Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 103




Mỗi lần gặp bạn bè thì đều cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã phải tạm biệt ra về.

Đàn Tử Quỳnh cũng sắp tốt nghiệp rồi, nhưng vì cô muốn đợi bạn trai rồi cùng nhau ra trường nên mới không vội vàng như những sinh viên khác, cho nên mới có thời gian để chạy tới đây thăm bạn thân. Nhan Họa tốt nghiệp xong sẽ trở về thành phố N, Đàn Tử Quỳnh có thể sẽ chậm hơn cô một chút, cũng có thể sẽ không quay về thành phố N nữa.

Đàn Tử Quỳnh ở lại chỗ này hai ngày, cô cũng đi thuê phòng khách sạn để trọ lại, ở ngay cạnh phòng của Kỳ Trạch làm bóng đèn. Hai ngày sau mới lưu luyến không rời ra về, còn hứa khi nào về thành phố N nhất định sẽ đi gặp Nhan Họa…

Ngày hôm sau sau khi Đàn Tử Quỳnh rời đi, Nhan Họa tham gia buổi lễ tốt nghiệp ở trường, nhận bằng tốt nghiệp, chính thức thoát khỏi kiếp sống sinh viên, bước chân vào xã hội.

Sau khi nhận bằng tốt nghiệp thì sinh viên sẽ không ở trường nữa, ký túc xá lại để trống, Nhan Họa phải về trường thu dọn lại đồ đạc của mình, Kỳ Trạch là bạn trai nên đương nhiên cũng tới giúp. Có lẽ đang là thời điểm tốt nghiệp nên quản lý ký túc cũng không quản việc có con trai đi vào ký túc xá nữ, cho nên lúc nào cũng có thể trông thấy cảnh con trai ra ra vào vào giúp các bạn nữ xách hành lý.

Nhan Họa trong mấy ngày đã thu dọn xong hết đồ đạc của mình, những thứ không cần nữa thì đã vứt sớm rồi, còn quần áo sách vở muốn giữ lại thì đã đóng gói rồi gửi về nhà qua đường bưu điện, cuối cùng chỉ cần cất mấy bộ quần áo hay mặc cùng một số đồ vụn vặt vào trong một cái túi du lịch nhỏ là xong.

Trái ngược với sự đơn giản của Nhan Họa thì Cao Thược Dã và Nghiêm Phương Nhụy lại bận đến điên đầu, với lại các cô còn không có ai tới hỗ trợ. Nghiêm Phương Nhụy đã chia tay bạn trai trong thời gian cô đi thực tập, hiện tại chính là cẩu độc thân, còn nữ hán tử Cao Thược Dã thì chỉ coi con trai như huynh đệ, không hề tồn tại một sinh vật nào mang tên bạn trai, cho nên hai người đành phải tự mình làm thôi.

Nhan Họa thấy vậy đành phải đi qua giúp các cô thu dọn đồ đạc.

Nhan Họa và Đàm Minh Thiên hẹn nhau cùng trở về thành phố N, cùng nhau đặt vé máy bay, thời gian là buổi sáng trước ngày quy định rời đi của trường một ngày, chỉ bay khoảng mấy tiếng là sẽ tới thành phố N.

Hôm đó Nhan Họa giúp hai bạn cùng nhau vệ sinh lại thật sạch sẽ ký túc xá, sau đó ngắm nhìn lại một lượt, cuối cùng mới kéo vali rồi cùng Kỳ Trạch rời đi. Nghiêm Phương Nhụy và Cao Thược Dã hôm sau mới về nên hai cô cùng nhau tiễn bọn họ đến cổng trường.

Trước cổng trường có rất nhiều sinh viên giống như các cô đang đứng đó, cho dù là người ra về hay người đi tiễn thì hai mắt đều đỏ hoe.

Bốn năm cuộc đời không phải là dài, nhưng bốn năm học đại học chính là một quãng thời gian ngắn ngủi vô cùng đáng quý, khiến cho người ta không đành lòng mà buông bỏ. Bước ra khỏi cánh cổng này, tất cả sẽ không còn hồn nhiên trong sáng nữa, mà sẽ phải bôn ba cho cuộc sống sau này, không thể và cũng không được phép vô tư vô lo nữa.

Bước ra khỏi cánh cổng trường, rất nhiều điều sẽ đổi thay.

“Ừm, đã đến lúc phải tạm biệt rồi!” Nhan Họa nở nụ cười gượng gạo nói với hai người bạn thân.

Cao Thược Dã và Nghiêm Phương Nhụy hai mắt cay xè, hai người đi tới ôm cô, ba cô gái bịn rịn không muốn chia tay. Mặc dù ở buổi lễ tốt nghiệp mọi người đã khóc lóc một trận rồi, nhưng hiện tại đối diện với những người bạn thân, họ vẫn không thể kìm nén được sự buồn bã trong lòng.

Kỳ Trạch lần này không đi tới tách các cô gái ra mà chỉ xách hành lý của Nhan Họa đứng ở bên cạnh, yên lặng đứng đó dùng ánh mắt thương cảm nhìn Nhan Họa, không mạo muội quấy rầy các cô.

“Nhan Họa, sau này có dịp chúng mình sẽ tới thành phố N thăm cậu!” Nghiêm Phương Nhụy buồn bã nói, “Cậu mà có rảnh thì cũng nhớ tới thăm bọn mình nhé!”

“Được! Lúc đấy mình sẽ dẫn các cậu đi ngắm cảnh đẹp của thành phố N, tuyệt đối không giống với quê của các cậu, còn ra đảo chơi nữa… Khi nào mình đến chỗ các cậu thì các cậu cũng phải đưa mình đi chơi đấy nhé, quyết định vậy đi!” Nhan Họa dùng sức ôm các cô thật chặt.

Cuối cùng Cao Thược Dã không thể chịu đựng thêm cảnh ly biệt này nữa, liền kéo Nhan Họa đang ôm Nghiêm Phương Nhụy ra rồi đẩy cho Kỳ Trạch, xua tay nói: “Soái ca, Nhan Họa giao cho cậu, khi nào hai người kết hôn nhớ gửi thiệp cưới cho bọn mình nhé, chúng mình nhất định sẽ tới dự, nhưng phải nhớ bao tiền vé xe và phí ăn ở đó!”

Kỳ Trạch nghe thấy lời của Cao Thược Dã thì rất vui vẻ gật đầu nói: “Lúc nào cũng hoan nghênh, chỉ mong đến lúc đó các cậu đừng lấy cớ không đến tham dự được là được. ”

Nghiêm Phương Nhụy lập tức bày ra dáng vẻ rất mê người, nghịch mái tóc của mình rồi nói, “Cậu yên tâm, dù có phải bò thì mình cũng sẽ đến! Nếu cậu mà không đối xử tốt với Nhan Họa thì chúng mình sẽ lập tức liên lạc với luật sư làm thủ tục ly hôn. Đúng rồi, chị của mình có rất nhiều bạn bè là luật sư giỏi, muốn ly hôn chỉ mất vài phút là xong, tuyệt đối sẽ không để các cậu phải tranh cãi về vấn đề tiền bạc. ”

Cao Thược Dã và Nhan Họa nghe vậy đều bật cười, Kỳ Trạch thì tối sầm cả mặt, cảm thấy không thể nói chuyện được với cô gái này.

Bất kể như thế nào thì cuối cùng Nhan Họa cũng bị Kỳ Trạch lôi đi, trên đường cô không ngừng quay đầu lại nhìn hai người bạn tốt đứng tiễn mình ở cổng trường, đến khi lên xe không nhìn thấy nữa thì trong lòng càng cảm thấy buồn bã mất mát hơn.

Đến khi trở lại khách sạn thì tâm trạng của cô mới hòa hoãn được chút ít.

Hai người ở trong khách sạn một đêm, ngày hôm sau thì trả phòng, sau đó đi đến điểm hẹn để gặp Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh.

Lúc bọn họ tới nơi liền nhìn thấy Âu Dương Cảnh đang xách hành lý cho Đàm Minh Thiên, cánh tay rắn chắc như gấu còn nắm tay con gái nhà người ta, thấy vậy thần sắc của Kỳ Trạch khẽ biến hóa, ngay cả Nhan Họa người đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng nhất thời không thể thích ứng được.

Cả hai đều đã quen nhìn Âu Dương Cảnh si tình theo đuổi trông chừng Đàm Minh Thiên rồi, nhưng cậu ta vẫn chưa thành công, hiện tại thấy cậu ta đã đạt được ước nguyện, trong giây lát đúng là không thể tiếp nhận nổi.

Nụ cười của Âu Dương Cảnh lúc này muốn ngốc bao nhiêu thì ngốc bấy nhiêu, thấy hai người thì lập tức nói: “Các cậu tới rồi à, sớm nhỉ, yên tâm đi, vẫn còn thời gian…”

Đàm Minh Thiên thì rất vui vẻ chào hai người.

Hồi lâu sau Nhan Họa mới hỏi: “Các cậu đây là…Yêu nhau rồi sao?” Cô chăm chú nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người.

Đàm Minh Thiên ngượng ngùng cười gật đầu, Âu Dương Cảnh vẫn dùng dáng vẻ ngốc nghếch nói: “Bọn mình đã chính thức là một đôi từ hai ngày trước rồi. ”

“Ồ, nhanh thật đấy!” Kỳ Trạch nói đểu, rất không ưa cái bộ dạng ngu đần kia. Năm đó anh và Nhan Họa quen nhau, mặc dù cũng hơi ngốc một chút, nhưng cũng không đến mức ngốc như tên Âu Dương Cảnh này.

Nghe vậy Âu Dương Cảnh liền nói: “Nhanh gì nữa? Cũng bảy năm rồi, hoàn toàn không nhanh chút nào rõ chưa hả?” Hắn dễ dàng lắm sao, theo đuổi từ năm lớp mười, đuổi tới tận đại học, cho đến lúc tốt nghiệp đại học mới cảm hóa được con gái nhà người ta, cuối cùng cũng chịu đồng ý làm bạn gái hắn, nghĩ lại thật muốn khóc một trận.

Nhưng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái bên cạnh mình, hắn cảm thấy rất hài lòng, muốn hắn theo đuổi mười năm hắn cũng chịu.

Đàm Minh Thiên liếc hắn một cái, ai oán nói với Nhan Họa: “Hôm trước khoa chúng mình có tổ chức tiệc chia tay, cậu ta chạy tới rồi tỏ tình với mình trước mặt mọi người, mình…” Cô nghiến răng trợn mắt nhìn Âu Dương Cảnh đang cười khúc khích, nói tiếp: “Mình chỉ thấy thương hại cậu ta nên mới đồng ý thôi, các cậu đừng nghĩ nhiều. ”

Không giải thích thì không sao, giải thích như vậy lại càng khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều hơn!

Nhan Họa cười không ngừng trêu chọc bọn họ, căn bản không quan tâm đến Đàm Minh Thiên vẫn còn cố mạnh miệng, mà Đàm Minh Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục tốn hơi thừa lời, cấu véo tên con trai cao to như gấu đứng bên cạnh một trận, đáng tiếc đối phương lại rất hời hợt, ngược lại còn nghĩ là cô đang thầm thổ lộ tình cảm với mình, vì đánh là tình mắng là yêu mà!

Trên đường về vì có sự xuất hiện của đôi tình nhân mới nên có rất nhiều điều thú vị, Nhan Họa sau khi công bố chuyện của hai người với đám bạn cấp ba qua QQ nhóm, lập tức nhận lại về tiếng gào khóc thảm thiết của Đàn Tử Quỳnh, Trình Dương và Chu Dịch.

“Điên à! Nữ thần đã bị đồ gấu lớn kia chiếm mất rồi sao?” Trình Dương.

“Quá bi thảm! Nữ thần thế mà lại yêu gấu lớn, nhất định là có âm mưu!” Trình Dương.

“Tốt rồi tốt rồi! Chúc mừng chàng trai si tình bảy năm đã thành công!” Chu Lễ Giám.

“Trời ơi! Bi kịch quá! Nữ thần à, cuối cùng vì cái quái gì mà cậu lại bị đánh gục vậy hả? Cậu phải nên để cậu ta theo đuổi mười năm nữa mới đúng!” Đàn Tử Quỳnh.

Tô Trọng Tuấn nghe tin cũng gửi một tin nhắn: “Chúc hai người làm ăn khấm khá! Sớm sinh quý tử!”

“…”

Âu Dương Cảnh lên QQ đọc được tin nhắn của đám bạn xấu xa thì lập tức gửi một icon giận dữ, nói: “Mấy cậu có còn chút tình bằng hữu nào không hả?”

“Vì còn có tình bằng hữu nên mới không đành lòng nhìn mỹ nữ Đàm Minh Thiên rơi vào tay một tên gấu lớn như cậu!” Đàn Tử Quỳnh khinh bỉ.

“1.” Trình Dương.

“2.” Chu Dịch.

“3.” Kỳ Trạch.

“Tất cả mọi người đều like à, vậy thì mình cũng 4 luôn.” Chu Lễ Giám.

“…n.” Liêu Vinh.

Nhan Họa cầm điện thoại, vui vẻ nhìn Âu Dương Cảnh đang bất bình mà chuẩn bị nhắn tin đáp trả, lại quay sang nhìn Đàm Minh Thiên ngồi bên cạnh hắn rất yên lặng ngồi chờ máy bay, nhìn tin nhắn QQ rồi mỉm cười, khiến cho cô cũng cười theo.

“À đúng rồi Kỳ Trạch, cậu với Nhan Họa định lúc nào đi đăng ký đấy?” Trình Dương hỏi.

“Ôi, Kỳ soái mấy năm nay nhất định là cô đơn khổ sở nhẫn nhịn lắm, chắc chắn là đang chờ tới lúc đủ tuổi rồi sẽ đi đăng ký kết hôn ngay. Mình cá một quả dưa chuột!” Chu Dịch.

“Mình một quả dưa chuột nữa!” Tô Trọng Tuấn lập tức hưởng ứng.

“Đăng kí xong rồi khi nào cử hành hôn lễ vậy? Lúc đấy nhất định phải báo cho chúng mình đấy nhé!”

“Đúng đúng, chúng ta cùng nhau náo động phòng!”

“He he!”

Sau đó một đám người thảo luận với nhau xem nên náo đêm động phòng thế nào, tin nhắn gửi đi ầm ầm, Nhan Họa nhìn mà cười suốt, cảm thấy cả nhóm kể từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, mặc dù trời nam đất bắc, bình thường bận rộn ngay cả QQ cũng không hay dùng, nhưng phần lớn thời gian bọn họ vẫn rất vui vẻ chia sẻ về việc học lẫn sinh hoạt của nhau, vẻ hoạt bát không thay đổi chút nào.

Âu Dương Cảnh tức giận nói: “Sao các cậu toàn nói về Kỳ Trạch thế? Mình và Đàm Minh Thiên cũng sẽ kết hôn nhanh thôi, các cậu cứ chờ xem!”

Trình Dương lập tức đáp: “Cậu theo đuổi người ta mất tận bảy năm, lại muốn kết hôn luôn trong bảy ngày sao? Bớt ảo tưởng đi! Ít nhất cũng phải cầu hôn trong mười năm mới được!”

“Đánh cược một quả dưa chuột, Âu Dương sẽ phải cầu hôn mười năm mới thành công!” Chu Dịch lập tức hùa theo.

“1. ”

“2. ”

“3. ”

“Mấy tên khốn kiếp kia! Cứ đợi đấy!”

“Vâng vâng, bọn em sẽ đợi xem ạ. ”

Cả đám rất sung sướng trêu chọc Âu Dương Cảnh, nhưng không ai ngờ được rằng, sau bảy ngày chính thức yêu nhau, Âu Dương Cảnh đã thật sự lôi kéo được con gái nhà người ta đi đăng ký kết hôn, tốc độ còn nhanh hơn cả Kỳ Trạch và Nhan Họa.

Quả đúng là thần tốc!