“Vậy là
vì sao?” Đường Vũ Tân từ từ dẫn dắt đề tài đi tới đáp án, mà công tố Min từ lúc nghe Sa Jae Sung nhắc tới bệnh viện Korea đã tập trung toàn bộ
sự chú ý vào đấy.
“Ôi, bởi vì lúc đó tôi có nói với bệnh nhân mấy câu kỳ cục, sau đó bệnh nhân này khiếu nại lên bệnh viện nên tôi bị sa thải.”
“Nói gì?”
“Tôi nói, tôi nhìn thấy hung thủ vụ án mạng xảy ra ở bệnh viện Korea 7 năm trước…” Sa Jae Sung càng nói càng nhỏ.
Min Tae
Yun nghe thấy đáp án xong giật nảy người! Anh rất muốn xông lên chất vấn Sa Jae Sung hung thủ là ai nhưng vẫn còn chú ý đến Đường Vũ Tân bên
cạnh.
“Ồ?”
Đường Vũ Tân lộ ra vẻ mặt hứng thú, “Anh nói là vụ án ma cà rồng 7 năm
trước sao? Anh thật sự nhìn thấy hung thủ? Là ma cà rồng sao?”
Sa Jae Sung căng thẳng nuốt nước miếng, chậm chạp nói: “Đúng vậy… lúc đó…”
Tiếp đó
Sa Jae Sung thuật lại tối hôm đó, anh ta nhìn thấy tình cảnh Lee Yoon Ji bị hại, Đường Vũ Tân nghe mà cảm thấy tội nghiệp cho Jang Chul Oh, lúc
đó thần trí đại boss còn không tỉnh táo lắm… Lee Yoon Ji cũng đủ xui
xẻo…
“Nói
thế, thật sự là do ma cà rồng gây ra.” Nghe Sa Jae Sung nói xong, giọng
điệu Đường Vũ Tân rõ ràng lên cao, cô len lén nhìn công tố Min, lại phát hiện khóe mắt Min Tae Yun đỏ hoe.
“Anh tin trên đời này có ma cà rồng thật sao?” Đột nhiên Min Tae Yun hỏi Sa Jae Sung.
“Vấn đề không phải là tôi có tin hay không, mà là tôi tận mắt chứng kiến…”
“Thật sự là ma cà rồng…” Trong mắt Đường Vũ Tân lóe lên tia sáng chói lọi, nhìn
công tố Min nghĩ thầm hỏng rồi, cô vừa nói với tên nhóc này xong, hình
như cô bị ma cà rồng mê hoặc…
“Nếu đã
là ma cà rồng, vậy để tôi tìm con ma cà rồng đó ra!” Đường Vũ Tân nói
xong quay đầu nhìn Min Tae Yun, nhìn đến nỗi trong lòng Min Tae Yun nhấp nhổm.
Không
khí quá mức yên lặng, không biết là vì câu nói của Đường Vũ Tân hay là
vì cái gì khác. Ngay lúc ấy, cửa phòng lại bị mở ra.
“Yoo Jung In?” Đường Vũ Tân nhìn Yoo Jung In đứng ở cửa, thắc mắc, ‘Kịch Bản Hình Như Đều Thay Đổi Hết Rồi…’
“Trên xe cấp cứu đưa Jang Muyng Jin đến bệnh viện tìm thấy dấu vân tay của Sa
Jae Sung trên kim tiêm.” Nói xong công tố Yoo cầm túi nilon đựng kim
tiêm trong túi ra.
Công tố Min tiếp lấy, nhìn Sa Jae Sung, người sau lộ ra vẻ mặt rụt rè.
“Kiểm tra xác định thành phần bên trong là thuốc an thần.” Yoo Jung In nói tiếp.
“Thuốc an thần?” Công tố Min nghi hoặc.
“Là streptomycine hả?” Đường Vũ Tân tiếp lời.
“Sao cô biết?” Yoo Jung In kinh ngạc mở to mắt.
“Cái này là thường thức mà, công tố Yoo…” Giọng điệu Đường Vũ Tân làm Yoo Jung In hổ thẹn cúi đầu.
“Sa Jae Sung, anh biết cái này chứ?” Min Tae Yun giơ kim tiêm lên trước mặt Sa Jae Sung.
“Không biết.” Sa Jae Sung lắc đầu.
“Vì sao giết anh ta!”
“Không phải tôi giết!”
“Anh biết chúng tôi tìm thấy gì bên trong không?”
“Không biết!”
“Thành phần của streptomycine!”
“Tôi… tôi không có dùng streptomycine mà!”
Sa Jae
Sung còn muốn chống chế, nhưng hiển nhiên là công tố Min không có nhẫn
nại, anh đập mạnh xuống bàn, tính uy hiếp Sa Jae Sung một chút. Ai ngờ
Sa Jae Sung là kẻ nhát gan, liền khai ra…
“Bởi vì
nhìn cậu ta đau quá…” Sa Jae Sung khóc nức nở, “Tôi chỉ tiêm
streptomycine cho cậu ta mà thôi… có người vì đau đớn quá độ sẽ dẫn tới
choáng, tôi nghĩ giảm đau cho cậu ta sẽ khiến cậu ta vượt qua, nên tôi
mới tiêm…”
“Này?
Chẳng lẽ không phải anh vì muốn báo thù mới giết Jang Muyng Jin sao? Yoo Jung In tò mò rồi, sao tên khốn này còn muốn cứu Jang Muyng Jin chứ?
“Vì sao
tôi lại ôm thù với người gặp mặt lần đầu chứ?” Sa Jae Sung cảm thấy đầu
óc tư duy của cô công tố viên trước mặt này thật kỳ quặc.
“Nguyên nhân anh bị bệnh viện sa thải, không phải vì Jang Muyng Jin khiếu nại sao?” Yoo Jung In nói.
“Cô nói tôi bị sa thải là vì thằng khốn đó sao?” Sa Jae Sung hỏi.
Yoo Jung In gật đầu.
Rầm! Sa Jae Sung dùng sức đập bàn, mu bàn tay nổi gân xanh, hung hăng mắng, “Thằng ranh đáng chết…”
Thình
lình, tiếng điện thoại vang lên chấn động cả phòng thẩm vấn yên tĩnh,
công tố Min móc điện thoại ra nhìn, là của bác sĩ Sok gọi tới.
“Chuyện gì thế?”
“Có kết quả kiểm tra mới nhất, mọi người qua đây chút đi.”
“Ừ, được.”
“Điện thoại của bác sĩ Sok?” Đường Vũ Tân hỏi.
“Công tố Min gật đầu, “Nói có phát hiện mới, đến sở pháp y một chuyến thôi.”
“Phát hiện gì?”
“Nguyên nhân tử vong do choáng, nhưng hình như không phải do cổ họng bị đập mạnh dẫn tới choáng.”
“Gì cơ?”
“Tôi đã kiểm tra những chỗ khác, phổi cũng bị tổn thương nghiêm trọng.”
“Cũng tức là nói không phải cổ bị thương mà là phổi bị thương mới dẫn đến tử vong?”
“Đúng
thế. Là não bộ tử vong trong chốc lát, lại thêm phổi bị thương, thời
gian tử vong sớm hơn nhưng chỉ sớm hơn 10 đến 20 phút mà thôi. Phổi xuất huyết gây ra choáng.”
“Nguyên
nhân phổi bị thương… là vì xương sườn gãy đâm vào ư?” Đường Vũ Tân đến
bên cạnh xác chết, ấn lên khu vực xương sườn trái gần phổi của Jang
Muyng Jin.
“Phải, xương sườn trái bị gãy, đâm vào phổi, có vẻ như bị vật cùn đả thương.”
“Vết ứ máu trên da là sao?” Lúc này công tố Min mới phát hiện những vết bầm xanh trên người Jang Muyng Jin.
“Dị ứng peniciline à?” Đường Vũ Tân trả lời.
“Kiến
thức của công tố Đường uyên bác thật. Không sai, là do dị ứng
peniciline, không phải tiêm kháng sinh rồi sao? Không ít người mắc chứng dị ứng peniciline.”
“Nói như vậy, người chết choáng do dị ứng hay là do phổi xuất huyết dẫn tới chức năng phổi bị tổn thương sau đó gây choáng?” Công tố Yoo hỏi, vụ án này
thật sự phức tạp quá…
“Đều
không phải…” Người đẹp bác sĩ nở nụ cười điên đảo chúng sinh, đưa một
tập hồ sơ cho Đường Vũ Tân, “Đây là báo cáo kiểm tra mẫu máu.”
“Ha ha…” Đường Vũ Tân rút ra nhìn một lát, thiếu chút nữa thì phì cười.
“Sao vậy?” Min Tae Yun hơi thảng thốt, báo cáo này không sai đấy chứ?
“Chúng ta bận bịu uổng công rồi…” Đường Vũ Tân cười đưa báo cáo cho Min Tae Yun.
“Nhận ra rồi?” Bác sĩ Sok không che giấu biểu tình khen ngợi.
Báo cáo, chỉ trình bày thành phần này nọ mà anh muốn kiểm tra mà thôi. Muốn biết rõ chân tướng sự việc còn cần phải suy luận mới được. Rất hiển nhiên,
cô công tố Đường này đã nắm được đầy đủ nguyên nhân kết quả trong đó.
“Báo cáo kiểm tra ra, trong máu có ký sinh trùng gây bệnh đại tràng? Ý là gì?”
Yoo Jung In ghé đầu xem báo cáo, cảm giác đầu óc mù tịt.
“Công tố Đường giải thích đi.” Bác sĩ Sok đá quả bóng sang cho Đường Vũ Tân.
“Được
thôi, vậy tôi nói một chút.” Đường Vũ Tân tiếp lời, “Trực khuẩn đại
tràng là một loại vi khuẩn, nó sẽ dẫn tới phát sinh chứng bại huyết và
tiêu chảy cho con người, Jang Muyng Jin không biết đã nhiễm phải trực
khuẩn đại tràng ở đâu cho nên vốn dĩ đã không sống lâu được.”
Nghe đáp án, mặt công tố Yoo lộ ra mấy chữ “không phải chứ?!”, đương nhiên mặt Min Tae Yun cũng không dễ nhìn…
“Trong
quá trình bọn họ pk, do Jang Maeng Bae không cẩn thận dùng cây đinh gây
thương tích cho cánh tay Jang Muyng Jin. Jang Maeng Bae sợ Jang Muyng
Jin nhiễm uốn ván, để lại di chứng gì đó sẽ oán hận mình nên mới tiêm
kháng sinh cho Jang Muyng Jin, cũng chính là peniciline, từ đó dẫn tới
Jang Muyng Jin bị dị ứng peniciline, hậu di chứng của nó gây ra chứng
choáng do dị ứng.”
“Vậy nó là nguyên nhân gây choáng chân chính?” Công tố Min hỏi.
“Cái đó
chỉ là một trong các nguyên nhân thôi.” Đường Vũ Tân cởi một nút thắt,
tiếp tục nói: “Trong lúc Jang Muyng Jin đấu với Lee Yoon So bị thương
phổi, chức năng phổi bị tổn thương. Mà nấm đại tràng gây ra chứng bại
huyết lại phát tác khiến cho hệ thống hô hấp bị ảnh hưởng, cộng thêm tổn thương phổi… choáng là tất nhiên…”
“Ồ, thì ra là thế…” Yoo Jung In tỉnh ngộ.
“Không chỉ có thế.” Đường Vũ Tân lại nói.
“Còn gì nữa?” Yoo Jung In phát hiện đầu óc mình không hữu dụng chút nào.
“Nguyên
nhân đẩy nhanh cái chết của Jang Muyng Jin, là kháng sinh streptomycine. Tác dụng phụ của streptomycine là làm cho vi khuẩn trong ruột mất cân
bằng… mọi người đều biết, vi khuẩn trong ruột tồn tại theo kiểu tương
sinh tương khắc khống chế lẫn nhau. Một khi mất cân bằng tất nhiên con
người sẽ sinh bệnh, thêm vào đó người chết nhiễm nấm đại tràng, còn có
peniciline, lại còn streptomycine, phổi lại bị thương… bấy nhiêu nguyên
nhân tổng hợp lại làm đẩy nhanh cái chết của nạn nhân.”
“Cô nói đẩy nhanh cái chết là sao?” Công tố Min tóm ngay điểm mấu chốt trong giải thích của Đường Vũ Tân.
“À à, ý
là, Jang Muyng Jin vì không cẩn thận bị nhiễm trực khuẩn đại tràng, vốn
chắc hẳn phải chết rồi, chẳng qua trận PK kia vừa khéo đẩy thời gian tử
vong của anh ta lên sớm, là vậy đó.”
“… một
câu thôi, chỉ là đẩy thời gian tử vong của một người sắp chết đến sớm
hơn 10 đến 20 phút ư?” Giọng điệu công tố Min có vẻ bất lực.
“Anh nói đúng.” Đường Vũ Tân gật đầu.
“Đúng
rồi, còn một vấn đề nữa.” Min Tae Yun mặc niệm cho mình một chút, trình
độ liều mạng của đám người này, sực nghĩ ra điều gì đó, nói tiếp: “Sao
cô phát hiện đám người này căn bản không biết kỹ xảo cách đấu?”
“À, cái
đó hả,” Đường Vũ Tân đi tới cạnh công tố Min, đưa cánh tay ra trước mặt
anh, chỉ vào bắp tay và cẳng tay, nói: “Nhéo chỗ này.”
“Gì?” Min Tae Yun nhìn cánh tay đưa ngang trước mặt có chút lúng túng.
“Nhéo chỗ này.” Đường Vũ Tân không giải thích, giục Min Tae Yun.
Min Tae Yun không có biện pháp, thò tay nhéo cẳng tay Đường Vũ Tân, lại nhéo bắp tay, sau đó phát hiện một sự thật, rất đàn hồi…
“Nhéo xong rồi? Anh lại nhéo bác sĩ Sok xem.”
Nhéo bác sĩ Sok, Min Tae Yun tự nhiên hơn nhiều, giống như nhéo khúc gỗ thôi.
“Có cảm giác gì?” Đường Vũ Tân dùng giọng điệu trêu chọc hỏi.
“…” Min Tae Yun nghẹn họng nhìn cô.
“Tôi
hiểu rồi, ý cô là người biết kỹ xảo cách đấu đều thường xuyên luyện tập
nên tổ chức cơ không giống với người bình thường không luyện đúng
không?” Bác sĩ Sok nắm được mấu chốt trong đó.
“Chính xác, không hổ là pháp y.” Đường Vũ Tân giơ ngón tay cái lên với bác sĩ Sok.
“Khoan
đã…” Đột nhiên Yoo Jung In nhớ ra gì đó, vẻ mặt kinh khủng, “Hình như
tôi hiểu ra rồi, Jang Muyng Jin ba ngày trước đến quán của Ha Tae Hoon
ăn thịt kho… có phải trực khuẩn đại tràng nhiễm vào lúc đó không?”
“Nói
thế, có phải hiện tại chúng ta nên đi cứu cảnh sát Hwang?” Đường Vũ Tân
nhìn mọi người, cô quên béng chuyện Hwang Soon Bum thẩm vấn Ha Tae Hoon
rồi…
“Đi thôi.” Min Tae Yun dẫn đầu biến mất ở cửa sở pháp y.