Huyết Vũ Vi Phong

Chương 42: Vụ án giết người ở đại hội xem mắt tập thể 02




“Nhìn thấy gì?” Đường Vũ Tân theo Min Tae Yun lên đến sườn núi, vừa lúc Min Tae Yun dùng năng lực ma cà rồng quan sát hiện trường xong.

Tổ công tố đi đến rạng sáng mới tới hiện trường gây án, mọi người không kịp nghỉ ngơi mà bắt tay ngay vào công việc, trong đội ngũ mặt mày phờ phạc có mỗi mình Đường Vũ Tân mặt mũi sáng láng là khác biệt. Có cách nào đâu, chiếu theo ‘Giao Hẹn Vĩnh Viễn’, công tố Đường của chúng ta ở trên xe ngủ rất ngon lành…

“Không phải tự sát, là mưu sát.” Min Tae Yun nói, sau đó đi xuống hiện trường phát hiện vụ án dưới dốc núi.

“Hả? Có nhiêu đó manh mối thôi á? Không nhìn thấy hung thủ sao?” Đường Vũ Tân nối gót theo sau.

“Jung Yoon In bị tấn công từ đằng sau.”

Min Tae Yun và Đường Vũ Tân nhanh chóng đi tới hiện trường bên dưới sườn núi, liền nghe thấy Yoo Jung In đã bắt đầu suy luận.

“Không phải tự sát. Nếu tự sát thì vết thương sẽ từ cổ đi xuôi xuống dưới tạo thành hình chữ V có vết ứ thật sâu. Còn cô gái này lại tản ra hai bên, rõ ràng là bị xiết cổ đến chết rồi ngụy tạo thành tự sát.”

“Ôi cha, công tố Yoo lợi hại ghê nha.” Đường Vũ Tân khen ngợi.

“Không thể dựa vào đầu óc công tố Đường mãi mà. Thỉnh thoảng bọn tôi cũng phải động não chứ. Huống chi công tố Min đã nói rồi, công tố Đường cần nghỉ ngơi nhiều, nên có một số việc đương nhiên bọn tôi phải tự làm rồi!” Nói xong Yoo Jung In đảo mắt nhìn hai người Đường Vũ Tân và Min Tae Yun một cách mờ ám.

“Công tố Yoo, cô bắt chước thói xấu của cảnh sát Hwang rồi.” Đường Vũ Tân thở dài, đúng là học cái tốt thì khó chứ cái xấu lại dễ vô cùng!

“Này này, tôi chọc các người bao giờ? Công tố Đường nói vậy quá bất công!” Hwang Soon Bum bất bình thay cho mình nhưng lại nháy nháy mắt nói nhỏ với Min Tae Yun: “Quản vị kia nhà cậu cho chặt vào.”

“…” Bỗng nhiên Min Tae Yun cảm thấy, nếu đường đến hiện trường vụ án kéo dài thành hai ngày hai đêm có phải tốt hơn không? Như vậy đám người này sẽ không dồi dào sinh lực như bây giờ nữa.

“Có thời gian nói tào lao ở đây, chi bằng chú ý đến vụ án đi?” Min Tae Yun nói bằng giọng lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc gì như trước giờ.

“Tôi đi xem chung quanh coi hung thủ có lưu lại chứng cứ gì không.” Choi Dong Man phát hiện không khí có phần không ổn, sợ lửa bén vào người, hấp tấp biến khỏi hiện trường.

“Nếu siết cổ từ đằng sau nhất dịnh phải giãy dụa chứ?” Yoo Jung In làm như không có việc gì, tiếp tục kiểm tra thi thể Jung Yoon In, dường như không nghe thấy giọng nói lãnh đạm đáng sợ của Min Tae Yun.

“Đúng thế, nếu đầu ngón tay có DNA gì đó thì đơn giản rồi.” Hwang Soon Bum phụ họa.

Yoo Jung In đứng dậy đi đến trước mặt thi thể ngồi xuống, cầm tay nạn nhân lên xem xét kẽ móng tay, sau đó lại lắc đầu.

“Ôi,” Hwang Soon Bum tiếc nuối thở dài “Đúng nhỉ, nếu đơn giản như vậy là kết án được thì đâu cần tổ chúng ta nữa… vậy, tôi đi thẩm vấn nghi phạm đây. Aiz, ai lại ở cái nơi thế này chơi trò tìm bạn trăm năm chứ? Tìm bạn đời không phải chỉ có ở thế giới động vật thôi sao?” Nói xong Hwang Soon Bum để Min Tae Yun hoang mang đứng đó, biến mất ở cuối đường.

“Jung Yoon In xuất phát từ sơn trang đến nơi tuyển chọn lúc 3 giờ, ba giờ 15 phút camera bị tắt.” Khoảng đất trống trước sơn trang, Tổ công tố đang ngồi nghe đến bây giờ, báo cáo sắp xếp manh mối vụ án.

“Chắc chắn là bị hung thủ tắt.” Hwang Soon Bum nói bằng giọng quả quyết.

“Vậy lát nữa tôi đi thu thập dấu vân tay trên camera.” Choi Dong Man móc ra một cuốn sổ nhỏ, ghi chú lên đó.

“Tác giả kịch bản và đạo diễn tìm thấy thi thể lúc mấy giờ?” Min Tae Yun hỏi.

“4 giờ.” Choi Dong Man nhìn sổ, lại nói: “Cho nên thời gian tử vong ước chừng từ 3 giờ 15 phút đến 4 giờ.”

“Trong thời gian đó có bao nhiêu người ra vô?” Min Tae Yun lại hỏi.

“Người đi ra, ngoại trừ người chết là 7 người, nam số 1, số 3 và số 5. Nữ số 1, số 4… còn có đạo diễn và tác giả.” Yoo Jung In nhìn tư liệu trong tay.

“Có khả năng có người ngoài xâm nhập vào không?”

“Đây là trường quay biệt lập, hơn nữa trong lúc thu hình không cho phép người ngoài vào quấy nhiễu nên không có ghi chép ra vô của xe cộ và nhân viên.” Hwang Soon Bum đưa tài liệu mình vừa điều tra được lên.

“Ồ ồ ồ, ở sơn trang biệt lập, nam nữ không có trở ngại… sau đó trong số bọn họ xuất hiện hung thủ… cái này đúng là trinh thám nha, trinh thám.” Choi Dong Man hí hửng.

“Dong Man à,” Hwang Soon Bum khoác vai Choi Dong Man, “Trong tình huống thế này, người tiếp theo xảy ra chuyện luôn là kẻ hưng phấn nhất đấy…”

Nghe Hwang Soon Bum nói xong, bạn nhỏ Choi Dong Man lập tức xám lại.

“Như vậy” công tố Min lại cắt ngang chuyện gây rối vô cớ của mọi người “Hung thủ chắc chắn là một người trong số những người ở đây, điều tra từng người một sẽ có kết quả.”

“Nhưng cũng cần cái gì trọng điểm chứ?” Yoo Jung In nhìn từng cặp nam nữ phía trong cửa sổ, cảm thấy đau đầu, đối phó với đám đàn ông đàn bà đang phát xuân này cô thật sự không giỏi…

“Trước tiên tìm xem số 3 có thù oán với ai không, chỉ có thể bắt đầu từ chỗ này đã.” Đường Vũ Tân nãy giờ không nói đột nhiên lên tiếng.

“Thì ra đầu óc còn hoạt động hả?” Min Tae Yun đột nhiên vất cho Đường Vũ Tân một câu.

“Gì?” Đường Vũ Tân hoang mang nhìn Min Tae Yun.

“Dong Man đi kiểm tra vụ camera, công tố Yoo điều tra bên đạo diễn và tác giả, anh và công tố Đường điều tra đám người tham gia diễn xuất.” Min Tae Yun ra một loạt mệnh lệnh xong liền quay lưng đi lên núi về hướng phát hiện vụ án.

“Ôi trời, thật là. Ra lệnh xong thì một mình lại chạy mất, không biết đi đâu nữa?” Yoo Jung In bĩu môi.

“Chuyện thường ngày, cố gắng lên, công tố Yoo!” Hwang Soon Bum vỗ vai Yoo Jung In.

Thế là mọi người tản ra theo các hướng khác nhau.

“Tôi nói này, lần này công tố Đường không có phương pháp nào hay để điều tra đám nghi phạm này à? Cứ cảm thấy đám người này thành thật nhưng biết đâu lại thuộc kiểu không bao giờ thành thật trả lời thì sao…” Hwang Soon Bum hơi bất lực, xem mắt tập thể, cần một nửa tới cỡ nào mới tham gia cái loại tiết mục này chứ?!

Hwang Soon Bum vừa đi vừa cằn nhằn, chờ nửa ngày cũng không thấy Đường Vũ Tân trả lời bèn quay đầu lại nhìn, đằng sau trống không, làm gì có bóng dáng Đường Vũ Tân chứ…

“Ủa? Người đâu?” Hwang Soon Bum ngơ ngác…

“Có cách gì không? Tiếp tục kiểm tra chuyên sâu một chút, nếu có gì khác thường lập tức gọi điện thoại nhé.” Min Tae Yun ngắt điện thoại của bác sĩ Sok xong hơi thất vọng. Tuy anh đã dự đoán trước kết quả nhưng vẫn hi vọng có thể kiểm tra ra cái gì, xem ra đành phải uống máu nạn nhân mới tiến triển thêm được một chút.

Min Tae Yun đi tới tảng đá có dính máu nạn nhân ngồi xổm xuống, lấy đầu ngón tay chấm một chút máu, vừa định cho vô miệng thì sau lưng có tiếng nói.

“Anh đúng là đáng ăn đòn.” Đường Vũ Tân đứng sau lưng Min Tae Yun nghiến răng, cô sắp phát điên mất, bắt cô nghe lời mà bản thân thì năm lần bảy lượt bội ước?

Min Tae Yun bất lực buông tay xuống, đứng dậy quay người nhìn ánh mắt sắp bốc cháy của Đường Vũ Tân.

“Cô nghe điện thoại của bác sĩ Sok rồi chứ?” Lần này Min Tae Yun định giải thích một chút, không phải anh muốn vi phạm lời hứa nhưng thật sự không tìm thấy đầu mối có ích nào, vả lại sức khỏe Đường Vũ Tân còn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể lao lực quá độ?

“Nghe thì làm sao? Có thể lấy đó làm lý do uống thuốc độc của anh hả?” Đường Vũ Tân móc trong túi ra một cái khăn giấy, hung hăng lau máu trên đầu ngón tay Min Tae Yun.

“…” Min Tae Yun hết nói, nhìn chằm chằm động tác thô bạo của Đường Vũ Tân. Tuy anh là ma cà rồng, chẳng biết đau là gì nhưng sức lực Đường Vũ Tân dồn vào đầu ngón tay lại khiến anh cảm thấy đau âm ỉ…

“Rõ ràng anh đã hứa với tôi…” Cách một lớp khăn giấy, Đường Vũ Tân nắm chặt lấy ngón tay dính máu của Min Tae Yun, ấm ức nói.

“Nhưng…”

“Tôi không sao.” Đường Vũ Tân ngước lên đối diện với Min Tae Yun, tiếp tục nói: “Tin tưởng tôi.”

“Đã nghĩ được biện pháp hay rồi sao?”

“Đã có mạch suy nghĩ rồi… sẽ có chỗ dùng đến Min Tae Yun anh, nên không cần uống cái thứ rác rưởi này nữa được không? Hay là anh thật sự muốn uống? Bằng không uống của tôi?” Nói xong Đường Vũ Tân vén ống tay áo lên, chìa cánh tay đến miệng Min Tae Yun.

“Không thể cắn lên cổ à?”

Min Tae Yun nói làm Đường Vũ Tân ngớ người, kế đó ngầm hiểu lập tức ngửa đầu lên: “Xin mời.”

Min Tae Yun nhìn hai dấu sẹo trên cổ Đường Vũ Tân, lòng lại đau nhói, anh giơ tay sờ lên vết thương đã nhạt đi rất nhiều: “Đau không?”

“Đã ổn rồi mà.” Đường Vũ Tân đưa mắt nhìn khuôn mặt Min Tae Yun, cảm nhận bàn tay anh còn sờ trên cổ mình, mặt hơi nong nóng.

“Tôi nói lúc bị cắn kia.”

“Đương nhiên!” Đường Vũ Tân ra sức gật đầu “Nhất là lúc cái răng kia cắm vào… thiếu điều muốn xỉu luôn, may mà không sao, lúc bị hút máu còn chịu đau được.”

“Cô quan sát hơi bị kỹ đấy…” Min Tae Yun âm thầm trợn mắt, nói vậy rốt cuộc có phải bị ma cà rồng cắn không nữa? Sao nghe cô nói cứ như là bị một con chó cắn phải ấy?

“Không thì sao? Min Tae Yun anh cảm thấy lúc đó ngoài việc gào thét ầm ỹ và trải nghiệm cái cảm giác bất ngờ đặc biệt đó ra còn làm được gì?”

“…” Min Tae Yun đang định mở miệng dạy dỗ Đường Vũ Tân một chút. Lần sau gặp phải chuyện như vậy thì việc đầu tiên nên nghĩ đến là bảo vệ mình mà không phải nghĩ linh tinh trong đầu, còn chưa kịp nói thì điện thoại trong túi đã ngắt ngang.

“A lô?” Min Tae Yun móc điện thoại ra ấn phím nghe.

“Ừ, cái gì? Tôi biết rồi.” Nói ngắn gọn vài câu, Min Tae Yun ngắt điện thoại.

“Tôi muốn đi làm chút chuyện.” Min Tae Yun nói với Đường Vũ Tân.

“Cái gì? Chuyện gì?” Không phải là điện thoại nói chuyện ông chủ Ra chứ? Cú điện thoại đó không phải sau khi xuống núi thấy Yoo Jung In mới nhận được à?

“Anh Ra bị bắt rồi.”

“Cái gì? Ông chủ Ra anh ấy… xảy ra chuyện gì?”

“Có một cô gái bị giết ở quán anh ấy, lúc cảnh sát đến thì bắt gặp anh ấy ngồi bên cạnh cô ta, tay dính đầy máu.”

“Đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch..” Đường Vũ Tân vỗ trán.

“Cô tin anh ấy trong sạch?” Nghe Đường Vũ Tân nói, Min Tae Yun thấy ấm lòng, cô gái này vĩnh viễn có khả năng nắm bắt lòng người một cách chính xác, cũng vĩnh viễn tin tưởng những người thân quen với mình.

“Đương nhiên, ông chủ Ra không phải người như thế. Công tố Min đi điều tra rõ ràng sự việc đi, sau đó giúp anh Ra, có điều nhớ không được uống cái thứ rác rưởi ấy đấy!”

“Cố hết sức.” Nói xong Min Tae Yun quay người đi xuống núi.

Đường Vũ Tân nhìn bóng lưng Min Tae Yun, trong lòng có chút khổ sở. Đến lúc Min Tae Yun biết hai mươi phần trăm chân tướng rồi, cho dù lúc đó ông chủ Ra xuất phát từ lòng tốt… thế nên…

“Xin anh nhất định phải tha thứ cho anh ấy…” Đường Vũ Tân nhìn về phía đầu con đường trống trải, lẩm bẩm một mình.