Tiết học buổi chiều, tôi mượn cớ anh còn đang như vậy, xin phép không phải đi học nữa.
Mẹ anh bởi vì lúc đi quá hoảng cho nên không mang đủ tiền, mà trên người tôi chỉ có chút tiền lẻ, không đủ gọi xe, cho nên tôi cõng anh về nhà.
Anh vẫn rất yếu, tuy vẫn có thể tự mình đi được, nhưng mẹ anh nhất quyết không để anh tự đi. Tôi thì không hề gì, tôi cao lớn hơn, trên người cũng có bắp, cõng anh cũng đã không đến mức hông thẳng lưng lên nổi nữa.
“Tiểu Diễn, thật xin lỗi, khiến cho em vất vả rồi.”
Nằm tựa trên lưng tôi, anh cúi đầu đến cạnh tai tôi, thì thầm. Tôi chỉ lắc đầu.
Lúc về nhà, dì Mạnh đi nấu cháo, anh ăn được một chút, ăn xong liền ngủ. Lúc chuẩn bị ngủ còn kéo tay áo tôi. “Tiểu Diễn, ở lại một lát được không?”
“Không.”
Nếu anh đã đỡ hơn rồi, tôi cảm thấy bản thân không cần sốt sắng, quan tâm anh nữa. Huống chi lúc ấy mới sáu giờ chiều, ba còn chưa về. Tôi thấy đói, nhưng hẳn là mẹ anh sẽ không nấu phần cơm của tôi cho nên tôi phải ra ngoài kiếm đồ ăn, nếu không liền ôm bụng đói đến sáng mai đi học.
“Tiểu Diễn…chỉ một lát.”
Tôi xoa tóc anh. “Anh, anh ngủ đi, em phải ra ngoài một lát, buổi tối sẽ trở về với anh.”
Anh lộ ra vẻ mặt lưu luyến không rời, khiến cho dì Mạnh đứng một bên mà hờn. “Anh mày ốm mày không ở lại được sao?Chỉ biết ra ngoài đi lung tung! Cũng không biết là giống ai!”
“Ngoài giống ba mẹ mình thì tôi còn có thể gống ai?” Tôi không chịu thua. “Mẹ tôi rất là an phận không có chuyện ra ngoài làm gì xằng bậy cho nên ra ngoài lung tung xằng ậy đương nhiên là di truyền từ ba rồi?! Không như vậy làm sao gia đình nát tan?”
“Mày!”
Dì tức giận, nhưng tôi thì thoảng mái lắm, đóng sầm cửa ra ngoài ăn mì thịt bò.
Tôi lang thang trên đường, mãi đến chín giờ mới về nhà. Lúc vào cửa, thấy ba đang ngồi ngoài phòng khách, sắc mặt không tốt. Tôi thầm nghĩ chắc người phụ nữ kia lại thêm mắm thêm muối, hóa ra không phải, ba đập đập hai phiếu kết quả trước mặt tôi, là của anh, còn có của tôi.
“Tiểu Diễn! Hôm nay ba có tới trường các con. Từ lúc nào bắt đầu học hành xuống dốc như vậy? Thành tích tốt trước kia đâu! Sao bây giờ thành ra thế này! Đã sắp đến kì chuyển cấp, thành tích thế này thì làm sao thi vào trường tốt được?! Không học trường tốt thì tiền đồ sau này thế nào?!”
Điểm của anh đều rất cao, ngược lại của tôi..rất thảm hại.
Thảm hại là đương nhiên! Tai nạn, bỏ học đến nửa năm, sau đó quay lại trường nhưng biến thành một dạng bất cần, có thể nào lại tập trung vào học? Huống gì nghe giảng có hiểu, tôi cũng không thèm ghi chép gì cả.
“Tiểu Diễn, không phải ba muốn chê con.” Nhìn đến vẻ mặt như thể không liên quan của tôi, ba than thở. “Con bây giờ là học sinh, đã là học sinh thì nên tập trung học hành, con thông minh như vậy lại không cố gắng, không phải lãng phí sao? Con nhìn đến anh con xem, ốm yếu như vậy nhưng vẫn cố gắng, lại nhìn chính mình xem…Không phải làm gì thì liền giúp dì chăm sóc anh đi, con phải biết…”
“Được được được, anh trai cái gì cũng tốt, con chỗ nào cũng không tốt, vậy đã được chưa?” Toi không muốn nghe nữa.
“Tiểu Diễn! Không phải ba đang so sánh!”
“Không phải sao?” Tôi cầm lên hai tờ kết quả. “Như ày còn không phải sao? Đem đặt cạnh nhau còn không phải so sánh sao? Đúng thế, con thật sự không bằng anh, dù sao ba cũng đối xử với anh tốt hơn, bảo con không tốt thì nhận anh làm con ruột đi? Còn muốn con phải thế nào nữa?!”
“Con!” Ba lại bị tôi chọc giận, lắc đầu thở dài. “Con đó! Có thể hiểu chuyện như anh con một chút không hả?”
Tôi cảm thấy có chút buồn cười. Tôi nhớ rõ trước kia như thế hẳn là hiểu chuyện, không tranh cãi, không gây sự, nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng cái gọi là hiểu chuyện của khi đó và bây giờ lại đã không giống nhau như vậy, thử hỏi còn muốn tôi hiểu đến mức nào nữa?
“Có anh hiểu chuyện rồi, con không hiểu chuyện không phải càng tốt sao? Anh cũng học tập tốt như thế, con học kém. Anh cũng hiểu chuyện như thế, con chỉ như đồ bỏ đi, như vậy chẳng phải dễ cho ba chọn con trai sao?”
“Anh xem nó nói chuyện đi!” Dì thêm vào.
“Ba, mẹ, hai người đừng nói nữa. “ Cửa phòng tôi đột nhien mở ra, anh khoác áo ngủ bước ra ngoài. “Đã khuya rồi, hai người đi ngủ đi. Tiểu Diễn, trở về ngủ.”
“Tiểu Viễn à! Đánh thức con sao? Có muốn uống hay ăn gì không?”
“Không, mẹ, khuya rồi, mế ngủ sớm đi.” Nói xong anh liền kéo tay tôi, kéo vào phòng ngủ.
“Tiểu Diễn, em đi đâu thế? Sao muộn như vậy mới về, anh…lo lắng.”
“Ai cần anh lo.” Tôi cởi quần áo, chui vào trong chăn, quay lưng lại với anh. Quên mất phải lấy mp3 nhưng lại lười xuống giường, thế là tự bảo mình thôi cố gắng ngủ sớm một chút.
“Tiểu Diễn, hôm nay khiến em vất vả. Cảm ơn em.”
Tôi cảm thấy anh là đang muốn nói chuyện với mình, thế nhưng thật lâu sau đó mới ừ hử một tiếng: “Anh ngủ sớm đi.”
“Tiểu Diễn, anh không ngủ được, nói chuyện với anh một lúc được không?”
Biết ngay…
“Không ngủ được thì đọc sách đi, đừng phiền em.”
“Tiểu Diễn, anh..” Chỉ một lát sau anh lại lên tiếng, âm thanh rất nhỏ, lại có chút ủy khuất. “Em trước đây không như thế…”
Tôi yên lặng thở dài.
Tôi không phải đã nói với anh tôi không còn như trước nữa sao? Sẽ không phải vì thấy tôi lo lắng cho anh lúc anh đau mà nghĩ rằng tôi đã quay trở lại như ngày trước chứ?
“Tiểu Diễn…”
Thấy tôi không để ý đến, anh cười khổ một tiếng: “Tiểu Diễn, vì sao chỉ có lúc anh đau ốm, em mới tốt vói anh?”
“Tiểu Diễn, anh biết mình sai, hại em bị ba mẹ đánh, hại em bị thương. Anh biết ngày đó anh không bảo vệ được em…Nhưng mà anh đang cố gắng thay đổi. Tiểu Diễn không thể…em không thể cho anh một cơ hội sao?”
“…”
“Tiểu Diễn…có phải..anh còn làm sai chuyện gì khác? Khiến em không thể tha thứ cho anh? Tiểu Diễn, anh không biết, xin hãy nói cho anh, anh nhất định sẽ sửa, sẽ sửa toàn bộ.”
“…”
“Tiểu Diễn, anh lạnh, bụng lại đau..”
Anh nhích lại gần chỗ tôi, thấy tôi không phản ứng liền xốc chăn tôi lên, sau đó chui vào.
-Hết chương 28-