“Đường Vũ Tân, dậy dậy, Đường Vũ Tân…”
“Vũ Tân, công tố Min gọi cô này…”
“Mẹ… để con ngủ thêm chút nữa…” Đang ngủ ngo Đường Vũ Tân lật mình sau đó…
sau đó lăn từ trên sofa xuống hôn nền nhà một cái “Ui da!”
“…”
“…”
“Chuyện gì thế…” Đường Vũ Tân lồm cồm bò dậy, mờ mịt nhìn chung quanh, phát
hiện mặt Min Tae Yun và Jang Chul Oh giống như bức tượng >_
“Tôi… nói mớ?” Đường Vũ Tân có dự cảm không ổn.
“Tôi nghĩ trừ giới tính bất thường ra, những cái khác không can gì.” Jang Chul Oh cười khẽ.
“Á… rốt cuộc tôi đã nói gì…”
“Cô nói: mẹ, để con ngủ thêm một lát…”
“…” Đường Vũ Tân đờ đẫn quay đầu vào tường gào lên, “Cho tôi chết đi!!”
“Hạ sốt rồi?” Min Tae Yun nãy giờ chưa lên tiếng nhìn Đường Vũ Tân dồi dào
sinh lực, phát hiện tinh thần cô khá hơn ban nãy nhiều.
“Ừ…” Đường Vũ Tân sờ sờ trán mình “Chắc là hạ rồi, cám ơn thuốc của trưởng phòng Jang.”
“Không cần cám ơn, không phải chỉ có lúc thế này trưởng phòng như tôi mới có tác dụng sao?” Jang Chul Oh đùa.
“Vụ án có tiến triển rồi? Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun, kêu cô dậy lúc này tất nhiên là có manh mối mới.
“Tìm được manh mối mới, chiếu theo ước định, hoan nghênh cô quay về tổ.” Min Tae Yun cười cười.
“Vậy mới đúng chứ!” Đường Vũ Tân vỗ vai Min Tae Yun.
“Ước định?” Jang Chul Oh đứng bên không bỏ qua tí đầu dây mối nhợ nào.
“Công tố Min hứa, chỉ cần tôi nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc bọn họ thu gom hết
manh mối quay về tôi có thể tham gia phá án, bằng không tôi phải ngoan
ngoãn về nhà nghỉ.”
“Thật ra công tố Đường là người rất cố chấp.” Min Tae Yun giải thích với Jang Chul Oh.
“Rất đồng cảm.” Jang Chul Oh gật đầu.
“…” Đường Vũ Tân hết chỗ nói nhìn hai người chẳng mấy khi có tiếng nói
chung kia, có điều cô dám chắc, hai người này nhất định nói có hai ý
khác nhau.
“Chúng ta có nên đi phá án chưa?” Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun.
“Cứ đi đi, Vũ Tân cứ nhắc mãi Sonata của cô ấy kìa.” Jang Chul Oh hết chịu nổi Đường Vũ Tân luôn tìm ông xin trang bị xe tăng…
“Tôi quyết định lần này không mua Sonata nữa.”
“Ồ? Vậy cô muốn mua gì?”
“Một chiếc Jeep cao.”
“…”
“…”
Sao cô không mua luôn một chiếc scooter đi? Jang Chul Oh rủa thầm.
“Yoon Sae Ah sao vậy?”
Vừa về đến tổ, Min Tae Yun và Đường Vũ Tân còn chưa kịp mở cửa đã thấy Yoon Sae Ah tức giận đùng đùng đi ra.
“Đang tức giận chúng ta nghi ngờ Min Jung Woo.” Công tố Yoo thuật lại cuộc nói chuyện vừa nãy của mình và Yoon Sae Ah.
“Bọn họ thật sự rất yêu nhau.” Đường Vũ Tân nói.
“Cái này hình như không phải là vấn đề quan trọng mà…” Yoo Jung In trợn mắt.
“Công tố Đường khỏi bệnh rồi hả?” Choi Dong Man đứng cạnh Yoo Jung In, thấy tinh thần Đường Vũ Tân rất tốt, vui vẻ hỏi.
“Ừ, đã khá nhiều rồi, cám ơn Dong Man quan tâm.”
“Công tố Đường sốt à? Sao tôi không biết?” Yoo Jung In ngơ ngác.
“Đúng đó. Lúc ở phòng thẩm vấn đã sốt rồi nên lần này công tố Đường không
được ra ngoài điều tra, công tố Đường bệnh mà cứ làm việc đấy.” Choi
Dong Man cực kỳ kính nể tinh thần hết lòng vì công việc của Đường Vũ
Tân.
“Bây giờ còn sốt không?” Yoo Jung In bước qua sờ trán Đường Vũ Tân “May mà hạ sốt rồi, bệnh thì phải nghỉ ngơi mới đúng chứ!”
“Các người…” Đường Vũ Tân ôm đầu thụt lùi ra sau “Đầu của tôi là cái toilet công cộng chắc? Sao ai cũng tự tiện sờ thế?”
“Tôi không được sờ à? Hơ… tôi thấy chúng ta đều là phụ nữ nên…” Yoo Jung In
không ngờ mình chạm vào Đường Vũ Tân lại khiến cô ấy phản cảm như thế.
“Hoàn toàn không phải… tôi chỉ càu nhàu thôi…”
“A! Mọi người đều ở đây!” Hwang Soon Bum đột ngột đẩy cửa bước vào “Mọi người đoán xem tôi phát hiện ra cái gì?”
“Không phải anh đi điều tra tình tiết về bà Kim sao?” Yoo Jung In nói “Có kết quả rồi à?”
“Đương nhiên, lão tướng ra tay còn không giải quyết được chắc?”
“Nói trọng điểm.” Min Tae Yun thấy Hwang Soon Bum bắt đầu có dấu hiệu lằng nhằng, vội vàng ngăn cản kịp thời.
“OK, tôi điều tra bảng sao kê thẻ tín dụng của bà Kim nhưng thẻ bà Kim dùng
lại là thẻ của Kim Jae Young.” Hwang Soon Bum đặt sổ ghi chép giao dịch
tín dụng lên bàn, chỉ ngón tay vào từng hàng một.
“Cái gì?” Yoo Jung In nghe xong không tin nổi.
“Không tin được đúng không? Nên tôi chuẩn bị điều tra chuyên sâu, màu vẽ
ultramarine đều do bà Kim mua. Ý tôi là, vì sao bà Kim phải mua màu vẽ
mà Kim Jae Young dùng?”
“Cái đó có gì lạ, chẳng có điều luật nào quy định chỉ có Kim Jae Young mới được sử dụng số màu vẽ đó.”
“Cô nói không có gì lạ, vậy muốn tôi nói cho cô điểm còn lạ hơn không?” Hwang Soon Bum gợi ra nút thắt.
“Anh nói điểm chính đi!” Min Tae Yun quá hiểu tính Hwang Soon Bum, nếu mình
không lên tiếng can ngăn, không biết chừng nào anh ta mới chịu nói ra.
“Lúc nãy, tôi tìm bác sĩ Sok hỏi một số vấn đề. Cô ấy nói tay Kim Jae Young không thể cầm bút, đã lâu lắm rồi.”
“Anh nói gì?” Min Tae Yun lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
“Tổn thương dây thần kinh sinh ba… tóm lại là thần kinh sinh ba bị tổn thương nên bà ta không thể vẽ được.”
“Cảnh sát Hwang, ý anh là, Kim Jae Young đã không thể vẽ được từ rất lâu rồi, những tác phẩm gần đây đều là người khác chắp bút. Hơn nữa, người vẽ
thay kia là bà Kim?” Đường Vũ Tân giúp mọi người khơi dòng suy nghĩ.
“Không sai. Có vẻ như một tháng trước hai người họ bắt đầu giao dịch này. Bọn
họ ở chung, bà Kim vẽ giúp Kim Jae Young, đến giờ mới nảy sinh vấn đề.
Nhưng vì sao bà Kim đổi ý, mang tranh đi, còn giết bà ta thì tôi không
hiểu.”
“Tôi lại nghĩ khác,” Đường Vũ Tân suy tư một chút, nói “Thật ra bà Kim đó không thể gặp ai?”
“Giải thích sao?” Cảnh sát Hwang hỏi.
“Anh nghĩ đi. Người vẽ được tranh như thế chắc phải rất nổi tiếng, hiện giờ
không thiếu cách nổi danh, thậm chí chẳng phải quỷ thần tài danh gì, qua bàn tay hô biến của truyền thông đều có thể trở thành ngôi sao, huống
chi tranh của bà Kim này lại xuất sắc như thế. Nên tôi nghĩ, nói không
chừng bà Kim đó có vấn đề gì mà không thể gặp ai, hoặc là có điểm gì đó
lọt vào tay Kim Jae Young, sau đó bà Kim muốn độc lập nhưng Kim Jae
Young không đồng ý, kết quả hai người tranh chấp nên bà Kim mới quyết
tâm giết Kim Jae Young?”
“Tóm lại là xảy ra việc gì đó khiến bà Kim thay đổi ý định.” Min Tae Yun tóm tắt.
“Không sai.”
‘Reng…’
“A lô? Cái gì? Cậu phát hiện #962 rồi? Được, tôi biết rồi.” Hwang Soon Bum tắt điện thoại nhìn mọi người “Bọn họ đã phát hiện chiếc SUV màu bạc
đó, chúng ta còn chờ gì nữa?” Nói xong Hwang Soon Bum đi ra đầu tiên.
“Đường Vũ Tân cô ở lại.” Min Tae Yun cản bước Đường Vũ Tân đang định bám theo.
“Tại sao?” Đường Vũ Tân xụ mặt bánh bao.
“Không phải chúng ta đã giao hẹn rồi sao?”
“Không phải vì tôi bệnh sao, bây giờ khỏe rồi mà! Không tin anh sờ thử xem!” Đường Vũ Tân chìa trán ra.
“…” Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân đưa đầu ra, hết chỗ nói “Cô mới lành
bệnh, giao hẹn vẫn còn hiệu lực, hay là cô muốn ngoan ngoãn về nhà?”
“Vậy được rồi…” Đường Vũ Tân thỏa hiệp “Bây giờ tôi đi giúp Dong Man phác
họa, công tố Min hứa với tôi lần tới nhất định phải để tôi phá án mới
được!”
“Được rồi.” Thấy lần này Đường Vũ Tân hợp tác như thế, Min Tae Yun hết sức vui vẻ, hài lòng đồng ý điều kiện của cô.
“Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, mặt trắng! Trắng!”
“Cái mũ đó, tên đó thích đội mũ và mặc jacket đen!”
“Cả ngày nay tôi chưa được về nhà rồi, cậu nói các cậu muốn phác họa, vậy
tổ các cậu rong chơi ở đâu rồi hả?! Vì sao chỉ có một mình cậu lằng
nhằng ở đây?”
“Xin lỗi… xin lỗi…” Choi Dong Man khom người cáo lỗi.
“Chúng tôi đương nhiên là rong chơi ở nơi cần đến mình rồi, tôi không nhàn nhã mới đến đây chứ?” Đường Vũ Tân đẩy cửa phòng phác họa chân dung, phát
hiện Choi Dong Man bận đến sứt đầu mẻ trán.
“Cô là ai?” Nhân viên phác thảo mặt mũi khó coi.
“Tôi là Đường Vũ Tân, công tố viên của Tổ công tố. Vì chuyện của chúng tôi
mà làm phiền anh cả ngày thật là ngại quá, còn có mọi người cung cấp tin tức nữa, vất vả cho mọi người.” Đường Vũ Tân cũng nói với hai người
ngồi bên cạnh.
“Không dám, không dám… đây là chuyện chúng tôi nên làm.” Hai người vội vàng
đứng dậy lễ phép. Giỡn chơi, cô ả này lợi hại vô cùng, còn dám không hợp tác sao? Không muốn sống nữa chắc?
“Vậy nhờ hai người nói từng điểm một được chứ? Anh phác họa, vất vả anh thêm một lát nữa, mọi người đều vì công việc mà.” Đường Vũ Tân cười ngọt lịm với nhân viên phác họa, đúng tiêu chuẩn luôn!
“Vậy còn được…” Nhân viên phác họa lầm bầm ngồi lại chỗ cũ.
Có Đường Vũ Tân giúp đỡ, tiếng nói có trọng lượng hơn một nhân viên thực
tập như Choi Dong Man nhiều. Mặc dù ý kiến vẫn còn bất đồng, chính người mười ý nhưng dưới sự dẫn dắt, giúp đỡ của Đường Vũ Tân, phác thảo hoàn
thành rất nhanh. Bây giờ Choi Dong Man và Đường Vũ Tân đang cùng nhìn
hai bức tranh trong tay cô.
“Dong Man, sao tôi thấy hai người này quen quá?” Đường Vũ Tân nói.
“Tôi cũng cảm thấy thế…”
“Xem ra, sự tình bắt đầu phát triển theo hướng thú vị rồi đây…”
“Đoán xem bọn tôi vẽ ra được thứ gì hay ho này?” Phòng họp nhỏ, Đường Vũ Tân
đặt hai bức vẽ xuống trước mặt Min Tae Yun vừa ngồi vào ghế.
“Đây là…” Min Tae Yun nhìn hai bức tranh, nghi ngờ càng sâu.
“Nếu tôi không nhìn nhầm… hai người này là Yoon Sae Ah mà?” Yoo Jung In hỏi.
“chính xác.” Đường Vũ Tân gật đầu.
“Tôi nhớ hình như tôi muốn phác họa chân dung bà Kim và K.” Min Tae Yun ngẩng đầu nhìn Đường Vũ Tân.
“Không sai, hai bức tranh này là bà Kim và K, người đội mũ là K, tóc vấn lên là bà Kim.”
“Cô nói gì?!” Min Tae Yun phát ra giọng nói khó tin.
“Bà Kim và K, đều là Yoon Sae Ah.”
“Vậy những người đó… đều do Yoon Sae Ah đóng vai ư?” Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân, biểu tình không thể tin được.
“Không phải, Yoon Sae Ah là Yoon Sae Ah, bà Kim là bà Kim, mà K là K.” Giọng
Đường Vũ Tân hơi run rẩy, rốt cuộc cô có thể nói ra chân tướng rồi, sắp
nghẹn chết luôn…
“Tôi không hiểu, cô ta làm tất cả mọi chuyện vì sao còn làm chứng mình nghe thấy giọng của bà Kim và K?”
“Giết Kim Jae Young không phải Yoon Sae Ah mà là K hoặc bà Kim. Chẳng liên quan gì đến Yoon Sae Ah.” Đường Vũ Tân đáp.
“Nhưng không phải vừa rồi cô nói bà Kim hay là K đều là Yoon Sae Ah sao?” Yoo
Jung In sốt ruột, công tố Đường vòng vo làm gì thế chứ?
“Ý cô là… kẻ giết người là Yoon Sae Ah nhưng lại không phải Yoon Sae Ah…
đổi cách nói, kẻ giết người là K, Yoon Sae Ah hi vọng bắt được hung thủ, có thể giải thích như thế chăng?” Min Tae Yun nói.
“Rốt cuộc hai người nói cái gì vậy?” Yoo Jung In cảm thấy công tố Min cũng phát điên theo rồi.
“Là ý đó đó, còn động cơ giết người… tôi nghĩ cô xem cái này là hiểu liền.” Nói rồi Đường Vũ Tân lấy túi thuốc cầm về từ chỗ bác sĩ Sok đặt lên
bàn.
“Sibutramine?” Yoo Jung In nhìn Đường Vũ Tân, hi vọng cô có thể giải thích.
“Sibutramin, thuốc giảm béo bị cấm sử dụng. Tuy đều có tác dụng ức chế thần kinh
trung ương giống như thuốc chữa chứng ngủ rũ, nhưng rõ ràng sibutramine
có tác dụng phụ chết người. Không biết ai đã ném thuốc điều trị chứng
ngủ rũ của Yoon Sae Ah đi.” Đường Vũ Tân giải thích.
“Hai người có thể giải thích rõ một lần nữa không?” Lần này Yoo Jung In thật sự sốt ruột.
“Chẳng những Yoon Sae Ah mắc phải hội chứng Narcolepsy mà sợ là còn mắc phải
chứng đa nhân cách. Bà Kim, K, Yoon Sae Ah đều là những nhân cách độc
lập của cô ta. Kim Jae Young bị giết, nhất định là ngoài Yoon Sae Ah ra
còn có hai nhân cách cô ta không biết kia chứng kiến hành vi của Kim Jae Young, muốn bảo vệ Yoon Sae Ah mới giết chết Kim Jae Young.” Đường Vũ
Tân giải thích ngọn nguồn cho Yoo Jung In nghe một lượt.
“Tôi nghĩ, chúng ta nên điều tra chuyện của mẹ Yoon Sae Ah và vụ án anh trai Yoon Sae Ah giết cha mình 14 năm trước?”
“Đêm khuya, Min Tae Yun lái xe chạy trên đường vắng chỉ có đèn đường, phía trước sớm đã có xã hội đen mở đường.
Lúc này người trong xe đều mang tâm sự riêng, Min Tae Yun nghĩ đến việc Yoo Jung In lại là con gái của đại ca xã hội đen? Còn Yoo Jung In thì đang
lo lắng an nguy của Yoon Sae Ah.
Đường Vũ Tân của chúng ta đang nhấp nhổm nhìn ra ngoài cửa sổ, sắp tới vụ án
của Yoo Won Gook rồi, mình có nên xen vào vụ án này không? Không phải
cuối cùng cũng không tra ra được cái gì sao? Đột nhiên cô không muốn
quản vụ án đó, có nên đi du lịch một chuyến không, hay là đi tìm chỗ ẩn
nấp của Yoon Ji..
Đường Vũ Tân đang suy nghĩ, Min Tae Yun đã dừng xe trước một cái kho bỏ
hoang, hai đám người bên ngoài xe đã bắt đầu nổ sung, hơn nữa trong đó
một phe đã thắng áp đảo.
“Giỏi quá!” Đường Vũ Tân cảm thán.
Yoo Jung In lần nữa phát hiện một mặt khác của Đường Vũ Tân. Từ lúc cô gọi
người, ngay cả công tố Min cũng không nhịn được mà hỏi chuyện gì, chỉ có Đường Vũ Tân này từ đầu chí cuối không hỏi lấy một câu, định lực thật
lớn? Hay là vẫn giữ trong lòng? Yoo Jung In không cách nào nhìn thấu ý
nghĩ hiện giờ của Đường Vũ Tân.
Ai ngờ Đường Vũ Tân nói xong liền nhặt một khúc cây lên, tặng cho kẻ đang nằm sóng xoài trên đất một gậy ngất xỉu.
“Cô làm gì thế?” Min Tae Yun thấy Đường Vũ Tân bẻ cây thắc mắc.
“Hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt rồi, thật ra có lúc chỉ có bạo lực mới ngăn
cản được sự việc nào đó xảy ra.” Đường Vũ Tân nhìn kẻ đã từng tặng cho
Min Tae Yun một gậy trong phim cười gian xảo.
Đi vào kho, không ngoài ý muốn nhìn thấy kẻ chòng ghẹo Yoon Sae Ah đã nằm trong vũng máu.
“Yoon Sae Ah! Yoon Sae Ah! Yoon Sae Ah?”
“Không cần gọi nữa, nó không ở đây!” Từ trong bóng tối, Yoon Sae Ah bước ra với vẻ mặt dữ tợn.
“Không được lại gần đây! Nếu không tao sẽ tự sát!” Yoon Sae Ah nhìn Yoo Jung
In sán lại gần mình rống lên “Sae Ah sẽ chết, mẹ cũng sẽ chết.”
“K?” Rốt cuộc Min Tae Yun đã phát hiện, Yoon Sae Ah đã biến thành nhân cách của anh trai mình.
“Xem ra mày đã đoán ra hết thảy rồi.”
“Bỏ dao xuống, mọi chuyện đã kết thúc rồi.” Min Tae Yun khuyên can.
“Đúng, tất cả đã kết thúc rồi, kết thúc từ lúc bọn tao hủy diệt Sae Ah rồi.
Sae Ah sẽ không trở lại nữa, con bé ngu ngốc nhát gan đó… ư… biến chúng
tao ra nông nỗi này…” Yoon Sae Ah đột nhiên giơ một tay lên ôm đầu, hình như đang giãy dụa rất khổ sở.
“Sao cậu lại giết Kim Jae Young?”
“Mới đầu tôi cũng không định giết bà ta, tôi chỉ định đe dọa bà ta chút
thôi, để bà ta không làm thế nữa. Tôi cho là Jung Woo sẽ khiến Sae Ah
vui vẻ…” Nhân cách bà Kim đột nhiên nhảy ra, sau đó lại tức tốc đổi
thành K, tiếp tục nói: “Tất cả đều vì số thuốc đó, lúc tao uống số thuốc đó thì tất cả mọi chuyện xảy ra.”
“Nếu người giết Kim Jae Young không phải Yoon Sae Ah mà là anh, K, anh nên đi tự thú, chúng tôi sẽ giúp anh.”
“Đừng lừa tao nữa, nếu không phải hai mươi năm trước bọn chúng không nghĩ xem Sae Ah là người thế nào, nghĩ xem con bé mắc bệnh tâm thần còn tòa án
xử ra sao?! Tất cả sẽ ra sao đây? Từ lúc mọi chuyện biến thành thế này…
chỉ có chết, mới có thể…” Nói rồi Yoon Sae Ah giờ dao lên chém xuống cổ
mình.
“K, anh có thứ muốn bảo vệ chứ?” Đường Vũ Tân vẫn nấp đằng sau lưng Min Tae Yun im lặng nãy giờ, lúc này thò ra, đứng cạnh anh.
“Không được lại đây!!!”
“Lúc tâm trạng cô độc bất lực dồn dập kéo đến với Yoon Sae Ah, anh nghĩ thế nào?” Đường Vũ Tân cẩn trọng tiến lên một bước nhỏ.
“Chính vì như thế, anh và mẹ anh mới tồn tại nhỉ? Lúc đó lấy tâm tình gì đối
xử với Sae Ah? Rõ ràng biết nếu Sae Ah bị phát hiệnsẽ không được xã hội
chấp nhận nhưng các người vẫn không hề e sợ, kiên quyết lấp đầy viễn
cảnh tương lai tốt đẹp cho Sae Ah, đúng không? Không phải lúc đó cho dù
thế giới có vỡ nát thì cũng phải bảo vệ Sae Ah mà hai người yêu thương
nhất sao?” Đường Vũ Tân tiếp tục bước lên.
“Tôi cũng có thứ mình muốn bảo vệ.” Đường Vũ Tân dừng một chút, nói tiếp
“Cảm giác đó tôi có thể lý giải, cho dù bản thân chịu uất ức lơn đến mấy cũng không sao. Cho dù tổn thương tới mức nào cũng không có vấn đề gì.
Cho dù mình biến mất khỏi thế giới này cũng được, chỉ cần có thể khiến
người mình bảo vệ được hạnh phúc, trả giá lớn cỡ nào cũng không tiếc,
đúng không?”
Lúc này Đường Vũ Tân đã đi đến bên cạnh Yoon Sae Ah, vì lời nói của Đường Vũ Tân mà nước mắt đã rơi đầy mặt cô ấy.
“K, bà Kim, hai người tồn tại vì điều gì vậy? Vì bảo vệ ai mà có mặt? Người đó bất hạnh cũng không sao ư? Người đó biến mất cũng không có ảnh hưởng gì à? Có lẽ con đường đó gian khổ một chút, có lẽ chìa tay ra cũng
không chạm được nhưng lúc cô ấy khóc thì vẫn muốn trở thành chỗ dựa cho
cô ấy. Lúc cô ấy ngã lòng vẫn muốn cho cô ấy dũng khí, lúc cô ấy khóc
muốn tươi cười dịu dàng với cô ấy, hai người tính cứ thế mà buông tay
Sae Ah đã bảo vệ bấy lâu sao?”
“Không phải… không phải… chúng tôi vẫn luôn nỗ lực vì hạnh phúc của Sae Ah
mà…” Cổ họng Yoon Sae Ah phát ra hai thanh âm nghẹn ngào lẫn lộn.
“Nơi mạnh mẽ chân chính của một người, không phải là vũ khí sắc bén người đó nắm trong tay, cũng không phải là sức mạnh không ai địch nổi” Đường Vũ
Tân nói rồi từ từ rút con dao đã buông lỏng trong tay Yoon Sae Ah ra vất ra xa “Nơi mạnh mẽ thật sự của một con người là tâm.”
“Muốn sống như thế nào, chuyện đó tôi nghĩ nên để cho bản thân Sae Ah quyết
định, đúng không? Hai người không nên tự quyết định cuộc sống thế nào là tốt cho cô ấy.” Nói rồi Đường Vũ Tân dè dặt vỗ vai Yoon Sae Ah.
“Vị công tố viên này nói đúng lắm.” Hwang Soon Bum dẫn Min Jung Woo đi vào kho hàng bỏ hoang.
“Min Jung Woo?” Min Tae Yun thử gọi.
“Không cần hỏi, là tôi giết Kim Jae Young.” Min Jung Woo nói.
“Anh nói gì vậy?”
“Sae Ah à, em ở đó đúng không? Xin lỗi, thật ra là anh vu oan cho em rồi chạy trốn. Công tố viên, Kim Jae Young là do tôi giết.”
“Không phải…” Yoon Sae Ah đã hồi phục lại, khóc nấc lên.
“Sae Ah, em nhất định phải hạnh phúc.” Nói xong Min Jung Woo bị Hwang Soon Bum giải ra khỏi kho.
Kho hàng vắng ngắt, chỉ có tiếng khóc nức nở của Yoon Sae Ah không ngừng vang vọng…