Cố Thanh Ninh khỏi bệnh liền tiếp tục học tại gia, Tiêu Diễn Chi tung ta tung tăng dạy nàng học bù, Cố Trạch Mộ yên lặng đứng nhìn, Cố Thanh Ninh cũng mặc kệ hắn.
Trong lòng Cố Trạch Mộ buồn bực, cũng không thể nề hà, đành ngồi một bên giận dỗi, cả người tản ra khí lạnh.
Cố Thanh Xu chà xát cánh tay nổi da gà, chọt chọt Cố Thanh Chỉ:
- Đại tỷ, ngươi có cảm thấy có chút lạnh?
Cố Thanh Chỉ đang nghiêm túc viết chữ, nương của nàng vừa mới nhận tin tức, trung thu đại ca sẽ về phủ, nói là muốn nhìn các nàng học tập thế nào, lần trước các nàng đi Thiên Phật Tự chơi vài ngày, lúc trở về nhị thẩm cũng thả lỏng một chút, cho nên hiện giờ không thể không liều mạng tác nghiệp.
Nghe thấy Cố Thanh Xu hỏi như vậy, nàng ngẩng đầu, mê mang cảm thụ không khí:
- Không có a.
Cố Thanh Xu quả thực bị đại tỷ trì độn tức chết, nàng túm tay áo của Cố Thanh Chỉ, chỉ về hướng Cố Trạch Mộ:
- Ngươi nhìn Trạch Mộ...
Cố Thanh Chỉ khó hiểu, hỏi:
- Trạch Mộ làm sao?
- Ngươi không cảm thấy ánh mắt của Trạch Mộ rất dọa người sao?
- Còn đỡ đó.
Cố Thanh Chỉ nói:
- Nếu ta là Trạch Mộ, người khác bá chiếm muội muội của ta như vậy, ta cũng sinh khí.
- Là cái dạng này sao?
Cố Thanh Xu cảm thấy hơi kỳ quái.
- Được rồi, ngươi đừng động tới hắn, ta còn bận học.
Cố Thanh Chỉ phất phất tay, đuổi nàng đi.
Cố Thanh Xu không có ai giải bày tâm sự, hừ một tiếng đứng sang một bên.
Bên này, Tiêu Diễn Chi cẩn thận nói những gì tiên sinh đã giảng cho Cố Thanh Ninh nghe, còn nghiêm túc hỏi:
- Thanh Ninh muội muội, ngươi nghe hiểu không? Có cần ta lặp lại lần nữa?
Mấy thứ này Cố Thanh Ninh đã sớm biết, nhưng nhìn khuôn mặt Tiêu Diễn Chi nghiêm túc, dùng tiếng tiểu nãi nghiêm túc giảng bài, trong lòng vui vẻ.
Tiêu Diễn Chi nói xong, để Cố Thanh Ninh nghỉ ngơi một lúc, rồi đột nhiên nghĩ tới gì đó:
- Đúng rồi, Thanh Ninh muội muội, trước đó không lâu cữu cữu của ta ban thưởng rất nhiều đồ vật mới lạ, có cẩm lý sao, ngươi có muốn tới xem?
( Yul: cẩm lý sao là cá chép Koi, cá chép hoa.)
Cố Thanh Ninh nghe nói lúc nàng sinh bệnh, Nguyên Gia rất sốt ruột, tới phủ rất nhiều lần, còn vào cung thỉnh ngự y, hiện giờ thân thể đã khỏe, cũng nên đi gặp nàng.
Vì thế Cố Thanh Ninh gật đầu:
- Được, đến lúc đó ta sẽ tới phủ công chúa tìm ngươi.
Tiêu Diễn Chi cao hứng gật đầu.
Cố Trạch Mộ đang ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, liền xen mồm:
- Ta cũng đi.
Cố Thanh Ninh:
- ... Diễn Chi mời ta.
Cố Trạch Mộ nhìn Tiêu Diễn Chi, Tiêu Diễn Chi chớp mắt:
- Đúng vậy, lần trước không phải Trạch Mộ đã nói sẽ không đi xem?
Cố Trạch Mộ:
- ...
Tiểu tử này trí nhớ lại tốt như vậy?
Cố Thanh Ninh cười nhạo nói:
- Ha ha ha ha, Diễn Chi làm rất tốt.
Ai ngờ Tiêu Diễn Chi lại cười tủm tỉm nói:
- Không sao, nếu Trạch Mộ muốn đến, vậy cùng nhau đi.
Cố Thanh Ninh:
- ...
Cố Trạch Mộ nhìn nàng buồn bực, nhịn không được cười rộ lên, cố ý nói:
- Diễn Chi làm rất tốt.
Tiêu Diễn Chi không hiểu hai người bọn họ có ý gì, nhưng thấy Cố Trạch Mộ đồng ý đi phủ công chúa, hắn thỏa mãn cười rộ lên:
- Quyết định vậy nha.
Thừa dịp Tiêu Diễn Chi chạy đi tìm người truyền tin cho Nguyên Gia trưởng công chúa, Cố Thanh Ninh hung tợn nhìn chằm chằm Cố Trạch Mộ:
- Lật lọng, là chuyện nam nhân nên làm?
Cố Trạch Mộ bình tĩnh trả lời:
- Hiện tại ta chỉ là hài tử.
Cố Thanh Ninh:
- ...
Nàng cảm thấy sau khi Cố Trạch Mộ trùng sinh, càng ngày càng khó đối phó, hắn không chỉ càng ngày càng gian trá, ngay cả mặt mũi cũng không màng.
Mặc kệ Cố Thanh Ninh kháng cự như thế nào, cũng sẽ tới ngày đó, nàng không thể không đi theo Cố Trạch Mộ cùng ngồi chung xe ngựa đi tới phủ công chúa.
Vì tới phủ công chúa, cho nên Đào thị rất yên tâm, chỉ sai Lục Liễu cùng Xuân Anh đi theo.
Hai người này cảm nhận trong xe ngựa áp suất rất thấp, hận không thể ẩn mình vào trong góc. Chỉ có Tiêu Diễn Chi giống như không có cảm giác, vẫn lôi kéo Cố Thanh Ninh nói chuyện.
Ở trước mặt người ngoài, Tiêu Diễn Chi rất lãnh đạm, một chữ cũng không muốn nói, nhưng ở trước mặt Cố Thanh Ninh, hắn dần dần có khuynh hướng lảm nhảm, có đôi khi khiến Cố Thanh Ninh không thể không cảm khái, ngoại tôn( cháu ngoại) giống cữu cữu, nhưng Tiêu Trạm có một đống ưu điểm ngươi không chịu học, lại cố tình đi học tật xấu?
Cũng vì Tiêu Diễn Chi vẫn luôn nói chuyện, nên Cố Thanh Ninh không có chú ý tới Cố Trạch Mộ, tốt xấu gì cũng giảm bớt một chút cảm xúc buồn bực.
Tới phủ công chúa, Nguyên Gia trưởng công chúa đã chờ ở nơi đó.
Ở trước mặt ngoại nhân, Cố Thanh Ninh làm bộ muốn hành lễ, Nguyên Gia vội vàng ngăn cản, biết bọn họ muốn đi xem cẩm lý sao, nàng sai người đem điểm tâm cùng nước trà đặt ở trong đình thủy tạ.
Đợi uống xong một lần trà, trêu đùa cẩm lý sao xong, Nguyên Gia mới nói với Tiêu Diễn Chi:
- Không phải ngươi nói ngươi có một bộ tiểu cung tiễn muốn cho Trạch Mộ xem sao? Hay là ngươi dẫn Trạch Mộ đi vào trong viện chơi một lát đi.
Tiêu Diễn Chi hét lên:
- Đúng rồi.
Hắn lập tức lôi kéo Cố Trạch Mộ đi tới sân viện của hắn.
Cố Trạch Mộ vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Nguyên Gia có chút kỳ quái:
- Trạch Mộ, sao không đi chơi với Diễn Chi?
Cố Trạch Mộ vẫn như cũ không dao động.
Cố Thanh Ninh nhìn khuôn mặt Tiêu Diễn Chi tràn đầy ủy khuất, nàng ôn hòa ý cười:
- Ta cũng muốn nhìn bộ cung tiễn của Diễn Chi, hay là ngươi đi mang tới đây đi, chúng ta cùng nhau chơi.
Lúc này Tiêu Diễn Chi mới cao hứng, dùng sức gật đầu, liền chạy về hướng sân viện của chính mình.
Hắn vừa đi, Cố Thanh Ninh nhìn Nguyên Gia.
Nguyên Gia liền hiểu, nàng có chuyện muốn nói với mình, tuy trong lòng đầy nghi hoặc, không biết vì sao không để nàng đưa Cố Trạch Mộ rời đi, nhưng vẫn nghe lời vẫy lui toàn bộ hạ nhân.
Chờ các nàng rời đi hết, Nguyên Gia nhịn không được nói:
- Thanh Ninh...
Cố Thanh Ninh liếc nhìn Cố Trạch Mộ một cái, không tình nguyện nói:
- Đây là phụ hoàng của ngươi.
Nguyên Gia chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.
- Cái...Là sao?
Thật ra Cố Trạch Mộ cũng đoán ra Nguyên Gia biết thân phận của Cố Thanh Ninh, thấy nàng chấn kinh quá lớn, mới mở miệng nói:
- Chính là ý ngươi nghĩ.
Nguyên Gia khiếp sợ nhìn Cố Thanh Ninh:
- Chỉ là mẫu hậu đã nói...
... Nói đứa nhỏ này đái trong quần, tuyệt đối không phải phụ hoàng?
Nguyên Gia giữ được một tia lý trí nuốt xuống nửa câu kia, chỉ cảm thấy đầu óc như bỏ vào chung đồng ở Thiên Phật Tự, tiếng gõ vang ầm ầm.
Cố Thanh Ninh cũng rất buồn bực, nàng đâu có nghĩ tới, Cố Trạch Mộ tái thế muộn hơn nàng một chút, mới khiến nàng có ý nghĩ sai lầm, nàng còn nghĩ hắn là ai đó đã gặp thoáng qua.
Nguyên Gia thật vất vả mới tiếp nhận được sự thật, nàng cảm thấy mê mang.
Cố Thanh Ninh nói:
- Ta vẫn nói câu cũ, cuộc đời này đối với chúng ta mà nói đã là tân sinh, trước giờ ngươi đối đãi với chúng ta như thế nào, sau này cũng nên như thế nấy.
Nguyên Gia rất muốn khóc, nàng nào dám a! Đây chính là phụ hoàng.
Ngẫm nghĩ lại xem trước giờ nàng đã làm những gì, nàng từng véo tay phụ hoàng, từng sờ đầu hắn, khi chưa biết thân phận của bọn họ, nàng còn để phụ hoàng cùng mẫu hậu hành lễ với nàng, còn kêu bọn họ kêu nàng là di...
Nguyên Gia chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bày ra mặt nạ đoan trang cao quý cũng đủ vững chắc, mới không phạm quá nhiều sai lầm.
Cố Thanh Ninh không thể an ủi, chỉ sợ càng nói Nguyên Gia càng thêm uể oải, nàng trừng mắt nhìn Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ mở miệng:
- Người không biết không có tội, chúng ta rơi vào tình huống như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi, ngươi không thể nghĩ tới cũng rất bình thường.
Thấy Cố Trạch Mộ chuyện cũ bỏ qua, Nguyên Gia miễn cưỡng yên lòng.
Nhưng hiện tại nàng đang chịu kích thích quá lớn, ấp úng không biết nên nói gì với tiểu phụ mẫu.
Cuối cùng vẫn là Cố Trạch Mộ nói:
- Hiện giờ chúng ta có thân phận như vậy, không thể để người ngoài biết, sau này ở bên ngoài, ngươi cũng không cần biểu hiện quá khác biệt, cứ như…theo lời mẫu hậu của ngươi nói, trước giờ đối đãi với chúng ta như thế nào, sau này cũng nên như thế nấy.
Nguyên Gia gật đầu, nàng không phải là nữ tử hậu trạch không hiểu triều chính, nếu chỉ có mẫu hậu, để hoàng huynh biết cũng không sao, nhưng nếu là phụ hoàng lại khác.
Cho dù huynh trưởng tôn kính phụ hoàng, nhưng hai triều đế vương sao có thể ở chung, không chừng sẽ lụi bại tia tình cảm cuối cùng.
Hiện giờ Nguyên Gia đã lấy lại tinh thần, lại nghe Cố Trạch Mộ nói:
- Trước đó không lâu ta nghe nói Tiêu Trạm bãi miễn Hộ bộ Thượng Thư Lang Nghĩa, ngươi có biết là chuyện như thế nào không?
Nguyên Gia do dự một chút mới nói:
- Chuyện triều đình đã có hoàng huynh xử lý, nhi thần không biết nội tình.
Cố Thanh Ninh nhịn không được nói:
- Ngươi hỏi cái này là muốn làm cái gì?
- Lang Nghĩa là người trầm ổn lão luyện, chỉ là tính tình quá cường ngạnh nói chuyện cũng không dễ nghe, nhưng Hộ bộ có hắn ở đó mới tạm ổn thỏa, mà tân nhiệm Hộ bộ Thượng Thư…
- Ta không hỏi ngươi cái này!
Cố Thanh Ninh đánh gãy lời hắn:
- Ta đang hỏi ngươi vì sao lại hỏi Nguyên Gia này đó, nàng thân là trưởng công chúa, lại tham dự triều chính, ngươi muốn hại chết nàng sao?
Cố Trạch Mộ sửng sốt.
Cố Thanh Ninh nói tiếp:
- Quyền lực quan trọng như vậy sao? Dù ngươi đã có tân sinh, vẫn muốn nắm giữ quyền lực trong tay?
Cố Thanh Ninh càng nói càng tức giận, nàng quả thực đã tuyệt vọng với hắn, còn nghĩ nhân sinh trở lại, hắn sẽ thay đổi, hiện tại xem ra, đúng là nàng đã suy nghĩ nhiều.
Ở trong mắt nàng, bọn họ đã có tân sinh, nên hoàn toàn buông bỏ quá khứ, mặc kệ là nhi nữ hay là chính mình, không nên dây dưa.
Lúc trước Tiêu Trạm phái Phụng Linh đi Tây Bắc, nàng cũng cảm thấy không ổn, thậm chí cũng từng nghĩ có nên đi vào giấc mộng nhắc nhở Tiêu Trạm, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bại lộ thân phận với Nguyên Gia là chuyện ngoài ý muốn, nàng cũng không muốn lừa gạt Nguyên Gia, nhưng nàng không định tham gia vào cuộc sống của đối phương, càng không muốn lợi dụng.
Phẫn nộ tích góp từ kiếp trước đến tận bây giờ đã đồng loạt bùng nổ, Cố Thanh Ninh hầu như trút toàn bộ lửa giận lên người Cố Trạch Mộ.
Ban đầu Cố Trạch Mộ vẫn có thể duy trì sắc mặt tốt, sau đó chịu đựng không nổi, bắt đầu tranh cãi với nàng.
Nguyên Gia hoảng hốt nhìn hai đứa nhỏ cố gắng nói lý chuyện triều chính, nàng cảm thấy vô cùng hoang đường, mà hoang đường nhất chính là...hai người bọn họ tranh cãi xong, ý tưởng giống nhau đều nhìn về phía nàng, muốn nàng phân định đúng sai.
Nguyên Gia:
- …
Ngay lúc Nguyên Gia đang ở thế khó xử, định giả bộ bất tỉnh tránh thoát tai kiếp này, Tiêu Diễn Chi cầm tiểu cung tiễn chạy tới, hắn không hề cảm giác bầu không khí trong đình có gì kỳ quái, chạy một đường vào đình, lấy tiểu cung tiễn ra.
- Các ngươi xem, có phải rất uy phong!