Hai người lại một đêm không ngủ.
Nhưng cũng chỉ là, tối hôm qua vì bị chuyện tình yêu gây sức ép đến không nỡ đi ngủ.
Hermes nằm trên giường ngáp liên tục, không ngừng oán trách nhìn Apollo đang cùng nằm trên giường: “Ngươi là tên hỗn đản, xương cốt của lão tử đều rớt ra hết rồi…”
Tay Apollo bóp bóp bả vai y, thoáng một cái liền đem y kéo lại gần, hai tay hai chân quấn lấy y không chịu buông: “Vậy đừng rời giường nữa, hảo hảo mà nghỉ ngơi đi.”
“Nói thật là dễ nha, công việc thì làm sao hả?”
Apollo hít một tiếng, nhìn chằm chằm người bên cạnh: “Hảo muốn đem ngươi giấu đến nơi mà ai cũng không tìm thấy, như vậy thì ngươi chỉ là của mình ta thôi.”
“Nghĩ thật hay!” Hermes nhéo nhéo mũi hắn, “Nếu không thể tự do tự tại bay lượn trên bầu trời, thì sống còn ý nghĩa gì nữa!”
Hermes tránh khỏi tay chân của Apollo, nhảy thẳng xuống giường, chui vào trong phòng tắm.
Apollo biết, Hermes tuy yêu hắn, cũng sẽ không vì hắn vứt bỏ bản tính của chính mình… Có lẽ cũng chính do linh hồn tự do linh động này đã hấp dẫn mình…
Hermes nhanh chóng tắm rửa xong, bọc một cái khăn tắm đi ra, hướng về phía Apollo vẫn đang nằm trên giường hô: “Con heo, mau rời giường! Bằng không lát nữa ta vừa đi, Athony kia liền cởi quần áo của ngươi ra! Nói nhanh hôm nay muốn đi đâu, nếu mặc sai quần áo tên kia lại cười nhạo ta đó!”
Apollo cười hì hì nhìn Hermes ăn dấm chua, rồi sau đó mới từ trên giường nhảy dựng lên: “Lại nói tiếp, hôm nay đúng là có một việc xin ngươi hỗ trợ nè.”
“Chuyện gì?”
“Ta muốn mượn lưới tơ vàng của Hephaistos dùng một chút.”
“Ngươi dùng cái này làm gì?”
“Ngày hôm qua lúc đi săn thú, thuận tiện thị sát mấy bãi cỏ chăn thần ngưu, phát hiện gần đây ngưu luôn bất tri bất giác bị ăn trộm, bọn súc sinh kia xuất quỷ nhập thần, bọn người hầu mấy lần cũng chưa bắt được, cho nên ta muốn dùng lưới tơ vàng của Hephaistos dụ bắt kẻ trộm ngưu!”
“Ha ha, nguyên lai ngoài ta ra, còn có người to gan như vậy, dám trộm ngưu của thái dương thần a!”
“Giúp hỗ trợ chút đi thân mến, toàn bộ Olympia cũng chỉ có ngươi là thân nhất với Hephaistos thôi, ngươi mà xuất mã thì nhất định có thể mượn được.”
“Hừ hừ, biết chỗ tốt của ta rồi hả? Đầu tiên nói trước nha, phí đại diện một phần cũng không bớt đâu đó.”
“Không thành vấn đề, châu báu bên trong kho vàng tùy ngươi chọn lựa!”
“Tốt lắm, ngươi ở nhà chờ ta, buổi chiều nếu không có chuyện gì ta liền lén chạy ra ngoài, cùng ngươi đến tây sơn một chuyến.”
“Ha ha, chỉ có ngươi tốt với ta nhất nha!”
Apollo hôn nhất cái thật to lên má Hermes coi là tưởng thưởng, một tia ánh sáng chớp động trong mắt.
Hết buổi trưa, Hermes quả nhiên đã xử lí xong mọi chuyện đặt trên vai .
Thừa dịp Zeus đến Tây Uyển ngủ trưa với Ganymede, Hermes dặn dò thuộc hạ một tiếng, sau đó trộm trở về nhà.
Apollo hết sức cao hứng, hai người xuất phát đến nơi ẩn cư của hoả thần Hephaistos—— phía tây sườn núi Olympia chất chứa đủ các loại khoáng thạch quý báu.
Hỏa thần Hephaistos, người tay nghề giỏi nhất Olympia, bất luận là phế đồng hay là sắt vụn, chỉ cần đi qua hai bàn tay khéo léo của hắn, đều có thể biến thành một vũ khí sắc bén hoặc một tác phẩm nghệ thuật tinh mĩ. Các thần tiên khác đối với bàn tay của hắn tán thưởng không thôi, bất luận vị Đại Thần nào, đều phải ngàn cầu vạn cầu mới có thể có được từ hắn một thứ vũ khí.
Thân là đứa con của Zeus và Hera, vốn phải có thân phận tôn quý, nhưng hắn lại không được nữ thần vận mệnh chiếu cố, vừa sinh ra đã có tướng mạo xấu xí, ngay cả phụ thân Zeus cũng không nguyện nhìn hắn một cái, mẫu thân Hera dưới cơn nóng giận ném hắn khỏi Olympia, bởi vậy đã biến thành người què, luôn luôn lưu lạc tại nhân gian.
Sau lại nhờ một đôi tay lành nghề, mới được cha mẹ nhớ lại, Zeus liền phong thần cho hắn, chuyên trong coi ngọn lửa cùng nghề rèn.
Nhưng chuyện này cũng không mang lại cho Hephaistos cái gì, tuy kỹ thuật của hắn làm người ta tán thưởng, nhưng vẫn có thể nghe được nhiều người sau lưng len lén thở dài: “Không thể ngờ một vật đẹp như vậy lại do một vị thần xấu xí tạo ra a!”
Mẫu thân Hera cũng không thương hắn, không tin mình lại sinh ra đứa con như thế, ngẫm lại trai gái do Zeus tư sinh mỗi người đều là tuấn nam mỹ nữ, cảm thấy Hephaistos làm mình thật mất mặt, lúc nào cũng châm chọc khiêu khích hắn.
Hephaistos dưới cơn nóng giận, liền làm cho trên ngai vàng Thiên Hậu cho bò lên một tầng lưới tơ vàng không nhìn thấy được, làm Hera khi ngồi trên ngai vàng mà nàng kiêu ngạo, liền bị tơ vàng gắt gao quấn chặt, vô luận nàng thần thông quảng đại như thế nào cũng không cách nào giãy ra được!
Nghe tiếng kêu phẫn nộ mà thống khổ của Hera, Hephaistos cuối cùng ra khẩu ác khí, đắc ý dào dạt ngấm ngầm tìm rượu thần đi uống rượu.
Hera bị nhốt mấy ngày mấy đêm, đành phải đau khổ cầu xin chúng thần vây xem giúp nàng, nhưng mọi người dùng biện pháp gì đi nữa cũng không cách nào đem tơ vàng tinh vi của vị thợ khéo kia cởi bỏ được.
Cuối cùng cũng là Hermes mồm miệng lanh lợi thân chinh xuất mã, thuyết phục Hephaistos uống đã nửa say nửa tỉnh, đỡ hắn đi đến trước mặt Hera.
Đối mặt mẫu thân đã sám hối, Hephaistos mềm lòng , giải phóng Hera khỏi tầng tầng tơ vàng.
Nhưng tiếc vui cũng chóng tàn, không lâu sau đó Hera vì trừng phạt Zeus yêu đương vụng trộm với nữ thần sắc đẹp Aphrodite, không thèm để ý Hephaistos có đồng ý hay không đã tác hợp bọn họ thành vợ chồng.
Bất mãn với cuộc hôn nhân này, ngoại trừ là Aphrodite tự cảm thấy mình đẹp nhất thiên giới, còn có Hephaistos, người có dung mạo thường xuyên bị người khác cười nhạo.
Hephaistos biết, Hera là vì trả thù riêng mới làm như vậy, đem nữ thần đẹp nhất thiên giới gả cho nam thần xấu xí nhất, mục đích của nàng đã đạt được! Nhưng khi nàng vũ nhục Aphrodite cũng đồng thời đã vũ nhục mình!
Từ đó trở đi, hắn đã trở nên tuyệt vọng với vị mẫu thân ngang ngược này, chẳng thèm ngó tới cái mà nàng tự cho là ban ân kia, dứt khoát chuyển khỏi cung điện hoa lệ, từ bỏ thê tử xinh đẹp kia.
Aphrodite đương nhiên cùng nam nhân khác lén lút tư tình, kết giao mật thiết nhất, chính là huynh đệ của hắn—— chiến thần Ares.
Khi Hephaistos nghe từ chuyện gian tình kia từ miệng Hermes, trong lòng cũng không phẫn nộ quá nhiều, chỉ là tràn ngập khinh thường.
Hắn lén lút trở về nhà một lần, lại đem mãnh võng tàng hình quăng lên giường, đến thời điểm khi Aphrodite cùng Ares tầm hoan tác nhạc, thu chiếc lưới lại vây bọn họ ở giữa.
Liên tiếp ba ngày thị chúng, Hephaistos mới buông cho bọn họ.
Từ đó về sau quyết định quy ẩn núi rừng, tiêu sái rời đi.
Sau đó nếu chúng thần muốn cầu hắn tạo ra vật gì, đều phải tự mình bay tới tây sơn hiểm trở kia, đến khi Hephaistos cảm thấy bọn họ có đủ thành ý, mới xem xét có tiếp nhận thỉnh cầu của bọn họ hay không.
Bởi vì tính tình Hephaistos cổ quái gàn dỡ, chư thần khi đến cầu xin hắn, đều mang theo người bạn thân duy nhất của hắn ở Olympia đến, Hemes, nếu có Hermes giúp nói chuyện, chuyện này sẽ lo liệu được tốt hơn.
Hermes cũng vui vẻ hỗ trợ, mỗi lần như vậy hắn đều có được một ít phí đáp tạ xa xỉ của các chư thần, nhất cử lưỡng tiện mọi người sung sướng.
Lần này vật mà Hermes và Apollo muốn mượn, đúng là lưới tơ vàng trói được cả Hera cùng Ares hai vị Đại Thần, uy lực cũng không cần phải nói, bất luận người bị nhốt thần thông quảng đại như thế nào, không được chủ nhân ra tay, ai cũng không có biện phát đem nó mở ra.
Hermes mang theo hai vò rượu, đôi cánh trên mũ đập phình phịch, đối với Apollo đang gian khổ leo núi hô to: “Cố lên —— cố lên —— ”
Apollo chùi chùi mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn ngọn núi thẳng đứng đến bất ngờ này, cách đỉnh núi còn khoảng cách rất xa nha, Apollo không khỏi thở dài: “Hephaistos này, hảo hảo sống trong cung điện không được hay sao, vì cái gì lại chọn cái nời “gà không đẻ trứng chim không ị” này kia chứ?”
“Ha ha, không phải là vị Đại Thần nào cũng thích ở trong cung điện thoải mái, đối với Hephaistos mà nói, nơi này có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, cho nên nơi này chính là thiên đường cảu hắn. Hơn nữa, nếu không phải chư thần ở Olympia trông mặt mà bắt hình dong, hắn cũng không cần trốn tới chỗ này. Kỳ thật tâm địa của hắn thiện lương tính tình lại rất trung thành, cũng không phải như trong suy nghĩ của các ngươi đâu.”
“Được rồi, vì mượn lưới tơ vàng của hắn, hôm nay cho dù phải san bằng ngọn núi này ta cũng nhìn thấy hắn!”
“Ừ, cố lên nga, thân mến…”
Apollo cứ như vậy từng bước từng bước một, chậm rãi tới gần đỉnh núi, ngay khi hắn sắp bước tới điểm mấu chốc, đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, sau đó “Ba” một tiếng, dán vào khuôn ngực rắn chắc của hắn.
“Oa!” Apollo không kịp đề phòng hoảng sợ, chân vừa trợt giẫm phải khoảng không, cùng với bóng đen tròn kia ngã ngược về phía sau!
“Apollo!” Hermes tay mắt lanh lẹ, mạnh bắt được áo hắn, may mắn không có té xuống, thuận tay kéo hắn lên, giúp hắn đi lên đỉnh núi.
Apollo ngồi dưới đất thở hồng hộc, cúi đầu xem xét, cục tròn đen thui hại hắn thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc còn dám dán vào lồng ngực hắn, mê đắm mà cười dâm—— chính là một con mèo!
“Ngươi là con mèo hoang chết tiệt! Dọa lão tử nhảy dựng!” Apollo tức giận đến phun hỏa, giật nó khỏi lồng ngực, “Chút xíu nữa là ngã thành cái bánh dẹp rồi! Xem ta có nướng ngươi thành con mèo khô hay không nha!”
“Dừng tay, đừng làm xằng bậy!” Hermes vội vàng xách con mèo lại, “Đây chính là sủng vật bảo bối của Hephaistos, làm nó bị thương hôm nay sẽ tay không một chuyến đó!”
“Được rồi, giao cho ngươi xử trí.”
Hermes xách con mèo lên quơ quơ qua lại, lộ ra một tia cười xấu xa: “Slime thân mến, Apollo nhà ta mà ngươi cũng dám sỗ sàng? Ngại mệnh dài quá có phải không!”
“Meo meo…” Con mèo bị kêu là “Slime” rụt đầu lại, sợ hãi kêu một tiếng.
“Cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội đây, mang chúng ta đi gặp chủ nhân nhà ngươi! Nếu ngươi không ngoan ngoãn nha… Hừ, hừ!” Hermes liếc mắt nhìn Apollo, “Ta sẽ đem ngươi giao cho hắn!”
“Meo meo meo meo meo meo!” Nhìn đến Apollo đang đầy ngập lửa giận, Slime sợ tới mức lông dựng đứng cả lên.
Biết mình gây họa, sau khi Hermes buông tay, Slime nhảy lại trên mặt đất, chủ động đi về phía trước dẫn đường.
Hành tung của Hephaistos cực kỳ bí mật, cũng không bao giờ ở lâu một chỗ, nếu không gặp phải con mèo háo sắc Slime này, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian đi lại trong ngọn núi này nữa.
Slime đem bọn họ đến một gian nhà đá trong thâm sơn, đi vào đã thấy, bên trong cuồn cuồn lửa lò từng trận âm thanh rèn sắt, ngọn lử trong lò theo mệnh lệnh của chủ nhân cháy càng lúc càng mạnh, nhiệt lực gào thét không thua gì xe ngựa màu vàng của Apollo.
Thép lỏng màu đỏ chảy ra, bị cố định thành hình, Hephaistos ở trần chuyên tâm chế tạo, dáng người ca lớn tứ chi hữu lực, tập trung tinh lực toàn cơ thể gõ xuống khối sắt trước mặt, da thịt màu lúa mì phủ kín một lớp mồ hôi, mồ hôi trên trán lăn xuống hai má, chảy xuống dưới cằm, cuối cùng nhỏ vào lồng ngực, lòe lòe tỏa sáng trên cơ ngực rắn chắc.
Âm thanh “Đinh đinh đang đang” như nhạc khúc nhịp nhàng của bàn tay, mảnh sắt màu đen dưới thiên chuy bách luyện* dần dần biến thành một bảo kiếm, sau đó phóng tới thùng nước bên cạnh, phát ra một tiếng “Xèo”.
“Meo meo…” Slime vui vẻ lao về phía chủ nhân, ôm lấy chiếc đùi tráng kiện của hắn cọ qua cọ lại.
Hephaistos buông công cụ trong tay xuống, yêu thương mà sờ sờ đầu con mèo: “Lyme a, lại đi nơi nào rong chơi mang khách nhân trở về nơi đây thế hả.”
“Meo meo meo meo… Meo meo meo meo meo meo…”
“Ha ha, đi chơi đi.” Hephaistos hống Slime xong mới hướng Apollo gật gật đầu, lại hướng Hermes mỉm cười, “Hermes a, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, hảo bằng hữu, gần đây có khỏe không?”
“Như cũ, chỉ nói chuyện với vàng bạc đồng thiết mà thôi. Đi, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện đi.”
Hephaistos khập khiễng dẫn bọn họ đến nơi dừng chân của chính mình, cũng là một gian phòng được xây bằng những tảng đá, bên trong bài trí vô cùng đơn giản, trong phòng khách nho nhỏ ngoại trừ một cái bàn nhỏ cũng không có gia cụ gì khác.
Hephaistos tuy thuộc tính là hỏa nhưng tính cách cũng vô cùng ôn hòa, khách khí mời bọn họ ngồi xuống.
“Hai vò rượu này là do rượu thần Dionysus sản xuất, Apollo cất giấu nhiều năm, vẫn không nỡ mở ra uống, lần này tới gặp lão bằng hữu, xem như một phần lễ mọn.”
“Hermes, ngươi thực hiểu ta, biết ta khẩu vị như thế nào nha.” Hephaistos tiếp nhận vò rượu, ha hả cười nói. Tính tình hắn thập phần đơn giản, chỉ cần đối phương hảo với mình, mình sẽ tốt hơn gấp bội với hắn. Sau khi đi tới Olympia, chỉ có Hermes không ghét bỏ bộ dạng của hắn, cho nên trong lòng đã coi y trở thành bằng hữu, “Đừng khách khí với ta, nói đi, có cái gì cần giúp đỡ phải không?”
“Là như vậy, ” Apollo mở miệng , “Thần ngưu của ta liên tiếp bị quái vật không rõ lai lịch đánh cắp, ta muốn mượn lưới tơ vàng của ngài để bắt giữ nó.”
“Như vậy a… Thái dương thần đã nói như thế, hẳn là dùng được nó, đi theo ta.”
Hephaistos lại đưa bọn họ đến một gian mật thất ngầm, làm người ta lấy làm kì lạ chính là, mật thất này so với căn phòng trên mặt đất rộng hơn rất nhiều.
Hephaistos không để bọn họ đi vào bên trong, nhưng dù chỉ đơn giản đứng bên ngoài cửa, cũng biết nơi này bày đầy vũ khí cùng tác phẩm nghệ thuật đủ loại kiểu dáng mà hắn tỉ mỉ chế tạo, mỗi một vật đều là vật báu vô giá.
Hephaisto lục lọi ở bên trong một hồi, hai tay tựa hồ đang cầm một khối không khí liền bước ra ngoài.
“Tiếp theo.”
Hephaistos bỏ khối “Không khí” vào tay Apollo, lúc này hắn mới cảm thấy trong tay quả thật đang cầm một đồ vật, cảm giác mềm mại giống như lụa trắng bình thường, trọng lượng nhỏ đến mức có thể bỏ qua.
“Ngươi có thể dùng cường quang chiếu vào để nhìn, chỉ dưới cường quang, nó mới có thể hiện ra nguyên hình.”
Apollo làm theo lời của Hephaistos, đem tấm lưới như đoạn lụa mỏng này mở ra, sau đó tự thân phát ra hào quang mãnh liệt.
Chỉ trong chốc lát, tầng hầm âm u bị chiếu sáng trưng.
Trong ánh sáng chói mắt kia, rốt cuộc cũng thấy rõ bộ mặt thật của lưới tơ vàng trong truyền thuyết.
Vàng kéo thành hình dạng tơ mỏng, như tầng tầng lớp lớp mạng nhện, rất mềm mại nhẹ nhàng nhưng cũng thật cứng cỏi, rơi vào lưới này giống như trở thành một con bướm, càng giãy giụa càng quấn chặt hơn, tơ mỏng này còn có thể hấp thụ tinh lược của người trong lưới, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt không thể phản kháng.
“Ngươi muốn tốt thì mượn đi dùng đi, dù sao nó cũng không có việc gì làm ở nơi này.”
“Đa tạ , ” Apollo thu hồi lưới tơ vàng, vừa lòng nở nụ cười, “Hy vọng thật có thể bắt giữ con dã thú mà ta muốn.”