Huynh Sủng

Chương 102: muội tao





Khi hỏi ra câu hỏi này Hứa Du Ninh liền có một chút ngây ngẩn cả người.
 
Không hiểu sao mình lại hỏi ra lời như vậy, thật sự có chút giống với tiểu hài tử cố tình gây sự.
 

Diệp Trăn Trăn cũng có chút ngẩn người ra. Nhưng sau đó nàng kịp phản ứng lại, cũng rất ngạc nhiên hỏi ra: "Lý do vừa rồi huynh không vui như vậy chính là vì chuyện này sao?"
 
Sao Hứa Du Ninh còn không biết xấu hổ mà thừa nhận đây? Vì vậy cũng không trả lời, khuôn mặt bình tĩnh đến bên cạnh bắt đầu giã gạo rửa gạo, chuẩn bị nấu cơm.
 
Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm cái ngươi này còn rất muộn tao nha, chỉ cần thành thật thú nhận đúng là huynh ấy ăn dấm chua với Trịnh đại ca không được sao?
 
Nhưng nàng cũng không có suy nghĩ nhiều. Kể từ khi nàng bị rắn cắn vào mùa hè năm ngoái, Hứa Du Ninh ôm nàng ngồi ngủ cả một đêm trên ghế, ngày hôm sau lúc thức dậy thì nàng cảm thấy rất ngại ngùng nhưng sau đó nghe thấy những lời nói kia của Hứa Du Ninh thì cho tới bây giờ nàng cũng không suy nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa nàng và Hứa Du Ninh nữa.
 
Chỉ cho rằng Hứa Du Ninh đối với nàng là tình cảm trong sáng giữa huynh trưởng đối với muội muội. Sở dĩ lúc này Hứa Du Ninh ăn dấm chua với Trịnh Tử Lâm chắc chắn là cho rằng trong lòng nàng cũng muốn xem Trịnh Tử Lâm thành ca ca của nàng, thậm chí còn xếp vị trí cao hơn hắn ở trong lòng mình.
Hiếm khi nhìn thấy Hứa Du Ninh cẩn thận bình tĩnh xưa nay lại có một mặt như vậy, trong lòng Diệp Trăn Trăn vừa cảm thấy thú vị vừa cảm thấy xúc động. Nên đi qua ôm lấy cánh tay của Hứa Du Ninh, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười nói: "Ca ca, huynh nghĩ đi đâu vậy? Mặc dù muội thân thiết với Trịnh đại ca nhưng ở trong lòng muội sao hắn có thể sánh được với huynh đây? Trong lòng muội mãi mãi cũng chỉ có một ca ca là huynh đây, huynh đừng lo lắng nữa."
 
Mặt Hứa Du Ninh ửng đỏ. Nhưng nghe thấy nàng cam đoan như vậy, nhất thời trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

 
Chỉ quay đầu lại lườm nàng một cái, trên mặt không có vẻ thất thố như vừa rồi, thay vào đó lại là vẻ ung dung bình tĩnh, giọng nói cũng rất từ tốn: "Dĩ nhiên là ta biết rõ. Cái tên Trịnh Tử Lâm kia sao có thể đối tốt với muội hơn ta đây? Hơn nữa đoạn đường ta với muội đi này, cùng nhau trải quả những chuyện gì há Trịnh Tử Lâm hắn có thể biết, có thể nhận thức được sao?"

 
Diệp Trăn Trăn: . . .
 
Được thôi, huynh ngạo kiều đi. Vậy cái vị vừa mới ghen tị là ai nha?
 
Nhưng thật sự nàng cũng bị hai câu nói này của Hứa Du Ninh làm cho cảm động.
Nàng và Hứa Du Ninh từ thôn Long Đường đến Ninh phủ này, một hai năm nay sớm chiều ở chung với nhau, cùng nhau trải qua nhiều chuyện lớn nhỏ như vậy cũng có thể nói lên được là bọn họ sống nương tựa vào nhau, thực sự cũng không có người nào có thể sánh được phần tình cảm này giữa hai người bọn họ.
 
Cũng rất trịnh trọng gật đầu một cái: "Ca ca huynh nói rất đúng, tình cảm giữa hai huynh muội chúng ta vốn không có bất kỳ người nào khác có thể sánh được."
 
Hứa Du Ninh thấy nàng hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của mình, trong lòng cũng buông lỏng.
 
Cũng không tiếp tục nhiều lời nữa mà khẽ mỉm cười, nói: "Được rồi, bây giờ còn chưa có khách tới, tạm thời muội không cần phải gói hoành thánh nữa, qua bên cạnh nghỉ một lát đi, để ta giã gạo nấu cơm."
 
Diệp Trăn Trăn đang muốn nói chợt nghe thấy bên ngoài có người đang gọi: "Bà chủ quán?"
Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh đẩy tấm màn chữ lên đi ra ngoài nhìn xem thì thấy có hai người đang từ bên ngoài cửa đi vào. Người đi phía trước khoảng chừng ba mươi tuổi còn người đi phía sau kia thì còn chưa tới hai mươi tuổi.
 
Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh đều nhận ra hai người này. Người lớn tuổi chính là bộ đầu trong nha môn, tên là Thái Chính Nghiệp còn người nhỏ tuổi kia là cháu ngoại trai của hắn, tên là Tôn Nguyên Trung được hắn đưa vào trong nha môn làm bộ khoái.
 
Thái Chính Nghiệp đã từng ăn qua hoành thánh ở quán cơm nhỏ này một lần, từ đó liền ưa thích nên thường xuyên đến đây ăn hoành thánh hoặc là những thứ khác. Có đôi khi cũng sẽ mang theo cả đám bộ khoái dưới tay mình hoặc là sai dịch trông coi phạm nhân trong lao cùng nhau tới đây ăn, coi là một vị khách hàng lớn trong quán cơm nhỏ.
 
Vì vậy khi nhìn thấy hắn tới, Diệp Trăn Trăn mỉm cười tiến lên chào hỏi hắn: "Thái thúc, đã lâu không gặp ngài."
 
Liền mời hắn và Tôn Nguyên Trung ngồi xuống, Hứa Du Ninh thì cầm ấm trà lên đi vào trong bếp lấy nước pha trà. Sau đó đi ra rót cho hai người bọn họ mỗi người một chén trà.
 
Mặc dù Thái Chính Nghiệp thường ăn hoành thánh ở quán cơm nhỏ này của Diệp Tế Muội nhưng thật ra không hay gặp Hứa Du Ninh. Nhưng cũng biết hắn đọc sách ở phủ học, ngay đến tri phủ đại nhân bọn họ cũng khen ngợi tài văn chương của hắn.
 
Bản thân Thái Chính Nghiệp không biết chữ gì nên trong lòng của hắn rất kính trọng người đọc sách hơn nữa tài văn chương của Hứa Du Ninh còn có thể lọt vào được mắt xanh của tri phủ đại nhân, hắn tự nhiên cũng không dám khinh thường Hứa Du Ninh.
 
Vì vậy nhìn thấy Hứa Du Ninh tự mình rót trà cho hắn mặc dù hắn chưa tới nỗi đứng thẳng người dậy đón lấy bằng hai tay nhưng lúc ngồi ở trên ghế hắn cũng khom người xuống.

Sau đó mới nói chuyện với Diệp Trăn Trăn: "Ta cũng lâu rồi không gặp ngươi. Hai ngày trước ta và các huynh đệ còn nói tới, cũng đã nửa tháng nay không thấy bà chủ quán mở cửa làm ăn, chẳng lẽ là không bán nữa? Trong lòng còn tiếc nuối, cũng nói không được ăn hoành thánh ngon như vậy nữa rồi. Nửa tháng này các ngươi làm cái gì vậy?"
 
Mặc dù Hứa Du Ninh cũng không có trầm mặt hay mặt lạnh nhưng giống như trời sinh trên người hắn có một cỗ khí phách không giận mà uy, người lạ chớ gần. Cho nên Thái Chính Nghiệp cũng không biết vì cái gì, cứ hễ mỗi lần nhìn thấy Hứa Du Ninh hắn đều cảm thấy trong lòng có chút nơm nớp lo sợ. Còn khi đối mặt với Diệp Trăn Trăn thì hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lúc nói chuyện cũng tùy tiện hơn.
 
Diệp Trăn Trăn mỉm cười nói ra chuyện nửa tháng trước Diệp Tế Muội sinh hài tử, bây giờ còn đang ở cữ trong nhà.
Diệp Tế Muội vốn chính là người quen làm mọi việc từ nhỏ hơn nữa lúc nàng mang cái thai này nhìn bụng cũng không rõ ràng lắm, người bên ngoài đều cho là cái thai này chỉ mới mấy tháng, nếu không thì sao còn có thể mở quán cơm được? Nhưng không ngờ bây giờ nói sinh là sinh.
 
Hai người Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung nghe thấy vậy đều cảm thấy rất bất ngờ. Nhưng sau đó biết được Diệp Tế Muội sinh ra một nhi tử mà cả hai đều bình an nên cũng vui mừng cho cả nhà bọn họ.
 
Diệp Trăn Trăn biết cậu cháu hai người bọn hắn còn chưa có ăn cơm trưa, thứ nhất Diệp Tế Muội sinh hài tử là đại hỷ sự, vừa rồi nhìn thấy hai người bọn hắn cũng thật sự thật lòng quan tâm Diệp Tế Muội, thứ hai hai người bọn hắn một người là bộ đầu trong nha môn, một người là bộ khoái, không nói đến việc trước kia giới thiệu rất nhiều huynh đệ trong nha môn đến quán cơm nhỏ này của bọn họ ăn cơm, chính là ngày thường cũng hy vọng hai người bọn hắn có thể để mắt đến quán cơm nhỏ của bọn họ một chút.
 
Thật ra làm ăn cũng khó khăn, du côn lưu manh, bao nhiêu thứ đều không thể trêu vào nhưng nếu như có thể giữ gìn mối quan hệ với bộ đầu và bộ khoái trong nha môn, cái đám du côn lưu manh sao còn dám tới cửa gây sự?
Vì thế Diệp Trăn Trăn mỉm cười hỏi: "Thái bộ đầu và Tôn bộ khoái còn chưa ăn cơm trưa đi? Như vậy đi, nương ta sinh con là chuyện đại hỷ sự, vừa rồi cũng nhận được quan tâm thăm hỏi của hai người các ngài. Vậy thì buổi trưa hôm nay ta liền mời hai vị ăn hoành thánh có được không?"
Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung cũng từ chối, nói bọn họ buôn bán nhỏ, bây giờ Diệp Tế Muội lại sinh hài tử, chính là lúc phải tiêu tiền, sao có thể để cho nàng mời? Nhất định phải trả tiền.
 
Nhưng lại bị Diệp Trăn Trăn mỉm cười từ chối. Còn nói rằng: "Không dối gạt hai vị, hôm nay nương ta không có đến quán cơm, ta và ca ta cũng chỉ làm một chút hoành thánh ngay cả thức ăn cũng không xào, hai vị không ghét bỏ mới phải."
Nói xong thì bảo hai người cậu cháu bọn uống trà còn mình thì trở lại sau bếp bận rộn.
 
Mặc dù vừa rồi gói được mười mấy cái hoành thánh nhưng rõ ràng cũng không đủ cho hai người Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung ăn. Diệp Trăn Trăn vén tay áo lên đang định gói thêm một ít hoành thánh thì thấy Hứa Du Ninh đi tới nói: "Để ta tới gói, muội đi tráng trứng gà đi."
 
Trong chén hoành thánh quán cơm nhỏ nhà bọn họ bán có cho thêm vào mấy loại thức ăn, sợi trứng gà chính là một loại trong đó.
 
Diệp Trăn Trăn đáp ứng một tiếng, tự đi lấy trứng gà đánh tan, đổ vào chảo dầu trải ra đĩa trứng gà thật mỏng rồi sau đó cắt thành sợi.
 
Chờ nước trong nồi sôi lên, Hứa Du Ninh cũng lấy hoành thánh đã gói xong cho vào trong nồi.
 
Đợi đến lúc Diệp Trăn Trăn tay chân lanh lẹ lấy ra hai cái chén, cho tất cả thức ăn kèm vào xong thì hoành thánh ở trong nồi cũng đã nấu xong.
 
Hứa Du Ninh lo lắng Diệp Trăn Trăn sẽ bị bỏng nên hắn tự nhận nhiệm vụ vớt hoành thánh lên.
 
Ngược lại Diệp Trăn Trăn không có chuyện gì làm, nghiêng người dựa lên bếp lò bên cạnh, nhìn Hứa Du Ninh vớt hoành thánh.
Người này chính là có loại bản lĩnh như vậy, rõ ràng đang ở trong phòng bếp hơi nước mờ mịt, làm việc khói lửa hồng trần như vậy nhưng trên mặt vẫn một vẻ mây trôi nước chảy thong dong bình tĩnh như cũ làm cho người khác nhìn thấy giống như ngay cả lúc nấu ăn cũng trở thành cảnh tao nhã hữu ý như vậy.
 

Hứa Du Ninh đặt hai chén hoành thánh đã làm xong lên trên khay, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Trăn Trăn dựa người vào bếp lò thì nói với nàng: "Cẩn thận bẩn."
 
Nói xong, cũng không cần Diệp Trăn Trăn bưng hai chén hoành thánh đi ra ngoài mà tự mình nâng khay lên, bưng hai chén hoành thánh ra cho Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung.
 
Mặc dù biết rõ bây giờ người bên ngoài đều xem Diệp Trăn Trăn thành nam hài nhi, cũng biết bây giờ Diệp Trăn Trăn rất quen việc chạy bàn nhưng mà trong lòng hắn vẫn không muốn nàng tiếp xúc quá nhiều với những người khác.
 
Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung thấy hắn là người bưng hoành thánh ra cho hai người bọn họ, không biết vì cái gì mà trong lòng hai người đều cảm thấy có chút lo sợ.
 
Mặc dù cũng không đến mức đứng thẳng người dậy duỗi hai tay ra đón lấy nhưng mà trong nháy mắt lúc hai người nhìn thấy hắn thì thân thể cũng tự giác ngồi thẳng người lên.
 
Chờ đến khi Hứa Du Ninh cầm khay trở về sau bếp, hai người mới dám thả lỏng một chút.
 
Tôn Nguyên Trung lấy hai đôi đũa từ trong ống đũa đưa một đôi qua cho Thái Chính Nghiệp vừa liếc mắt nhìn về sau bếp. Chỉ tiếc bị một nửa tấm màng chặn lại, hắn không nhìn thấy tình hình bên trong rồi vừa nhỏ giọng nói với Thái Chính Nghiệp: "Cậu, sao con cảm thấy cái người này rất không đơn giản nha. Hắn bưng hoành thánh tới, chúng ta có thể ăn được hay không đây?"
 
Mẹ kiếp, được hắn bưng hoành thánh đến cũng đã cảm thấy trong lòng lo sợ bất an nhưng lúc hắn gặp tri phủ đại nhân cũng chưa từng lo sợ như vậy.
Rõ ràng bây giờ bắp chân của Thái Chính Nghiệp còn đang có chút run rẩy nhưng mà ở trước mặt cháu trai của mình hắn tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ e sợ này. Chỉ làm vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn: "Tiền đồ! Không phải chỉ là học sinh của phủ học thôi sao, nhìn ngươi bị dọa sợ tới mức nào rồi! Đừng quên ngươi chính là bộ khoái. Cái bộ dạng không có một chút khí thế nào này của ngươi, sau này sao tiếp tục bắt trộm được đây?"
 
Tôn Nguyên Trung nghĩ thầm, cái bộ khoái ta đây không phải còn chưa có tuyên bố chính thức sao? Hơn nữa ở trước mặt Hứa Du Ninh không có khí thế thì thế nào? Đừng cho là ta vừa rồi không thấy được lưng eo ngươi thoáng cái cũng thẳng tắp lên mà lúc này lại giả bộ ở trước mặt ta.
 
Nhưng hắn nào dám nói ra những lời như vậy? Tính khí người cậu của hắn rất nóng nảy nếu như biết trong lòng hắn nghĩ đến những lời này thì chắc chắn sẽ bạo phát trực tiếp đục một lỗ trên đầu hắn.
 
Cũng không dám nói tiếp nữa, cúi đầu xuống bắt đầu ăn hoành thánh.
 
Hoành thánh vẫn ăn ngon như lúc trước, ngay đến canh hoành thánh hai người bọn họ cũng uống hết sạch. Sau đó thì đứng dậy tạm biệt Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh, quay người ra ngoài đi tuần đường phố.
Bởi vì bây giờ cũng đúng lúc ăn trưa nên sau khi bọn hắn bước ra khỏi quán cơm nhỏ cũng lục tục có người tới đây ăn cơm. Thì được biết hôm nay trong quán chỉ có hai món hoành thánh và cơm trứng chiên này. Cũng may hoành thánh vốn chính là chiêu bài trong quán bọn họ nên vẫn có khá nhiều người ở lại ăn.
 
Hôm nay hai người Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn tự mình ra làm ăn, trong lòng vẫn còn lo lắng cho Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu nên nhân hoành thánh và vỏ hoành thánh làm cũng không nhiều. Sau khi bán xong, hai người đóng cửa quán cơm nhỏ lại, sau khi dọn dẹp trong quán một phen thì vội vàng chạy về nhà.