Huyết Tộc Đệ Nhất

Chương 7: Học viện Rose (2)




Dĩ Lệ Khải nhấp một ngụm nước, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tạ Linh quan sát cô bé, định nói rồi lại thôi. Cô rất muốn biết thêm về cô bé, cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại muốn gần gũi với cô bé như vậy. Tạ Linh chỉ có cảm giác, giữa cô và cô bé có một ràng buộc vô cùng mạnh mẽ.

"Em có đói không?" Tạ Linh mở lời.

Dĩ Lệ Khải quay đầu về phía Tạ Linh khẽ lắc đầu: "Em không..."

Không khí lại chìm vào im lặng.

Tạ Linh có chút bối rối, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

"Đợi một chút!" Tạ Linh bước đến mở cửa, cũng đoán ra được là ai đến rồi. Khu vực này là khu ký túc đặc biệt của lớp học sinh ưu tú, ngoài top 10 bọn họ ra chắc không còn ai khác.

Người gõ cửa liên tục như vậy chỉ có cái tên nóng tính Vũ Hạo Nhiên kia thôi.

Quả đúng là Vũ Hạo Nhiên đang đứng ngoài cửa, cậu gãi gãi đầu nhìn Tạ Linh, "Tớ... đến xem cô bé búp bê thế nào rồi." Ừm, thực ra là cậu muốn đến thăm cô (Tạ Linh) cơ, nhưng bọn họ mới tách ra không lâu, chưa gì đã lại mặt dày đến gặp nhau rồi, cậu đành phải nói láo là đến thăm cô bé búp bê thôi.

"A, chưa kịp nói với các cậu, cô bé vừa tỉnh rồi."

"Hả?" Thực sự không ngờ là tỉnh thật.

Vũ Hạo Nhiên nhìn vào trong phòng, cậu thấy cô bé cũng đang nhìn về phía mình. Ánh mắt cô bé ấy... thật đáng sợ quá, vô hồn như thế, nói là búp bê cũng không ngoa mà!

Lúc Vũ Hạo Nhiên kịp định hình lại đã thấy Dĩ Lệ Khải đứng trước mặt mình. Cậu giật mình, lùi lại một bước.

"Năng lượng hỏa trong cơ thể quá nồng đậm, không biết cách điều tiết, một ngày có thể tự bạo mà chết." Giọng nói trầm trầm vang lên, dù đã bớt khàn nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

"Cô bé..." Vũ Hạo Nhiên cau mày, trước nay cậu thường rất kiêu ngạo về khả năng điều khiển vũ khí kết hợp với lửa để tăng lực sát thương. Lửa là xuất phát từ chiêu thức, tại sao cô bé lại nói là lửa có trong người cậu?

"Hỏa năng lượng đang từ từ xâm nhập vào cơ thể, nếu không hạn chế sử dụng sát chiêu, sẽ bị xâm lấn hoàn toàn." Như nhận ra điều băn khoăn của Vũ Hạo Nhiên, Dĩ Lệ Khải giải thích.

Vũ Hạo Nhiên là người nóng tính nhưng không phải là người bảo thủ, cậu gật đầu cảm ơn. Suy nghĩ kỹ càng một chút, thử tin tưởng cô bé cũng không thiệt hại gì. Hơn nữa, cái quan trọng là, cậu cũng không muốn chết sớm đâu, cậu còn phải sống với Linh Nhi đến 100 tuổi cơ mà.

Tạ Linh mím môi, việc Vũ Hạo Nhiên bị hỏa năng lực xâm nhập chưa từng nghe giáo viên nào đề cập đến, họ chỉ khen chiêu thức của cậu ấy rất tuyệt, là tuyệt kỹ có một không hai. Biết được những việc này, phải có khả năng quan sát đến bậc nào.

...Xem ra, lai lịch của cô bé không hề nhỏ!

Tạ Linh cùng Vũ Hạo Nhiên nói chuyện phiếm một hồi, cũng giới thiệu sơ qua về Dĩ Lệ Khải.

Bỗng cảm thấy có thứ gì đó mềm mại tựa vào người, Tạ Linh cúi xuống, Dĩ Lệ Khải ôm lấy một cánh tay cô, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn, "Bế... em!"

Lòng Tạ Linh mềm nhũn, cô bồng cô bé lên, đầu khẽ tựa vào vai cô, cả người cuộn tròn lại như một con mèo lười biếng. Lại có cảm giác máu mũi sắp chảy ra rồi...

Dĩ Lệ Khải gương mặt trắng bệch, đôi mắt cô bé nhắm nghiền lại, nhìn qua có vẻ rất mệt mỏi.

Tạ Linh lo lắng, "Em không sao chứ?"

Dĩ Lệ Khải "ưm" một tiếng, không trả lời.

Tạ Linh nhìn về phía Vũ Hạo Nhiên, "Khải Nhi có vẻ mệt rồi, tớ chăm sóc cô bé, cậu cứ về trước. À, nếu có gặp Tử Mặc và Trần Tĩnh, cậu nói qua với họ một tiếng, cô bé tỉnh lại rồi nhé."

"Rầm." Tiếng cửa đóng lại. Vũ Hạo Nhiên đứng đơ ra như khúc gỗ, không phải còn đang nói chuyện vui vẻ sao, đột nhiên cậu lại bị "mời" về thế này?

Vũ Hạo Nhiên hồi tưởng lại một lượt, đến cái đoạn Dĩ Lệ Khải ánh mắt "ngây thơ" nhìn Tạ Linh. Cắt, chính là đoạn này! Ngay lập tức Tạ Linh liền cho cậu ra rìa!

Vũ Hạo Nhiên cào tóc, nghiến răng ken két, búp bê chết tiệt, dám tranh sủng Linh Nhi với cậu!!!