Gon và Killua quay qua nhìn nhau, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Mấy người làm sao vậy? Sao anh không tự đi đón nhóc con đi?" Killua hỏi dồn, cậu luôn cảnh giác với Lữ Đoàn, ngoại trừ tình huống cần thiết ra thì rất hạn chế tiếp xúc với những thành phần nguy hiểm này. Đương nhiên, thằng nhóc ngốc nghếch như Du Quai thì không được tính vào.
"Có một vài chuyện xảy ra."Chrollo nhíu mày, vẻ bối rối trong khuôn mặt tuấn mỹ khiến người ta không nỡ gặng hỏi thêm. "Anh bây giờ phải cách xa Lữ Đoàn, không đón Tiểu Quai được."
"Sao cơ, anh với họ giờ đường ai nấy đi luôn ư?" Killua hiểu nhầm, kinh ngạc kêu lên: "Chẳng nhẽ đám đó bắt lấy Du Quai không chịu trả?"
"Không, sự việc không nghiêm trọng tới vậy."Chrollo xua tay. "Chỉ là bất đồng quan điểm, tóm lại anh không tiện ghé qua, nhưng các em thì không sao, cứ yên tâm, họ sẽ không thương tổn gì các em, chỉ việc đón Du Quai hộ anh thôi." Anh tin rằng Shalnark sẽ hiểu ý mình.
"Cậu nói tào lao gì vậy!" Killua gõ cho một cái thật mạnh vào đầu. "Sao tớ có thể bỏ cậu một mình được, đi thôi!"
Leorio không yên tâm đi theo: "Để anh lái xe chở hai đứa đi!"
Chrollo nhìn ba người rời đi, đôi mắt không chút cảm xúc, tận tới khi không còn cảm nhận được hơi thở của ai khác mới lười biếng nằm soài ra giường: "Aizz, mệt chết đi được.....Thật phiền phức!"
Gon và Killua trước khi ghé qua gọi điện trước cho Feitan. Con người Feitan ấy à, dù hung dữ, tính tình khó chịu, nhưng được cái bộc trực thẳng thắn không lòng vòng, nếu thật sự có tình huống gì nguy hiểm thì nghe qua điện thoại là biết liền.
Feitan nghe máy Gon, tay dắt Du Quai lạnh nhạt nói: "Qua đây đi!" Quăng điện thoại cho Shalnark: "Chúng nó tới."
Gon và Killua tới rất nhanh, chưa thấy Du Quai đâu, chỉ thấy các thành viên Lữ Đoàn mặt mũi nặng nề ủ rũ, bầu không khí khiến hai đứa cũng thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc hơn.
"Ê, Gon, Killua hai đứa tới rồi à!" Shalnark rạng rỡ chạy xuống, vẫy tay chào. "Chờ chút, Feitan dắt Tiểu Quai đi thu xếp hành lý, sắp xong rồi."
"Thật ư?" Gon lo lắng hỏi. "Các anh không thương tổn Tiểu Quai chứ?"
" Này này này, ăn nói cái gì vậy hả." Shalnark cười khổ. "Đoàn trưởng giải thích với hai đứa rồi chứ, sao lại nghĩ là tụi anh sẽ thương tổn Tiểu Quai vậy." Thật ra đây chỉ là lời nói mát khách sáo không rõ ràng để khớp dễ hơn với lời giải thích của Chrollo.
"Aiz, cũng coi như là bất đồng quan điểm đi." Shalnark cười khổ. "Vì một số lý do, Đoàn Trưởng cãi nhau với bọn anh, giận dỗi đòi bỏ Lữ Đoàn, bọn anh cũng không còn cách khác. Trước khi anh ấy hết giận, Gon và Killua để ý ảnh họ bọn anh, chỉ cần xác nhận anh ấy đang ở đâu, có khỏe mạnh an toàn không là được."
Gon và Killua nhìn nhau, hơi ngạc nhiên khi người như Chrollo lại giận dỗi với mọi người, lại còn đòi bỏ nhà ra đi. Tuy khá tò mò không biết họ cãi nhau vì chuyện gì, nhưng nghĩ lại thứ có thể khiễn Lữ Đoàn cãi nhau hẳn cũng rất nguy hiểm, tốt nhất không nên hỏi thêm.
"Em phải hỏi Chrollo trước đã, nếu anh ấy cho phép thì bọn em sẽ canh chừng dùm." Gon đáp.
"Ừ, vậy cảm ơn em trước." Shalnark vui vẻ nói.
"Vậy còn Tiểu Quai, em đưa em ấy đi đâu đây?"
Trong phòng, Feitan đang giúp Du Quai dọn hành lý. Thật ra cũng không có nhiều thức cần đóng gói, quần áo thì mua ở đâu cũng được, chỉ có điều mười mấy thùng kẹo mới mua dạo trước không mang theo được, vậy nên Feitan đem kẹo đổ đầy vào ba lô cho Du Quai.
"Đoàn trưởng bị phong ấn Niệm, bây giờ đang rất yếu ớt, vậy nên từ giờ có lẽ ngươi sẽ phải bảo vệ hắn." Feitan vừa gói kẹo vừa dặn dò. "Đương nhiên, nếu gặp tình huống nguy hiểm tính mạng thì cứ quăng hắn đó mà chạy."
"Ah." Du Quai ngậm kẹo, ngồi bên mép giường tung tẩy lắc lư chân. Feitan bảo cho nó đi theo anh Gon, kẹo cũng gói cho rồi, vậy nên Du Quai đồng ý rất nhanh. Còn việc bảo vệ Chrollo ấy à, đến lúc đó còn nhớ hay không hãng tính.
"Nhớ liên lạc hàng ngày, có chuyện gì xảy ra cũng phải kể hết cho ta biết chưa."Feitan treo điện thoại di động lên cổ Du Quai, nâng cằm nó, hôn lên đôi môi mềm chúm chím.
Du Quai miệng còn ngậm kẹo, cảm thấy được Feitan đẩy lưỡi vào liếm mất kẹo của nó, liền muốn đẩy lưỡi của hắn ra ngoài. Ai dè bị Feitan cuốn lấy liếʍ ʍúŧ, tận khi Du Quai thở hổn hển mới thôi.
Viên kẹo trong miệng sớm tan trong lúc hôn môi, Du Quai nghĩ là tại Feitan ăn mất, bỉu môi không vui chút nào. Nhưng bây giờ bé lớn ngoan và hiểu chuyện hơn rồi, không chém Feitan lung tung nữa, chỉ nói: "Feitan hư." Thò tay vào túi lấy một cây kẹo đưa cho hắn. "Không được lấy kẹo của em."
Feitan ngẩn người, nheo mắt lại, cúi xuống ôm chặt Du Quai. "Ngu ngốc, thật sự không muốn đưa ngươi cho người khác."
Gon thuận lợi đón được em, tuy bị Feitan đe dọa một hồi, nhưng phần lớn là chuyển lời cho Chrollo, không ảnh hưởng gì tới cậu cả, vậy nên rất vui vẻ dắt em rời đi. Leorio lái xe, ba đứa nhỏ ngồi ghế sau, Killua xách dùm Du Quai túi ba lô đầy ắp ụ, tò mò nâng lên thử cân nặng. "Có gì trong này đây?"
"Không rõ, chắc là kẹo ấy." Gon mở túi, vẻ mặt đầy am hiểu. "Thật là nhiều kẹo."
"Ưm, kẹo." Du Quai thò tay lấy một viên kẹo giấy gói màu vàng, bóc ra ăn.
"Ủa, đây là...." Killua thò đầu qua, dằng lấy túi. "Đây là kẹo viên sô cô la vàng mới của ra tháng này, tớ còn chưa mua được nữa!" Ngẩng đầu lên, thấy Leorio và Gon nhìn mình một cách khinh bỉ, tức đến xù lông. "Ê, ánh mắt gì đấy hả, tớ chỉ nhìn xem thôi mà!"
Bốn người quay trở về khách sạn, vừa mở cửa ra, liền thấy Chrollo đang ngồi trước máy tính tra bản đồ. Gon dắt Du Quai vào, đưa ba lô chứa đầy kẹo cho Chrollo: "Chrollo, đây là kẹo của Tiểu Quai, đồng thời có lời nhắn từ Feitan."
Chrollo quay qua chờ Gon truyền lời, Gon gãi đầu nói: "Ừm, anh ấy nói nhiều quá em không nhớ được hết, nhưng đại khái là: Nếu để lạc mất Tiểu Quai thì người sẽ chết. Đại loại là vậy đúng không Killua?"
"......Cậu truyền lời kiểu gì vậy hả." Killua cũng thua cậu luôn. "Nhưng về cơ bản ý Feitan là vậy, ngoài ra còn dặn Du Quai mỗi ngày phải gọi điện cho hắn." Killua cầm cây kẹo mút, chỉ vào Chrollo: "Tôi cảm thấy đấy là ám hiệu gì của mấy người à?"
Chrollo không đáp mà chỉ cười: "Cảm ơn, đã rõ."
Đã xác định con đường cần đi trên bản đồ, căn cứ đoạn "ký ức" kia, có một đoạn thơ tiên đoán về anh, nhắc tới việc đi về phía đông để tìm câu trả lời. Nếu cứ đi về phía đông như lời tiên đoán, có lẽ sẽ gặp được trừ niệm sư hoặc những người có năng lực khác, nhưng Chrollo cũng khôi vội, bên này còn có Kurapika, biết đâu chính cậu ấy có thể giải trừ niệm của mình, cho nên Chrollo vẫn quyết định ở lại thêm mấy ngày.
Lúc không có nhiệm vụ hay kế hoạch gì, Chrollo sống rất bê tha – thật ra cũng không coi là quá bê tha, chỉ là mải mê nghiên cứu văn kiện tư liệu cổ mà ngày đêm đảo lộn, nếu nhìn từ góc độ các nhà nghiên cứu lịch sử thì đây là một thanh niên mẫu mực- nhưng đối với hai đứa nhỏ tràn trề sức sống như Gon và Killua thì lối sống này qua là tiêu cực bê tha luôn.
Tiện thể kể luôn, vì Leorio không chịu nổi áp lực ở chung phòng với Đoàn Trưởng Lữ Đoàn Bóng Ma nên đã giọn hẳn ra nơi khác ở rồi.
Sắp tới ngày đấu giá game Đảo Tham Lam, Gon và Killua vẫn chưa gom đủ tiền. Hai đứa mỗi ngày chạy đôn chạy đáo ở chợ đồ cổ, ban ngày cố gắng tìm kiếm săn lùng các món đồ có giá trị, tối về thấy Chrollo nhàn nhã ở trong khách sạn đọc sách cả một ngày, rốt cục Killua không nhịn nổi kêu: "Ê, anh như vậy mà cũng xứng danh Đoàn Trưởng Lữ Đoàn Bóng Ma à!"
"Hửm?" Chrollo ngẩng đầu, thấy thú vị hỏi: "Vậy em thấy thế nào mới là Đoàn Trưởng Lữ Đoàn Bóng Ma?"
"Anh là thủ lĩnh băng đảng đạo tặc cơ mà, rảnh rỗi sao không thấy gϊếŧ người cướp của đốt nhà, ai đời cứ ngồi trong phòng hoài vậy!"
Gon: "Killua...."
Chrollo gật đầu ý bảo đã hiểu: "Vậy em không tự hỏi đống văn hiến trên bàn của anh ở đâu ra à?"
".......!" Killua mặt không biểu tình. "Đống này là đồ ăn cướp?"
"Đương nhiên rồi." Chrollo thản nhiên gật đầu. "Hơn nữa có nhóc còn này, anh cũng không dám để lại đóng văn hiến quý giá này ở nhà mà ra đường được." Chỉ tay vào Du Quai, bé con đang ngồi trên bàn ngay cạnh anh, tay cầm bút màu tô tô vẽ vẽ gì đó trên cuốn sách.
Gon chạy tới xem, thấy trước mặt Du Quai là một cuốn sách lịch sử, Du Quai cầm bút viết mấy chữ cái xiên xiên xẹo xẹo, lại thêm các hình vẽ trừu tượng méo mó.
"Tranh thủ lúc anh không chú ý, đây là cuốn thứ ba rồi." Chrollo lật trang sách trên tay, khuôn mặt bình chân như vại, nhưng qua giọng nói của anh là đủ để thể hiện sự bất đắc dĩ. "Pakunoda dạo này hơi giỏi việc dạy trẻ quá." Dạy cho nhóc con này thành một đứa học sinh mẫu giáo thực sự luôn.
Gon dạy em: "Tiểu Quai, không được vẽ linh tinh lên sách của Chrollo."
Du Quai ngẩng đầu, lật mấy trang, chỉ vào một hình vẽ quái đản không ra hình thù nói. "Anh."
"A, đây là anh ấy à? Tiểu Quai vẽ giống qua đi thôi!" Anh trai ngốc quên ngay những việc khác.
"Ngu ngốc!" Killua che mặt.
Chrollo ở trong khách sạn cả tuần, Kurapika rốt cuộc cũng quay trở lại. Tộc Kurta vẫn yên ổn, không hề có tai họa hay nguy hiểm nào xảy ra cả, nhưng để đề phòng cậu vẫn dẫn dắt bộ tộc tới nơi trú ẩn kín đáo hơn nữa.
Thấy tộc Kurta không làm sao rồi, Kurapika liền có thể suy nghĩ và phân tích thêm về đoạn "ký ức" đột nhiên xuất hiện đó. Cậu không quen Băng Vũ Điệp, nên cũng không biết đây là lời "tiên đoán", chỉ dựa vào phân tích những hình ảnh kia và kết luận rằng mục tiêu của nó là Lữ Đoàn. Đối phương chắc hẳn muốn sử dụng ảo giác này khiến cậu căm hận và lợi dụng cậu để đối phó với Lữ Đoàn.
Kurapika đương nhiên sẽ không để kẻ khác lợi dụng mình như vậy, nên vừa quay lại đã liên lạc với Chrollo ngay. Hai người hẹn gặp nhau ở một khách sạn khác, vì Gon và Killua đi vắng nên Chrollo đành phải mang cả Du Quai theo.
Chrollo tay xách ba lô, nách cắp Du Quai đi vào phòng. Bởi vì mấy ngày liền điên đảo ngày đêm nên quầng thâm dưới mắt anh lai càng thêm đậm, nhìn vẻ mặt là thấy rất không vui — đã đem hết tài liệu cổ cất vào tủ khóa kỹ, sáng ra tỉnh dậy thấy Du Quai đã cạy tủ vẽ vào tùm lum, chẳng ai mà vui nổi.
Kurapika đứng dậy, vừa thấy đã trách móc: "Chrollo anh bế đứa nhỏ kiểu gì vậy!"
Chrollo thả Du Quai dưới đất, dốc ngược ba lô đổ kẹo ra đầy đất: "Nào, tự cất kẹo về túi đi."
"Ah." Du Quai cũng không trách anh đổ kẹo ra, ngồi xổm dưới đất nhặt kẹo cho vào ba lô.
"......Chrollo, anh đang làm gì vậy?"
"Làm vậy cho nó khỏi quấy rầy chúng ta." Chrollo nhún vai, ngồi đối diện Kurapika, nói thẳng: "Anh bị phong ấn Niệm, cần em giúp." Vốn không nói cho Gon và Killua là vì sợ hai đứa nhỏ này quá dễ bị người khác nhìn thấu, đặc biệt là Gon, Chrollo không muốn có thêm nguy hiểm khó lường, nhưng Kurapika thì anh yên tâm vì cậu đủ thông minh và khôn khéo.
"Sao cơ?" Kurapika kinh hãi, lại nghe Chrollo nói: "Qua cuộc điện thoại hôm nọ, anh đoán hẳn em cũng nhận được ký ức đó đúng không? Anh bị phong ấn niệm bởi nó."
"Là niệm đặc hệ sao?" Kurapika nghiêm túc nói. "Giống như ảo ảnh vậy, những người trúng phải ảo giác nếu chết trong ảo cảnh thì cũng chết luôn ngoài đời."
Nói chuyện với người thông minh đúng là nhẹ nhàng, không cần nói thêm điều gì đối phương đã tự có được câu trả lời. "Đúng vậy."
"Kẻ địch đó như thế nào?" Vốn định hỏi tại sao lại bị tấn công, nhưng nghĩ lại thân phận của Lữ Đoàn, cả thế giới khắp nơi là kẻ địch là điều đương nhiên, Kurapika cũng lười hỏi thêm.
"Là Băng Vũ Điệp cùng băng đảng của anh, là cô gái tóc tím ấy, em đã gặp hôm nọ." Đại khái cũng đoán được suy nghĩ của Kurapika, Chrollo hỏi: "Còn nguyên nhân thì, đại khái là trả thù vì tình?"
"Anh làm gì có lỗi với cổ vậy?" Quen biết Chrollo đã lâu, Kurapika thừa biết anh được phái nữ yêu thích thế nào, 90% là bỏ cô ta nên mới bị trả thù. Nhưng nể mặt là bạn bè nên Kurapika vẫn thăm hỏi thêm chút: "Không để cô ấy hóa giải niệm được à?"
"Chết rồi."
"......Thôi được rôi, dù em không đồng tình với anh chút nào luôn." Kurapika cau mày thở dài, vươn tay phải, tiếng xích sắt lẻng xẻng. "Nếu trong đoạn ký ức đó em là người phong ấn niệm thì để em thử xem có giải quyết được không."
Vì không có mối thù hận đậm sâu, nên Kurapika không dùng chính sinh mạng của mình là thệ ước, lúc này Niệm của cậu cũng không mạnh như trong truyện gốc, đương nhiên, ngược lại năng lực của cậu sẽ có nhiều không gian để phát triển hơn trong tương lai. Nhưng cũng vì vậy, dù đều là Niệm của cậu, nhưng Kurapika cũng không thể phá được.
Xác định là Kurapika không giúp được, Chrollo bế Du Quai, bắt đầu hành trình tiến về phía đông.