Chrollo đứng dậy, lạnh lùng phất tay, nở nụ cười khát máu :" Lên đường, mục tiêu của chúng ta là, tộc Kurta."
"Haiiii !"
Mọi người đứng dậy, Uvogin hăng hái vừa gào lên vừa giơ nắm đấm, Feitan chỉnh mặt nạ hừ, lạnh :" Đi thôi, nhóc con."
Đứa bé bên cạnh hắn đứng dậy, lắc lư mấy cái, rồi bỗng ngã xuống.
"Ư....."
Tiếng rên nho nhỏ nhưng lại như tiếng sét đánh ngang tai mọi người vậy.
"Đau......"
"Nhóc con, sao vậy?"
Feitan vội ngồi xuống, lật nó lại, thấy sắc mặt bé con tái nhợt, trán rịn mồ hôi lạnh, mím chặt môi rên lên :" Đau......."
Phản ứng đầu tiên của Feitan là :" Lại sâu răng sao?"
"Làm sao vậy, để tôi xem nào!"
Dù ngoài mặt giận dỗi Du Quai nhưng thực ra Shalnark rất quan tâm đến nó.
Anh vội vàng ghé lại gần, suy đoán ban đầu cũng giống Feitan, anh thò ngón tay vào kiểm tra miệng nó.
Shalnark lắc đầu, tiếp tục kiểm tra. Mười phút sau, sắc mặt anh tối sầm, đứng dậy:" Đoàn trưởng, chúng ta cần đưa thằng nhóc đi bệnh viện kiểm tra xem, tình hình không ổn."
Cơ thể Du Quai là thể sinh hóa, có năng lực tự chữa trị rất mạnh, nhưng những thứ bên trong như xương cốt lại bị phòng thí nghiệm cải tạo thành vũ khí sinh học. Vốn điều này không gây ảnh hưởng đến Du Quai bởi bình ngâm dinh dưỡng ở trụ sở phòng thí nghiệm luôn tự động bảo trì cơ thể nó ở trạng thái tốt nhất. Nhưng đã mấy năm Du Quai chưa được ngâm trong bình dinh dưỡng, sự chữa trị của thể sinh hóa trong người nó chậm dần, lại còn vì bộ xương vũ khí nhân tạo nên sự mất cân bằng, đây cũng là lý do nó không lớn được. Vì vậy, thể sinh hóa bắt đầu hấp thụ phần vũ khí sinh học, tiến hành chữa trị cưỡng chế.
Đến cả Chrollo tự ra tay cũng không thể tìm ra nguyên do. Feitan nhìn đứa bé đau đến bắt đầu khóc sụt sùi, im lặng :" Không phải là đau răng à."
Shalnark cười khổ :" Nếu được vậy thì tốt."
Tình huống còn nghiêm trọng hơn dự tính của họ, bé con vẫn cứ đau mãi, họ có thể nhận ra sức mạnh của nó yếu bớt từng ngày, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên vô lực. Chrollo và Shalnark bận rộn mời các bác sĩ nổi tiếng từ mọi nơi, tìm kiếm các bác sĩ Niệm trong thế giới ngầm, thậm chí còn nhờ Illumi gọi đội y sĩ nhà Zoldyck mà vẫn không tìm ra căn nguyên bệnh tình của nó.
Mọi người trong Lữ Đoàn đều cho rằng Du Quai sắp chết, ai nấy đều ngày càng trở nên im lặng, ngay cả Uvogin cũng không ồn ào nữa, có một hôm, hắn âm thầm ra ngoài, khiêng về cả một chiếc xe tải kẹo, chất đầy phòng Du Quai.
Sau đó Machi, Pakunoda, Nobunaga, Franklin và những người khác đều lẳng lặng mang về hàng đống đồ chơi, bánh kẹo mà trẻ con thích, chất đầy ba căn phòng cạnh phòng Du Quai.
Du Quai đau đớn hai năm, bỗng một ngày nọ lại tự khỏi.
Nó cũng chẳng suиɠ sướиɠ hò reo gì, đau thì khó chịu thật, không đau nữa thì tốt, nhưng nó không có cảm xúc gì hơn. Nhảy xuống khỏi giường, chạy vào nhà tắm rửa mặt. Mấy năm qua dù nằm trên giường bệnh, nhưng Feitan và Shalnark vì chiều tính thích sạch sẽ của nó nên ngày nào cũng tắm cho nó——– chẳng phải là vì Feitan tinh ý biết chăm bệnh nhân đâu, chỉ là thằng nhóc vừa khóc vừa kêu:"Ư......Đau.......Feitan......muốn tắm......." Khiến cho Feitan cảm thấy lòng mình cũng phát điên.
Du Quai đánh răng rửa mặt xong, mở cửa ra ngoài, vừa lúc đụng phải Shalnark đang bưng thuốc bước vào, nói :" Chào buổi sáng, Shalnark."
Shalnark sửng sốt. Du Quai thấy Shalnark không trả lời, mặc kệ, đi vòng qua người anh chạy xuống tầng. Thấy một cỗ quan tài nhỏ trong phòng khách, không biết đó là gì, nó chỉ liếc một cái rồi lại vòng qua, đi vào bếp. Thấy các thành viên Lữ Đoàn ai nấy đều mặt mũi ngưng trọng, nói :" Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, nhóc con chết tiệt."
Feitan trả lời theo thói quen, sau đó bỗng khựng lại, quay ngoắt ra đằng sau. Thấy bé con ngoan ngoãn lại gần, trèo lên ghế, cầm lấy một cái thìa nho nhỏ. Thấy Chrollo không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mình, lại nói :" Chào buổi sáng, Chrollo."
"........." Chrollo thò tay ra, véo má nó, kéo sang một bên, cái đầu nhỏ của nó cũng nghiêng theo, nhưng chẳng phản ứng lại, cũng không kêu đau. Chrollo thu tay lại, chậm rãi nở nụ cười, nói :" Chào buổi sáng, Tiểu Quai."
Shalnark kiểm tra cơ thể Du Quai, thông báo rằng sức khỏe của nó đã khôi phục trử lại, nỗi lo lắng của Lữ Đoàn trong hai năm qua mới trút xuống. Dù sao thì không chết là tốt nhất, hoặc cũng mong rằng nếu có chết thatah thì chết luôn, kéo dài qua hai năm liền, không chỉ Du Quai là đau, mà Lữ Đoàn cũng đau đớn không ít khi thấy nó như vậy.
Nghe lời công bố của Shalnark, Uvogin ồn ào kêu to, tay đấm không khí :" Rốt cuộc đã kết thúc, ông đây đúng là mệt chết luôn! Đấy, đợt trước không chịu nghe tôi, để thằng nhóc ra đi luôn cho thanh thản, đỡ chịu đựng tận giờ, mấy năm qua ở nhà chán quá! Tôi phát mốc lên rồi đây này!"
Nobunaga châm chọc :" Chẳng biết ai mà uống rượu say xong, bảo thằng nhóc mà chết thì sẽ chán lắm, lại còn khóc nữa kia, Uvogin nhỉ?"
"Mẹ kiếp, bố mày chưa bao giờ khóc! Điêu nó vừa thôi!"
"Như thế mà bảo không phải là khóc á?"
"Thằng khốc Nobunaga, tao gϊếŧ mày!"
Không thèm nhìn hai ông tướng đang lao vào đánh nhau kia, Shalnark hào hứng đề nghị:" Ê, để ăn mừng Tiểu Quai bình phục, chúng ta đi gϊếŧ người đi? Cái tộc Kurta gì gì ấy, mình định đi gϊếŧ trước khi thằng nhóc đổ bệnh ấy, đi xử lý luôn không?"
"Không, bận lắm." Machi từ chối.
"Hai năm rồi chưa làm ăn được gì, có bao nhiêu văn vật cổ trong bảo tàng còn chưa cướp, thời gian đâu mà Kurta Kur tiếc gì. Thôi nhá!" Phinks nói.
Bonolenov cũng nói luôn :" Ê Phinks, tôi đi với."
"Ok."
"Tôi cũng có hẹn với một bác sĩ Niệm đi nâng cấp súng trên ngón tay rồi." Franklin nói.
"Tiểu Quai còn chưa khỏe hẳn, tôi phải nghiên cứu thêm các thực đơn dinh dưỡng." Pakunoda nói.
Tất cả mọi người chờ đợi hai năm, đã thấy vô cùng ngột ngạt khó chịu. Giờ thấy thằng nhóc không chết, mọi người yên tâm rồi, liền mỗi người một ngả, chỉ muốn đi làm việc mình thích, chẳng ai buồn quan tâm đến cái con mắt màu đỏ dở hơi nào nữa.
"Ê ê ê, không đi thật hả? Mấy tin tình báo này tôi chuẩn bị mất lâu lắm đó, giờ chẳng nhẽ để phí.........Chết tiệt, Uvogin......" Tránh nắm đấm của Uvogin, Shalnark quay sang Chrollo:"Đoàn trưởng, giờ thì sao?"
Chrollo ưu nhã đứng dậy, thấy Du Quai đang ngồi gặm táo thì xoa đầu nó, mỉm cười :" Tôi cũng lâu rồi chưa ra ngoài."
Nghe giọng đểu cáng này, không cần hỏi cũng biết là định làm gì rồi, Shalnark nhàm chán nằm úp lên mặt bàn ăn:" Có vẻ Đoàn trưởng hết hứng rồi........ Mất công tôi chuẩn bị bao lâu....... À đúng rồi, đợt trước mình đang hack giở trang Web của Hunter, bận rộn chuyện bệnh tật của thằng nhóc, suýt nữa là quên mất."
Tóm lại, có thể coi như mọi người đều dùng cách của riêng mình để ăn mừng Du Quai khỏi bệnh. Thằng nhóc chẳng có lòng biết ơn gì đâu, khỏi bệnh là nó lại như bình thường, mỗi ngày chào buổi sáng mọi người, sau đó cầm chiếc thìa con con nói :" Pakunoda, em muốn ăn bánh ngọt."
Hai năm qua không phải là không có thay đổi gì, bé con cao lên không ít, trông như một đứa bé bảy tuổi bình thường, cái cằm tròn biến mất, thay thế là chiếc cằm nhọn nho nhỏ, trông nó càng tinh xảo, yếu ớt đáng yêu. Pakunoda thấy thế thì trái tim như muốn tan chảy, cô dùng các loại cách bày đủ trò để làm cho bé con của cô vui.
Tiếc rằng chuỗi ngày hạnh phúc không dài, một tuần sau khi mọi người tản đi các ngả, Feitan khó có thể tin phát hiện, thằng nhóc đã mất đi sức mạnh.