Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 67




“Do dự cái gì! Tôi với Kỳ Diễn đẹp trai thế này đương nhiên có thể lo mặt tiền cho cậu, khẳng định buôn bán ngày càng tốt lên! Cứ quyết định thế đi! Sau này mỗi ngày đều đến chỗ cậu! Chủ tiệm, mong được giúp đỡ!”

Tôi tức giận nói: “Anh nói linh tinh cái gì! Có nhiều thời gian thế sao? Anh cho rằng bên khoa Y cũng như bên khoa Luật anh chắc?”

“Em không muốn sao?” Lôi Nam Vũ sửng sốt. “Sao lại kém cỏi thế hả? Trông cửa tiệm giúp cậu ấy, chẳng lẽ anh rảnh nhiều thế?”

“Em…em cũng không nói mình không muốn.”

Cứ như vậy, tôi phải học rất nhiều, nhưng có thời gian sẽ lại qua giúp anh.

Anh ở cửa tiệm thực sự rất bận rộn, mỗi ngày đều làm việc từ sáng sớm đến tối muộn mới nghỉ ngơi. Đôi khi nét mặt anh không được tốt lắm, tôi vừa thấy anh không thoải mái sẽ bắt anh nghỉ ngơi, buổi đêm cũng ở lại chăm sóc.

“Anh, bây giờ có thường xuyên bị đau nữa không?”

Anh nằm trên giường, mỉm cười và lắc đầu: “Lần trước tiểu phẫu tương đối thành công, bây giờ chỉ…ngẫu nhiên mới đau. Mà bác sĩ cũng bảo, nhiều người lúc còn nhỏ đau đớn nhiều lắm, đến sau này trưởng thành rồi cũng giảm dần.”

Nghe anh nói như thế, tôi cũng yên tâm phần nào.

Tôi cũng không muốn lại phải nhìn thấy anh thống khổ như thế, trong khi mình ở bên cạnh mà không giúp được gì.

Cũng may bây giờ tôi đang học Y, cũng có kiến thức đủ để biết phải chăm sóc anh thế nào khi cơn đau đến.

Nhìn anh được khỏe mạnh, đối với tôi mà nói thì đó là đền bù xứng đáng nhất.

Suốt một thời gian dài cũng không có chuyện gì xảy ra. Tôi cứ như vậy học rồi lại trông cửa tiệm cùng anh, ngày qua ngày, cảm giác cuộc sống cũng thật bình yên.

Một năm trôi qua, có một ngày anh bảo tôi và Lôi Nam Vũ vì cửa tiệm cũng đã rất vất vả cho nên tất cả cùng đi chơi. Tôi cũng không dè chừng gì, thậm chí còn vui vẻ khi được ở cạnh anh nhiều hơn.

Buổi sáng hôm sau khi đến về cửa tiệm, phát hiện bên trong đều đảo lộn hoàn toàn, tiền cũng bị lấy mất.

Lúc từ cục cảnh sát trở về, tôi vì lo lắng cho anh mà đêm hôm đó đã ở lại chỗ anh không về trường. Nửa đêm chợt tỉnh, không nghĩ lại nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ ở phía ngoài phòng. Tôi đi đến, vừa đẩy cánh cửa ra thì nhìn thấy anh khóc.

“Có chuyện gì? Có chuyện gì? Anh khó chịu chỗ nào sao?”

Anh lắc đầu. “Không. Chính là… rất đáng giận. Đó là tiền mà anh tích cóp cả một năm mới có được.”

Tuy rằng anh đang khóc nhưng tôi không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu.

“Anh bây giờ cũng nghĩ đến tiền sao? Tiền mất rồi có thể kiếm lại, phải cảm thấy may mắn vì khi đó chúng ta không ở đây nên không bị thương chứ.”

“Chính là, anh đã rất vất vả, đã chuẩn bị trả cho em được…đến cuối cùng…”

Nghe đến đó tôi cảm thấy rất đau lòng, không nghĩ anh vẫn luôn nhớ lời tôi nói ngày đó.

“Anh, em không cần tiền! Em không cần anh đưa em tiền!”

Anh lại như cũ lẩm bẩm. “Anh đã rất vất vả để tiết kiệm được…”

“Anh! Anh muốn em tức giận phải không?”

Tôi đứng đó, cúi người xuống hỏi, từ trong cổ áo vì thế lộ ra sợi dây chuyền năm ấy anh tặng.

“Cái này…em còn giữ…?”

Anh vươn tay muốn chạm vào, trong lòng tôi gấp gáp, tránh ra không cho anh chạm đến.

Anh thấy vậy cũng không hỏi gì nữa.

Nếu là trước kia, anh sẽ lộ ra khuôn mặt buồn khổ, thế nhưng hiện tại, gì cũng không có.



Anh không hề yêu nữa, tôi đã sớm biết rồi.

Thật không cam lòng, đúng vậy, chính là không cam lòng…

Thế rồi tôi nghĩ ra một chuyện.

“Anh, chúng ta thương lượng chuyện này đi.”

“Cái gì?”

“Em rất nhanh sẽ tốt nghiệp rồi, cũng đã xác định sẽ làm việc ở bệnh viện gần đây. Thế nhưng tiền lương cũng sẽ không nhiều, chi tiêu cũng không hẳn thoải mái. Em nghĩ…chỗ này cũng cách bệnh viện ấy cũng chừng mười phút đi bộ thôi, để tiết kiệm tiền thuê nhà em sẽ chuyển tới sống cùng anh, cũng tiện trông cửa tiệm luôn, như vậy…có được không?”

“Đương nhiên được!” Anh mỉm cười. “Tiểu Diễn trở thành bác sĩ thật tốt.”

“Hiện tại cũng chỉ là thực tập thôi, còn xa mới được gọi là bác sĩ.”

“Em sẽ làm được thôi.”

“Cũng không đơn giản như anh nghĩ đâu. Mà nhiều người sau khi trở thành bác sĩ rồi, tâm tư cũng không giữ được thiện lương như trước nữa. Vì tiền lương quá ít, có khi…”

Tôi nhỏ giọng nói, thật ra những điều tôi nói toàn là lấy cớ cả.

“Em đây…có khi cũng xấu xa với anh luôn…”

Anh chỉ khẽ cười.

Thế là, hai mươi ba tuổi năm đó, một lần nữa tôi cùng anh chung sống.

Lúc ban đầu tôi hưng phấn đến không diễn tả nổi. Cũng đã nghĩ rằng khi cùng nhau chung sống, rất có thể lại một lần nữa khiến anh yêu tôi, nhưng sự thật chứng minh, tôi ngây thơ quá rồi. Dường như không ai có thể tiếp tục yêu người đã từng vứt bỏ mình cả. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không nhận về tình yêu bi thương như thế.

Hai căn phòng. Bình thường không có việc gì, anh sẽ không bao giờ đến trước cửa phòng tôi. Mỗi ngày đều từ sớm đã xuống tiệm làm bánh, thời gian trong ngày cũng hầu như ở cửa tiệm cả. Mà tôi trong kì thực tập cũng bận rất nhiều việc, có ngày còn phải trực ca đêm. Mặc dù ở cùng một chỗ với anh, cũng có lúc cả ngày liền không nhìn thấy anh.

Đổi ca với một người bạn cũng là thực tập, chỉ vì muốn cho anh một cái sinh nhật vui vẻ một chút, có nến, có bánh ngọt, cứ nghĩ anh sẽ vì thế mà cảm động, nhưng khi bước vào, anh cũng là cười một cái rồi nói tiếng “cảm ơn” mà thôi.

Sau đó tất thảy lại trở về như mọi ngày.

Tôi cố ý không đeo sợi dây chuyền kia, lại đặt nó ở tủ đầu giường cho dễ thấy, lúc anh vào phòng tôi dọn dẹp, trông thấy cũng không tỏ vẻ gì.

Tôi cảm thấy…bản thân thật khờ quá.

Cứ cho rằng cùng sống với anh dưới một mái nhà, một ngày nào đó tình cảm như thuở trước sẽ lại quay về.

Kì thật, đã mất rồi sẽ không thể lấy lại được nữa. Anh như vậy mà lại ở rất xa tôi.

Điều đáng mừng duy nhất có lẽ là tự tay tôi được chăm sóc cho anh. Tình trạng của anh so với ngày trước đã khá hơn nhiều, nhưng thể trạng so với người bình thường vẫn còn kém. Hơn nữa chỉ cần anh chăm chú vào công việc là mọi thứ đều mặc kệ, không chịu chăm sóc mình, vì thế mà mỗi tháng vẫn có vài lần bị cảm, sốt hay đau dạ dày.

Mà cũng chỉ có thời điểm đó, tôi mới chân chính cảm nhận được mình có chút quan trọng trong cuộc sống của anh.

-Hết chương 67-