EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: BĂNG
- o0o-
"Chậc!" Harry vô cùng không hài lòng, nếu có thể tước mất nửa linh hồn thế sao không tiêu diệt nó luôn cho nhanh đi.
"Bố mày sau khi trở về đã thành Trường Sinh Linh Giá rồi, có thể làm được như thế sau khi bị nhét vào cuốn sổ này cũng liều mạng lắm biết không! Bố mày xém mất mạng đấy!" Nếu không phải không thể, sổ nhật ký bây giờ có lẽ cào nát mặt Harry rồi.
"Vô dụng quá đê." Harry ghét bỏ ném cuốn sổ trong tay về lại rương hành lý.
"Potter!" Sổ nhật ký hung tợn trừng Harry, sau đó xoay người chui về vở.
Nhún vai thu gọn hành lý, sổ nhật ký lại trả về vị trí dưới gối đầu, vừa muốn nhét rương xuống gầm giường, đột nhiên Harry ngã quỵ ra giường "A!"
Cơn đau như có ai đó lấy búa bổ vào đầu lại xuất hiện, mỗi một hơi thở đều khiến cơn đau trở nên tệ hơn, may mắn lần này nó không kéo dài lâu lắm. Nhét rương hành lý về lại vị trí vốn có, Harry đi vào nhà tắm, vứt quần áo bị mồ hôi thấm ướt sang một bên.
Đứng dưới vòi sen, Harry vuốt mái tóc ướt đẫm của mình ra sau, hít sâu một hơi. Ngoại trừ y ra ba người còn lại không gặp tình huống này, tuy rằng không rõ vì sao, nhưng Harry cảm thấy không nói cho mọi người là tốt nhất.
Sau khi thay đồ, Harry rời phòng đến thư viện, bây giờ quan trọng nhất là Tử xà, y cần công thức hoàn chỉnh, Snape còn đang chờ nhổ răng y đấy.
"Hermione." Rất dễ tìm Hermione trong thư viện, nhìn xem chỗ nào nhiều sách nhất là ra ấy mà.
"Harry, cậu bận xong rồi hả?" Hermione ngẩng đầu khỏi mớ sách.
"Ừm, xem như là vậy đi. Ừm, cậu có biết sách liên quan đến Độc dược nằm đâu không?"
"Cái kệ thứ ba. Cậu không phải không thích Độc dược sao?" Hermione nghi hoặc nhìn Harry.
"Không thích, nhưng cậu cũng biết đấy, Snape vẫn luôn chướng mắt tớ, nếu tớ không đi đọc vài cuốn sách thì thành tích cuối năm này chỉ sợ không đạt chuẩn." Lại lần nữa cảm tạ danh tiếng ê chề của giáo sư Snape ~
"Chuyện này tớ hoàn toàn đồng ý với cậu, Harry." Hermione hoàn toàn không nghi ngờ.
Harry nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau đó đi lại cái kệ thứ ba, đảo qua đảo lại tên mấy cuốn sách, không tìm được quyển nào hữu ích cả, tất cả sách đều là 《Độc dược căn bản》hay đại loại vậy.
"Uầy, mình ngu quá đi mất." Harry đột nhiên chợt nhớ cái loại độc dược tách linh hồn người khác này tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trong mấy cái kệ sách mọi người có thể lật xem thoải mái
Híp mắt nhìn khu vực hạn chế, tự hỏi nên dạ du hay là cố gắng đi xin xỏ mấy giáo sư. Nhưng giáo sư chẳng ai dễ lừa hết a.....
"Phu nhân Pince, không cần nghiêm khắc với học sinh quá, các trò ấy chỉ muốn ta ký tên..." Giọng nói của Lockhart vang vọng khắp thư viện, mắt Harry lại đột nhiên sáng lên. Tên dễ gạt đến rồi!
Đến khi Lockhart rời khỏi thư viện, Harry chạy theo sau, khi Lockhart gần đến Đại sảnh đường thì cất giọng gọi gã "Giáo sư Lockhart!"
"Có chuyện gì vậy Harry!" Hàm răng sáng bóng của Lockhart mém nữa làm Harry mù luôn.
"Giáo sư Lockhart, con có chuyện cần ngài giúp." Trên mặt Harry là biểu cảm sùng bái, y nhìn Lockhart, nội tâm vô cùng ngưỡng mộ tài diễn xuất của mình.
"Đương nhiên là được." Lockhart đồng ý rất nhanh.
"Con có một cuốn sách muốn đọc, nhưng lại ở khu vực cấm, không biết thầy có...."
"Không thành vấn đề!" Harry còn chưa nói xong, Lockhart đã không biết lôi từ chỗ nào đó ra một cuốn vở và bút xoạt xoạt mấy cái ký tên cho Harry.
"Cảm ơn thầy, giáo sư Lockhart."
Tạm biệt Lockhart, Harry trở về thư viện, đưa chữ ký cho phu nhân Pince, thẳng tiến vào khu vực cấm, bởi vì trong đây quá nhiều sách, cho nên đến tận khi thư viện sắp đóng cửa Harry mới tìm được một quyển tên là《Những độc dược bị lãng quên》
Giờ giới nghiêm, cửa phòng sinh hoạt chung Gryffindor lặng lẽ mở ra, bà Béo canh cửa ngủ rất ngon lành. Harry tránh Filch đang đi tuần tra, đi đến cửa văn phòng của giáo sư độc dược, đến khi Harry đến được trước cửa văn phòng Medusa trên cửa mới ngáp nói cho y biết Snape đang đi tuần tra không có ở bên trong.
"...." Harry như chợt nhớ ra.
"Mi không thể mở cửa trước sao?" Harry hỏi Medusa.
"Bé con, uy nghiêm của giáo sư Snape ngay cả ta cũng chẳng dám khiêu khích đâu, ta còn chưa muốn về hưu." Medusa kiên quyết lắc đầu.
"Nếu ta uy hiếp mi thì sao?" Harry rút đũa phép.
"....Bé con, ta khuyên ngươi nên nhìn sau lưng mình cái đã."
"Ồ, là chuyện quan trọng gì làm ngài Potter đây nửa đêm nửa hôm chạy đến đây uy hiếp người canh cửa của ta thế này." Thanh âm trầm thấp của Snape làm Harry đổ mồ hôi lạnh.
"Gi-giáo sư Snape."
HẾT CHƯƠNG 65