“Yoo Won Gook… làm việc trong cái tòa nhà rách nát này á?” Đường Vũ Tân nhìn tòa nhà cũ nát trước mắt, cảm thấy không thể tin được, xem trong ti vi
sao cứ có cảm giác hẳn là Yoo Won Gook sở hữu cả tòa building mới đúng.
“Nhìn thì xoàng xĩnh, thật ra bên trong chứa rất nhiều báu vật. Rất nhiều tay trùm như bọn họ lựa chọn những nơi thế này, để tiện hành động.” Hwang
Soon Bum giải thích.
“Ra thế.”
Ba người vừa đi vừa nói, leo cầu thang lên đến tầng cao nhất, gió rất lớn. Cửa chính cách đó không xa, có bốn tên lưu manh đứng gác.
“Hai người, đối phó với ba tên đáng ghét hoặc là bốn tên lưu manh, trận này
không tính là thiệt quá!” Hwang Soon Bum cười tự tin, phe mình có Min
Tae Yun mà, thêm hai tên nữa kết quả cũng thế thôi.
“Đúng, hai người là đủ rồi.” Đường Vũ Tân nóng lòng muốn thử.
“Tôi nghĩ, cảnh sát Hwang nói hai người là chỉ tôi và anh ấy, không có Đường Vũ Tân cô đâu.” Min Tae Yun cười nghiền ngẫm nhìn Đường Vũ Tân.
“Rõ ràng anh không phải là người nhé!”
“…”
“Ôi này, tôi nói hai người, chẳng lẽ không cãi nhau phút nào không chịu
được à?” Hwang Soon Bum nể hai người luôn, không thể ngưng chiến một lúc hay sao?
“Bọn tôi cãi hồi nào?” Đường Vũ Tân cãi lại.
“Được rồi, làm chính sự thôi.” Min Tae Yun cũng cảm thấy, từ sau khi thân
quen với Đường Vũ Tân rồi lý trí rõ ràng mất kiểm soát, anh quyết định
phải giữ bình tĩnh. Kế đó Min Tae Yun bước ra hỏi bốn tên lưu manh “Đã
quấy rầy, tôi tìm Yoo Won Gook.”
Ai ngờ tên cầm đầu không cần nghĩ ngợi, móc ra một thanh đao dài chừng một thước.
“Ồ!” Miệng Đường Vũ Tân phát ra thanh âm không rõ ý tứ, “Vừa lên đã động đao, vậy bọn chúng chết càng nhanh…”
“Này này này, mấy thằng ranh chúng mày vừa chạm mặt đã dùng vũ khí là sao?!
Chúng ta bình tĩnh nói chuyện, bình tĩnh.” Cảnh sát Hwang là điển hình
cáo mượn oai hùm.
“Sao đây? Chúng ta cứ vậy mà đi à?” Min Tae Yun cười nhìn Hwang Soon Bum, nói thật anh chẳng coi mấy tên nhãi nhép này vào đâu.
“Ây, sao được chứ! Tôi còn mang theo đồ nghề này!” Nói xong Hwang Soon Bum vén áo lên lộ ra một cái còng tay.
“Mẹ…” Đường Vũ Tân không để ý chửi bậy “Anh đã chuẩn bị làm nhân viên hậu cần xong rồi hả?”
“Công tố Đường, phải biết bất luận là ngành gì thì nhân viên hậu cần đều cần
thiết. Với lại chúng ta có tuyển thủ huy chương vàng công tố Min ở đây
mà, đúng không?”
“Công tố Min, anh kết bạn cẩu thả quá…” Đường Vũ Tân tiếc nuối vỗ vai Min Tae Yun.
“Trước giờ toàn thế.” Nói rồi Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân.
“…” Min Tae Yun, ánh mắt của anh là nói tôi cũng là một trong số đó sao?
“Vậy chúng ta không cần để ý nữa, lên thôi.” Min Tae Yun và Hwang Soon Bum
bắt đầu khởi động tay chân. Giây phút Min Tae Yun bước chân lên, anh đột nhiên quay đầu lại nói với Đường Vũ Tân “Cô không được ra tay.”
“…” Cô đâu phải hổ giấy! Đường Vũ Tân ngửa mặt than dài.
Có điều đứng ở hậu phương cũng có cái hay của nó. Ít nhất hiện giờ Đường
Vũ Tân lại có hứng thú lấy điện thoại ra khởi động chức năng camera.
Cảnh tượng như vầy mà không ghi lại có phải quá có lỗi với lần xuyên
việt này của mình rồi không? Thế là, Đường Vũ Tân giống như ký giả quay
phim, duy nhất không giống là trước mặt cô không có cái bảng Action mà
thôi, góc độ hoàn toàn nằm trong tay cô. Nô tỳ đánh chiêu nào cô chụp
chiêu ấy, chụp miết đến khi Min Tae Yun đâm con dao vào người một tên
lưu manh xui xẻo.
Đường Vũ Tân sớm đã chuẩn bị, thong dong cất đoạn ghi hình của mình thật kỹ,
kế đó móc trong túi áo khoác ra một cái túi nhựa màu vàng nhạt đựng cái
gì đó không rõ. Đường Vũ Tân bình thản mở túi nhựa ra, lúc này cảnh sát
Hwang cũng phát hiện Min Tae Yun bất thường. Ngay trước khi Hwang Soon
Bum túm tên lưu manh kia đi một giây, Đường Vũ Tân đã nhét thứ trong tay vào miệng Min Tae Yun.
“Khụ khụ khụ…” Min Tae Yun bị sặc bởi thứ bất ngờ đột kích kia.
“Phì…” Đợi nhìn rõ thứ trong miệng Min Tae Yun, Hwang Soon Bum phì cười.
“Anh không sao chứ?” Đường Vũ Tân đi qua vỗ lưng Min Tae Yun, nhìn người nào đó không ngừng ói bánh mì ra “Tại sáng sớm đi trêm tôi mới mang theo đồ ăn lên sở. Bây giờ xem ra đây phỏng chừng là quyết định sáng suốt nhất
của tôi rồi.”
Không sai, thứ Đường Vũ Tân nhét vô miệng Min Tae Yun chính là bánh mì Min Tae Yun mua làm đồ ăn sáng cho cô hôm nay…
Trả thù… chắc chắn là trả thù… Min Tae Yun ra sức lau miệng.
“Xin lỗi mà.” Đường Vũ Tân lộ vẻ mặt xin khoan dung, biết lần này mình đùa hơi quá.
Chùi miệng xong Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân, mà cô sửng sốt phát hiện màu xanh trong mắt Min Tae Yun không hề biến mất.
“Đừng giận mà, tôi xin lỗi rồi…” Đường Vũ Tân biết tình huống này đơn thuần
là vì cô chọc anh tức giận. Ma cà rồng sẽ bộc lộ hình dạng nguyên thủy
của mình khi giận dữ.
“Cô có biết hay không?” Min Tae Yun điều chỉnh hơi thở, màu xanh trong mắt
biến mất, nói: “Cô có biết hành động của mình vừa rồi nguy hiểm cỡ nào
không?”
“Nguy hiểm?” Đường Vũ Tân chớp mắt khó hiểu.
“Lỡ tôi cắn cô thì làm sao hả?”
“Anh tức giận vì thế?” Đường Vũ Tân hỏi ngược lại, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
“Nếu cô bị cắn trúng thì làm sao?!” Min Tae Yun lớn tiếng.
Ngay lúc Hwang Soon Bum cho rằng hai người này lại muốn khai chiến thì,
Đường Vũ Tân không tranh cãi với Min Tae Yun như những lần trước nữa.
Cô cứ ngẩn người nhìn Min Tae Yun thật lâu, nhìn thấy cơn giận, lo lắng
trong mắt Min Tae Yun dần dần biến thành thắc mắc, lại chuyển sang mờ
mịt, kế đó Đường Vũ Tân mỉm cười với Min Tae Yun, nụ cười như nắng xuân
“Công tố Min, cám ơn anh.”
Cám ơn anh, cám ơn anh quan tâm tôi như thế. Cám ơn anh, khiến tôi cảm nhận được ấm áp ở cái thế giới tôi không có gì này.
Thấy nụ cười thoáng chút đau thương của Đường Vũ Tân, Min Tae Yun có cảm giác đau đến thắt lòng…
“Ba giúp con bắt được hung thủ, con không rót được cho ba chén nước sao?”
Lúc nhóm Min Tae Yun và Đường Vũ Tân về tới Tổ công tố thì nghe thấy đoạn đối thoại như thế.
Kẻ tình nghi lớn nhất Yoo Won Gook, đích thân đưa hung thủ đến Tổ công tố?
“Các cô cậu chắc là đồng nghiệp của con gái tôi nhỉ? Tôi là Young In… à
không, hẳn là cha của công tố viên Yoo Jung In.” Nói xong, Yoo Won Gook
bắt tay với Min Tae Yun và Hwang Soon Bum, còn Đường Vũ Tân, vì là nữ
nên không có hành động như thế được.
“Hung thủ đâu?” Min Tae Yun hỏi Yoo Jung In sắc mặt không khá nổi.
“Đã dẫn đến phòng thẩm vấn rồi.” Yoo Jung In đáp.
“Vậy chúng ta đi xem đi.”
“Ông Yoo Won Gook, ông đúng là biết tìm con dê thế tội trung thành đấy.” Yoo Jung In đương nhiên không tin những gì cô nhìn thấy trong phòng thẩm
vấn, thành kiến với cha nên cô cho rằng cha ruột mình là hung thủ giết
người.
“Không phải như thế.”
“Ông còn tự đại ư, ông biết Kwang No Seung bị giam trong tù nói gì không?”
“Không biết.”
“Ai có thể tìm ra tên phản bội tống ông ta vào nhà giam, ai có thể tiếp quản băng nhóm, ông không biết thật à?”
“Thật sự là lần đầu tiên nghe thấy mà.”
“20 năm trướ,c kẻ phản bội đẩy Kwang No Seung vô tù là Jung Kwe Soo hả? Đây là nguyên nhân ông giết ông ta đúng không? Hơn nữa ông vẫn luôn muốn
tiếp quản cả băng nhóm, không phải sao?” Yoo Jung In quan sát Yoo Won
Gook một lát, nói tiếp: “Mục nát luôn có nguồn gốc. Đây là nguyên nhân
vì sao ông muốn chém phần ngọn, nếu ông không làm vậy, thân thể sẽ bị
hoại tử… Gây ra tội lần này, ông cho rằng là ai sai khiến?”
“Ba không có liên quan gì đến chuyện đó.” Yoo Won Gook tiếp tục phủ nhận.
“Xuống tay hạ sát người bạn đã quen ba mươi năm, ông muốn leo lên vị trí đó ư? Trở thành trùm xã hội đen vinh quang tới vậy sao?”
“Nếu con muốn đánh bại người che chở trước mặt mình, con biết bản thân nên
làm gì không? Dốc hết sức lực bản thân con có thể vượt qua người đó sao? Không, con chỉ cần hung hăng đẩy ngã hắn, khiến hắn không cách nào đứng dậy được. Đó là cách sinh tồn của ba. Hơn nữa sau này, cũng sẽ… tiếp
tục như thế! Cho dù là người nhà cũng không ngoại lệ!”
“Mỗi người đều sẽ đi tới kết cục, lúc nào thì mới tới cái kết của ông đây? Chẳng lẽ ông không tò mò sao?”
“Nếu cô không có gì để nói nữa, vậy tôi đi trước. Công tố viên Yoo Jung In, xin lỗi không tiếp cô được.”
Nói xong, Yoo Won Gook đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Đường Vũ Tân nhìn Yoo Jung In lại nhìn Min Tae Yun kéo cửa chớp xuống, sau đó cô hạ quyết tâm, len lén chạy ra khỏi Tổ công tố.
“Ông Yoo Won Gook.” Yoo Won Gook vừa ra tới hành lang thì bị Min Tae Yun gọi giật lại.
“Hai vị công tố viên còn có chuyện gì sao?”
Hai vị? Câu hỏi của Yoo Won Gook làm Min Tae Yun ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt Yoo Won Gook thì thấy Đường Vũ Tân từ góc ngoặt đi tới chỗ hai người.
“…” Con nhỏ này đúng là âm hồn không tan… có điều rất hợp với tính cô.
Min Tae Yun móc chiếc chìa khóa đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, đưa ra trước mặt Yoo Won Gook: “Ông biết cái này chứ?”
Yoo Won Gook nhìn nó: “Không biết.”
“Chúng tôi tìm thấy dấu tay của ông trên đó, ông còn nói là không biết sao?”
“Nó có liên quan gì đến vụ án anh đang xử lý sao?”
“Tôi nghĩ ông biết rõ hơn tôi chứ?”
“Nếu tôi biết sẽ không hỏi anh đúng không? Công tố viên, tôi biết anh đã dạy dỗ đám đàn em của tôi một trận. Lần đầu tiên nên tôi không so đo, nhưng nếu còn phát sinh loại chuyện như thế nữa, tôi tuyệt đối không bỏ qua
cho anh.” Yoo Won Gook ra thông điệp cuối cùng cho Min Tae Yun rồi quay
sang Đường Vũ Tân “Vị công tố viên này có chuyện gì sao?”
“Ách… không có… chú Yoo, đi đường cẩn thận…”
“…”
“…”
“Cô là…?” Đột nhiên nhảy ra một công tố viên khác người như thế, Yoo Won Gook không thích ứng được.
Còn Min Tae Yun… nếu không phải Yoo Won Gook đang ở đó, ngay từ lúc Đường Vũ Tân xưng hô như vậy anh đã nổi sùng rồi…
“Tôi là Đường Vũ Tân, cùng thuộc Tổ công tố với Yoo Jung In, là đồng nghiệp của Jung In, chào chú.” Đường Vũ Tân chìa tay ra.
Yoo Won Gook bắt tay Đường Vũ Tân “Xưng hô thế này hình như ảnh hưởng không tốt với cô lắm đâu.” Nói rồi, Yoo Won Gook liếc nhìn Min Tae Yun.
“Chú là ba của Jung In mà, đứng ở góc độ cá nhân mà nói, kêu một tiếng chú
cũng là bình thường. Tôi nghĩ trong tổ chúng tôi ngoài cảnh sát Hwang
tuổi không hợp ra, những người khác đều có thể gọi chú. Cái người bên
cạnh tôi thuộc loại không có lễ phép, chú đừng để ý.”
“…”
“…”
Min Tae Yun ráng nhịn xúc động muốn bỏ đi. Nếu không phải sợ cô nàng này
lén lút chạy trốn, anh đã đi từ lâu rồi!! Chú Yoo… nói nhăng nói cuội!!
“Ha ha, công tố viên này thật thú vị, Đường Vũ Tân hả? Có cơ hội mời cô ăn cơm nhé. Không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“Được, chú Yoo, gặp lại sau! À, đúng rồi, tôi thích ăn thịt nướng!” Đường Vũ Tân cười tươi rói.
“Được, tôi nhớ rồi.” Yoo Won Gook vẫy tay, biến mất sau cửa lớn.
“Rốt cuộc cô đang nghĩ gì?” Min Tae Yun lại có dấu hiệu muốn nổi bão.
“Tôi đang nghĩ, đến lúc nào thì mọi người mới bỏ đi lớp ngụy trang, thừa nhận sự dịu dàng của bản thân đây?”