So với Hisoka, những người này nguy hiểm hơn, dù sao Hisoka chỉ có một. Nhưng lúc này, Hisoka đứng cách cậu chỉ một mét, quân Poker kè cổ cậu, giờ muốn tránh cũng chẳng kịp, nên Illumi mặt vô biểu tình quay sang nhìn đứa trẻ đang ngủ.
Nó nằm co cạnh một tảng đá, hai bên là thiếu niên tóc đen mắt đen và thiếu niên tóc xanh mắt vàng. Hai người thoạt trông tùy ý, nhưng lại cẩn thận bảo vệ đứa bé. Thấy Illumi quan sát nó, thiếu niên tóc xanh lạnh lùng chặn tầm nhìn của cậu, nheo mắt, trên người tỏa sát khí nguy hiểm.
Thiếu niên tóc đen mỉm cười, khép sách lại, ngẩng đầu mỉm cười, con ngươi Illumi co lại, cơ trên người căng lên.
"Xin chào, tôi tên là Chrollo Lucilfer."
"...............Illumi Zoldyck."
Chrollo nghiêng đầu, nhìn đứa bé, lại ngẩng đầu nhìn Illumi:"Zoldyck? Nghe đồn đó là một gia tộc sát thủ nổi tiếng phải không?"
"Tôi có một đứa em trai........."
Lời chưa dứt, một tàn ảnh đã lóe lên trước mặt cậu. Illumi nhảy sang một bên, Hisoka hưng phấn cười, không ngăn lại, Illumi thuận lợi tránh được đòn tán công.
Feitan vung kiếm, nhìn Illumi, cười lạnh:"Ngươi nói sao?"
"Em trai tôi........"
Rầm —-
"Đang ở nhà."
Lùi ra sau, tránh thêm một lần công kích của Feitan. Illumi nhân lúc chuyển bước để tránh né, dùng "Chi khúc", biến mất trong bóng khuất.
"Mẹ kiếp, giống hệt thằng nhãi!" Uvogin kêu lên.
"Hm, đúng thật." Nobunaga sờ cằm, rút trường đao:"Ê, Feitan, không xử lý được thì để tôi!"
"Cút!"
Chrollo đầy hứng thú sờ môi:"Không lẽ đến cùng gia tộc thật? Hay đây là kỹ năng tất yếu của sát thủ?" Vừa định bảo Feitan bắt tên sát thủ này về nghiên cứu thì mép áo anh giật giật, Chrollo cúi đầu hỏi:"Tiểu Quai, dậy rồi à?"
Feitan vẫn chưa xác định được vị trí của Illumi, bống nghe Du Quai gọi mình, không thèm để ý tới Illumi nữa mà nhảy trở về, dùng sức véo má nó:"Ngu ngốc, lại bị thương!" Lấy chiếc bánh mì đã chuẩn bị sẵn nhét vào lòng Du Quai.
Du Quai không để tâm, cầm bánh mì bắt đầu cắn. Chrollo bỗng nói:"Tiểu Quai, trong phòng đang có một người lạ, bọn anh không nhìn thấy được, em có phát hiện ra cậu ta không?"
Du Quai ngẩng đầu, khó hiểu nhìn xung quanh. Bé con không giỏi nhận dạng người khác, trừ Feitan, những người khác đã vài ngày không gặp, nó đều thấy lạ.
"Nhóc con chết tiệt, mày nhìn ai thế hả ? !"
Uvogin mới thay quần áo khác, không hiểu làm đâu ra mái tóc người rừng, tức giận gầm lên. Mới hai ngày không gặp thành người lạ luôn rồi hả? !
"Chi Khúc" là kĩ năng lợi dụng ánh sáng và điểm mù của đối thủ để lẩn tránh, dù mắt thường không thấy được, nhưng người kia vẫn còn ở đó. Vì vậy, Du Quai không chút chậm trễ nhìn thẳng về phía cậu.
Illumi nhìn thẳng vào mắt Du Quai, đờ đẫn. Giọng nói bé con mềm mại, vừa ngủ dậy đã kêu Feitan, khiến nó trông như một đứa bé nũng nịu. Nhưng khi nhìn vào mắt nó, Illumi liền nhận ra trong đôi mắt đen láy đó không có chút cảm xúc nào.
Cậu từ khi 3 tuổi đã bắt đầu gϊếŧ người, tới giờ ở tuổi 11, cha vẫn nói cậu còn chưa đủ trưởng thành, còn thừa dư quá nhiều cảm xúc. Khi Illumi soi gương, cậu không thấy mình biểu hiện chút tình cảm nào ra ngoài. Nhưng giừ khi so sánh với Du Quai, Illumi mơi nhận ra mình quả thật không sánh bằng. Đứa bé này là một sát thủ bẩm sinh.
Feitan vung kiếm, góc tường Du Quai vừa nhìn rầm rầm sập xuống. Illumi bước ra từ bóng tối, măt không chớp nhìn Du Quai:"Em tên gì?"
Du Quai miệng ngậm bánh mì, thấy cậu đang nói chuyện với mình, rất lễ phép trả lời:"Xin chào, em là Du Quai."
Dù khả năng rất thấp, nhưng Illumi vẫn không nhịn được hỏi:"Họ của em có phải là Zoldyck không?"
Vừa hỏi xong, Illumi liền nhận ra mình lại bị sát khí bao phủ.