Lần này dù Du Quai ăn rất nhiều kẹo, nhưng may mà không bị sâu răng. Nha sĩ trong thôn bên vìa rừng kiểm tra cho Du Quai xong, xoa đầu nó, để nó ra ngoài chơi rồi dặn Kaito: "Lần này không sao, nhưng cậu không nên cho trẻ con ăn nhiều kẹo như vậy, dù có khóc cũng không được cho, làm vậy bọn nhỏ sẽ cho rằng cứ khóc là có kẹo ăn, tôi có 3 đứa con, 7 đứa cháu, cậu nên nghe tôi..........."
Thôn nhỏ này hiếm khi có người ngoài tới, lại còn là một đứa trẻ đáng yêu như vậy, ông nha sĩ già liền không nhịn được nói lan man một chút. Ba Ging gãi đầu, nói: "Tôi ra với Tiểu Quai đây." Bỏ mặc Kaito ở lại đầu đầy hắc tuyến ngồi nghe ông nha sĩ huyên thuyên.
Lúc lâu sau Kaito mới được về, vừa ra ngoài cửa đã thấy Ging ngồi dưới đất, không biết giữ ý tứ chút nào, tay bế một........con khỉ. Du Quai ngồi đối diện anh. Dù ngồi dưới đất nhưng trông bé con vẫn ra dáng con nhà có học, làm cho Kaito thở phào nhẹ nhõm. Bé con chưa bị ba nó dạy hỏng hoàn toàn, còn cứu chữa được, may quá. Sau đó anh liền nghe thấy Ging nói với Du Quai: "Tiểu Quai, đây là khỉ Tác La (索罗猴), một trong 500 loài động vật quý hiếm trên thế giới đó. Con chào nó đi nào."
"Sai rồi, không nói grao, nói xin chào nào." Ging vẫn tiếp tục cố gắng.
"Kéc kéc kéc !" Con khỉ muốn trốn khỏi tay Ging.
Du Quai nghiêng đầu: "Kéc kéc kéc ?"
Ging mệt mỏi cúi đầu: ".......Con nói tiếng người dùm ba có được không, Tiểu Quai........"
Kaito nhịn cười, kéo vành mũ lại gần thầy giáo của mình: "Sao rồi, sensei ?"
Kaito thả con khỉ trong tay ra, bất đắc dĩ bế Du Quai lên: "Tiểu Quai không chịu nói tiếng ngươi thật rồi." Nhưng Ging lại khôi phục sức sống ngay lập tức: "Nhưng không sao, Tiểu Quai nói gì ba cũng hiểu hết !"
"Vấn đề không phải là thầy có hiểu hay không !" Riêng việc nuôi dạy trẻ Kaito thấy mình không tài nào kính trọng nổi Ging, may mà Gon không bị anh ta nuôi lớn, bằng không chẳng biết đời thằng bé đi đâu về đâu.
Kaito bóp cái trán đang nổi gân xanh, nói với Ging: "Dù sao thì giờ cũng phải đưa Tiểu Quai về Đảo Cá Voi, thằng bé còn nhỏ, rất dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh."
"Đợi tới sau này thì thằng bé sẽ không chỉ không biết nói tiếng người đâu." Kaito âm trầm nhìn Ging: "Sensei, tôi tin Mito -san sẽ rất vui lòng đến đón bé con nhà mình."
".........Mito gϊếŧ tôi mất." Ging buồn bực, anh bị thằng đồ đệ mất nết đe dọa.
"Vậy thì đưa Tiểu Quai đến hội trường thi thợ săn đi. Đăng kí thi lần thứ 287 đã bắt đầu, con trai thầy Gon Freecss cũng tham dự, giao Tiểu Quai cho cậu ta hẳn thầy yên tâm chứ."
"Gon ư......." Đôi mắt Ging hiện lên đôi chút nhớ nhung, anh xoa đầu Du Quai, nói: "Được rồi, giao cho Gon vậy." Chủ yếu là vì anh cũng hết cách rồi, anh lo là Du Quai sẽ quên tiếng người thật.
Theo giấy tờ thì Du Quai mới 10 tuổi, chưa đủ tuổi tham gia cuộc thi thợ săn, nhưng có Ging Freeccs là thợ săn 2 sao ra tay, anh tự mình đến gặp Hội trưởng Hiệp hội Thợ săn Issac Netero, mà Netero đương nhiên là đồng ý.
"Không sao." Ging hào sảng vỗ lưng Du Quai: "Thằng bé là con tôi kia mà, chút nguy hiểm đó đã ăn nhằm gì. Hơn nữa, còn có Gon bảo vệ thằng bé đấy thôi."
Du Quai đang ngồi bên cạnh ngoan ngoan uống sữa, bỗng bị Ging vỗ lưng, đổ sữa ra áo. Du Quai giật giật vạt áo Ging, nói: "Quần áo bẩn rồi." Hiếm khi nó nói tiếng người, cũng tại câu này chẳng thay thể thế bằng tiếng loài vật nào được cả.
"........Ha ha ha, thế hả con........" Ging ngại không dám dỗ con trước mặt người ngoài, vội vàng đưng dậy, nói: "Vậy thì làm phiền chủ tịch chiếu cố Tiểu Quai, tôi xin phép cáo từ."
"Hẹn gặp lại lần sau, Hội trưởng Netero." Kaito cúi người chào, liếc Du Quai một cái rồi vội vàng chạy theo Ging.
"Ging, cậu nên đi báo lên thành thợ săn ba sao được rồi đấy." Hội trưởng Netero nói.
"Ôi dào phiền phức lắm, lần sau rồi tính." Ging phất tay, chỉ một lát đã không thấy đâu.
Trong văn phòng chỉ còn Du Quai và Hội trưởng Netero, dù ba bỏ nó lại nhưng Du Quai cũng chẳng buồn. Nó ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Hội trưởng Netero, nói: "Quần áo bẩn rồi."
".........."
Dù bảo là 10 tuổi nhưng trông Du Quai còn bé hơn vậy, trắng trắng mềm mềm, Netero không dám lại gần nó, sợ rằng mình quá mạnh mà vô tình làm đứa bé bị thương. Nhưng bé con nhìn ông, miệng chu lên, giọng nói cũng mềm mềm đáng yêu như vậy: "Quần áo bẩn rồi."
Netero vội vàng rung chuông: "Beans !"
"Vâng, thưa Hội trưởng."
"Mau mau, đưa đứa bé này đi thay quần áo !"
"Eh ? Đứa bé đâu ra thế này?"
Lúc này Gon đang ngồi trên chiếc thuyền đến với cuộc thi thợ săn, làm quen với hai người bạn mới mà tương lai sẽ là những người bạn thân nhất, vào sinh ra tử có nhau. Còn Lữ Đoàn Bóng Ma, lẽ ra không có dính dáng gì với cuộc thi thợ săn lần này, lại cũng đang bước vào vòng loại để tham dự cuộc thi.
Nói về việc Lữ Đoàn tham gia cuộc thi ấy à, nếu là những nhân vật chính xuyên không khác thì có lẽ là do tạo hiệu ứng cánh bướm, bám lấy Chrollo, khiến anh tham gia cuộc thi, nhưng nhân vật chính lại là Du Quai........ Mọi người có thể hỏi nó Chrollo là ai xem nó có nhớ nổi ra không.
Nhưng Chrollo tham dự cuộc thi quả thật là do ảnh hưởng của hiệu ứng cánh bướm. Cánh bướm này đến từ bên cạnh Shalnark, bỗng có một cô gái chẳng hiểu sao bám lấy anh, có lẽ nghĩ rằng Shalnark mặt búp bê nên dễ kết bạn hơn. Cô ta có năng lực kì lạ, đôi lúc lộ ra vẻ biết rất nhiều về Lữ Đoàn, mà dạo này Shalnark đang thiếu kiên nhẫn nên anh gọi Feitan đến luôn.
Ngạc nhiên là, cô gái kia có vẻ đã biết trước về sự tàn nhẫn của Feitan, chưa kịp làm gì đã khai. Nhưng mỗi khi cô mở miệng định nói về lý do vì sao cô lại biết nhiều vè Lữ Đoàn như vậy thì đều bị tắt tiếng, viết cũng không viết ra nổi, ngay cả khi Pakunoda dùng năng lực đọc trí nhớ cũng không có tác dụng.
Chrollo đọc môi cô ta thì đoán được các từ như "Cuộc thi thợ săn", "Manga", "Lữ Đoàn Bóng Ma", "Uvogin", "Chết",......Những cái khác một là không đọc được, hai là toàn những lời cầu xin tha thứ, Chrollo chẳng quan tâm. Dù sao thì cô ta cũng chết chắc rồi.
Nhưng riêng từ những thông tin đó thì hẳn là một người tham dự cuộc thi thợ săn sẽ gϊếŧ chết Uvogin ? Vừa đúng lúc cuộc thì lần thứ 287 sắp bắt đầu, Chrollo liền dẫn Shalnark, Feitan, Pakunoda và Machi đến tham dự. Còn Uvogin, để cho chắc ăn, Chrollo dặn Phinks và Nobunaga tạm thời đi theo bên cạnh hắn.
Hội trường vòng thi đầu của cuộc thi thợ săn nằm sâu mấy trăm mét dưới lòng đất, khi Hội trưởng Netero dắt Du Quai đến thì còn chưa có ai, cả hội trường trống rỗng, chỉ có những ngọn đuốc chiếu sáng lập lòe, còn những góc mà ánh sáng không chiếu tới thì tối mịt đến ngạt thở.
"Ke ke ke, sợ à, Tiểu Quai ?"
Du Quai chẳng quan tâm, sợ là gì, nó còn không hiểu từ đấy. Netero sờ đầu nó, treo lên ngực nó tấm bảng có số 1, lại cười: "Cháu là thí sinh thi thợ săn trẻ nhất từ trước đến nay đó, phải cố lên nha."
"Ưʍ." Du Quai gật đầu, dù nó không hiểu lắm. "Kẹo."
"Có ngay." Có vẻ như Beans rất thích nó, cậu đưa ngay cho nó một bao kẹo lớn, bên trong còn có một miếng bánh ngọt. "Ging -san dặn em là phải ở lại đây chờ anh trai, không tham gia cuộc thi cũng được, quan trọng nhất là phải chú ý an toàn."
"Ưʍ." Du Quai tiếp tục gật đầu, có kẹo rồi liền tựa vào góc tường ngồi ăn, mặc kệ họ.