Ngày hôm sau, uống hết ba chén nước đường đỏ và một chén rượu nho ngâm mứt táo
vàng xong, Đường Vũ Tân vui vẻ phóng đi làm. Tuy vết thương trên cổ vẫn
chưa lành, thỉnh thoảng còn rỉ máu ra nhưng vẫn không che dấu được tâm
tình vui sướng của cô.
‘Rốt cuộc không cần chơi trò bịt mắt bắt dê nữa rồi…’ Đường Vũ Tân cao hứng nghĩ thầm.
Đẩy cửa Tổ công tố ra, Đường Vũ Tân sải chân chuẩn bị bước vào, lại đụng phải trưởng phòng Jang đang nói chuyện với Yoo Jung In…
“…” Thiếu chút nữa thì Đường Vũ Tân nghẹn thở…
“Vũ Tân đến rồi à.” Trưởng phòng Jang nhiệt tình chào hỏi.
“Vâng, trưởng phòng Jang sớm…” Đường Vũ Tân thản nhiên trả lời.
“Sớm thế, Vũ Tân, cổ cô làm sao vậy?” Yoo Jung In kỹ tính, phát hiện cổ Đường Vũ Tân khác thường.
“Ồ! Công tố Đường bị thương sao?” Choi Dong Man nhìn cổ Đường Vũ Tân, phát hiện có màu đỏ thấm ra.
“Ừ, tại tôi xui xẻo quá!” Đường Vũ Tân làm như bình thường, vất túi mình lên ghế.
“Sao lại bị thương?” Yoo Jung In lại bắt đầu phát huy bản tính truy tìm nguồn gốc trời sinh.
Có điều
sắc mặt Jang Chul Oh không sao khá nổi. Ông đến đây chủ yếu để xem Đường Vũ Tân có đi làm không, vốn không nghĩ Đường Vũ Tân sẽ tới sở. Dù sao,
bị đả kích như vậy, cũng có khả năng sẽ từ chức lắm. Ai ngờ chẳng những
Đường Vũ Tân đi làm, tâm tình hình như còn rất tốt… Jang Chul Oh hoàn
toàn mù tịt rồi…
“Ôi,
đừng nhắc nữa, gặp phải đồ quỷ không có lương tâm.” Đường Vũ Tân than
vãn, “Tối qua tụ tập xong, đồ ăn trong nhà không còn gì, tôi tính ra
siêu thị thường hay đi mua ít đồ. Mua xong quay về, mọi người đoán coi
tôi phát hiện cái gì trên đường?”
“Phát hiện cái gì?” Lòng hiếu kì của mọi người bị khơi lên rồi.
Tim Jang Chul Oh như bị treo lên… nếu cô vạch trần thân phận ma cà rồng trước
mặt bao nhiêu người như vậy… nói thật ông cũng không thể làm gì cô được…
“Tôi phát hiện một con chó lang thang!” Đường Vũ Tân đập bàn, mặt đầy tức giận.
“…” Jang Chul Oh thiếu điều phun cả ruột gan ra…
“Xời…
chó lang thang thì có gì mà kỳ…” Mọi người chỉ biết bị Đường Vũ Tân lừa
rồi, tám chục phần trăm là người ta không muốn khai ra vì sao bị thương.
“Chó lang thang không kỳ, nhưng chó lang thang cắn cổ người ta thì có kỳ không?”
“Cô… ôm nó phải không…” Yoo Jung In bó tay.
“Công tố Yoo cô thông minh quá!” Đường Vũ Tân lộ ra vẻ mặt như gặp được tri âm,
“Tôi thấy con chó đó đáng thương, lấy đồ tôi mua đút cho nó ăn, nhìn nó
cũng có vẻ ngoan, tôi tính ôm nó lên. Ai ngờ vừa ôm nó vào lòng thì con
chó đó xực cổ tôi một phát… đau chết luôn! Đau không nói, quan trọng là
tôi còn phải đi chích ngừa chó dại nữa… đau đớn quá chừng…”
“Ừm, công tố Đường, không phải lúc nó đang ăn cô ôm nó đấy chứ?” Choi Dong Man nghĩ nghĩ, hỏi.
“Phải đó, sao cậu biết?” Đường Vũ Tân làm bộ kinh ngạc.
“Chó con nào cũng giữ đồ ăn. Cô không thể chạm vào lúc nó đang ăn, nếu không nó
sẽ cắn cô, huống gì cô còn ôm nó…” Vẻ mặt Choi Dong Man như nói nó không cắn cô thì cắn ai.
“Ồ, giữ
đồ ăn à…” Đường Vũ Tân vờ giật mình hiểu ra, một bên lén lút liếc trộm
đại boss, phát hiện ngài trưởng phòng ma cà rồng nào đó mặt đen tới
không thể đen hơn…
“Đúng, cho nên đi một ngày đàng học một sàng khôn!” Choi Dong Man vỗ vai Đường Vũ Tân.
“Ừ ừ, tôi biết rồi!” Đường Vũ Tân gật đầu như giã tỏi nhưng trong lòng thì một cái tôi khác đã cười nghiêng ngả…
Jang
Chul Oh cảm thấy không thể ở lại thêm một phút nào nữa, bằng không ông
không đảm bảo mình sẽ làm ra cái gì quá khích, con mẹ nó, chó lang
thang… cả nhà cô mới là chó lang thang…
“Mọi người làm việc đi.” Jang Chul Oh lên tiếng, chuẩn bị cuốn gói.
“Vâng, trưởng phòng Jang đi thong thả.” Đường Vũ Tân vui sướng nói.
“…”
Nhìn mặt trưởng phòng Jang xanh lè, Đường Vũ Tân cười càng đắc ý ‘Cho ông cắn
tôi nè!’, Đường Vũ Tân hưởng thụ khoái cảm báo được thù.
“Lạ thật, sao công tố Min chưa tới nhỉ?” Yoo Jung In nhìn lên phòng làm việc trên lầu, phát hiện bên trong trống không.
Cảnh sát Hwang dõi theo ánh mắt Yoo Jung In, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái.
Min Tae Yun trước nay luôn đúng giờ, sao hôm nay lại đến trễ? Chẳng lẽ
vụ án 7 năm trước có tình tiết mới?
“Không cần làm việc sao?” Min Tae Yun tò mò nhìn đám người tụm lại một đống trong phòng, nhìn thấy Đường Vũ Tân anh hơi ngẩn ra.
“Ồ, đúng là không cần nhắc.” Hwang Soon Bum nói.
“Đường Vũ Tân cô vào đây một chút.” Min Tae Yun đẩy cửa phòng làm việc, nói với Đường Vũ Tân.
Thế là công tố viên Đường Vũ Tân của chúng ta trước con mắt nghi ngờ của mọi người hùng dũng đi vào phòng làm việc.
“Kêu tôi vào làm gì?” Đường Vũ Tân ngồi đại xuống ghế, đối diện với Min Tae Yun.
“Không
phải bảo cô ở nhà nghỉ một ngày sao?” Min Tae Yun nhìn sắc mặt Đường Vũ
Tân, phát hiện không còn tái nhợt như tối qua nữa, thở hắt trong lòng.
“Tôi cảm thấy không sao nữa rồi nên mới đi làm.”
“Tên áo
đen tấn công cô tối qua rất có thể tối nay sẽ tiếp tục hành động, tôi
cảm thấy giai đoạn này cô không nên chạy lung tung thì tốt hơn.”
“Hi hi, công tố Min đang quan tâm tôi à?” Đường Vũ Tân cười cười nhìn Min Tae Yun.
“Chẳng lẽ tôi không nên quan tâm đồng nghiệp của mình một chút?” Min Tae Yun khéo léo né tránh vấn đề của Đường Vũ Tân.
“Vậy á…
chỉ là quan tâm đồng nghiệp thôi á?” Không biết vì sao Đường Vũ Tân thấy hơi thất vọng, liền đó lại mỉm cười: “Không lẽ tôi không thể trở thành
“mồi” à?”
“Ý cô là gì?” Min Tae Yun có chút cảnh giác với lời của Đường Vũ Tân.
“Nếu gã áo đen đó tiếp tục truy đuổi tôi, vậy công tố Min có cơ hội báo thù cho em gái mình rồi đúng không?”
Đường Vũ Tân nói xong, Min Tae Yun đột nhiên có cảm giác không kềm được cơn
giận, cô gái này sao lại tùy tiện như thế? Tùy tiện đến mức đem tính
mạng mình ra đùa bỡn ư?
“Tôi nghĩ không cần, tự tôi có thể bắt được hung thủ.” Min Tae Yun nói bằng giọng vô cảm.
“Công tố Min, nếu bắt được hung thủ anh sẽ làm gì hắn?”
‘Mình sẽ làm gì hắn ư?’ Min Tae Yun nghĩ, sau đó anh phát hiện không có đáp án.
Anh muốn giết hắn nhưng lại không cho phép mình trở thành kẻ giết người, không lẽ đưa hắn ra tòa? Cái đó càng không có khả năng… vậy nếu giống
như Đường Vũ Tân nói, bắt được hung thủ rồi, rốt cuộc nên làm gì?
“Còn chưa nghĩ ra, đúng không?”
“Ừ.”
“ Vậy
việc đầu tiên của anh không phải là báo thù mà là như thế nào mới tính
là báo được thù.” Đường Vũ Tân nhìn chằm chằm vào mắt Min Tae Yun.
“Như thế nào mới xem là báo được thù ư…” Min Tae Yun cúi đầu lâm vào trầm tư.
“Chết thật rồi…” Hiện trường vụ án, Choi Dong Man nhìn nạn nhân Choi Wook chết trong bồn tắm lớn, thở dài đáng tiếc.
“Căn cứ
tình huống cửa bị phá khóa cho thấy là kẻ giết người từ bên ngoài xâm
nhập vào.” Yoo Jung In điều tra xong tình hình bên ngoài hiện trường,
bước vào phòng tắm.
“Ai là người phát hiện nạn nhân đầu tiên?”
“Là người giúp việc phát hiện sáng sớm nay.”
“Liên lạc với gia đình nạn nhân chưa?”
“Rồi, lát nữa bọn họ sẽ tới.”
“Thời gian tử vong của nạn nhân là chừng nào?”
“Thi thể bị ngâm nước nên không thể xác định chính xác thời gian tử vong… đại khái từ 7 giờ đến khoảng 12 giờ đêm qua.”
“Có thật là Ok Boh Wan giết anh ta không?” Yoo Jung In nghĩ đến Ok Boh Wan tự thú, cảm thấy không thể tin được.
“Không thể là anh ta.” Đường Vũ Tân vừa bước vào, nói.
“Thế này đi, Yoo Jung In cô đi gặp người nhà nạn nhân trước. Dong Man cậu tới
phòng kiểm nghiệm một chút, đem số tài liệu này về coi có manh mối gì
không.” Công tố Min nói với hai người.
“Vâng.” Hai người đồng thanh nhận lệnh đi làm việc.
“Anh
không cần giao việc cho tôi.” Đường Vũ Tân giành nói trước Min Tae Yun,
“Tôi còn phải kiểm tra hiện trường, anh muốn làm gì cứ việc, tôi không
quấy rầy anh đâu.” Nói xong Đường Vũ Tân đi qua chỗ bồn tắm nơi Choi
Wook chết.
“Tôi
cũng muốn nói cái đó,” Min Tae Yun bất lực thở dài, “Cô không được đứng
trong phạm vi quan sát của tôi, nếu không tôi không thấy được…”
“Ồ ồ ồ,
thì ra còn có cấm kỵ này nữa à, không nói sớm. Mau mau, đưa mắt đẹp và
răng hổ nhỏ ra nhìn đi!!” Mắt Đường Vũ Tân sáng lấp lánh.
“…” Đột nhiên Min Tae Yun không muốn quan sát hiện trường chút nào…
“Cảnh sát Hwang, tôi về rồi đây…”
Đường Vũ Tân rầu rĩ vác cái mặt bánh bao mở cửa phòng thẩm vấn. Min Tae Yun thật tình không có cách nào mới đuổi cái người điên này về, cô nàng điên
điên này lại dám thò tay ra sờ hai cái răng nanh của anh lúc anh quan
sát hiện trường… kết quả là lần đầu tiên Min Tae Yun kiểm tra hiện
trường thất bại…
“Sao nhanh vậy? Mọi người về hết rồi à?” Hwang Soon Bum thắc mắc, hiện trường gây án lần này đơn giản vậy à?
“Chỉ có tôi về thôi…” Mặt Đường Vũ Tân ỉu xỉu như bánh bao nhúng nước…
“Công tố Min để cô về giúp tôi thẩm vấn?” Cảnh sát Hwang hỏi dò.
“Đúng… công tố Min nói để tôi thử một chút…”
“Vậy
được thôi.” Cảnh sát Hwang đứng dậy đi ra ngoài, lướt qua Đường Vũ Tân
vỗ vai cô, “Công tố Min đang tạo cơ hội cho cô rèn luyện đó, cố lên
nhá!”
“…” Nghe cảnh sát Hwang nói xong, Đường Vũ Tân trợn mắt khinh bỉ.
Hwang Soon Bum đi ra khỏi phòng thẩm vấn đã hơn mười phút rồi, thế nhưng trong phòng vẫn yên lặng như tư=ờ.
Đường Vũ Tân chống khuỷu tay xuống bàn, hai tay bắt chéo chống cằm, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt rời rạc.
Ok Boh
Wan không rõ vị công tố viên trước mặt đang nghĩ biện pháp gì, cũng
không dám manh động. Nếu anh ta biết trong đầu Đường Vũ Tân toàn là tiếc nuối vì chưa sờ được răng hổ nhỏ, không biết anh ta có cảm tưởng gì…
“Khụ,
công tố viên… công tố viên?” Ok Boh Wan có phần không chịu nổi không khí tĩnh lặng thế này, vốn anh ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lý do thoái
thác khó hiểu, tuyệt đối có thể khiến đối phương không còn manh giáp,
nhưng bây giờ im lặng thế này là chuyện gì đây?
“Hơ, xin lỗi tôi thất thần.” Đường Vũ Tân ngượng ngùng cười trừ.
“…” Thất thần… Ok Boh Wan rầu rĩ, cô còn dám không chuyên nghiệp như thế?
“Nói vậy là, anh giết Choi Wook?” Hoàn hồn lại, Đường Vũ Tân bắt đầu thẩm vấn.
Cô quyết định lần này phải khắc sâu ấn tượng với Ok Boh Wan.
“Đúng,
anh ta kêu tôi giết anh ta, vậy là tôi giết.” Ok Boh Wan nghe công tố
viên đối diện hỏi xong âm thầm thở ra, rốt cuộc cũng đi vào đúng quỹ đạo rồi…
“Nghe
nói anh tự xưng là nhà tiên tri, sao còn nguyền rủa người khác làm gì?
Lại nói, nhà tiên tri cũng không dùng đến trù ếm mà?”
“Cũng có thể dùng chứ, vì sao không thể? Thần chú còn có thể bay mà.” Ok Boh Wan khoa tay múa chân làm động tác bay.
“Ồ, cao hơn mực nước biển mấy ngàn mét?” Đường Vũ Tân tiếp lời.
“Cái gì?” Câu trả lời của Đường Vũ Tân làm Ok Boh Wan ngớ ra.
“Không
phải ông nói thần chú có thể bay được sao? Bay cao mấy ngàn mét so với
mực nước biển hả? Sẽ không va đụng với vệ tinh chứ?” Đường Vũ Tân nói
như thật.
Đối với
biến cố bất ngờ này Ok Boh Wan không biết nên trả lời thế nào, đành
thuận miệng đáp: “Không đâu, có ngài ở đó, sẽ không phát sinh tình huống ấy đâu.”
“Ngài ở đâu? Hệ mặt trời hay là các hệ thiên thể khác?”
“Ngài có mặt khắp nơi, thậm chí ngay bên cạnh chúng ta, nhưng các vị không cảm
nhận được.” Ok Boh Wan lại khôi phục trạng thái giả thần giả quỷ.
“Vậy nói tên của ngài xem nào!” Đường Vũ Tân dường như đang tám chuyện thường ngày, cùng Ok Boh Wan tào lao.
“… ngài gọi là ngài.”
“Là ngài để anh đi giết người à?”
“Người là tôi giết nhưng lại không phải tôi giết, tôi chỉ lặng lẽ nói vài câu thôi.”
“Nói là anh nhìn thấy hung thủ?”
“Nhìn thấy ở nhà, ở ga Yeonsinnae cũng thấy, còn cùng nhau uống trà ngọc trúc nữa kìa.”
“Uống cái khác không ngon hơn sao? Trà hoa mai, trà sen đều ngon hơn mà?”
“Bởi vì trái đất hình tròn.”
“Ồ! Thì ra trái đất hình tròn à, sẽ không bị lăn xuống chứ?” Đường Vũ Tân tò mò.
“Đương nhiên không rồi, vì có ngài khống chế hết tất cả.” Mặt Ok Boh Wan tràn ngập tôn sùng.
“Cho nên nói thật ra thầy họ Choi đúng không?” Vẻ mặt Đường Vũ Tân cũng sùng bái y hệt.
“…”
Chẳng
những Ok Boh Wan trong phòng thẩm vấn thiếu điều co giật, Hwang Soon Bum ngồi bên ngoài phòng cách một lớp kính nghe nội dung Đường Vũ Tân tra
hỏi cũng muốn khóc… hai kẻ tâm thần này, rốt cuộc đang nói cái gì thế…