Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé

Chương 43: Rời đi




Sau khi rời địa lao, hắn liền đến Dao Trì. Lúc này Lạc Hy vẫn đang ngồi thiền. Hắn bước vào phòng, đập vào mắt hắn là thân ảnh đơn bạc, yếu ớt của nàng. Hắn chua xót trong lòng. Tại vì sao mới có mấy ngày, nàng đã tiều tuỵ thế này rồi. Hắn không đành lòng nhìn nàng, vội quay ra.

Hắn sợ hắn không kiềm chế được mà ôm nàng vào lòng, như vậy sẽ hỏng hết mọi kế hoạch. Hắn chỉ nói thầm với Hoa Nhi, bảo mang cho nàng chút thức ăn và nước uống, dặn thị vệ cho phép Hoa Nhi vào. Hắn hắng giọng:

– Tiêu Lạc Hy, các ngươi muốn cùng nhau đến chân trời góc bể ư? Muốn chết cũng phải chết cùng nhau? Ha ha, đừng hòng. Trẫm sẽ không để ngươi được toại nguyện.

Nói rồi hắn xoay người đi. Lạc Hy từ từ mở mắt ra, môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Số mệnh của nàng không ai có quyền sắp đặt.

Hoa Nhi mang vào một chút thức ăn.

– Tỷ tỷ, ngươi ăn chút ít đi. Cầu xin người. Nếu người không ăn, Hoa Nhi lập tức tự vẫn.

– Đừng, Hoa Nhi. Ta ăn, ta sẽ ăn.

Nàng cầm lấy tô cháo trong tay HN húp cạn. thế nhưng mới húp xong nàng liền nôn hết ra ngoài. Hoa Nhi chua xót nhìn cảnh này, có lẽ tại tỷ tỷ bị bỏ đói lâu quá. Nàng lại chuẩn bị tô cháo khác. Lần này Lạc Hy ăn được vài thìa thì lại buồn nôn, không muốn ăn tiếp. tốt rồi, dù sao cũng ăn được một chút.

Cứ như vậy mà qua cũng được ngót một tháng

Một hôm…

– Tỷ tỷ, ô ô ô tỷ tỷ,hức hức hức…

– Có chuyện gì sao?

– Biểu… biểu thiếu gia… hai hôm trước đã bị người ta đem thả trôi sông rồi. ô ô ô.

– Cái gì?

Trời đất xung quanh Lạc Hy sụp đổ. Hắn chết rồi, người trong lòng của Tiêu Lạc Hy, hắn vì nàng mà chết. Lạc Hy nắm chặt tay lại, miệng nghiến lại gằn từng chữ…

– V Ư Ơ N G T H I Ê N L Ã N H.

– Ô ô, chưa hết đâu tỷ tỷ, hoàng thượng trước đó còn đem tới một cô nương, sủng hạnh nàng ta rồi phong nàng ta làm Lan phi a. Mọi người trong cung đều nói rất có thể nàng ta sẽ leo lên đầu của tỷ, làm hoàng hậu của Linh quốc a.

Ầm… ầm… ầm… Lạc Hy choáng váng. Hắn tại sao lại đối với nàng như vậy. Một Lan Như Huyền còn chưa đủ giờ lại thêm một Lan phi, đầu óc nàng quay mòng mòng. “ Tướng công, thiếp trở về sẽ đuổi hết bọn họ đi, chàng không cần phải rời xa thiếp”, “ hy nhi, ta sẽ không bao giờ là Lưu Triệt”….

Nàng bật cười. Vì cái gì? Vì cái gì mà nàng hội tin, hắn sẽ đối với nàng nhất dạ chung tình. Hắn là đế vương, là đế vương a. Nàng sao lại quên mất điều này, lại nghiễm nhiên trở thành một Trần A Kiều. Cái ghế hoàng hậu này nàng sớm đã không màng, chỉ là lưu luyến hắn, nhưng đến hôm nay, hắn đối nàng như vậy, nàng không còn gì để luyến tiếc.

– Hoa Nhi, ta muốn rời khỏi nơi này. Muội hãy giúp ta chuẩn bị đồ. Ta sẽ đưa cả phụ thân cùng đi, đến một nơi xa thật xa nơi này. Hoa Nhi, muội cùng Trường Khanh phải sống thật hạnh phúc, biết chưa?

– ( ngẩn ra) ô ô ô tỷ tỷ, người không cần Hoa Nhi nữa sao? Hoa Nhi cầu xin tỷ, không cần bỏ HN lại. Tỷ hãy mang muội đi theo đi.

– Vậy còn Trường Khanh, muội nhẫn tâm bỏ lại hắn sao?

– Muội thật yêu thương hắn nhưng muội càng yêu thương tỷ tỷ. Coi như muội và hắn hữu duyên vô phận. Tỷ tỷ, mang muội đi cùng đi, nếu không HN lập tức tự vẫn.

Nói rồi HN nhắm mắt xong thẳng đến cây cột nhà. Lạc Hy chặn nàng lại.

– Được rồi Hoa Nhi, ta sẽ đưa muội cùng đi. Nhưng muội phải biết, chúng ta một đi sẽ không trờ về. Muội suy nghĩ kỹ đi.

– Tỷ tỷ, không cần. tỷ đi đâu muội theo đó, sống cùng sống, chết cùng chết.

– Hoa Nhi….

– Tỷ đợi muội, muội đi chuẩn bị đồ.

Hoa Nhi nhanh chóng chạy đi, Lạc Hy ngồi xuống lẩm bẩm đọc thần chú. Bùm một tiếng, một đám khói xuất hiện. Từ trong đám khói một lão già bước đi ra, đầu quấn khăn, quanh thân đang choàng một chiếc khăn tắm trông rất chi xì tin. Đó là Quỷ Câu Hồn.

– Ây da, bà cô nải nải à. Cô làm ơn lần sau gọi tôi thì phone cho tôi trước được không? Lần nào cũng vậy, lúc thì đang đi vệ sinh, lúc thì đang tắm, bực mình nhất là lúc đang í í é é với bà xã….

– Hề hề, thật xin lỗi, ta lại đánh rơi mất số phone của ông rồi. Quỷ Câu Hồn, tôi muốn nhờ ông một việc.

– Việc gì thế?

– Ông hãy xin lão bà của ông cho tôi một ít canh được không? Tôi muốn quên mọi chuyện ở đây.

– Cô thật muốn quên? Lạc Hy, suy nghĩ lại đi. Cô giờ đang mang thai được hơn một tháng rồi, cô bỏ đi sau này đứa trẻ đó sẽ thế nào?

Lạc Hy giật mình. Nàng mang thai? Thảo nào lại thấy kén ăn, cơ thể mệt mỏi đến vậy. Thế nhưng nghĩ đến con chào đời cha không nhận mặt, nàng càng đau lòng hơn.

– Tôi đã quyết định rồi, xin ông thành toàn.

– Vậy chờ tôi một lát..( quỷ câu hồn biến đi một lát rồi quay trở về, trên tay cầm một cái lọ sứ màu xanh ngọc). Đây là Mạnh Bà canh. Khi cô uống nó vào, mọi chuyện sau khi đến đây cô sẽ quên hết, bắt đầu lại từ đầu. Hãy nhớ vào đêm trăng tròn hãy uống, nó sẽ không ảnh hưởng đến hài tử của cô.

– Ân, cảm ơn ông.( đón lấy lọ sứ, quỷ câu hồn cũng biến mất).

– Tỷ tỷ, muội chuẩn bị xong rồi.

– Ân.

Lạc Hy quay trở lại trên bàn, nàng viết một phong thư, đồng thời lấy một con dao. Xoẹt… mái tóc dài qua đầu gối của nàng giờ chỉ còn tới ngang hông. Ở đất nước này, khi con gái muốn đoạn tuyệt ân tình với người yêu của họ, họ sẽ cắt một lọn tóc, trao cho người ấy. Lạc Hy không suy nghĩ gì, cắt nguyên cả một mớ tóc dày. Hoa Nhi nhìn thấy thế không khỏi cảm thán. Hoàng thượng ơi hoàng thượng, người đã làm tỷ tỷ thật sự thống hận người.

Lạc Hy buộc mớ tóc để lên trên phong thư, lấy chiếc hộp nhạc hắn tặng nàng để bên cạnh. Đoạn nàng vung tay. Người trong Dao Trì cung đều lăn ra ngủ.

– Hoa Nhi, chúng ta đi.

Trong khi đó, ở ngự thư phòng, một thân ảnh vẫn không biết chuyện gì, vẫn nhàn nhã uống trà. Một thân ảnh màu đỏ xà xuống.

– Hoàng thượng, bọn chúng bắt đầu hành động rồi.

– Tốt, chúng ta đi xem kịch hay thôi.

Ánh mắt loé lên một tia giảo hoạt, Thiên Lãnh nhanh chóng sải bước về phía Lan Cung.