Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 100




EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

- o0o-

"Tớ sợ tớ lại chờ được tin cậu chết..." Giống như đã từng, gã ở Nurmengard chờ đợi mỗi cái lễ giáng sinh, chỉ có ngày đó cậu ấy mới đến gặp gã, gã đã sớm biết cục diện ở Anh qua miệng thuộc hạ, vốn dĩ muốn chờ cậu ấy đến thì nói mình có thể giúp, kết quả cuối cùng chỉ chờ được một cái trang nhất << Bạch phù thuỷ vĩ đại nhất – Dumbledore qua đời >>

Ngày đó, gã nhìn chăm chăm cái tờ báo đó suốt cả ngày, sau đó đem chôn cả tờ báo lẫn quả gã đặc biệt chuẩn bị, chôn ở nơi mình đã từng đến nhất trong thung lũng Godric, sau đó về Nurmengard, tự phong tỏa lối vào Nurmengard, biến nó thành ngục giam của bản thân mình, đến tận khi Voldemort của Anh vì tìm đũa phép của gã mà đến đây.

Cái tên hậu bối ngu xuẩn vì muốn trường sinh mà phân liệt linh hồn kia muốn quật mộ của cậu ấy! Nếu không phải vì ma hạch của hã đã sớm nát nên ngoài chuyện chờ chết ra gã không thể làm gì, thì gã đã biến tên cặn bã ngu ngốc này thành tên cặn bã chân chính rồi! Đáng tiếc đến cuối gã chỉ có thể dùng mạng sống của mình mà cản bớt một thần chú mà thôi....

Không biết có phải Merlin chiếu cố hay không, mở mắt ra đã trở về nơi đã từng, tuy rằng gã và cậu ấy đã đường ai nấy đi, nhưng cậu ấy vẫn còn sống, nhiêu đó đã quá đủ.

"Albus, tuổi của chúng ta không nhỏ nữa, tớ không chờ được." Grindelwald lại đưa miếng bánh kia lên miệng Dumbledore lần nữa "Không thử hả?"

"..." Biểu cảm của Dumbledore rất phức tạp, sau đó thở dài, nhẹ nhàng vẫy đũa phép, lại lần nữa biến thành chàng trai tóc đỏ trong phòng hiệu trưởng, thuận tiện dọn luôn mớ sữa Ron làm đổ "Gellert, cậu thay đổi quá nhiều."

"Albus, tớ chỉ là biết mình cuối cùng nên làm gì." Từ bỏ tương lai vì mấy chuyện trong quá khứ, mớ là thứ ngu ngốc nhất. Grindelwald mỉm cười nhìn Dumbledore cầm nĩa, bắt đầu ăn sáng.

Harry rút cái nĩa ra khỏi mặt bàn, thịt xông khói còn dư chắc chắn không ăn được, Ron bên kia cũng vậy, hai người nhìn Grindelwald cứ chốc lại hỏi Dumbledore bánh mật ong thế nào, chút lại hỏi đủ ngọt chưa, lát lại hỏi Dumbledore có muốn ăn súp hay không...

Bọn họ hình như đến để mượn xoay thời gian, chứ đâu phải đến nhìn hai vợ chồng già tuổi lại quá trăm này quăng cơm chó! Lễ nghi dùng bữa mấy người nhai nuốt luôn rồi hay gì! Harry hơi không cân bằng trong lòng và thế là "răng rắc" cắm cái nĩa vào mặt bàn lần nữa, lần này chỉ còn mỗi chỗ cầm còn ở trên...

"Hai vị này là..." Grindelwald hình như giờ mới thấy Harry và Ron, Một bộ kinh ngạc vô cùng.

"..." Harry và Ron trầm mặt.

"Khụ, bọn họ là học trò của tớ, vị này là.." Dumbledore ho khan một tiếng, có chút xấu hổ.

"Harry Potter! Ron Weasley!" Harry trực tiếp ngả bài, vui sướng nhìn biểu cảm tan vỡ của Grindelwald.

"..." Cái quái gì! Này không phải Cứu Thế Chủ anh quốc với thằng bạn thân của nó sao! Sao nó lại ở đây!

"Đã lâu không gặp, ngài Grindelwald" Ron gật đầu chào, cậu ở chỗ này càng lâu, cậu càng nhớ Hermione.

"...Lâu rồi không gặp." Grindelwald cũng chỉ giật mình trong chốc lát, dù sao gã cũng đã xuyên qua thời gian, người khác cũng có thể, tuy rằng hai người kia hình như xuyên hơi nhiều "Hai người đến mượn xoay thời gian của Ufiebel hả?"

"Đúng vậy, không biết ngài Grindelwald có thể nể mặt của hiệu trưởng Dumbledore mà cho tôi mược chăng?" Dumbledore đột nhiên bị nhắc đến giật mình ho sặc sụa.

"Đương nhiên có thể." Grindelwald rất vừa lòng với cứu thế chủ này.

"Chờ chút, cậu quen bọn Harry hồi nào vậy Gellert?" bọn Harry tận một tháng sau khi đến đây mới nói cho cụ biết t6en thận và cả thân phận của cả hai.

"Chuyện này có hơi dài. Tối nay ở lại đi, tớ từ từ nói cho cậu, Albus." cái tên cuối câu ôi trìu mến làm sao, khiến Harry và Ron đột nhiên thấy hoa văn trên bàn sao đẹp đến lạ thường, Dumbledore không có râu dễ đỏ mặt quá đi mà.

"Khụ, Gellert, vẫn nên đi tìm cái xoay thời gian kia trước đi." Dumbledore đột nhiên cảm thấy bánh mật ong quá ngọt.

"Được, nghe cậu." Grindelwald kiên quyết chấp hành câu "đội vợ lên đầu" này.

Ron bên cạnh đột nhiên càng muốn gặp Hermione hơn, mà Harry lại đột nhiên muốn đốt cái gì đó.

Rất nhanh đã tìm được xoay thời gian, tuy không dùng, nhưng ngày xưa Grindelwald vẫn luôn quý trọng nó, biết đâu có ngày đột nhiên cần xài thì sao.

Trên hộp màu đen có khắc một trận pháp bảo hộ, mở hộp ra, bên trong lớp lụa đen là một cái xác ốc sên màu vàng kim. mặt ngoài của cái xác ốc sên còn khắc vài phù văn huyền bảo, trên hoa văn hình tròn còn được khảm nhiều miếng tinh thạch nhỏ.

"Là cái này, tớ chưa bao giờ tìm ra được vấn đề, nhưng mà nó không thể nào khởi động được." Grindelwald nhìn cái xoay thời gian trọng hộp, đời trước gã cũng đã hao hết tâm tư đi tìm nó, để rồi vui mừng trong đau đớn.

Ron trầm tư nhìn xoay thời gian, cậu cảm thấy nó kì lạ sao sao ấy.

"Tớ cũng đờ nhờ Nico nhìn, nhưng anh ấy cũng không tìm thấy vấn đề." Tuy rằng nói qua rồi thì thôi, nhưng trên đời có ai không hối hận quá khứ của mình chứ.

"Ron, cậu nhìn gra gì sao?" Harry chú tâm đến Ron vẫn luôn trầm mặt nhìn chằm chằm cái xoay thời gian.

"Tớ có cảm giác....cái xoay thời gian này quái quái thế nào đấy..." Ron lật lật xoay thời gian trong tay, phù văn không hư hao, tinh thạch ma lực không thiếu, hình dạng cũng ổn....Cái này là gì? Ron cẩn thận nghiên cứu cái tinh thạch nằm ở trung tâm xác ốc sên, cái này hình như lớn hơn mấy viên khác.

Ron duỗi tay cạy cạy viên tinh thạch kia, sau đó viên tinh thạch kia lập tức rớt xuống, này là dán lên?!

Tinh thạch trên vật phẩm luyện kim đều là dùng phương pháp đặc thù dán lên, trông có vẻ là hai thứ, nhưng thật ra là một, tinh thạch này...làm sao giống như dính lên để cho đối xứng cho nó đẹp vậy?

"Ngài Grindelwald, tôi có thể hỏi ngài lấy cái này đâu ra không?"

"Ta nhớ là từ một gia tộc phù thuỷ xuống dốc, bọn họ sau khi định cư ở muggle giới xong thì bán cái này vào viện bảo tàng." Grindelwald nghĩ nghĩ, dù sao cũng hơi lâu, gã không nhớ rõ lắm.

"sao thế, Ron." Harry nhìn biểu cảm thất vọng của Ron.

"Thứ này không đủ bộ phận, cái tinh thạch này là đồ dán lên sau này." Hèn gì cậu cứ cảm thấy sai sai, cái xác ốc sên này cũng không phải đối xứng hoàn toàn, một bên nhỏ hơn bên còn lại, khiến chỉnh thể trông có chút không hài hoà.

HẾT CHƯƠNG 100