Thần Kiếm Giang Phong bỗng co rúm người lại, miệng đánh cầm cập, cố nói qua từng cơn run :
- Lão phu... Không xong rồi...
Ông thở hắt ra mấy hơi rồi cất tiếng thều thào :
- Hiền điệt ! Cầu cho ngươi tìm được... Huyết Thư và thiết tráp... Để luyện thành...
Lương Đình Khôi biết Giang tiền bối đang trong giờ phút lâm chung, vội nói :
- Tiểu điệt đã luyện thành chiêu kiếm pháp trong Huyết Thư rồi !
Thần Kiếm Giang Phong mắt bỗng mở to hỏi :
- Ngươi... Đã... Luyện thành ?
Lương Đình Khôi nói nhanh :
- Dạ ! Tiểu điệt tới đây tìm sư bá, do gặp nhiều chuyện diệu hợp mà có được cả Huyết Thư lẫn chiếc tráp sắt, lại được Thái Cực lão tiền bối giải giúp khẫu quyết nên đã luyện thành chiêu kiếm đó !
- À... Tốt lắm ! Lão phu... Nhắm mắt... Được rồi !
Nói xong thân thể chợt giật nảy lên, trút hơi thở cuối cùng, trên môi vẫn còn thấp thoáng nụ cười mãn ý.
Lương Đình Khôi vẫn quỳ bên Thần Kiếm Giang Phong, nước mắt lưng tròng, ngẩn người nhìn thi thể bất động của vị sư bá hồi lâu rồi lạy ba lạy, hành đại lễ.
Vậy là chàng đã hoàn thành được nhiệm vụ mà sư phụ giao cho, tuy đến muộn không cứu được mạng Giang sư bá nhưng ít ra đã làm vị đó yên lòng mà nhắm mắt.
Vì không đủ thời gian hỏi rõ nên có rất nhiều điều liên quan đến Huyết Thư và mối quan hệ giữa sư phụ với Bạch Phát Tiên Bà mà chàng chưa hiểu.
Bây giờ chàng chợt hiểu vì sao thái độ của Bạch Phát Tiên Bà đối với mình lúc đầu khi mới biết thân thế lai lịch lại tỏ ra ác ý như vậy, nguyên là vì chuyện Huyết Thư mà giữa sư phụ và vị đó có sự hiểu lầm.
Cũng như Thần Kiếm Giang Phong, Bạch Phát Tiên Bà đã hiểu ra bị người khác ly gián.
Nhưng người đó là ai ? Hắn liên quan gì đến Huyết Thư ? Thần Kiếm Giang sư bá bảo chàng thay sư phụ kết hợp với Bạch Phát Tiên Bà để tìm thủ phạm. Vậy bà ta có biết hắn không ?
Như vậy là chàng đã hoàn thành một nhiệm vụ, và bây giờ lại nảy sinh một nhiệm vụ mới.
Ngoài ra còn việc quan trọng là tìm Bạch Phát Tiên Bà để hỏi rõ tình cảnh về Như Ngọc.
Trước mắt là phải lo hậu sự cho Giang sư bá.
Trong rừng khó mà kiếm được một cỗ quan tài, làm thế nào đây ?
Tính toán một lúc, chàng quyết định tạm thời để nguyên thi thể rồi phong bế động khẫu, đợi khi xong việc sẽ tìm mua quan quách an táng.
Thế rồi chàng kính cẩn lễ bái thêm ba lần nữa khấn khứa một hồi, thề rằng mình nhất định tìm bằng được Độc Diêm La để trả thù cho lão nhân gia, sau đó sửa thi thể Thần Kiếm Giang Phong nằm lại ngay ngắn rồi thở dài đứng lên bước ra ngoài bê đá lấp kín động khẫu.
Ánh tà dương từ ngọn núi phía Tây hắt xuống những tia ảm đạm của buổi chiều tà làm quang cảnh càng thêm ảm đạm.
Lương Đình Khôi đứng cúi đầu hướng vào thạch động bái biệt Giang sư bá một lần cuối cùng, sau đó quay người phi thân về hướng ngọn cô phong.
Chỉ cần tìm được Bạch Phát Tiên Bà là mọi việc sẽ được làm sáng tỏ !
Khi hoàng hôn vừa xuống chàng đã tới gần thạch động.
Đột nhiên chàng dừng bước ngưng mục nhìn tới, phát hiện thấy quanh động khẫu có nhiều bóng đen di động.
Mặc dù chưa hiểu có chuyện gì nhưng đoán rằng đang xảy ra biến cố bất thường, Lương Đình Khôi liền lợi dụng địa hình bí mật tiến dần lại.
Đúng là có rất đông người bận hắc y đang hình thành thế bao vây trước động khẫu. Dưới bóng hoàng hôn vẫn còn nhận ra trên ngực áo chúng có phù hiệu hình ngôi sao, hiển nhiên là Thiên Tinh võ sĩ.
Có thể khẳng định người bị vây trong động chính là Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ.
Điều đó chứng tỏ Thiên Tinh Môn chủ vẫn quyết tâm đoạt cho bằng được chiếc tráp sắt.
Nhưng Cái Thế Kiếm Vương đã từ bỏ Thiên Tinh Môn, còn ai đáng là đối thủ của hai vị sát tinh khét tiếng đó mà dám mạo hiểm đưa thân tới nộp mạng ?
Lương Đình Khôi bỗng sực nghĩ ra :
- Độc Diêm La hạ độc sát hại Thần Kiếm Giang Phong cách đây chưa tới một canh giờ, vị Giang sư bá còn nhắn lại với chàng báo cho Bạch Phát Tiên Bà phải cảnh giác với Độc Diêm La, nghĩa là hai người đã gặp nhau trước đó và Giang sư bá biết Bạch Phát Tiên Bà bị Độc Diêm La uy hiếp.
Như vậy có thể đoán chắc Độc Diêm La hiện đang có mặt trước thạch động này.
Chỉ trong trường hợp này bọn Thiên Tinh võ sĩ mới dám mạo hiểm đối đầu với hai vị nữ sát tinh khét tiếng võ lâm là Kim châm đoạt mệnh và Đệ nhất quái thủ ngoạn đao.
Lão độc vật đệ nhất thiên hạ này ở đây việc phá vây đương nhiên là chẳng phải dễ dàng. Người trên giang hồ đơm đặt rất nhiều huyền thoại về Độc Diêm La, nói rằng chỉ cần trông thấy lão quái dó cũng đủ mất mạng chứ đừng nói gì đến động thủ !
Lương Đình Khôi đang băn khoăn suy tính thì chợt nghe có tiếng gọi khẻ từ sau lưng :
- Lương đại ca !
Tuy không nhận ra thanh âm nhưng Lương Đình Khôi đoán ngay rằng người gọi mình là Kim Đồng liền quay lại nhìn, quả nhiên trông thấy thiếu niên kỳ bí đó đứng thò đầu ra sau một khối quái thạch cách chừng bốn năm bước.
Kim Đồng đến gần nói :
- Lương đại ca đi nhanh quá làm tiểu đệ đuổi không kịp, cứ tưởng rằng đại ca đã vào trong thạch động rồi, may mà gặp được ở đây.
Lương Đình Khôi hỏi :
- Lại là người của Thiên Tinh Môn bao vây thạch động, đúng không ?
- Chính thế !
- Bạch Phát Tiên Bà còn trong đó không ?
Kim Đồng gật đầu :
- Còn. Cả Vong Hồn Nữ cũng đang ở trong đó.
Lương Đình Khôi dò hỏi :
- Chúng ta vào đó xem, thế nào ?
Kim Đồng vội phản đối :
- Không được !
- Vì sao chứ ?
Kim Đồng làm ra vẻ thần bí trả lời :
- Theo tiểu đệ biết thì bọn Thiên Tinh Môn đã bố trí chất độc trong hang và trước động khẫu rồi. Bởi thế nếu bây giờ mà vào đó nhất định bị trúng độc.
Lương Đình Khôi đã lượng trước tình huống này, nhưng nghe nói thế bụng cũng phát hoảng.
Độc Diêm La đã tham gia cuộc vây hãm này, việc bố trí độc chất là điều không có gì phải nghi ngờ.
Đến một nhân vật lừng lẫy võ lâm hai mươi năm trước là Thần Kiếm Giang Phong mà cũng bị lão độc vật này sát hại, như vậy độc chất chẳng phải thứ tầm thường.
Cần phải tìm biện pháp để giải thoát tình thế khó khăn này, vì không thể dùng võ công mà đối phó với độc chất được, Thần Kiếm Giang Phong là một ví dụ.
- Kim Đồng, ngươi làm sao biết được chuyện này ?
- Khi tiểu đệ tới đã thì đúng lúc có một tên đang hướng vào thạch động thách Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ ra đối trận, huênh hoang rằng dù mọc cánh cũng không bay thoát phạm vi bố trí độc. Hắn bức bách Vong Hồn Nữ phải giao chiếc tráp ra.
Lương Đình Khôi trầm ngâm nói :
- Việc ấy xem ra phiền phức đây !
Chàng bỗng "à" một tiếng hỏi :
- Này Kim Đồng, ngươi có trông thấy tên gọi Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ ra đối trận là ai không ?
Kim Đồng đáp :
- Hắn là một lão đầu tóc đỏ mặt đen, hình thù rất cổ quái, ăn vận giống như người man di vậy !
Lương Đình Khôi lẩm bẩm :
- Quả đúng là hắn !
Kim Đồng ngạc nhiên hỏi :
- Lương đại ca nói hắn là ai vậy ?
- Đó là một lão độc vật được Thiên Tinh Môn chủ mua chuộc về cùng với Cái Thế kiếm Vương, có danh hiệu là Độc Diêm La, một tên gian tà ác nhất ở Nam Hoang, cũng là kẻ dụng độc bá đạo võ lâm.
Kim Đồng mở to mắt hỏi :
- Đúng là Độc Diêm La ?
Lương Đình Khôi gật đầu :
- Không sai !
Kim Đồng lo lắng nói :
- Nếu đúng là hắn đầu nhập vào Thiên Tinh Môn thì tình hình phức tạp thật ! Tiểu đệ từng nghe nói nhiều đến lão độc vật này. Người ta bảo rằng chỉ cần đứng cách hắn một trượng là táng mạng rồi, không còn cơ hội xuất thủ. Ở Nam Hoang, hắn cùng tề danh với Cái Thế Kiếm vương gọi là Bá Vương Song Đỉnh.
Rồi ngước lên nhìn Lương Đình Khôi hỏi :
- Nhưng làm sao đại ca biết được chuyện này ?
- Ta vừa gặp một người bị Độc Diêm La sát hại chưa lâu. Trước khi chết vị đó đã nói ra chuyện này.
- Người bị hại là ai ?
- Đó là một vị võ lâm tiền bối...
Tới đó, chàng bỗng dừng lại bởi không muốn nói ra danh hiệu của Thần Kiếm Giang Phong nên hỏi sang chuyện khác :
- Kim Đồng, ngươi xem có cách gì dụ Độc Diêm La hiện thân không ? Ta muốn trừ hắn trước, nếu không tình thế sẽ rất phức tạp.
Kim Đồng ngập ngừng nói :
- Việc này... Lương đại ca, đối phương đã là một kẻ dụng độc bá đạo như vậy, chỉ sợ đối phó với hắn chẳng dễ dàng đâu !
Lương Đình Khôi tỏ vẻ kiên quyết :
- Chẳng lẽ đành bó tay hay sao ? Bạch Phát Tiên Bà và vong Hồn Nữ hiện còn nguy cấp trong thạch động, cần phải nghĩ ra biện pháp nào chứ ?
Kim Đồng lộ vẻ lo lắng :
- Thế nhưng...
Bỗng nhiên hắn bỗng sáng mắt lên, vỗ tay nói :
- Có rồi !
Lương Đình Khôi ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi bảo cái gì mà có rồi ?
Kim Đồng gần như reo lên :
- Có biện pháp ! Hơn nữa là biện pháp rất tuyệt diệu ! Nào, xin Lương đại ca hãy đi theo tiểu đệ !
Nói xong cử bước hướng về phía động khẫu.
Lương Đình Khôi tuy không hiểu đầu cua tai ếch gì, nhưng vốn tin vào thiếu niên ranh ma này nên cũng bước theo.
Bấy giờ trời đã tối hẳn, hai người một trước một sau đi một quãng rồi vòng sang bên mé tới trước một đám quái thạch đứng chen chúc nhau như trận đồ.
Kim Đồng đi xuyên qua mấy tảng đá rồi dừng lại chỉ tay tới trước mặt.
Lương Đình Khôi theo hướng tay chỉ nhìn tới, thấy hai chân người lòi ra sau một mô đá liền bước lên xem rồi ngạc nhiên quay lại hỏi :
- Chỉ là một tử thi chứ có gì lạ ?
Kim Đồng cười ranh mãnh :
- Hắn sẽ được việc đấy !
- Do ngươi giết ?
- Không sai. Bởi vì hắn phát hiện thấy tiểu đệ.
- Hắn là ai ?
- Chỉ thấy trên ngực thêu một ngôi sao màu vàng, ít ra là một tên Hương chủ.
Lương Đình Khôi cúi xuống sờ thấy tử thi đã lạnh ngắt liền đứng lên lắc đầu thất vọng nói :
- Dù có là Đường chủ thì hắn cũng đã chết cứng từ lâu rồi, còn được tích sự gì nữa ?
Kim Đồng hấp háy mắt, cười nói :
- Sao lại không ? Chúng ta sẽ dùng hắn làm mồi để nhử tên Độc Diêm La ra khỏi sào huyệt !
- Nhử thế nào ?
- Bây giờ trời đã tối, khó phân biệt được mặt người. Lương đại ca tầm vóc gần giống với tên này...
Lương Đình Khôi ngắt lời :
- Ta hiểu ra rồi ! Ngươi định bảo ta hóa trang thành tên Hương chủ này để nhử Độc Diêm La chứ gì ?
Kim Đồng gật đầu :
- Chính phải ? Đại ca thấy thế nào ?
Lương Đình Khôi gật đầu :
- Có hy vọng thành công ! Cứ thử xem...
- Vậy thì bắt đầu thôi !
Miệng nói tay làm, Kim Đồng cúi xuống tử thi lột y phục của hắn đưa cho Lương Đình Khôi.
Chàng mặc vào rồi chỉnh đốn lại cẩn thận.
Hai người bàn bạc kế hoạch chốc lát rồi một mình Lương Đình Khôi trở lại phía thạch động.