Huynh Sủng

Chương 136: tình ý





Kỳ thi mùa xuân được tổ chức vào tháng hai, đợi đến lúc yết bảng thì cũng chính là lúc hoa mai nở ra nên được gọi là mai bảng.
 
Tự nhiên Hứa Du Ninh cũng đỗ có tên trên mai bảng. Chỉ tiếc là tên của hắn không thể đứng đầu bảng giống như lúc thi đồng và thi hương, lần này chỉ thi đỗ và có tên trên bảng.
 

Nhưng đối với cả nhà họ mà nói, chỉ cần Hứa Du Ninh có thể thi đỗ thì đã rất lợi hại rồi, có phải đầu bảng hay không thì có quan hệ gì.
 
Phải biết rằng cuộc thi hội này không thể so sánh với thi đồng hoặc là thi hương trước kia mà là cử nhân cả nước đều tới tham gia. Trong đó có không ít người tóc hoa râm, đã tham gia qua rất nhiều kỳ thi hội nhưng đều không có đỗ. Nhưng Hứa Du Ninh còn trẻ như vậy chỉ mới thi lần đầu mà đã có thể thi đỗ thì cũng đã coi là nhân trung long phượng (1).
(1) nhân trung long phượng: ý chỉ những người có tài năng xuất chúng, chỉ những người kiệt xuất hơn người.
Lúc tin mừng đưa về nhà, Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn vui vẻ đến nỗi trên mặt tươi cười cả ngày đều không có mất đi. Mặc dù trên mặt Hứa Du Ninh cũng tươi cười nhưng lại nhàn nhạt.
 
Lần thi hội này, rõ ràng hắn không dùng hết sức nhưng không nghĩ đến lại vẫn có thể thi được hạng chín. Xem ra lần thi đình kế tiếp hắn vẫn nên thu liễm lại một chút mới tốt, như vậy lúc Lại bộ cân nhắc chức quan thì mới có thể thả hắn ra khỏi kinh thành.
 
Thi đình là vào tháng tư sau đó. Có điều chỉ cần đã qua được kỳ thi hội thì căn bản đều có thể qua được thi đình. Chẳng qua là sắp xếp lại thứ bậc, Lại bộ căn cứ vào thứ bậc đó để giao phó chức quan mà thôi.
 
Vả lại nhìn thấy mười lăm tháng sau Diệp Trăn Trăn sẽ cập kê mười lăm tuổi, Diệp Tế Muội bắt đầu bàn bạc với Hứa Du Ninh chuyện cho hai người bọn họ thành thân.
 
Đây chính là tâm nguyện mấy năm này của Hứa Du Ninh, bây giờ đột nhiên nghe thấy Diệp Tế Muội nhắc tới chuyện này với hắn, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy như có pháo hoa bùng cháy trong tim, cũng không thể so sánh được lúc biết được mình thi đỗ kỳ thi hội.

 
Nhất thời cũng không nói ra được lời nào mà chỉ kinh ngạc nhìn Diệp Tế Muội.
 

Dáng vẻ ngây ngốc này của hắn đã khiến cho Diệp Tế Muội bật cười.
 
Từ trước đến nay bà chỉ cảm thấy Hứa Du Ninh là một người rất chững chạc nội liễm, mấy năm nay hắn chính là trụ cột ở trong cái nhà này, nhìn thấy hắn cũng ngày càng chín chắn thận trọng hơn so với trước kia. Không nghĩ tới bây giờ lại vui mừng đến mức cười ngây ngô mãi như vậy.
Sau khi cười xong còn đứng thẳng người dậy rất cung kính hành đại lễ với nàng, nói: "Cám ơn nương."
 
Diệp Tế Muội mỉm cười đáp lời: "Được rồi, cám ơn ta làm cái gì? Con và Trăn Trăn đều lớn rồi, bây giờ con lại thi đỗ kỳ thi hội, rõ ràng sau khi thi đình con sẽ có được một nửa chức quan rồi, đây chính là thiên đại hỉ sự. Đều nói câu chuyện tốt thành đôi này, bây giờ vừa lúc để cho hai người bọn con thành thân cũng coi như là giải quyết xong một chuyện lớn ở trong lòng ta. Bây giờ con đi nói với Trăn Trăn chuyện này, sau đó chúng ta còn phải nhanh chóng đặt mua hỉ phục và những thứ khác cho hai người các con."
 
Hứa Du Ninh đáp một tiếng, đi tìm Diệp Trăn Trăn nói chuyện này.
 
Diệp Trăn Trăn đang chơi cùng với Nguyên Tiêu, đột nhiên nhìn thấy Hứa Du Ninh đi tới kích động nói với nàng chuyện này. Nàng vẫn có chút ngây ngẩn cả người.
 
Mặc dù nàng biết rõ ở thời đại này mười lăm tuổi thành thân là chuyện hết sức bình thường, cũng có cô nương mười ba mười bốn tuổi đã thành thân nhưng mà trong lòng nàng vẫn cảm thấy mười lăm tuổi thì còn rất nhỏ.
 
Lời nói ra liền có chút chần chừ: "Bây giờ thành thân sao?"
 
Nàng cảm thấy, dù thế nào cũng phải đợi đến lúc nàng trong hai mươi tuổi hoặc là mười tám tuổi rồi nói sau đi?
 
Hứa Du Ninh vừa nghe thấy vậy, ngay lập tức trong lòng nhảy lên một cái.
 
Quay đầu lại hô lên một tiếng nương, gọi bà ra trông coi Nguyên Tiêu sau đó cũng không đoái hoài tới chuyện ngại ngùng xấu hổ cái gì ở trước mặt Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu mà lôi kéo Diệp Trăn Trăn trở về phòng của hắn, còn đóng hết cửa phòng và cửa sổ lại.
 
Trong lòng Diệp Trăn Trăn trong lòng cảm thấy rất lúng túng. Cái này để cho Diệp Tế Muội nhìn thấy thì sẽ nghĩ như thế nào đây? Không chừng sẽ cho là hai người bọn họ ở trong phòng làm cái gì đấy. Chính là tiểu tử Nguyên Tiêu kia một lát nữa hỏi nàng, ca ca nói chuyện với tỷ sao còn đóng cửa phòng đóng cửa sổ lại làm cái gì nha, nàng cũng không mặt mũi mà để trả lời.
 
Vì thế khuôn mặt nàng đỏ ửng lên hỏi Hứa Du Ninh: "Huynh đóng cửa sổ và cửa phòng lại làm gì?"
 
Nói xong, muốn đi tới kéo cửa phòng ra.
 
Nhưng lại bị Hứa Du Ninh giữ chặt cánh tay, thuận thế ấn người nàng lên bức tường bên cạnh.
 
Diệp Trăn Trăn: . . .
 
Lại là đè lên tường! Nàng mệt mỏi đến muốn phỉ nhổ.
 
Thì nghe thấy Hứa Du Ninh hỏi nàng: "Vừa rồi muội hỏi ta bây giờ thành thân sao, lời này của muội là có ý gì, là không muốn thành thân với ta sao?"
 
Hứa Du Ninh có thể nghe thấy sự khẩn trương và dè dặt của hắn lúc hỏi ra lời này. Ngẩng đầu lên còn nhìn thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng như thể sợ bỏ lỡ một tia thần sắc nào đó trên mặt nàng.
 
Một người chững chạc cường thế như hắn vậy mà lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Trong lòng Diệp Trăn Trăn ngay lập tức dịu xuống.
 
Nàng cũng biết Hứa Du Ninh như vậy là vì đang suy nghĩ nhiều, vội xua tay giải thích: "Không có, ca ca, muội không có ý nghĩ không muốn thành thân với huynh."
 
"Vậy muội có ý gì?" Hứa Du Ninh tiếp tục truy vấn. Phàm là chuyện có liên quan đến Diệp Trăn Trăn thì hắn vẫn luôn tương đối mẫn cảm.

 
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút thì một mặt chân thành nhìn qua hắn, thành thật trả lời: "Chính là muội cảm thấy tuổi của muội còn nhỏ nên không muốn thành thân ngay bây giờ."
 
"Thật sự chỉ là vì điều này?" Hứa Du Ninh nửa tin nửa ngờ.
 
Chỉ cần Diệp Trăn Trăn không phải là không muốn thành thân với hắn thì tốt rồi.
 
Diệp Trăn Trăn nghiêm túc gật đầu: " Đúng vậy, thật sự chỉ là vì điều này."
 
Ánh mắt Hứa Du Ninh lại cẩn thận quan sát nàng một hồi, sau khi xác định được những gì nàng nói thật sự là sự thật thì hắn mới yên lòng, mỉm cười yếu đuối: "Tháng sau muội sẽ cập kê mười lăm tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, muội đã có thể thành thân."
 
Diệp Trăn Trăn: . . .
 
Cho nên thật ra những gì ta vừa mới nói đều là lời nói vô ích sao, ngài không nghe lọt tai một chút nào sao nha?
 
Hứa Du Ninh nhìn thấy nàng không nói lời nào, trong lòng lại cảm thấy bất an, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng.
 
Cả người Diệp Trăn Trăn đều bị hắn đè ép ở trên tường, muốn tránh thoát chắc chắn là không thoát ra được. Hơn nữa mấy năm nay nàng cũng đã bị Hứa Du Ninh hôn môi đến quen rồi. Vì vậy cho dù vẫn cảm thấy rất ngại ngùng nhưng cũng không có ý muốn trốn tránh.
 
Chỉ hơi ngửa đầu ra sau, tùy ý Hứa Du Ninh hôn lấy nàng.
Hứa Du Ninh vẫn luôn biết rõ, bên trong đoạn tình cảm của hắn và Diệp Trăn Trăn này ngay từ đầu là Diệp Trăn Trăn bị bức bách tiếp nhận. Mặc dù mấy năm nay Diệp Trăn Trăn càng ngày càng ỷ lại vào hắn nhưng trong lòng của hắn vẫn luôn rất bất an.
 
Lo lắng Diệp Trăn Trăn chỉ là vì theo thói quen nên chấp nhận hắn mà không phải là vì thích hắn nên mới đón nhận hắn.
 
Nhưng mà có đôi lúc hắn cũng muốn chính là Diệp Trăn Trăn bởi vì theo thói quen mới chấp nhận hắn cũng không có cái gì là không tốt, chỉ cần nàng bằng lòng thành thân với hắn, đi cùng với hắn cả một đời là đủ rồi.
 
Nhưng trong lòng vẫn hy vọng Diệp Trăn Trăn có thể thích hắn. Đặc biệt là vừa rồi, rõ ràng là đang vui vẻ nói với Diệp Trăn Trăn chuyện hai người sắp thành thân nhưng phản ứng đầu tiên của Diệp Trăn Trăn không phải là kích động mừng rỡ hay là thẹn thùng xấu hổ mà lại là chần chờ hỏi hắn bây giờ thành thân sao.
 
Cho dù Diệp Trăn Trăn đã giải thích lý do nàng hỏi như vậy nhưng trong lòng Hứa Du Ninh vẫn cảm thấy rất bất an.
 
Vì vậy lúc này hai cánh tay của hắn rất dùng sức ôm chặt lấy Diệp Trăn Trăn, hận không thể đem cả người nàng nhào nặn nhập vào trong cơ thể của mình mới tốt, đầu lưỡi cũng rất ra sức quấn quýt cuống lấy đầu lưỡi của Diệp Trăn Trăn, làm cho Diệp Trăn Trăn cảm thấy chống đỡ không được nữa, muốn đẩy hắn ra.
 
Nhưng mà nàng càng đẩy ra trong lòng Hứa Du Ninh lại càng cảm thấy bất an nên cũng càng ra sức ôm chặt lấy nàng, hôn nàng.
 
Từ trước đến nay trong quan hệ hai người bọn họ Hứa Du Ninh chính là kiểu người cường thế kia, Diệp Trăn Trăn vốn cũng đã quen thuộc. Nhưng mà rất rõ ràng hôm nay một trận hôn mạnh mẽ này của Hứa Du Ninh đã đạt đến một tầm cao mới.
 
Cũng mặc kệ nàng chịu đựng được hay không.
 
Trong lòng Diệp Trăn Trăn có mấy phần tức giận. Một lòng bất chấp, bắt lấy đầu lưỡi Hứa Du Ninh cắn xuống.
 
Cũng không dám dùng sức quá lớn cắn hắn, nàng đau lòng nhưng ít nhiều cũng dùng phải chút sức lực nếu không thì Hứa Du Ninh hắn sẽ không biết đau đớn. Không đau thì sao có thể buông nàng ra đây?
 

Nhưng mà cho dù Hứa Du Ninh biết đau thì hắn cũng vẫn không có buông nàng ra ngược lại còn giơ tay phải lên đè chặt phía sau gáy của nàng, dùng sức ấn người người nàng vào người mình.
 
Diệp Trăn Trăn: . . .
 
Cũng không biết hôm nay Hứa Du Ninh bị cái gì nữa, trước kia nàng chưa từng thấy qua hắn như vậy.
 
Đợi đến lúc rốt cuộc Hứa Du Ninh cũng cảm thấy trong lòng mình bình tĩnh hơn một chút, khi hắn buông Diệp Trăn Trăn ra thì đôi môi Diệp Trăn Trăn đã đỏ bừng một mảnh, đầu lưỡi cũng có chút tê dại. Sức lực cả người cũng giống như bị rút cạn nếu như không phải Hứa Du Ninh ôm thật chặt nàng vào trong lòng thì nàng cũng nghi ngờ rằng chính mình có thể xuôi theo bức tường trượt xuống đất.
 
Trong lòng muốn tức giận nhưng mà ngay cả sức lực để tức giận nàng cũng không có. Hơn nữa quan trọng nhất chính là dường như nàng thật sự không thể tức giận được với Hứa Du Ninh.
 
Nàng biết rõ người này có tình cảm với nàng. Lúc ấy ở trên đường lên kinh, có một lần bọn họ gặp được một đám giặc cướp, Hứa Du Ninh đã thay nàng chặn một đao.
 
Đao chém lên lưng hắn rộng như vậy lớn như vậy, ngay lập tức máu chảy ồ ạt nhưng hắn vẫn ôm thật chặt nàng vào lòng che chở cho nàng, tay che ở trên mắt của nàng, nhẹ nhàng an ủi nàng: "Đừng sợ, không có chuyện gì."
Đến bây giờ trên lưng hắn vẫn còn vết sẹo này đây.
 
Nghĩ tới đây, ngay lập tức Diệp Trăn Trăn cảm thấy trong lòng dịu xuống, đưa tay vòng lấy cái eo thon gầy của Hứa Du Ninh.
 
Hứa Du Ninh nhận ra được, hai tay lại càng ra sức ôm lấy nàng, cúi đầu xuống hỏi: "Trăn Trăn, muội, thích ta sao? Là cái loại thích giữa nam nữ kia, không phải là cái loại thích giữa huynh muội."
Vừa rồi hắn mới hôn Diệp Trăn Trăn rất lâu cho nên lúc này giọng nói còn có chút khàn khàn có chút hơi trầm thấp nhưng lúc nghe lại đặc biệt gợi cảm.
 
Nhưng cho dù là như vậy, Diệp Trăn Trăn cũng có thể nghe thấy nỗi bất an thấp thỏm không yên trong lời nói của hắn.
 
Trong lòng không khỏi càng dịu dàng hơn.
 
Nàng biết trong đoạn tình cảm giữa hai người bọn họ này thật ra Hứa Du Ninh rất không có lòng tin. Rõ ràng ở trên những phương diện khá hắn đều rất thành thạo điêu luyện nhưng tất cả bất an và lo lắng không yên đều thể hiện ra trước mặt nàng.
 
Có thể biết được nàng ở trong lòng hắn có vị trí như thế nào.
 
Nhịn không được ở trong lòng ngực của hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa vặn đối diện với đôi mắt tĩnh mịch, hai con ngươi còn mang theo khẩn trương của hắn.
 
Diệp Trăn Trăn kiễng chân lên, hôn một cái lên môi hắn sau đó nói ra: "Muội không thích huynh."
 
Trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Du Ninh, nàng khẽ mỉm cười nói ra: "Muội yêu huynh, ca ca, muội yêu huynh. Muội muốn thành thân với huynh, sống với huynh mãi mãi."
 
Đáp lại câu nói của nàng chính là sự kinh ngạc lúc đầu của Hứa Du Ninh tiếp sau đó là vui mừng khôn xiết của hắn. Hắn lại ôm nàng vào lòng, mang theo thương tiếc và tình yêu tràn đầy hôn xuống.