Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 114




Mấy năm nay, Mẫn phu nhân đều ít ra ra ngoài, cho nên lúc biết bà tới nhà, ngay cả Liễu thái phó cũng chấn động. Liễu gia không dám thất lễ, vội vàng mở cửa chính, cung kính đón bà vào.

Mẫn phu nhân là chính nhất phẩm quốc công phu nhân, theo lý mà nói ngay cả Liễu thái phó cũng phải hành lễ với bà. Song, vì ngày xưa có quan hệ thông gia nên lễ này miễn luôn. Nhưng lúc này đây, Liễu thái phó cũng không dám tùy ý như bình thường, dẫn người nhà đoan đoan chính chính hành lễ với Mẫn phu nhân. Mẫn phu nhân cũng không tránh né, nhận lấy lễ này.

Liễu Truyện đứng sau lưng Liễu thái phó, thấy phụ thân đã lớn tuổi vậy mà còn phải hành lễ cho một nữ nhân như Mẫn phu nhân, trong lòng hắn hơi khó chịu.

Mà trong lòng Liễu thái phó không nghĩ đến những việc này, trái lại trong lòng ông trầm xuống.

Theo thái độ này của Mẫn phu nhân, xem ra mục đích đến không tốt rồi.

Trong lòng Liễu thái phó nghĩ thế, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Bà thông gia là khách quý đến cửa, thật sự hiếm có. Một hồi nể mặt ăn bữa cơm rau dưa…”

Mẫn phu nhân ngắt lời ông ta: “Liễu đại nhân không cần khách khí, lần này bà già này đến đây là có việc. Chỉ cần giải quyết xong chuyện là được rồi, cơm không cần phải ăn.”

Liễu thái phó thấy bà không hề khách sáo, dự cảm xấu trong lòng càng nặng.

Mẫn phu nhân nhìn về phía những người Liễu gia khác, gương mặt vốn nghiêm túc lại càng trở nên lạnh lùng. Vốn dĩ Liễu phu nhân còn muốn nói điều gì đó, khi bị bà nhìn qua thì cũng không dám mở miệng nữa.

Lúc này, Mẫn phu nhân mới nói: “Từ khi Như Trăn gả vào phủ Uy Quốc công chúng ta, hai nhà chúng ta đã kết thông gia với nhau. Nhiều năm như vậy, quan hệ thân thiết chưa từng lục đục. Vốn muốn gả Thanh Thù vào nhà ngoại tổ, cũng là thân càng thêm thân, nhưng bây giờ xem ra đây chỉ là mong muốn đơn phương của nhà chúng ta. Nếu như thế, chuyện cưới xin này không tác hợp cũng được.”

Liễu thái phó đã quen vòng vo trên triều đình, không ngờ Mẫn phu nhân không hề vòng vo chút nào mà nói thẳng ra chuyện từ hôn, làm ông ngây ngẩn cả người.

Liễu Truyện phản ứng trước kia, chưa đợi phụ thân mở miệng, vội vàng nói: “Phu nhân, người nói thế cũng qua loa quá rồi, nhà chúng ta vô cùng xem trọng cọc hôn sự này.”

Mẫn phu nhân trợn mắt nhìn Liễu Truyện, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ trong lòng tiểu Liễu đại nhân, bà già này tự mình tới từ hôn cũng là qua loa sao? Chẳng lẽ muốn lão gia nhà ta từ Tây Bắc ngàn dặm xa xôi vội vàng trở về mới có thể từ hôn được à?”

“Vãn, vãn bối…” Khuôn mặt Liễu Truyện đỏ bừng. “Phu nhân hiểu lầm rồi, vãn bối không có ý này.”

“Đi ngay!” Liễu thái phó quát lớn Liễu Truyện: “Con lui xuống trước đi.”

Đến khi người bên ngoài rời đi hết, trên mặt Liễu thái phó mới nở nụ cười bất đắc dĩ, giọng điệu dịu lại: “Bà thông gia, đứa nhỏ không hiểu chuyện, bà chớ trách. Bà cũng đừng tức giận, tất cả cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Mẫn phu nhân không hề bị lay động: “Quý phủ an bài thông phòng cho hài tử, chẳng lẽ chuyện đó cũng là hiểu lầm à?”

“Chuyện này…” Liễu thái phó thầm trừng mắt liếc nhìn thê tử, sau đó nói: “Đây là do con dâu tự ý hành động, không phải là ý của chúng ta. Chúng ta đã dạy bảo nàng rồi.”

Mặc dù Liễu phu nhân không thích nhưng cũng không thể không thuận theo ý của trượng phu, nói với Mẫn phu nhân: “Bà thông gia, bà yên tâm, Thanh Thù là cháu gái của ta, sao ta lại làm con bé uất ước được chứ? Hai nha hoàn thông phòng kia bị đuổi đi cả rồi.”

Mẫn phu nhân thản nhiên nói: “Hai vị thân là ngoại tổ của Thanh Thù, tất nhiên ta tin tưởng hai vị. Nhưng mà…”

Liễu thái phó vừa mới thả lỏng trong lòng, khi nghe nửa câu sau của Mẫn phu nhân thì trái tim lại nhấc lên.

Mẫn phu nhân nói: “Cuối cùng Thanh Thù vẫn bị uất ức, Trạch Hạo trút giận cho tỷ tỷ hắn, nhất thời xúc động nên đánh Tử Ký. Đứa nhỏ này làm việc không có chừng mực, ta định dẫn nó đến thỉnh tội, nhưng mà sau khi biết hắn phạm sai lầm thì trong nhà cũng đã dùng gia pháp. Bây giờ Trạch Hạo cũng đang nằm trên giường dưỡng thương, có lẽ không thể tới được, xin hai vị thứ lỗi.”

Liễu thái phó nghe Mẫn phu nhân nói, trái tim lúc cao lúc thấp. Khi nghe bà nói thế thì vội nói: “Chuyện đó không sao cả, bọn chúng là biểu huynh đệ, cãi nhau ầm ĩ cũng chẳng phải chuyện lớn gì.”

Liễu phu nhân muốn nói lại thôi, ai biết rốt cuộc có động gia pháp không, dù sao hoàn toàn đều nghe từ miệng Mẫn phu nhân nói. Trái lại là cháu trai đáng thương của bà bị đánh thành dạng kia, bà sắp đau lòng muốn chết rồi.

Nhưng bà cũng không dám phản bác trượng phu, chỉ có thể thầm nhếch miệng.

Mẫn phu nhân vờ như không nhìn thấy hành động nhỏ của Liễu phu nhân, lại nói: “Ta và Liễu đại nhân suy nghĩ giống nhau, dù sao cũng là một cháu ngoại trai một cháu ngoại gái, cũng không thể quá mức bất công, ngài nói đúng không?”

Liễu thái phó nghe bà nói thì xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng vẫn đồng ý, ai bảo chuyện này nhà mình không nói lý trước chứ. Song, dáng vẻ Mẫn phu nhân như thế cũng làm cho ông hơi yên lòng, có lẽ Mẫn phu nhân cũng không muốn từ hôn cho nên mới không chịu bỏ qua. Ông cũng không quan tâm chuyện mình bị chỉ trích, chỉ cần không phải thật sự từ hôn thì tốt rồi.

Ai ngờ, Mẫn phu nhân không ra bài như lẽ thường, thấy Liễu thái phó đồng ý, bà nhân tiện nói: “Liễu đại nhân đã có suy nghĩ giống ta thì hai nhà chúng ta hãy bàn bạc chút đi. Hôm nay từ hôn, cũng không nên kéo dài ảnh hưởng đến chuyện thành thân sau này của hai đứa nhỏ.”

Sắc mặt Liễu thái phó lập tức hoàn toàn thay đổi, ông kiềm nén cơn giận, trầm giọng hỏi: “Cố phu nhân có ý gì! Chẳng lẽ đang đùa lão phu?”

Mẫn phu nhân ngồi vững, không hề hoang mang mà nói: “Sao Liễu đại nhân lại nói thế, không phải ban đầu bà lão này cũng đã nói rõ ý đồ đến rồi sao? Từ lúc bắt đầu, ta tới vì chuyện từ hôn.”

Lúc này, Liễu thái phó mới hiểu được Mẫn phu nhân vốn không có ý nhẫn nhịn. Từ lúc bà bắt đầu vào cửa cũng giống như nước cờ mà  năm đó Cố Tông Bình đánh vào phủ Định Quốc công. Bà ấy tới vì nhục nhã và ép nhà mình.

Đã không nể mặt mũi, nụ cười trên mặt Liễu thái phó hoàn toàn biến mất. Hai bên đều không nói gì, trong căn phòng lớn như thế lại yên tĩnh đến dọa người.

Liễu Tử Ký ở ngoài cửa nghe lén cuối cùng cũng không nhịn được mà đẩy cửa chạy vào, quỳ gối ở trước mặt Mẫn phu nhân: “Phu nhân, con sai rồi. Con thật sự biết sai rồi, chỉ cần người không từ hôn thì người phạt con thế nào cũng được!”

Mẫn phu nhân nhìn vẻ hoảng hốt thất thố của Liễu Tử Ký, lông mày hơi nhíu lại. Liễu Tử Ký đọc sách ở gia thục Cố gia nhiều năm như thế, bình thường cũng hay đi theo bọn Cố Thanh Thù và Cố Trạch Hạo thỉnh an bà. Bà cũng xem như là nhìn đứa nhỏ này lớn lên, vốn nghĩ rằng Thanh Thù gả cho hắn sẽ trôi qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Nhưng bà không ngờ được cuối cùng lại có kết quả như vậy.

Liễu Tử Ký thấy Mẫn phu nhân không nói gì, trong lòng hiện lên một tia hi vọng. Hắn vội nói: “Phu nhân, trong lòng con cũng chỉ có mình Thanh Thù, con không cần ai cả. Chỉ cần người để Thanh Thù gả cho con, nhất định con sẽ đối xử tốt với muội ấy, cả đời này cũng sẽ không để muội ấy chịu chút uất ức nào.”

Mẫn phu nhân hoàn hồn lại, nhìn Liễu Tử Ký đang thề. Lòng dạ của bà đã dần cứng rắn, bà cúi xuống hỏi: “Nếu ngày sau mẫu thân con sắp xếp thêm nha hoàn thông phòng thì sao?”

Liễu Tử Ký vội nói: “Con nhất định sẽ không đồng ý.”

“Vậy nếu mẫu thân con ép Thanh Thù, để con bé nhận lấy?”

Liễu Tử Ký sững sờ: “Con… Nương của con sẽ không làm thế.”

Mẫn phu nhân thản nhiên nói: “Nếu các con thành hôn ba năm mà chưa sinh hài tử thì sao? Nếu như sinh nữ hài thì sao? Nếu Thanh Thù bị thương thân thể, mai này không thể sinh được thì sao?”

Mẫn phu nhân hỏi liên tục ba câu khiến cho Liễu Tử Ký trở tay không kịp. Hắn mở to miệng, cuối cùng chỉ có thể cam đoan vô ích: “Con không nạp thiếp… Không cần thông phòng, nhất định con sẽ không để Thanh Thù chịu uất ức.”

Mẫn phu nhân thở dài: “Con là nam đinh dòng chính duy nhất của Liễu gia, trách nhiệm khai chi tán diệp của Liễu gia đều ở trên người con. Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất. Đạo hiếu nặng nề ép lên người con, con có thể có thể kiên trì một năm hai năm thậm chí ba năm, nhưng sau đó thì sao?”

Liễu Tử Ký đã ý thức được gì đó, trên mặt toát ra vẻ tuyệt vọng.

Mẫn phu nhân lại nói tiếp: “Tính cách Thanh Thù thoải mái tùy tiện, chúng ta làm trưởng bối không nghĩ tới việc để con bé gả cao, chỉ hi vọng con bé có thể sống cuộc sống hạnh phúc là tốt rồi. Con trai, ta tin tấm lòng con dành cho Thanh Thù, nhưng các con không hợp.”

Câu nói này giống như tuyên Liễu Tử Ký án tử hình, hắn chán nản ngồi bệt xuống, cả người uể oải, giống như đã mất hết tinh thần.

Liễu phu nhân vô cùng đau lòng, đang muốn đi qua đỡ hắn lên thì đã bị Liễu thái phó nghiêm nghị quát bảo ngưng lại.

Liễu thái phó nhìn về phía Mẫn phu nhân, thấy vẻ mặt bà tự nhiên không có chút bối rối đã biết bà hạ quyết tâm sẽ không thay đổi nữa. Ông quay đầu nhìn về phía Liễu phu nhân: “Đi lấy hôn thư của hai đứa bé đến đây.”

“Lão gia!” Liễu phu nhân hoảng sợ mà nói.

Liễu thái phó tức giận nói: “Ta nói lấy hôn thư của hai chúng nó đến, bà nghe không hiểu tiếng người sao!”

Liễu phu nhân vừa tức vừa giận, cuối cùng chỉ có thể cắn răng đồng ý đi từ đường lấy hôn thư đến. Mặc dù Liễu Truyện và Bạch thị bị đuổi khỏi phòng nhưng cũng không dám đi xa quá, bọn họ thấy Liễu phu nhân nổi giận đùng đùng đi ra thì Liễu Truyện vội vàng đi lên hỏi: “Nương, sao rồi?”

Liễu phu nhân tức giận nói: “Bây giờ cha con bảo ta đi lấy hôn thư tới, con nói xem còn có thể thế nào nữa? Hôn sự này không thành rồi!”

Thân thể Bạch thị lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. Nàng vội kéo tay áo trượng phu: “Sao bọn họ có thể như thế! Chỉ là hai nha hoàn thông phòng, cùng lắm thì bán đi là được. Sao… Sao mà…”

Trong lòng Liễu Truyện cũng khiếp sợ không thôi, hắn vẫn cảm thấy người Cố gia chuyện bé xé ra to. Nhưng khi chuyện bé xé ra to này làm thật thì hắn lại không phản ứng kịp.

Liễu phu nhân không có tâm trạng để ý phu thê bọn họ, bà vội đi từ đường cầm hôn thư rồi chạy đến sảnh.

Liễu thái phó cầm hôn thư, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua, sau đó không do dự mà xé nát. Mà Liễu Tử Ký đang thất hồn lạc phách vì tờ hôn thư kia lại hơi có sức sống, song, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ đau khổ càng sâu.

Liễu thái phó đã thu lại cảm xúc, bảo hạ nhân mang bút mực giấy nghiên đến. Sau đó, ông nhìn Liễu Tử Ký: “Mài mực.”

Thân thể Liễu Tử Ký run lên.

Liễu phu nhân không đành lòng, vội vàng ngăn lại: “Thiếp đến mài, đừng giày vò hài tử.”

Liễu thái phó lại hất tay bà ta ra, nói với Liễu Tử Ký: “Đứng lên! Mài mực!”

Liễu Tử Ký chống đất, lung lay sắp đổ đứng lên, không nói gì mà đứng trước bàn, cầm thanh mực xoay mấy vòng hời hợt trên nghiên mực. Ngày xưa, hắn thường mài mực cho tổ phụ, nhưng chưa từng cảm thấy thanh mực nặng nề như thế, gần như mài không nổi.

Liễu thái phó nhìn dáng vẻ của hắn, không hề thay đổi sắc mặt mà nói: “Lý do ta bảo con mài mực là muốn con suy nghĩ rõ ràng, nhớ rõ ràng! Vì sao hôm nay con lại mất hôn sự này!”

Liễu Tử Ký cúi thấp đầu, hai giọt nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, rơi thẳng vào vào trong nước mực đậm đặc.

Liễu thái phó có ý chí sắt đá thế nào nhưng lúc nhìn cháu trai như thế thì vẫn mềm lòng. Ông không tiếp tục chờ đợi nữa, nâng bút chấm mực, bút đi như du long mà viết thư từ hôn.

Đến khi mực khô, Liễu thái phó giao thư từ hôn cho Mẫn phu nhân.

Mẫn phu nhân nhận thư từ hôn, nhìn cũng không nhìn đã cho vào tay áo.

“Sau này riêng phần mình gả cưới, mãi mãi không liên quan.”