Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 42




“Vô liêm sỉ.” Thanh âm của anh…Thanh âm rất mê hoặc, bị anh gọi như thế tôi cũng hoàn toàn hưng phấn. Trực tiếp ôm lấy thắt lưng anh, để cho thân thể anh dán lên thân thể mình, cọ xát lẫn nhau.

“A…”

Anh, anh…

Nhìn đến người trước mặt tôi đã hoàn toàn có ý chiếm hữu. Anh ở ngay bên, lại mĩ vị như vậy, khiến cho tôi chỉ muốn ăn tươi nuốt sống. Tay tôi lần xuống dưới, tìm đến khẩu huyệt, nó đãtrở nên ướt át. Tay anh ôm lấy cổ tôi, vì sợ hãi mà càng thêm lịch liệt run rẩy.

Đúng vậy…anh sợ…run rẩy thành như vậy, nói không nói nên lời.

Có phải tôi…hơi quá đáng không? Hơn nữa thân thể anh đang yếu vậy, có thể chịu đựng được không?

“Tiểu Diễn..dừng lại…”

Cái gì? Bản thân còn đang do dự, lại nghe anh nói thế, còn tưởng mình nghe lầm. Anh đã xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.

“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn,…vào đi…”

“Thế nhưng…thế nhưng thân thể anh…”

“Không sao, không sao.” Anh vùi mặt vào hõm vai tôi, dùng sức mà lắc đầu. “Tiểu Diễn, van cầu em, anh muốn… Tiến vào, không sao, phá hư anh đi…”

Trong đầu tôi ong một tiếng. Không nghĩ tới ngày thường anh dễ ngượng như vậy, lúc nào cũng chững chạc, đứng đắn, bây giờ lại khao khát quấn lấy tôi, chủ động hướng ôi mời gọi.

Rất thành thực, rất gợi cảm, lại cũng đáng yêu…

“Anh, anh thật *** đãng.”

Tôi ôm lấy thắt lưng anh, cúi xuống cắn nhẹ lên đầu nhũ, một tay chậm rãi đưa vào nơi ấm nóng kia. Một ngón, rồi hai ngón, anh run rẩy đến lợi hại.

“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn, không được rồi…”

Lúc anh giật nảy người lên cũng là lúc tôi tiến vào.

“Aaaa…”

Chặt…rất chặt…

“Thả lỏng, thả lỏng…Anh, đau không?” Tôi ôm chặt lấy anh, cắn cắn lỗ tai anh. Anh rõ ràng là khổ sở muốn chết lại không ngừng lắc đầu.

“Không…không đau…A…A…Tiểu Diễn, Tiểu Diễn đang ở trong cơ thể anh…”

“A…a…trong cơ thể anh…cách anh…gần như vậy…”

“Ôm anh, ôm anh, dừng sức ôm anh, Tiểu Diễn.”

“A…Aaa…”

“Anh, anh…” Tôi một bên động, một bên không ngừng hôn anh.

“A…”

Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, nụ hôn đầu bất kể thế nào cũng luôn thuần khiết. Mà nói đến lần đầu tiên làm,không nghĩ đến không phải ở trên giường…mà là ở ngoài trời mưa gió thế này, cùng một người con trai khác.

Cuộc đời quả là không nói trước được điều gì.

Ít nhất một năm trước, tôi tuyệt không nghĩ đến bản thân mình slàm loại chuyện này.

Kỳ Diễn ngoan ngoãn, Kỳ Diễn ưu tú, vô luận thế nào cũng không có khả năng làm ra chuyện thế này. Sợ rằng cũng không thể nào tìm được một người như tôi ở cái nơi này!

Hôn anh, trừ bỏ nước mưa, còn có vị mặn. Nâng mặt anh lên, cả khuôn mặt dàn dụa nước mắt.

“Đau không? Em làm anh đau đúng không, anh?”

Anh lại cố gắng lắc đầu, đưa tay lau nước mắt. Lúc này đây là anh chủ động hôn tôi, nụ hôn vô cùng nhàng, ôn nhu. Sau đó tôi nhìn thấy anh cười, ý cười hạnh phúc.

Ngực trái vì thế cảm thấy đau đớn.

Là như vậy…thích tôi…như vậy sao?

Anh thích tôi như thế sao?

“A a, Tiểu Diễn…”

“Ha…a…thật thoải mái…Tiểu Diễn, thoải mái…”

Thân thể *** đãng, đôi mắt mê man, ở dưới thân tôi mà rên rỉ, giống như anh, mà lại không phải là anh. Không lâu lắm anh đã phóng ra hai lần, như thể chỉ cần là tôi đụng chạm liền có thể cao trào. Bất kể tôi thế nào, anh vẫn yêu tôi, nháy mắt cuồng dại.

“Oaaaa…”

Thân thể anh đong đưa, co rút một trận, anh bắt đầu lớn tiếng kêu khóc.

“Tiểu Diễn…Tiểu Diễn…Ha..a…a..chậm…Đau…”

“Aaaa…xin em…không cần…chậm lại…đau…”

“Tiểu Diễn…anh thích…thích em…”

Đó là một loại khoan khoái đến run rẩy da đầu, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy thân thể trong lòng mình nảy lên sau đó nháy mắt rũ xuống.

“Này, anh? Anh, tỉnh, tỉnh!”

Lại một lần nữa cao trào, sau đó liền bất tỉnh. Bị tôi lay một lát anh cũng mở mắt ra, đôi mắt có chút hoảng sợ, lúc định thần lại rồi thì khuôn mặt lại đỏ lên.

“Ô…đau…”

Anh vừa cử động liền có máu chảy ra. Mà giờ khắc này, độ ấm cơ thể cũng hoàn toàn biến mất, tôi lần thứ hai cảm giác mưa lạnh ăng.

Đầu óc rối tung, thật sự không thể…Đúng là làm bậy rồi, anh nhất định sẽ bị cảm.

Sau đó tôi tự hỏi mình đã làm gì thế này…

Thân thể anh lạnh toát khiến cho lí trí tôi quay về. Vừa rồi còn điên cuồng như vậy, hiện tại anh co ro trên nền đất, trên người đầy dấu vết hoan ái.

Ông trời…

Điên rồi sao? Thần kinh rồi sao? Tôi lần đầu tiên, không nghĩ lại làm cùng con trai…lại cùng anh…

Tuy rằng cảm xúc lẫn lộn, nhưng tôi không thể tự dối mình rằng khi ôm chặt lấy anh tôi không cảm thấy điều gì kì quái, cũng không cảm thấy có gì không ổn, càng không có cảm giác ghét bỏ, không thể chấp nhận.

Rõ ràng phải cảm thấy ghê tởm, rõ ràng bản thân tuyệt đối không thể làm như thế, không nghĩ đến sẽ cùng anh làm, bất kể xuất phát từ nguyên nhân.

Vậy mà, tất cả những gì mới xảy ra là như thế nào?

Tôi thế nhưng còn rất hưởng thụ, cho đến hiện tại nhìn đến chứng cứ còn lưu lại trên người anh, tôi không có nửa điểm phẫn nộ hay tức giận, chỉ là thấy mê man.

Là tự tôi…cởi đồ của anh, mặc dù ban đầu là vì tức giận, chỉ muốn hù dọa anh, vậy mà lúc sau, không hiểu sao…

-Hết chương 42-