Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 111




Lưu Tử Nghĩa cười nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Cố công tử, nếu biết ngài muốn tới từ trước thì chúng ta sẽ đưa nơi này cho ngài.”

Cố Trạch Mộ cười nhạt một tiếng: “Không sao.”

Tào Nguyên nghi ngờ nhìn về phía hai người bọn họ, nở nụ cười miễn cưỡng: “Sao thế? Hai vị quen nhau à?”

Cố Trạch Mộ quay đầu lại: “Trước đó từng gặp mặt một lần, Lưu công tử là người rất trượng nghĩa.”

“Lời này của Cố công tử thật khiến ta hổ thẹn.”

Tào Nguyên thấy hai người trò chuyện vui vẻ thì lập tức có cảm giác nguy cơ. Hắn ta thấy Lưu Tử Nghĩa mời Cố Trạch Mộ đi qua chỗ kia của bọn họ ngồi, Cố Trạch Mộ lại vui vẻ đồng ý. Tào Nguyên bất chấp cản lại: “Cố công tử là khách quý nhà ta, Lưu huynh chặn ngang như thế cũng không tử thế gì?”

“Lời này!” Lưu Tử Nghĩa tỏ vẻ không vui: “Các ngươi đã xem Cố công tử là khách quý thì ngài ấy muốn đi đâu thì đi đó, sao nào? Có phải cần Tào công tử đồng ý mới được?”

“Ta không có ý này!” Tào Nguyên vội vàng giải thích, lại nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Cố công tử, ta chỉ là…”

Cố Trạch Mộ khẽ cười một tiếng: “Ta biết tính cách của Tào công tử, sẽ không hiểu lầm công tử đâu.”

Tào Nguyên nở nụ cười cảm kích, lại càng oán hận Lưu Tử Nghĩa phá rối: “Đã như thế thì chúng ta hãy so tài một lần đi. Ai thắng có thể dùng sân này, được chứ?”

Lưu Tử Nghĩa nhíu mày: “Cầu còn không được.” Sau đó, y giả vờ nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Cố công tử không phản đối chứ?”

Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Ta cũng không am hiểu đánh mã cầu, hai vị đã muốn so thì ta làm chứng cho hai người cũng được.”

Thật ra sau khi Tào Nguyên nói ra miệng lại cảm thấy hơi hối hận, hắn có vẻ quá so đo làm cho tên Lưu Tử Nghĩa giả vờ vịt này được một phen thanh danh. Nếu hắn thắng còn được, nếu thua thì thật sự mất cả chì lẫn chài.

Nhưng mà trước mắt tên đã trên dây không bắn không được, hắn càng không thể lùi bước.

Cố Trạch Mộ ngồi xuống trên khán đài, nhưng cũng không giống như khán đài cho lắm. Người có thân phận như Cố Trạch Mộ đều có không gian riêng, xung quanh là người bảo vệ hắn.

Tào Nguyên và Lưu Tử Nghĩa đều thay trang phục cưỡi ngựa, ngồi trên lưng ngựa bắt đầu trận đấu. Hai bên đều giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Sau đó, hai phe đều dùng toàn bộ thực lực, ngươi tới ta đi, hai bên ngang nhau, điểm số bám sát nhau. Cuộc tranh tài thay nhau lên cao trào, trông rất đẹp mắt.

Chỉ là so với người xem sôi trào ở xung quanh thì Cố Trạch Mộ bình tĩnh hơn nhiều. Hồng Tùng Nguyên dễ dàng dịch dung, vờ như vô tình ngồi cạnh hắn.

Cố Trạch Mộ cũng không quay đầu lại: “Lưu Tử Nghĩa này là do ông giở trò quỷ.” Hắn không dùng câu nghi vấn mà dùng giọng điệu khẳng định.

Hồng Tùng Nguyên cười đắc ý: “Y và Tào Nguyên đã đấu với nhau từ nhỏ tới lớn, hai người tranh nhau mọi thứ. Từ nữ nhân, đồ cổ, việc làm ăn, cho nên khi y xuất hiện ở đây sẽ không khiến Tào Nguyên nghi ngờ. Mà khi có một người xuất hiện như thế Tào Nguyên mới có thể rối loạn. Đến lúc hắn ta có cảm giác nguy cơ thì sẽ cho ngài cần gì cứ lấy, mới có thể cho ngài thừa cơ hội.”

Cố Trạch Mộ: “…”

Hồng Tùng Nguyên càng nói càng phấn khởi: “Giống như theo đuổi tiểu cô nương vậy, vốn nghĩ là đã chắc chắn nên không để ý. Một khi xuất hiện hai tình địch đến cướp thì lập tức có cảm giác tiểu cô nương có rất nhiều điểm tốt, thái độ cũng tích cực hơn. Ngài nói đúng không?”

Cố Trạch Mộ tức đến đen mặt: “… Ông dùng kiểu ví von gì thế?”

“Nói bậy nhưng cũng không sai mà!” Hồng Tùng Nguyên lại nói: “Nhưng mà ngài phải nói cho ta biết rốt cuộc người tốn nhiều công sức với Tào Nguyên này là vì sao? Năm đó, khi xảy ra vụ án của Chiêm Thế Kiệt, Tào Nguyên chỉ là đứa trẻ mấy tuổi, hắn ta biết gì chứ?”

Cố Trạch Mộ lại hỏi lại: “Lúc đó, ông tra được những tang vật kia đến từ Tào gia, những thứ vàng bạc kia còn dễ nói, nhưng trong đó có một bàn một ghế dựa, những đồ sứ và tranh chữ kia không thể biến ra trong một đêm được… Nhà ngoại của Tào Nguyên họ Diêu, Diêu gia có thương đội lớn nhất Sung Châu, muốn kiếm ra những thứ này cũng không tính là khó khăn.”

“Cho nên ngài cảm thấy Diêu gia cũng tham gia vào chuyện này sao?”

Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Còn nhớ rõ trước đó ta nói với ông, ta phát hiện Tào gia này có vẻ bất thường?”

“Nói thử xem.”

“Mặc dù Tào gia này đã chuyển đến Sung Châu, nhưng chủ yếu bọn họ hoạt động vẫn ở Thương Lăng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ta ở Tào gia mà nói thì có đôi khi có những đội xe từ Thương Lăng đưa vài thứ tới. Mặc dù Tào Nguyên nói là đặc sản địa phương, nhưng ta thấy vết bánh xe rất sâu. Đặc sản địa phương này còn nhiều hơn trong tưởng tượng nhiều.”

Hồng Tùng Nguyên suy tư: “Vậy xem ra, bước kế tiếp ta nên đi điều tra bản gia Tào gia ở Thương Lăng, sẵn tiện điều tra Diêu gia một chút.”

Cố Trạch Mộ gật đầu: “Nhưng mà nếu như bản gia của Tào gia thật sự có vấn đề thì nhất định thủ vệ sẽ sâm nghiêm hơn nhiều. Nếu ông phát hiện chuyện gì mà không thể chống lại thì hãy mau chóng rời đi, không cần vì cái trước mắt.”

“Ngài yên tâm.” Hồng Tùng Nguyên nói thì mới kịp phản ứng: “Vậy còn ngài? Chẳng phải muốn đặt mình vào thế nguy hiểm, để Tào Nguyên dẫn ngài vào hang hổ?”

Cố Trạch Mộ cười cười, có vẻ suy tư: “Dựa vào tính cách của Tào Nguyên, có lẽ bây giờ còn chưa tiếp cận được trung tâm hai nhà Tào, Diêu. Cho dù hắn ta dẫn ta vào thì có lẽ ta cũng không tra được gì.”

“Vậy ngài còn…”

“Đã không có điều kiện thì nên sáng tạo điều kiện.” Vẻ mặt Cố Trạch Mộ lạnh lùng, lời nói lại vô cùng ngang ngược: “Chỉ cần đẩy Tào Nguyên lên vị trí gia chủ đời kế tiếp của Tào gia thì muốn tra gì đó chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

Hồng Tùng Nguyên: “…”

Qua hồi lâu ông mới phản ứng lại được, liên tục thở dài: “Ngài thật sự là… Thật sự là…”

Chỉ là Hồng Tùng Nguyên “Thật sự là” nửa ngày cũng không nói được gì. Có ai làm gián điệp mà lại như hắn muốn đảo khách thành chủ chứ. Nếu hắn có thể nâng Tào Nguyên lên làm gia chủ, chẳng phải Tào Nguyên sẽ luôn nghe theo lời hắn nói sao, hắn muốn tra gì đó chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Nhưng vấn đề là cách này ai mà nghĩ đến? Cho dù nghĩ đến, nhưng ai sẽ làm thế chứ?

Hồng Tùng Nguyên chỉ có thể cảm khái trong lòng, người này không hổ là người từng làm hoàng đế. Nếu so mình với hắn, trong chớp mắt đã không bằng.

Cố Trạch Mộ lại nói: “Nhưng muốn làm thế, đầu tiên phải khiến cho Tào Nguyên tin tưởng ta mới được.”

Hồng Tùng Nguyên nhìn Tào Nguyên đang ra sức đánh bóng ở giữa sân, lẩm bẩm nói: “Bỗng nhiên ta thấy đồng cảm với tiểu tử này.”

Cố Trạch Mộ mặc kệ Hồng Tùng Nguyên, hắn thấy trận bóng này sắp đánh xong thì vội nói: “Ông đi trước đi, tránh cho Tào Nguyên nhìn thấy ông.”

Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu, lấy mũ trùm đội lên đầu, im lặng rời đi giống như lúc đến.

Ông vừa rời đi thì trận bóng kết thúc. Tào Nguyên hơi kém một chút, ủ rũ cúi đầu xuống ngựa từ sân đi tới.

Lưu Tử Nghĩa được lúc khoe mẽ, ôm gậy ở một bên cười nhạo nói: “Tào công tử, lần sau đừng nói loạn những lời nóng nảy kia nữa, ai biết có thể không cẩn thận mà vả mặt mình không? Đau chứ?”

Tào Nguyên nghiến răng, ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn Lưu Tử Nghĩa.

Lưu Tử Nghĩa quái dị rụt cổ lại: “Chậc chậc chậc, ta sợ quá mà…”

Người bên cạnh Tào Nguyên nhìn thấy không vừa mắt, đang muốn xông lên đánh Lưu Tử Nghĩa một trận thì lại bị Tào Nguyên cản lại: “Thua người không thua trận, đừng để ý đến loại tiểu nhân này.”

Lưu Tử Nghĩa còn muốn nói gì đó thì trông thấy Cố Trạch Mộ từ bậc thang đi tới, y vội thu lại vẻ kì dị trên mặt, nghiêm túc nói: “Nhưng cũng chỉ là so tài thôi, Tào công tử cũng không nên để trong lòng!”

Tào Nguyên thầm hận y ở trước mặt ra vẻ khác, sau lưng lại có vẻ mặt khác, nhưng sự thật bày ra trước mắt, hắn thua nên không có gì để nói. Hắn tỏ vẻ hổ thẹn nhìn Cố Trạch Mộ: “Cố công tử, để ngài chê cười rồi.”

Cố Trạch Mộ chỉ cười ôn hòa một tiếng: “Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, trái lại hôm nay hai bên đều đánh vô cùng hay, khiến ta cũng thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ra sân kề vai chiến đấu cùng chư vị. Lực lượng hai bên ngang nhau mới tạo nên một trận bóng xuất sắc như vậy, cũng khiến ta cảm thấy kính nể. Nếu đã như vậy thì thẳng thua có quan trọng gì chứ?”

Sắc mặt Tào Nguyên lập tức trở nên tốt hơn, mặc dù Lưu Tử Nghĩa tiếc nuối khi không thể nào chế giễu Tào Nguyên tiếp, song nghe Cố Trạch Mộ nói thế y vẫn cảm thấy thỏa đáng.

Tào Nguyên cảm kích nhìn Cố Trạch Mộ: “Bây giờ cũng đã đến giờ cơm, ta cho người đặt một bàn tiệc rượu ở Vân Tiên Lâu, xin Cố công tử nể mặt.”

Cố Trạch Mộ gật gật đầu đồng ý.

Ai ngờ vào lúc này, Lưu Tử Nghĩa lại chọc ngang một gậy: “Cũng đúng lúc, một lát chúng ta cũng đến Vân Tiên Lâu uống rượu. Cố công tử, Tào công tử, không ngại chứ?”

Cố Trạch Mộ chỉ cười nhạt.

Tào Nguyên lại hận không thể dùng gậy gỗ đánh y một cái, nhưng ở trước mặt ngay trước mặt Cố Trạch Mộ chỉ có thể vờ rộng lượng, nghiến răng nói: “Vân Tiên Lâu này cũng không phải sản nghiệp nhà ta, Lưu công tử muốn đi thì cứ đi.”

Lưu Tử Nghĩa chắp tay, khiêu khích mà nhìn Tào Nguyên: “Tào công tử độ lượng rộng rãi.”

Tào Nguyên: “…”

Cố Trạch Mộ thấy thế thì mới ra hòa giải, Tào Nguyên và Lưu Tử Nghĩa liếc nhau, trong ánh mắt đều bốc lên tia lửa.

Lưu Tử Nghĩa giành nói: “Một lát Cố công tử ngồi xe ngựa của tại hạ đi, kéo xe là Đại Uyển Mã, rất ổn định.”

Tào Nguyên vội vàng ngắt lời y: “Không cần, Cố công tử là khách quý của ta, đương nhiên một lát ta sẽ bồi Cố công tử.”

Cố Trạch Mộ: “…”

Lời nói khi nãy của Hồng Tùng Nguyên lập tức xông vào đầu hắn, khiến hắn cảm thấy phát tởm,  vội vàng cắt ngang lời hai người nói.

“Không làm phiền, tự mình ta đi là được.”

Tào Nguyên và Lưu Tử Nghĩa đều thua thiệt, bọn họ nhìn chằm chằm nhau một chút mới quay người đi.

Đợi đến khi hai bên đi đến Vân Tiên Lâu thì cũng không yên tĩnh. Lưu Tử Nghĩa khiêu khích đủ kiểu, Tào Nguyên vừa muốn đáp trả lại phải để ý đến vẻ mặt của Cố Trạch Mộ, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Trông qua thì có vẻ toàn quá trình Cố Trạch Mộ không nói gì, nhưng hắn vẫn khống chế tiết tấu. Hắn không thể không nói Hồng Tùng Nguyên kéo Lưu Tử Nghĩa này ra thật sự là bước đi thông minh. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tào Nguyên cũng đã mệt mỏi, song trong bữa tiệc ít nhiều gì Cố Trạch Mộ cũng bảo vệ khiến cho trong lòng hắn cảm kích không thôi, cũng bắt đầu lộ vẻ thật lòng.

Trở về Tào gia, Tào Nguyên lại tìm Cố Trạch Mộ uống rượu. Cố Trạch Mộ vui vẻ đồng ý.

Nhưng hiển nhiên Tào Nguyên tìm tới hắn để thổ lộ sự buồn khổ, vừa đến đã uống trước ba chén. Cố Trạch Mộ vừa rót rượu cho hắn, vừa hùa theo khi hắn ta nói gì đó. Cố Trạch Mộ còn nhỏ tuổi, song lại có sự trầm ổn vượt tuổi. Dạng người này khi ở trước mặt người khác rất dễ người người ta buông lỏng cảnh giác. Hắn cũng tận dụng triệt để ưu thế của mình, qua một hồi Tào Nguyên đã xem hắn như tri kỷ.

“Cố công tử, không gạt ngài, bên ngoài trông ta có vẻ quang vinh, nhưng có ai biết áp lực của ta lớn thế nào?” Gương mặt Tào Nguyên đỏ bừng, hắn ta uống thêm chén rượu rồi lại nói: “Cha ta và tổ phụ đều xem ta như đứa trẻ tuy nói cho ta sản nghiệp để ta ra ngoài rèn luyện, nhưng sản nghiệp thật sự trong nhà không cho ta đụng vào…”

Cố Trạch Mộ vừa có suy nghĩ, vốn dĩ hắn muốn dùng chút biện pháp để Tào Nguyên có suy nghĩ này, không ngờ hắn chưa ra tay mà chính Tào Nguyên đã nói ra. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Tào Nguyên này nhìn bề ngoài có vẻ hết lòng thành thật, thật ra dã tâm cũng không nhỏ, hắn ta có suy nghĩ này cũng không bất ngờ.

Cố Trạch Mộ nhân tiện nói: “Tào công tử nói đùa, công tử là trưởng tôn Tào gia, sau này Tào gia này đều là của công tử. Sớm muộn gì những sản nghiệp kia cũng đều thuộc về công tử, công tử đừng nôn nóng.”

Tào Nguyên say khướt khoát khoát tay: “Cố công tử ngài không rõ, nếu như không lấy được những sản nghiệp kia thì cho dù ta làm gia chủ cũng là hữu danh vô thực…”

Cố Trạch Mộ nhíu mày, nhưng không theo lời hắn nói mà hỏi tiếp, trái lại rót cho hắn chén rượu: “Ta thấy Tào công tử quá lo lắng rồi, thôi uống thêm chén đi.”

Tào Nguyên lại uống mấy chén, cuối cùng cũng gục đầu lên bàn, ngủ đến hôn mê.

Lúc này Cố Trạch Mộ mới để bầu rượu xuống, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Hắn lạnh lùng phân phó người hầu: “Đưa Tào công tử trở về đi.”