói cháu đã vất vả rồi. Hiển nhiên ban đầu ông rất khó chịu khi cháu mình bị buộc phải ra nước ngoài, may là thời gian cũng không lâu, cuối cùng nó cũng đã trở về.

Nhà họ Nhan hôm nay vô cùng náo nhiệt, mẹ Nhan tự tay làm ra cả bàn thức ăn, mấy người đàn ông uống quá chén đến say xỉn, cuối cùng hai ông cháu Kỳ Trạch đành phải ở lại Nhan gia qua đêm.

Ông Kỳ đã lớn tuổi nên không dám uống nhiều, cho nên ông cũng không say lắm, nhưng ông vẫn rất vui vẻ đồng ý lời mời ngủ lại Nhan gia một đêm. Ngược lại bố Nhan và Kỳ Trạch thì đã say khướt, Nhan Lãng vì tuổi còn nhỏ, lại đang là học sinh nên bị mẹ giám sát không cho uống nhiều.

Bố Nhan và Kỳ Trạch nằm co quắp trên ghế salon, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn là biết say lắm rồi. Mẹ Nhan giặt khăn đi ra ngoài lau mặt cho hai người, miệng lại càm ràm theo thói quen, nói nhiều đến mức bố Nhan đang say cũng phải cau mày nói lại hai câu, Nhan Họa thấy vậy thì cười không dứt được.

“A Họa, con lau mặt cho A Trạch đi.” Mẹ Nhan ném khăn cho cô.

Nhan Họa nhận lấy khăn rồi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Trạch, cam tâm tình nguyện mà chăm sóc cho anh.