“Trên cổ nạn nhân trừ hai vết thương ra thì không còn vết thương trí mạng nào.” Bác sĩ Sok đưa kết quả kiểm xác cho Tổ công tố.
“Không có sao?” Hiển nhiên Yoo Jung In không tin chỉ có hai vết thương mà rút hết máu một người dẫn đến tử vong.
“Phải.” Bác sĩ Sok tháo găng tay, cho mọi người nhìn xác chết đã đậy kín xong, nói: “Như vậy có khả năng lần này là ma cà rồng?”
“Còn không rõ ràng lắm nhưng công tố Đường nói là giả mạo ma cà rồng.” Nói xong Yoo Jung In liếc Đường Vũ Tân.
“Thế à.” Bác sĩ Sok gật đầu, chẳng qua cô chỉ hỏi chơi mà thôi, bản thân cô rất hiếu kỳ với vụ án bảy năm trước.
“Mới chỉ suy đoán sơ bộ, bác sĩ Sok tiến hành kiểm tra chuyên sâu một lần
nữa đi.” Đường Vũ Tân ngáp. Sức khỏe còn chưa hoàn toàn bình phục đã
công tác liên tục trong thời gian dài như thế, quả thật chịu không thấu, số mình đúng là vất vả, hết chuyện này đến chuyện khác không cho cô
thời gian nghỉ ngơi nữa!”
“Vâng, tất nhiên rồi.” Bác sĩ Sok đồng tình: “Bây giờ mới kiểm tra sơ bộ chừng đó, lát nữa tôi sẽ kiểm tra tiếp, có kết quả sẽ báo với mọi người.”
“Chỉ có thế à.” Hwang Soon Bum sờ mũi, anh biết vụ án này liên quan đến ma
cà rồng, vấn đề là làm thế nào để điều mấy người không liên quan đi chỗ
khác?
“Yoo Jung In!” Min Tae Yun gọi Yoo Jung In đang đăm chiêu nhìn chằm chằm xác chết.
“Hả?”
“Cô đi điều tra mối quan hệ của nạn nhân, xem có thù hằn gì với ai không,
điều tra cả quan hệ của nạn nhân với người nhà. Tóm lại là tất cả các
mối quan hệ của nạn nhân đều phải làm rõ, kể cả việc gần đây nạn nhân đã đi đâu, gặp ai.”
“Ơ?” Yoo Jung In ngẩn người, Min Tae Yun ra một loạt mệnh lệnh như vậy, đây
là lần đầu tiên anh giao nhiều việc cho một người như thế.
“Có vấn đề?”
“Không có, tôi đi làm ngay.” Yoo Jung In vội vàng chạy đi, số việc đó không phải một hai ngày là nắm được hết.
“Choi Dong Man.” Min Tae Yun lại chuyển sang Choi Dong Man.
“Tôi cần làm gì?”
“Cậu cầm hết những thứ khả nghi trên người nạn nhân đi phân tích, tất tật từ chất liệu vải quần áo mua ở đâu, còn phụ kiện trên quần áo xuất hiện ở
chỗ nào cũng phải điều tra rõ.”
“Cái… cái gì?” Choi Dong Man nghe xong cũng ngớ người, có cần điều tra tỉ mỉ tới cỡ đó không?
“Cậu cũng có vấn đề?” Min Tae Yun cau mày.
“Không có, em cũng đi đây.”
“Có lẽ sẽ mất một ít thời gian. Mặc kệ là tốn bao nhiêu lâu cũng phải làm rõ tất cả.” Min Tae Yun dặn với theo Choi Dong Man.
“Vâng, em biết rồi.” Bóng Choi Dong Man biến mất ngoài cửa.
“Chậc…” Đường Vũ Tân tặc lưỡi, công tố Min vẫn lợi hại nhất, giao nhiệm vụ cho
hai người như thế, không mất một hai ngày không làm xong được.
“Lợi hại”. Cảnh sát Hwang than thở.
“Ừ ừ.” Đường Vũ Tân gục gặc.
“Bác sĩ Sok, cho tôi lấy mẫu máu.” Thấy hai người kia đi rồi, Min Tae Yun hỏi bác sĩ Sok lấy mẫu máu.
Kết quả bác sĩ Sok không trả lời Min Tae Yun ngay mà đưa mắt nhìn Đường Vũ Tân.
“Đưa anh ta đi, cũng không biết anh ta cứ muốn cái này làm gì, uống cả bình rồi.” Đường Vũ Tân xua tay như xua ruồi.
“…”
“…”
Động tác của Đường Vũ Tân làm bác sĩ Sok bật cười, quay lưng lấy máu đưa cho Min Tae Yun, còn nghiêm túc hỏi “Lấy uống thật à?”
“Ui chao, đúng thế đấy.” Đường Vũ Tân bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép “Tôi thấy rồi đấy, uống xong còn liếm liếm môi thích thú nữa, cái tên này, còn hơn cả ma cà rồng nữa đấy!”
“Khụ khụ khụ…” Lời nói của Đường Vũ Tân làm Hwang Soon Bum ho sặc sụa.
“Thì ra là thế. Xem ra tôi phải chuẩn bị nhiều chút, thì ra công tố Min luôn sống nhờ vào mấy thứ này ha.” Bác sĩ Sok hơi bị bội phục Đường Vũ Tân.
Cô ấy đúng là dở hơi, dám xem công tố Min như thú vật, chỉ sợ trong tổ
này ngoài cô ấy ra khong có người thứ hai!
“thế nên, bác sĩ Sok, sau này đồ ăn của công tố Min phải nhờ cô đấy.” Đường Vũ Tân đi qua vỗ vai bác sĩ Sok, vẻ mặt nhờ vả.
“Hai người đủ rồi đó…” Min Tae Yun siết chặt lọ máu trong tay, anh sợ mình
không cẩn thận sẽ ném nó vào mặt Đường Vũ Tân. Quả nhiên không thể xem
thường phụ nữ, tất nhiên phải trên phương diện nào đó…
“Được rồi, công tố Min xấu hổ kìa, giỡn tới đây thôi.” Đường Vũ Tân cười đã
đời mới lấy lại sắc mặt nghiêm chỉnh: “Chuyện thi thể nhờ cô.”
“Được, giao cho tôi.” Bác sĩ Sok cũng nghiêm chỉnh đáp lại.
“Sao tôi cảm thấy hai chúng ta bây giờ cứ như hung thủ giết người nhỉ…” Đường Vũ Tân nhíu mày gãi cằm.
“…”
“…”
Về đến Tổ công tố, Min Tae Yun không nói tiếng nào đi thẳng về phòng làm
việc của mình. Tuy rất muốn hỏi vì sao lần này Đường Vũ Tân không cản
anh uống máu nhưng ý nghĩ muốn biết tên áo đen đó là ai đã chiến thắng.
Min Tae Yun đi vào phòng, đang định đóng cửa thì bị chặn lại. Đường Vũ Tân
và Hwang Soon Bum hai người một trước một sau chắn ngay cửa phòng.
“Hai người…”
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh tránh đường.” Đường Vũ Tân thò đầu chen vô.
Min Tae Yun bó tay, đành nhường lối, nhìn hai người chen lấn vào hỏi: “Hai người đến làm gì?”
“Đương nhiên là giúp cậu rồi.” Hwang Soon Bum nghiêm túc nói “Hai người kia
không thích hợp tham gia, nhưng tôi nghĩ bọn tôi chắc sẽ giúp được. Nhất định công tố Đường cũng nghĩ thế.”
“Tôi đâu có nghĩ nhiều thế” Đường Vũ Tân trề môi “Tôi đến xem anh ta tự ngược.”
“…”
“…”
“Sao lần này cô không ngăn cản tôi?” Min Tae Yun hỏi.
“Cản anh có tác dụng?” Đường Vũ Tân liếc xéo “Không bằng chết sớm đầu thai sớm.”
Chết sớm đầu thai sớm… nói cái gì… Hwang Soon Bum ngửi thấy mùi thuốc súng.
“Mau uống đi, uống xong là được siêu sinh rồi.” Đường Vũ Tân giục.
“…” Không cho tôi uống cũng cô, bảo tôi uống nhanh lên cũng cô… cô nàng này sao trở mặt nhanh thế chứ?!
“Anh không uống tôi lấy à!”
Đường Vũ Tân thò tay lấy mẫu máu trong tay Min Tae Yun nhưng bị anh gạt đi.
“Đừng quậy.” Giọng điệu mang theo sự cưng chiều chưa từng thấy.
Đường Vũ Tân bị giọng điệu đó làm sững sờ, nhất thời quên mất mình đang làm gì.
“Tuyệt không?” Hwang Soon Bum sán lại, nói giọng mập mờ.
“Tuyệt.” Đường Vũ Tân gật đầu “Da gà nổi hết lên rồi.”
“…”
“Ôi cha, chậm chạp chết đi được. Uống mau đi chứ, tôi bị hút máu xấu thế
nào anh thấy hết rồi, uống máu người chết thôi mà sao vất vả thế!” Đường Vũ Tân tính đợi Min Tae Yun uống xong sẽ nói với anh chuyện luật sư
Park Jun ở sở Sự Vụ. Bằng không nếu đột nhiên để Lee Yoon Ji nói cho Min Tae Yun biết, người biến em gái anh thành ma cà rồng là Jang Chul Oh,
không biết Min Tae Yun có kích động lên mà liều mạng với Jang Chul Oh
không?
“…” Min Tae Yun cảm thấy anh lấy mẫu máu này đúng là sai lầm rồi, thật sự…
Min Tae Yun quyết định không xoắn xít vấn đề này với Đường Vũ Tân nữa, anh
hít sâu một hơi, định thần, mở nút lọ ra rót máu vào miệng. Cảm giác lâu ngày xuyên qua thực quản chảy xuống dạ dày, tiếp đó vô số tế bào máu
xâm nhập vào từng ngóc ngách mạch máu nơi tim, lên đến não…
“Á…” Min Tae Yun khó chịu ôm lấy bên trái cổ mình, đau đớn co người như con
tôm. Nếu không phải Hwang Soon Bum nhanh tay lẹ mắt, lúc này Min Tae Yun đã thân mật tiếp xúc với nền nhà.
Hwang Soon Bum đỡ Min Tae Yun dậy, để anh nằm sấp trên bàn, ngẩng đầu lên thì thấy không biết từ lúc nào Đường Vũ Tân đã nhéo mặt mình vặn vẹo…
“Công tố Đường… mặt cô rút gân hả…”
“Chẳng lẽ cảnh sát Hwang không đau lòng sao…” Đường Vũ Tân nhìn Hwang Soon Bum tội nghiệp, biểu tình đó, dường như người vừa uống máu là cô.
“…” Hwang Soon Bum rất muốn nói anh nhìn cũng khó chịu lắm, song vấn đề là, có phải sẽ khiến công tố Đường tốn tiền mua vé máy bay đi Hà Lan không?
“Tôi đau lòng mà!” Đường Vũ Tân nói rồi đi tới cạnh Min Tae Yun “này này, còn sống chứ?!”
“…” Cô mà đau lòng!! Hwang Soon Bum chửi thầm.
“Yên tâm, chưa chết được.” Min Tae Yun vỗ cánh tay Đường Vũ Tân đang đặt
trên vai anh, anh biết Đường Vũ Tân rất lo lắng, cũng rất đau lòng bởi
vì cánh tay cô dùng sức như thế mà còn run rẩy…
“Chỉ có lần này thôi nhé. Sau khi án này kết thúc, không cho phép anh đụng
vô thứ đó nữa!” Đường Vũ Tân tung chân đạp nát cái lọ đựng máu bên chân
cô.
“…”
“…”
“Cậu nhìn thấy gì?” Hwang Soon Bum thấy Min Tae Yun có vẻ khá hơn, bèn mở miệng hỏi.
“Viện Sát Hạch, còn có đôi mắt của một bé gái.”
“Cái gì? Khoan… khoan khoan… cậu nói bé gái?” Hwang Soon Bum kinh ngạc.
“Sao lại là bé gái? chẳng lẽ tên áo đen đó là nữ?” Hwang Soon Bum nhìn Đường Vũ Tân, muốn kiểm chứng từ đương sự.
“Cắn tôi không phải nữ. Lần này đại khái là một con ma cà rồng khác, bé gái ma cà rồng, không cảm thấy rất non sao?”
“Công tố Đường, hình như chúng ta không nói cái này…” Hwang Soon Bum lạnh
người, thì ra chuyện này còn có điểm khác có thể chen vào sao?
“Được thôi, các anh tiếp tục đi.”
“Hết rồi.” Min Tae Yun hơi thất vọng, anh chỉ thấy bấy nhiêu, không còn gì
khác nữa, hiển nhiên hung thủ không phải kẻ 7 năm trước.
“Hết rồi? Được, vậy tôi nói vấn đề tôi đang nghĩ.” Đường Vũ Tân ngồi đối
diện Min Tae Yun, nói: “Park Jun, công tố Min biết người này chứ?”
Min Tae Yun nghe xong đồng tử co rút lại. Rốt cuộc vẫn bị cô biết, không
phải anh không muốn nói với cô, chỉ là chuyện nguy hiểm như vậy anh
không muốn cô dính líu quá nhiều.
Thấy vẻ mặt Min Tae Yun, Đường Vũ Tân nói tiếp: “Hồ sơ những người bị ma cà
rồng áo đen tấn công mấy ngày nay tôi đã chỉnh sửa một chút, loại trừ
tôi là nhân tố ngoài ý muốn, gây trở ngại nửa đường cho hắn ra, tôi phát hiện những người khác có chung một đặc điểm.”
“Đặc điểm gì?” Min Tae Yun hỏi dồn.
“Máu xấu.”
“Máu xấu? Là sao?” Hwang Soon Bum không hiểu.
“Hồ sơ những người bị tên áo đen tấn công 7 năm trước. Tôi xem tin báo mất
tích của những người đó trên báo chí, kết hợp với hồ sơ cục cảnh sát lưu trữ cho thấy, tất cả bọn họ đều từng có tiền án nhưng không ai bị kết
tội, toàn bộ đều thoát khỏi chế tài của pháp luật, không có ngoại lệ.
Song đến cuối cùng đều mất tích một cách khó hiểu, càng trùng hợp là,
người giúp bọn họ thoát tội là một luật sư ở SCD trong sở Sự Vụ, Park
Jun chính là người quản lý luật sư ở đó.”
“SCD… sau đó thế nào?” Min Tae Yun hỏi tiếp.
“Không có.” Đường Vũ Tân đáp gọn.
“Không có?!”
“Phải, không có. Tôi định đến tổng bộ SCD xem thử nhưng ở đó quản lý quá
nghiêm, căn bản tôi không vào được nên đành nói toàn bộ cho cái người
không phải người là anh, để anh dùng biện pháp phi nhân loại xâm nhập
vào đó.”
“Cô nghi ngờ tên áo đen và luật sư sở Sự Vụ có quan hệ?”
“Chắc chắn là có, không phải sao? Không phải luật sư sở Sự Vụ lúc đó thì cũng là nhân viên quản lý cấp cao ở sở. Dù sao có thể nắm chắc danh sách
thoát tội như thế, chỉ có hai khả năng đó mà thôi? Hoặc là người đó là
Park Jun?” Đường Vũ Tân đảo mắt, đưa ra kết luận đã biết từ sớm “Cái
người tên Park Jun đó cũng là ma cà rồng phải không?”
Min Tae Yun không thể không tán thưởng IQ của Đường Vũ Tân lần nữa, bất lực đáp: “Park Jun cũng là ma cà rồng, nhưng anh ta cũng đang truy lùng ma
cà rồng áo đen kia, người biến tôi thành ma cà rồng cũng là anh ta.”
“Vậy thì thông hết rồi. Có lẽ Park Jun cố ý giúp những người đó thoát tội để bắt cho được con ma cà rồng kia?”
“Nói như thế thì có thể giải thích hết toàn bộ.” Min Tae Yun nhíu mày trầm ngâm.
Thấy bộ dạng suy nghĩ của Min Tae Yun, Đường Vũ Tân mỉm cười, lôi trong túi ra một cuốn sổ bìa da màu đen đưa cho Min Tae Yun.
“Cầm lấy cái này, có lẽ anh sẽ dùng đến.”
Min Tae Yun cầm lấy xem, lại lấy bật lửa trong túi ra đối chiếu, quả nhiên cùng hình vẽ trên bìa cuốn sổ giống như đúc.
“Hì! Giống hệt! Xem ra tôi nghĩ đúng rồi.”
“Cô lấy thứ này ở đâu?” Min Tae Yun thắc mắc.
“Nè, đừng trừng tôi, cái này là đồ giả đó. Tôi nhờ ba công tố Yoo làm, xã
hội đen lợi hại thật, mấy thứ này cũng làm ra được. Lúc đó tôi gọi điện
thoại nói một chút, ai ngờ ba công tố Yoo đưa cho tôi một cái thật.
Đương nhiên để không bị nhân viên trong đó nghi ngờ nên phải làm nhái.
Có điều đừng lo, xài như thật ấy, lấy thân phận của Yoon Ji Hee. À, tôi
quên nói, Yoon Ji Hee cũng từng là luật sư ở SCD.”
Ba Yoo Jung In… bữa thịt nướng thật sự tạo nên mối liên hệ giữa hai người… Min Tae Yun hết cách, tính cách thân thiện của cô nàng này, tiếp xúc
với người tốt không nói, gặp trùm xã hội đen còn chú ơi chú à gọi hết
sức thân mật, chẳng lẽ không sợ mình bị kéo vào như vụ ma cà rồng này ư?
“Anh có đi không?” Đường Vũ Tân phát hiện Min Tae Yun thật sự ngớ ngẩn, đưa tay đẩy anh.
“Đi, nhất định phải đi.” Min Tae Yun nhìn thẻ luật sư trong tay, kiên quyết.