Huyết Trùng Tiên Khung

Chương 20: Thời gian dược đồ




Yến Thập Tam ra vẻ lười biếng đi dạo là có mục đích. Từ hiện tại đến thời Thượng cổ cách nhau đã quá xa, mặc dù nói, sơn hà địa thế biến hóa không lớn, nhưng Vãn Vân Tông ở chỗ này khai tông lập phái đã đem rất nhiều nơi tiến hành sửa đổi, không ít động phủ được xây, rất nhiều nơi đều ít hoặc nhiều đều có chút cải biến.

Yến Thập Tam muốn mượn cơ hội đi dạo này để đem địa thế di tích năm xưa ra so sánh, một mực tìm tới cửa vào mới được.

Ở kiếp trước, Yến Thập Tam làm phiên dịch cổ văn cho Linh Lung Cổ Triều trong đó có một lần Linh Lung Cổ Triều đã từng dẫn hắn tới nơi này bởi vì tại nơi này trước đây là một mảnh di tích.

Nghe nói, khu di tích này vào thời Thái Cổ là do Đại Vũ Môn lưu lại. Đại Vũ Môn tại thời kì Thái Cổ khi đó là một tồn tại cường đại, về sau xuống dốc cho đến cuối cùng bị diệt môn thì để lại mảnh di tích này.

Năm đó Linh Lung Cổ Triều muốn khám phá ra bí mật thành tiên, tại di tích của Đại Vũ Môn đã mở ra một chỗ cấm địa của Đại Vũ Môn. Bởi vì Yến Thập Tam tinh thông cổ văn, cho nên hắn cũng được đưa tới nơi này.

Về sau khi Linh Lung Cổ Triều đạt được món đồ mình muốn thì những bảo tàng khác họ cũng không hề động đến.

Yến Thập Tam năm đó thấy tận mắt bảo tàng của Đại Vũ Môn, biết được bảo tàng này kinh người tới cỡ nào, bất quá kinh người thì có kinh người đấy nhưng Linh Lung Cổ Triều cũng không thèm động tâm. Bởi vì Yến Thập Tam biết Linh Lung Cổ Triều có một cái thần tàng còn kinh người hơn cho nên Linh Lung Cổ Triều chỉ tập trung vào mục tiêu khám phá bí mật thành tiên còn đối với bảo tàng thì không thèm để mắt tới.

Yến Thập Tam cũng biết nơi này có một bảo tàng kinh người, nhưng thứ hắn muốn cũng không phải là bảo tàng, bởi vì hắn biết tại bên trong địa bàn của Vãn Vân Tông hắn nuốt không nổi cái bảo tàng này, hắn chỉ cần lấy được Ưng Nhãn Cổ Bí là được rồi.

Năm đó, người sáng lập Vãn Vân Tông cũng có tra qua mảnh di tích này, bất quá mảnh di tích này thuộc về thời kìa Thái Cổ, tại thời kì Thượng Cổ nơi này lại bị Linh Lung Cổ Triều một lần nữa đem phong cấm, văn tự thời Hồng Hoang Thượng Cổ cũng mất tích cho nên người sáng lập của Vãn Vân Tông cũng chỉ là tra một chút tầng ngoài của khu di tích mà thôi!

Việc so sánh địa thế lúc trước không thôi thì Yến Thập Tam cũng không chắc tìm được đúng lối vào của di tích thế nên cuối cùng Yến Thập Tam quyết định tiến vào Tàng Kinh Các của Hà Vân chủ phong.

Đương nhiên, vì Yến Thập Tam chưa làm ra bất kì cống hiến nào cho Vãn Vân Tông thế nên hắn không thể đọc bất kì bí kíp gì trong tàng kinh các, nhưng những cuốn sách khác Yến Thập Tam lại có thể đọc được như là cuốn sách giới thiệu về địa thế đông cương, cuốn thì giới thiệu lịch sử của Vãn Vân Tông. Chỉ cần là những cuốn không liên quan đến bí kíp thì đều có thể đọc được. 

Yến Thập Tam lật xem hàng đống sách. May mắn thay khi chức vị dược đồ khá an nhàn, cho nên Yến Thập Tam ngoại trừ đi dạo ra thì là đọc sách.

Đạo căn, thiên phú Yến Thập Tam đều phế, tại Vãn Vân Tông ai ai cũng biết, hiện tại, Yến Thập Tam cả ngày không làm việc mà chỉ chơi bời lêu lổng, không phải khắp nơi đi dạo thì chính là đọc sách, khiến đệ tử Vãn Vân Tông càng thêm xem thường, không ít đệ tử nói xấu ra khỏi mồm.

-"Loại ngu ngốc này liền xem như gia nhập Vãn Vân Tông thì sao chứ? Chỉ làm lãng phí lương thực mà thôi, hừ nếu không phải Chu Tiên Tử phá lệ khai ân, để hắn gia nhập Vãn Vân Tông, vậy mà hắn còn không trân quý cơ hội này mà gấp rút tu hành vậy mà còn mỗi ngày chơi bời lêu lổng!" Có người khinh thường nói.

"Phế vật thì đi tới chỗ nào cũng đều là phế vật, coi như thượng thiên ban cho hắn một quyển Tiên Kinh, hắn cũng là một tên phế vật! Loại người này lưu tại Vãn Vân Tông chỉ làm cho Vãn Vân Tông xấu mặt."

Trong khoảng thời gian ngắn, Yến Thập Tam đã trở thành biểu tượng xấu của Vãn Vân Tông, một ít trưởng bối khi khuyên bảo môn hạ đệ tử thường thường sẽ nói: "Tu đạo, không chỉ cần thiên phú, mà còn cần phải cố gắng gấp trăm lần, các ngươi tuyệt đối đừng giống như gã dược đồ ở Linh Dược Phong kia, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không chịu làm việc đàng hoàng, nếu như các ngươi cũng như vậy, vi sư sẽ đem các ngươi ném tới Linh Dược Phong, cùng hắn ta làm bạn."

Đối với việc mình trở thành Vãn Vân Tông biểu tượng xấu, Yến Thập Tam không thèm để ở trong lòng, bởi vì có một việc khốn nhiễu hắn, để hắn vô kế khả thi!

Sau khi xem hàng loạt sách Yến Thập Tam cuối cùng cũng biết được cửa vào di tích nằm ở đâu, nhưng có một việc để Yến Thập Tam khó giải quyết chính là làm thế nào tới gần cửa vào di tích, bởi vì cửa vào di tích là trọng địa Vãn Vân Tông, đó cũng chính là bên trong tổ địa Vãn Vân Tông, Vãn Vân nhất mạch. Đó không phải là nơi một gã dược đồ như hắn có thể đến gần.

Ngoại trừ làm cách nào để tới gần cửa vào di tích ra thì còn một vấn đề khác đó chính là làm thế nào mở ra di tích, chỉ dựa vào một mình lực lượng của hắn thì không có cách nào mở ra được di tích, hắn nhất định phải mượn thêm lực lượng của người khác lực, nhưng làm cách nào để người khác cho mượn lực lượng mà không để họ hoài nghi đây?

Yến Thập Tam suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không có lấy một cái kế hoạch hoàn chỉnh, khiến Yến Thập Tam không khỏi vò đầu bứt tai.

Không còn cách nào khác Yến Thập Tam lại một lần nữa đi tới Tàng Kinh Các muốn lật đọc lại những quyển sách có quan hệ tới lịch sử Vãn Vân Tông với hi vọng có thể tìm ra một phương án có thể áp dụng.

Yến Thập Tam vừa mới đến Tàng Kinh Các liền gặp Tả Hoa.

-"Tả sư huynh sao nay lại rảnh rỗi tới nơi này vậy?" Nhìn thấy Tả Hoa, Yến Thập Tam nhiệt tình chào hỏi, có thể nói, trong Vãn Vân Tông Tả Hoa là người thân cận với hắn nhất, cũng là người không chế giễu hắn.

-"A, ta tới đây để trả bí kíp. Còn đệ tới nơi này làm gì?" Tả Hoa nhìn thấy Yến Thập Tam, cũng rất cao hứng. Hiện tại hắn đã là đệ tử chính thức Bách Bảo Đường của Hà Vân nhất mạch.

"Ở trên núi có hơi chút nhàm chán, cho nên muốn tìm một vài cuốn sách đọc giết thời gian ấy mà." Yến Thập Tam vừa cười vừa nói.

Tả Hoa nghe được Yến Thập Tam nói không khỏi hai mắt sáng lên, nói ra: "Đệ nếu như rãnh rỗi đến nhàm chán như vậy thì ngày mai đệ có muốn đi ra ngoài với ta không? Ngày mai là ngày phường thị của Vãn Vân Tông, ta mai cũng may mắn có một ngày nghỉ. Thầy ta cũng vừa đưa cho ta một thanh phi kiếm ta cũng muốn thử xem như thế nào, đệ có sợ bị rớt xuống hay không? Nếu không sợ thì mai hai ta sẽ cùng nhau nếm thử tư vị bay lượn trên trời nhé?"

Tả Hoa vừa đạt được phi kiếm không lâu, cũng muốn thử một chút tư vị bay lượn, hắn tại Vãn Vân Tông cũng không có lấy một bằng hữu tốt, cho nên, liền giật dây Yến Thập Tam đi cùng với hắn.

-"Được rồi ——" Yến Thập Tam chính là đang bất lực tìm lời giải cho nên cũng muốn mượn cơ hội này ra ngoài hít thở không khí.

Ngay tại thời điểm Yến Thập Tam cùng Tả Hoa nói chuyện phiếm. Từ Minh đi đến, hắn nhìn thấy Tả Hoa, hai mắt ngưng tụ, đi tới nói với Tả Hoa: "Tả sư đệ, đến chủ phong lâu như vậy, sao còn ghé tìm sư huynh tâm sự?"

Đệ tử tại Tàng Kinh Các nhìn thấy Từ Minh, đều giữ im lặng, đa số đệ tử đều đứng dạt sang một bên, Từ Minh là sự vụ đường chủ giả tâm minh đệ tử.

Đệ tử tại Hà Vân phong ai đều biết nếu không đầu nhập vào Từ Minh, đều sẽ bị đả kích, tại Hà Vân nhất mạch, không ít đệ tử đều đầu nhập vào Từ Minh, nhưng cũng không phải là đệ tử nào cũng nguyện ý làm chó săn cho người khác, nhưng bởi vì bọn Từ Minh phía sau có chỗ dựa chính là Mẫn Ưng - một trong bảy đại trưởng lão của Vãn Vân Tông. Đệ tử tại núi Hà Vân, không thể không đầu nhập vào bọn hắn.

-"Ta ——" Tả Hoa tại Hà Vân nhất mạch cũng đã được một khoảng thời gian, đương nhiên biết Từ Minh là dạng người gì, hắn cũng không còn cách nào đành phải nói: "Chuyện là như vậy. Nhằm để khảo nghiệm sư đệ, sư phụ đã truyền cho đệ một môn công pháp, lão nhân gia người còn nói với đệ rằng nếu như là ta không có tu luyện tốt, thì cũng đừng có gặp mặt người. Cho nên bởi vậy mấy ngày gần đây vì cố gắng tu luyện nên sư đệ quên đi bái kiến sư huynh."

Từ Minh là muốn Tả Hoa đầu nhập vào hắn, bất quá Tả Hoa không có hảo cảm gì với Từ Minh và cũng không muốn đầu nhập vào Từ Minh.

-"Ta không ngờ Tả sư đệ lại là một người bận rộn như vậy. Thế ngươi có muốn ta tự mình tới bái phỏng ngươi?” Từ Minh hai mắt mãnh liệt, lộ ra âm độc.

Sau lưng hắn có một chỗ dựa cực kì to lớn, tại Hà Vân chủ phong, đệ tử đời thứ ba ai mà không muốn ôm bắp đùi của hắn chứ? Tả Hoa gần đây đạt đến Linh Trì Cảnh, đáng giá để hắn lôi kéo, nếu không hắn cũng không thèm nhìn tới.

Tả Hoa là một người trung thực nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc, hắn cũng có thể nghe thấy được Từ Minh là đang uy hiếp hắn, trong lúc nhất thời, hắn không biết xử lý sao.

Đúng lúc đó một tiếng ho khan vang lên, một hán tử từ bên ngoài đi tới, người hán tử này có mặt chữ quốc, hai mắt khép kín ở giữa.

Hắn tiến đến gần, liền nói với Tả Hoa: "Tả Hoa, giờ ngươi đã chuyển đến nơi này rồi hả. Ta trở về sau một chuyến thăm viếng thì ngươi liền đã được điều đến Bách Bảo Đường. Đúng rồi, lần trước ngươi có đặt ở chỗ ta một cái bảng hiệu sao còn chưa lấy về. Nhân tiện lúc này cùng ta đến lấy được không?”

"V..vâng Thanh hương chủ, ta lập tức đi lấy nó ngay." Tả Hoa như là được đại xá, vội vàng nói.

Sau đó vị hương chủ này liền quay qua Từ Minh, cười nói ra: "Từ sư đệ cũng ở đây hả? Ta sau một chuyến thăm viếng về có đem về một chút trà ngon, nếu như Từ sư đệ rảnh thì lại chỗ ta thưởng thức nó thế nào?”

-"Ta còn có việc, hẹn lần khác vậy." Từ Minh lạnh lùng nhìn Tả Hoa rồi hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Sau khi Từ Minh rời đi, Tả Hoa lúc này mới thở dài một hơi, vị hán tử bình tĩnh nói ra: "Đi thôi."

Yến Thập Tam, Tả Hoa, vị hán tử cả ba cùng nhau xuống núi, trên đường, sau lời giới thiệu của Tả Hoa, Yến Thập Tam mới biết được người trung niên này gọi là Thanh Nhàn, là hương chủ ngoại vụ đường, phụ trách công việc quản lý dược đồ cùng đệ tử ngoại môn Hà Vân nhất mạch. Trước kia có thể coi hắn là người lãnh đạo trực tiếp của Tả Hoa.

-"Đa tạ Thanh sư thúc." Sau khi xuống núi, Tả Hoa vội hướng Thanh Nhàn nói lời cảm tạ. Thời điểm Tả Hoa vẫn còn là một gã dược đồ, Thanh Nhàn đối với hắn chiếu cố rất nhiều.

Thanh Nhàn gật đầu nói ra: "Ngươi tránh được nhất thời, cũng không tránh được một thế, ta giúp ngươi một lần, cũng không có khả năng giúp ngươi lần thứ hai. Ngươi có dự định đầu nhập vào Từ đường chủ không?"

Tả Hoa do dự một chút rồi nói ra: "Ta, ta, ta không thích bọn Từ đường chủ."

-"Vậy ta coi như không giúp được ngươi." Thanh Nhàn lắc đầu. Sau đó quay sang nhìn Yến Thập Tam, nói ra: "Ngươi là tân nhiệm dược đồ Linh Dược Phong đúng không, ta vừa mới trở về sau chuyến thăm viếng, trước kia chưa có cùng người chào hỏi qua, từ nay về sau ta chính là cấp trên trực tiếp của ngươi, có chuyện gì thì liền đến tìm ta." Sau khi nói xong, hắn liền rời đi.

-"Thanh hương chủ là một người tốt, trước kia khi ta còn ở tại Linh Dược phong, hắn rất là chiếu cố đối với ta." Thanh đường chủ rời đi, Tả Hoa nói với Yến Thập Tam.

-"Hắn đứng tại bên nào?" Yến Thập Tam không khỏi hỏi.

Tả Hoa lắc đầu, nói ra: "Ta cũng không biết, bất quá, hắn cùng Từ đường chủ rất là đối nghịch lẫn nhau."

Tả Hoa cùng Yến Thập Tam hàn huyên một hồi, sau đó liền chia tay, hai người bọn họ hẹn ngày mai sẽ cùng nhau đi đến phường thị.

Ngày thứ hai, Tả Hoa nhanh chóng chạy đến điểm hẹn tụ họp với Yến Thập Tam để cùng tiến tới phường thị. Tả Hoa vừa đạt được phi kiếm không được bao lâu, cho nên hắn tỏ ra rất là hưng phấn, hắn nhanh chóng kéo Yến Thập Tam lên bay lên bầu trời, Tả Hoa vừa mới bắt đầu nên thao túng chưa được nhuần nhuyễn, được cái này thì mất cái kia. Cuối cùng Yến Thập Tam đành chỉ điểm hắn một chút kỹ xảo, hắn liền nhanh chóng trở nên thuần thục.

Mặc dù Yến Thập Tam không có bảo vật phi hành, nhưng ở kiếp trước khi hắn bị Linh Lung Cổ Triều bắt đi làm phiên dịch viên, hắn đã cùng Linh Lung Cổ Triều đi qua rất nhiều nơi, đã ngồi qua không biết đến bao nhiêu bảo vật phi hành, thủ pháp thao túng bảo vật phi hành của hắn so với Tả Hoa còn cao tay hơn.

Yến Thập Tam cùng Tả Hoa cưỡi phi kiếm tới phường thị tốn mất gần nửa ngày. Khi tới nơi thì một phường thị náo nhiệt đập vào mắt họ, trên bầu trời thỉnh thoảng vài bảo vật phi hành lao qua vùn vụt. Có đủ loại bảo vật phi hành như là phi kiếm, phi hành ngựa gỗ, cũng có trúc ưng, rất nhiều trong số chúng là bảo vật phi hành cấp thấp. Bởi vì đây là địa bàn Vãn Vân Tông nên đa số là đều là đệ tử đời thứ ba Vãn Vân Tông đến tham gia náo nhiệt.

Thị phường, cùng phiên chợ thế gian không kém là bao nhiêu, tại trong phường thị ngoại trừ một chút cửa hàng bên ngoài ra, còn có rất nhiều quầy hàng trên vỉa hè, bởi vì phường thị nằm ở chân núi Vãn Vân Tông, cho nên cửa hàng nơi này đều là do Vãn Vân Tông mở.

Mà người bầy quầy hàng trên vỉa hè có đủ loại người như: đệ tử Vãn Vân Tông, một vài đệ tử từ tiểu tiểu môn phái, cũng có vài người là tán tu.

Bất luận là ai thì cũng không người nào là dám làm loạn ở chỗ này bởi vì dù sao nơi này cũng là địa bàn của Vãn Vân Tông, cách bảy đỉnh Vãn Vân Tông núi rất gần.

Yến Thập Tam cùng Tả Hoa đi ở giữa phường thị, gặp đủ loại hàng hóa, có một vài đệ tử Vãn Vân Tông đem Cự Linh Đan của bản thân ra bán, cũng có một vài tán tu thì đem linh dược mình đào được lấy ra bán! Một số ít người khác thì bán bảo vật phi hành, túi Càn Khôn…

Tại trong phường thị, tiếng gào thét không ngừng vang bên tai, rất nhiều quầy hàng vỉa hè sắp xếp rất là bắt mắt, thu hút rất nhiều tới. Cũng có một vài người là đem đồ vật của mình ném trên mặt đất rồi ngồi im tại đó, giữ im lặng.

-"Xin mời, xin mời. Huyết Dược Tâm Hải Cảnh vừa mới đào đây, tuyệt đối mới, nhìn xem sợi rễ còn lấm tấm đất, Huyết Dược Tâm Hải Cảnh, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, nhanh chân nào mọi người."

-"Đồ tốt đây, đồ tốt đây, Cự Linh Thọ Nguyên trăm năm, luyện Cự Linh Đan thì không thể nào thiếu thuốc dẫn được, đây là Cự Linh vừa mới bắt được, không có nửa điểm tổn thương, khí huyết tràn đầy, nếu dùng để làm thuốc dẫn thì tuyệt đối là mặt hàng tốt nhất. Giá cả tiện nghi không nên bỏ lỡ nha."

-"Phi thiên trúc ưng, bảo vật phi hành Linh Trì cảnh đây, dùng để cướp bóc, chạy trốn đều được, mau mau đến mua, chỉ có duy nhất một kiện, bỏ qua liền hối hận không kịp."

...

Đủ loại tiếng hét chào hàng không dứt bên tai, mặt hàng nào đều có đủ loại muôn trạng.