Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 70: Binh Lâm thành hạ




Hermes chạy về phòng, mở tủ treo quần áo ra thu thập hành lý, phải nhanh rời khỏi nơi này mới được, nếu không tất cả mọi chuyện mình làm trước kia đều sẽ uổng phí!

Tại sao lại đụng phải hắn ở chỗ này? Không phải từ trước đến giờ hắn ở suốt trong Ái Lệ xá rất ít đến nhân gian đấy sao… Chẳng lẽ có đại sự gì phát sinh?

Đánh ký hiệu cho bọn hắn… Là có ý gì?

Hermes trong lòng lo sợ bất an, lúc này một hắc ảnh xuyên qua cửa, mang theo năng lượng màu đen bức nhân xuất hiện trước mặt.

Hermes ngẩng đầu nhìn lên, hắn lại đứng trước mắt mình.

“Ta có lời muốn hỏi ngươi.”

“Ta cũng có lời muốn hỏi ngươi.”

“Được rồi, ngươi nói trước đi.”

“Tại sao ngươi bảo thần ngủ đánh ký hiệu cho người trong thành?”

“Đó không phải thần ngủ, là huynh đệ sinh đôi của hắn.”

“… Tử thần?”

“Đúng.”

“Tại sao? !”

“Bởi vì … tòa thành này, rất nhanh sẽ là của ta.”

Hermes kinh hãi một lúc lâu: “Làm sao lại…”

“Ba ba ba!”, một trận gõ cửa dồn dập, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người trong phòng.

“Ngài Hess! Quốc vương mời đến phòng nghị sự, có chuyện quan trọng thương lượng!”

Hades liếc cánh cửa một cái, quay đầu nâng gương mặt Hermes lên, ngưng mắt nhìn cặp mắt tràn đầy chuyện xưa kia, “Ta còn tới tìm ngươi, lần sau đến phiên ngươi trả lời vấn đề của ta.”

Hades nói xong liền rời đi, hơi thở tràn ngập trong không khí cũng tiêu tán theo.

Thừa dịp nó còn chưa hoàn toàn tản đi, Hermes hít sâu một hơi… Đúng là vẫn không lừa gạt được bản thân mình.

“Ngài Hess!” người ngoài cửa lại la một tiếng.

Hermes lúc này mới hồi phục tinh thần, hướng phía ngoài hô: “Ta tới đây!”

Hermes vội vã chạy tới phòng nghị sự, quốc vương Priam vẻ mặt nghiêm trang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, tất cả các vương tử đại thần vừa rồi còn cuồng hoan tại dạ vũ cũng tụ tập đến nơi này, tỏ vẻ hết sức lo lắng.

“Thật xin lỗi ta đến chậm.” Hermes hành lễ với quốc Vương, “Xin hỏi bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?”

Quốc vương Priam thở dài: “Cảng biển của chúng ta bị người Hy Lạp tập kích, đã bị chiếm lĩnh, thần miếu Thái Dương xây ngoài thành cũng bị đốt. Căn cứ binh lính tiền phương báo cáo, người Hy Lạp phái ít nhất hơn ngàn chiến thuyền, mười vạn binh lính… Ta biết lâu nay chúng luôn khao khátTroy, lại không ngờ rằng chúng lại công kích chúng ta bừa bãi như thế! Nên triệu tập mọi người đến đây, cùng nhau thương lượng đối sách.”

Quốc vương vừa dứt lời, các vương tử huyết khí phương cương lại bắt đầu tranh nhau phát biểu ý kiến.

“Người Hy Lạp khinh người quá đáng! Chúng ta hẳn phải cho bọn hắn biết tay một chút!”

“Đúng! Bọn họ là vô sỉ xâm lược! Phụ vương, con nguyện đại diện cho Troy xuất chiến!”

“Đúng a phụ vương, tuyệt không thể để bọn họ cho rằng thành Troy chúng ta có thể dễ dàng bị khi dễ!”

“Chúng ta là quốc gia được thần linh che chở! Cũng có anh hùng đáng để chúng ta kiêu ngạo!”

Nhìn các vương tử nhiệt huyết sôi trào rối rít xin chiến, Hermes quăng ánh mắt về phía Paris, hiện giờ chỉ có mình hắn là cúi đầu không nói tiếng nào.

Trên đại điện này, chỉ có bọn họ biết, người Hy Lạp vì sao mà đến.

“Ngươi hẳn nên nói cho họ biết chân tướng, Paris.” thanh âm trong trẻo của Hermes cắt đứt tranh luận của mọi người, đưa ánh mắt của bọn họ tới, “Chuyện này đã liên lụy tới cả quốc gia, ngươi phải nói cho họ biết xảy ra chuyện gì.”

Quốc vương Priam hỏi: “Paris, ngươi biết chân tướng chuyện này sao?”

“Thật xin lỗi phụ vương…” Ánh mắt của mọi người giống như từng đạo lợi kiếm, làm cho Paris không ngốc đầu lên được, song việc đã đến nước này, đã không còn cách nào giấu diếm nữa, Paris đành cố lấy dũng khí, nói ra chân tướng, “Thật ra Helen là thê tử của quốc vương Meneleus Sparta, tài bảo chúng ta mang đến, cũng là trộm từ chỗ của hắn.”

Tiếng nói của Paris tuy nhỏ, trong cung điện trống trải này lại nghe được nhất thanh nhị sở.

Cả phòng nghị sự nhất thời yên lặng như tờ, mọi người giống như pho tượng cứng lại, không biết dùng vẻ mặt gì đối phó với chuyện này.

“Báo ——! ! !”

Một tiếng báo cáo lo lắng, chợt phá vỡ yên tĩnh không tầm thường này.

Một gã thị vệ quỳ rạp trên đại điện: “Báo cáo bệ hạ! đại quân Hy Lạp đang hướng tới phía chúng ta, đã tiến tới gần dưới thành!”

Mọi người vừa nghe, giống như thức tỉnh từ giấc mộng.

Quốc vương Priam quyết định thật nhanh: “Đi, theo ta đến cổng thành xem một chút!”

Quốc vương mang theo các vương tử đi lên thành Troy dưới màn đêm, ngắm nhìn phương xa trong cơn gió đêm lạnh buốt.

Trong đêm tối xuất hiện rất nhiều ánh lửa lốm đốm, giống một hàng dài quanh co, không bao lâu sẽ họp thành một đại dương màu đỏ.

Ngàn vạn người Hy Lạp phát ra tiếng rống giận dã thú, khí thế kinh thiên động địa, tựa hồ ngay cả thành Troy chắc chắn dưới tiếng gầm cũng khẽ rung động.

Các vương tử trên cổng thành vẻ mặt ngưng trọng, nắm chặt bảo kiếm bên hông, tựa hồ chuẩn bị tùy thời sẽ lao xuống thành chém giết người Hy Lạp.

“Tòa thành này, rất nhanh sẽ là của ta.”

Tâm trí đột nhiên nhớ tới câu nói của lạnh như băng Hades, sợ hãi tự đáy lòng chạy dọc theo xương sống một đường đi lên, Hermes không khỏi rùng mình một cái.

Đại chiến, sắp tới!

Hừng sáng ngày thứ hai, Hy Lạp phái ra ba sứ giả, đi Troy đàm phán trước.

Troy mở cửa thành đón nhận bọn họ, nhưng dựa hơi sau lưng có mười vạn hùng binh, người Hy Lạp đưa ra điều kiện hà khắc: bọn họ yêu cầu người Troy giao Paris và Helen cho bọn họ, hơn nữa bồi thường tài bảo tổn thất cho họ gấp mười lần, nếu không chiếm được thỏa mãn, bọn họ sẽ phát động công kích, phá hủy Troy.

Sứ giả một phen chọc giận thanh niên nhiệt huyết của Troy, bọn họ võ trang đầy đủ, rút bảo kiếm ra, lấy lưỡi dao vỗ vào khiên, đằng đằng sát khí.

Dưới sự ngăn cản của quốc vương, bọn họ mới tỉnh táo lại, lắng nghe quốc vương trả lời.

“Ta rất cảm tạ các ngươi đến đây đàm phán, nhưng xin thứ cho ta không cách nào tiếp nhận điều kiện của các ngươi.Parislà vương tử thànhTroy, cho dù nó đã làm sai, cũng là do chúng ta xử trí. Về phần Helen, chúng ta đã hỏi nàng, nàng là tự nguyện theoParistớiTroy, có trở về hay không cũng tùy nàng quyết định. Về phần những thứ tài bảo kia, chờ các ngươi thối lui ra khỏi quốc thổ chúng ta, ta sẽ phái người đưa trả lại cho các ngươi.”

Không chiếm được câu trả lời hài lòng, một sứ giả Hy Lạp trong đó cười lạnh nói: “Hừ, các ngươi đã ngoan cố như thế, đến lúc đó nước mất nhà tan thì đừng trách chúng ta!”

Một vương tửTroychửi nói: “Đánh thì đánh! Để bọn người Hy Lạp các ngươi phải táng thân dị quốc tha hương!”

Người Hy Lạp còn muốn đáp lại, đúng lúc này, quốc vương gào to một tiếng: “Tiễn khách!”

Mấy tên thị vệ mang sứ giả đi, được bọn họ bảo vệ, sứ giả mới tránh né được thành dân tức giận, một sợi tóc cũng không mất ra khỏi thành.

Sau khi Chờ sứ giả đi, vương thất lại đóng cửa mở hội nghị bí mật.

Lần này không chỉ có quốc Vương và vương tử, Vương Hậu cùng quyến môn(bà con, người nhà) cũng vào trận.

Chiến tranh hay không, phải tùy bọn họ định đoạt.

Mặc dù đối mặt kẻ thù bên ngoài, tất cả mọi người hùng hổ hô khai chiến, nhưng nhìn người Hy Lạp chi chít dưới thành, có một số người còn đang do dự.

“Nếu không như vậy đi, bỏ phiếu giống như mười năm trước…”

“Ba!” một tiếng, người nọ lời còn chưa dứt, Hector đập bàn: “Các ngươi, bọn tiểu quỷ nhát gan này! Vì bảo vệ tánh mạng muốn bán đứng huynh đệ của mình hả! Ban đầu lúc nó đem tài bảo phân cho các ngươi, các ngươi cũng không nói chữ ‘Không’, hiện tại đại nạn lâm đầu, các ngươi lại vội vả phủi sạch quan hệ với chúng nó! Trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy! Có người nào nói chuyện nghị hòa nữa, ta quăng hắn vào bầy sói Hy Lạp kia!”

Hector không chỉ là vương tử quốc vương Priam vẫn lấy làm kiêu ngạo, cũng là dũng sĩ đệ nhất củaTroy, lời của hắn nói rất hùng hồn, nói xong trong lúc nhất thời những kẻ hèn yếu kia không ngốc đầu lên được.

“Tốt lắm tốt lắm, Hector, bọn họ đều là huynh đệ của con.” quốc vương Priam mở miệng nói, “Thật ra thì người Hy Lạp vẫn muốn xâm lược chúng ta, chuyện Paris lần này chỉ là một cái cớ cho chúng mà thôi. Cho dù giao người ra, chúng chưa chắc chịu biết điều mà rời đi, hiện tại chỉ có cả nước trên dưới một lòng, mọi người cùng nhau đuổi bầy ác lang này đi!”

Nếu quốc Vương và Hector đều chủ chiến, những người khác cũng không còn chuyện gì để nói, mọi người lui xuống làm hết chức trách, chuẩn bị nghênh chiến địch nhân.

Paris trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, sau khi đám người tản đi, chạy đi cảm tạ Hector: “Cảm ơn anh, huynh đệ!”

Hector nhìn vị đệ đệ quan hệ tốt nhất với hắn từ nhỏ, vỗ vỗ bờ vai y: “Năm ấy lúc họ quyết định đem em đi, ta còn rất nhỏ, không có cách nào lưu em lại. Hiện tại không giống với lúc trước, ta đã có đủ sức mạnh để bảo vệ em…Paris, không cần lo lắng, hết thảy sẽ qua thôi.”

“Hector…”Paris cổ họng nghẹn ngào, đã không còn lời nào khác nữa, kích động ôm lấy vị ca ca này, hắn vẫn như trước tốt với mình như vậy…

Hermes đứng trong góc thấy một màn như vậy, trong lòng vô hạn thổn thức, xem ra mình tạm thời không thể rời điTroy.

Xoay người nghĩ đi về, chợt đụng vào một bức tường đen, sợ đến mức lui lại ba bước.

“Ối mẹ bà! Ngươi có thể không đột nhiên xuất hiện như vậy hay không! Làm ta sợ muốn chết!”

“Xin lỗi, nhưng ngươi còn thiếu ta một câu trả lời.”

“Ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”

“Chúng ta có đúng là từng yêu nhau hay không?”

Một câu nói, đâm trúng trái tim Hermes.

Cặp mắt tím biếc thâm thúy kia, giống như tràn ngập thâm tình như lúc trước… Vốn dĩ là không có, chẳng qua là trí nhớ mà thôi.

Hermes giữ chặt con tim, sợ mình quá kích động ôm lấy hắn.

“Đúng, chúng ta có yêu nhau…” Nhìn chăm chú vào đôi mắt này, Hermes đã không đành lòng lại nói dối, “Nhưng đúng như lời ngươi nói, những thứ kia cũng đã là quá khứ.”

“Tại sao?”

“Ngươi có vợ của ngươi, ta có tình nhân của ta, chúng ta phải chịu trách nhiệm với bọn họ, chỉ đơn giản như vậy.”

“Tình nhân của ngươi? Người nào?”

“Ta.” Không đợi Hermes trả lời, phía sau y, vang lên một thanh âm quen thuộc.

Hermes giật mình quay đầu lại, quả nhiên là hắn —— “Apollo, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Thân ái, Zeus đặc biệt cho phép ta, điều tra người đốt thần miếu Thái Dương.” Apollon ôm Hermes vào lòng, cúi đầu hôn bờ môi y, “Ta rất nhớ ngươi.”

Hermes không nói gì, nhắm mắt lại ngầm đồng ý nụ hôn của hắn.

Hades lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, chờ họ tách ra, mới nói với Hermes: “Cảm ơn câu trả lời của ngươi hôm nay, trong lòng ta có đáp án rồi.”

Hades nói xong, xoay người rời đi.

Hermes nhìn bóng lưng hắn đi xa, trong lòng cười khổ nói: vậy là, tim đã chết rồi phải không?

“Đừng nhìn nữa, hắn đi rồi.”

“Trình diễn xong, buông tay.”

“Diễn? Ngươi cho rằng ta đang diễn trò sao?” Apollo nghiêng đầu chôn vào hõm vai Hermes thật sâu, “Ta thật sự muốn.”

“Sau đó thì sao? Muốn tìm một chỗ nhốt ta lại sao?”

“Ta biết, ta sai rồi.”

“Chia tay đi.”

Apollon trầm mặc thật lâu, mới hồi đáp: “Được rồi, chia tay.”

Đến phiên Hermes kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không ngờ hắn đáp ứng sảng khoái như vậy.

“Chia tay… Ta sẽ theo đuổi ngươi lại!”

“Ngươi…” Đã biết không có chuyện tốt như vậy mà!

“Ta cũng không phải lần đầu bị ngươi cự tuyệt, ban đầu còn không phải là từng bước từng bước mà theo đuổi ngươi sao… Cùng lắm thì làm lại từ đầu lần nữa.”

Vẻ mặt giọng nói của Apollo đúng như vô lại như ban đầu, Hermes đành thở dài: “Tùy ngươi, ta còn có việc muốn làm, không thể phụng bồi!”

“Đợi một chút, có lẽ ta có thể giúp đỡ.”

“Ngươi biết ta muốn làm gì sao?”

“Biết.” Apollo cười nói, “Ta cũng chán ghét dân Hy Lạp.”