gười đàn bà tuy chỉ lướt qua một cái mà Cam Đường đã nhận ra ngay. Suýt nữa chàng bật tiếng la hoảng.
Thiếu phụ áo đen đó chính là Thập Ngũ muội, con người thần bí tự đào mả để chôn mình mà Cam Đường đã gặp trong khu rừng hoang đối diện với hang Đại Phật.
Cam Đường kinh hãi không bút nào tả được. Chàng tự hỏi:
- Phải chăng thiếu phụ này cùng hán tử trung niên được nàng kêu bằng tứ ca kia đã nói ra miệng họ có một vị đầu lĩnh? Đầu lĩnh họ phải chăng là Tây Môn Tung?
Chàng nghĩ vậy, bất giác quay đầu nhìn ra thì gặp đúng lúc Thập Ngũ muội cũng đương nhìn mình. Nàng chớp mắt hai cái rồi biến vào trong đường hầm.
Cam Đường trong lòng lại càng nghi hoặc. Chàng không hiểu hai cái chớp mắt của nàng có dụng ý gì?
Chàng nhớ lại hôm ở ngoài khu rừng hoang dã, thiếu phụ áo đen bí mật này đã từng ngăn trở tứ ca nàng không cho phát tín hiệu là có ý che chở cho mình thoát hiểm.
Vụ bí ẩn này bây giờ lại quay động trong đầu óc chàng. Nhưng chàng không nghĩ được lâu vì chỉ trong chớp mắt đã phải tiến vào đường hầm.
Trong đường hầm rất nhiều cửa ngách và cửa nào cũng đóng chặt. Trên mỗi khuôn cửa đều có đeo biển ghi số hiệu.
Cam Đường đành gác bỏ những bí mật về Thập Ngũ muội để đuổi theo thực tại.
Chàng nghĩ tới sau khi gặp cha ruột rồi có nên làm theo quyết định vừa rồi là cả cha con cùng chết để kết thúc mọi tội nghiệt không?
Nghĩ tới quyết định này, chàng không khỏi run lên, nhưng ngoài cách đó ra chàng không còn đường lối nào khác nữa.
Đi hết đường hầm thì trước mặt hiện ra một khung cửa sắt. Trên cửa này đeo tấm biển viết chữ “Đặc”. Cứ chữ đó mà suy luận thì đây hẳn là một chốn lao tù đặc biệt hơn các phòng khác.
Võ sĩ áo gấm lên tiếng:
- Đến nơi rồi!
Gã gõ cửa mấy tiếng lách cách. Cánh cửa sắt mở ra. Một gã đại hán vẻ mặt hung dữ, mình trần trùng trục đứng ngay giữa cửa. Cam Đường đoán gã là ngục tốt phòng này.
Ngục tốt nghiêng mình nhìn võ sĩ hỏi:
- Cận vệ có điều chi dạy bảo?
Võ sĩ áo gấm trịnh trọng đáp:
- Ta vâng lệnh bảo chúa dẫn vị quý khách này vào coi phạm nhân. Ngươi phải canh gác cho cẩn thận.
Võ sĩ áo gấm quay lại nói với Cam Đường:
- Các hạ! Bản nhân xin cáo từ.
- Xin tôn giá tùy tiện.
Tên ngục tốt chăm chú nhìn Cam Đường rồi quay vào mở tầng giậu sắt thứ hai.
Gã giơ tay ra nói:
- Mời các hạ vào.
Cam Đường ngoảnh đầu nhìn vào thì thấy phòng lao này rộng chừng ba thước, vừa lạnh lẽo vừa tối om. Trong góc phòng một người đầu bù tóc rối, quần áo lam lũ ngồi co ro, nhìn không rõ mặt.
Cam Đường tự hỏi:
- Y là cha ruột ta đấy ư?
Chàng tưởng như một dòng nước lạnh thấm vào mình cơ hồ không cất bước được nữa.
Cam Đường ngẩn ra một chút rồi nghiến răng tiến vào phòng lao. Choang một tiếng. Cửa giậu sắt tự động đóng lại.
Cam Đường trông bóng người lù lù trong góc phòng mà chân tay run lên, máu trong huyết quản dường như dừng cả lại. Mắt chàng hoa lên.
- Ai?
Bóng người kia lên tiếng hỏi, những vẫn không ngoảnh đầu ra. Thanh âm cực kỳ lạnh lẽo tựa hồ không phải ở người sống phát ra.
Cam Đường lâu lâu mới lên tiếng:
- Ông... là ai?
Câu hỏi vu vơ này tỏ ra Cam Đường không muốn cho người kia biết thân thế mình và có ý để cho đối phương báo danh trước.
Người kia đột nhiên quay đầu ra...
Cam Đường khẽ la lên một tiếng:
- Úi chao!
Người chàng run lên vì thấy con người mà chàng ngờ là phụ thân chàng đã mù hai mắt, đầu tóc rũ rượi, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.
Người kia run lẩy bẩy đứng lên tựa lưng vào vách mà dường như vẫn không đứng vững.
Cam Đường muốn quay đầu nhảy trở ra, nhưng chàng cố nhẫn nại, vì chàng vào đây với một quyết định từ trước.
Chàng tiến lại gần người kia chỉ còn cách chừng một với tay. Người kia lại lên tiếng:
- Hài tử! Ngươi đấy ư? Tây Môn Tung đã nói hết với ta rồi.
Thanh âm lão lúc này không lạnh lẽo như trước nữa, nhưng mỗi tiếng là một ngọn roi đập vào trái tim chàng.
Cam Đường nghiến răng ken két. Đầu chàng choáng váng tưởng chừng như sắp vỡ ra.
Người kia lại lên tiếng ú ớ hỏi:
- Hài tử! Ngươi hận ta phải không?
Cam Đường la lên:
- Phải đó! Ta hận lão lắm.
- Hỡi ôi! Hài tử! Một lần lầm lỡ gây thành mối hận ngàn thu. Bây giờ hối cũng không kịp nữa. Ta tự biết mình tội lỗi không thể dung tha. Cái đau khổ bằng xác thật không đủ làm cho cái đau khổ tâm thần tiêu tan đi được. Hỡi ôi!...
- Bây giờ ta biết... kêu lão bằng gì đây?
Hai bên má chàng đọng hai hạt lệ.
Người kia lại buông tiếng thở dài rồi nói:
- Hài tử! Ngươi muốn xưng hô thế nào thì tùy ý...
Cam Đường lại một lần tan nát ruột gan, cơ hồ nói không ra tiếng. Chàng gắng gượng hỏi:
- Nhưng lão là ai?
Đối phương không trả lời, hỏi lại:
- Hài tử! Mẫu thân ngươi hiện giờ ở đâu?
Cam Đường nghe lão nhắc tới mẫu thân lại càng cay đắng hơn. Chàng đau đớn tưởng chừng ruột gan bị đứt từng khúc. Thuở nhỏ chàng đã cô độc. Khi được tin còn người cốt nhục chí thân, chàng mừng không biết đến thế nào mà kể. Ngờ đâu hy vọng càng nhiều thất vọng càng cay. Chàng không muốn sống nữa, nghe lão hỏi vậy thì tức giận quát lên:
- Lão hỏi y làm chi?
- Hài tử! Ta chỉ muốn biết y có còn sống vui vẻ không mà thôi.
- Đừng hỏi nữa! Ta muốn giết lão đây!
Lão kia hùng hổ nói như người điên:
- Hài tử! Ngươi... muốn giết cha ư?
- Phải rồi! Cả hai ta cùng chết để khỏi phải nhìn thấy ai nữa.
- Ồ! Hài tử! Ta không trách ngươi, ngươi làm thế là phải... Ngươi lại gần đây... để ta sờ ngươi một chút không thì chết đi ta cũng chẳng nhắm mắt được.
Cam Đường nghe giọng nói thê lương không khỏi mủi lòng. Bỗng chàng nảy ra một ý nghĩ đáng sợ:
- Hay là ta cứu phụ thân đưa đến một nơi góc biển bên trời xa lánh giang hồ.
Chàng liền cất tiếng gọi:
- Phụ thân! Hài nhi... đem phụ thân chạy đi.
- Sao? Ngươi đưa ta chạy trốn ư?
- Đúng thế!
- Ngươi không muốn giết ta nữa ư?
- Phụ thân! Xin tha thứ cho hài nhi đã nói càn.
- Nhưng ta hai mắt đã đui mù, đồng thời cũng không còn mặt mũi nào sống ở đời nữa...
- Chúng ta đưa nhau đến chỗ không có người.
- Hài tử!...
- Không thể chậm trễ được nữa. Hài nhi cõng phụ thân đi.
Chàng vừa nói vừa quay lưng lại cúi xuống.
- Úi chao!
Chàng rú lên một tiếng vì người chàng bị luồng kình lực nặng tới ngàn cân hất bắn vào vách đá phía trước. Biến diễn cực kỳ đột ngột lại xảy ra trong chớp nhoáng nên Cam Đường không kịp nghĩ gì nữa. Phản ứng của chàng thần tốc phi thường, mình sắp chạm tới vách đá, chàng toan vận kình lực biến thế cho người vọt trở lại nhưng vô hiệu. Người đập vào vách đá đánh binh một cái rồi văng xuống đất, đánh huỵch một tiếng.
Xương cốt toàn thân đau đớn như dần, chàng xuýt nữa ngất đi.
- Hỏng rồi!
Chàng la thầm vì phát giác ra công lực mình lúc bị đánh lén đã tiêu tan hết. Tình trạng này giống hệt như lúc chàng bị Âm Ty Công Chúa dùng “Đoạn Nguyên Thần Chỉ” phong tỏa nội lực ở đầu núi Điệp Thạch.
Cam Đường cố lồm cồm bò dậy.
Con người Cam Đường kêu bằng phụ thân đó bỏ mớ tóc giả và quần áo rách rưới ra để lộ chân tướng. Chàng thất kinh la lên:
- À ra mi!...
Mắt chàng tối sầm lại, chàng suýt ngã lăn ra. Người đứng trước mặt chàng rõ ràng là Ngọc Điệp Bảo Chúa Tây Môn Tung.
Tây Môn Tung cười ha hả nói:
- Cam Đường! Bây giờ chắc ngươi hối hận lắm đấy nhỉ?
Tiếng cười của hắn tỏ ra vừa đắc ý vừa ngông cuồng, vừa mỉa mai.
Cam Đường đứng trơ ra như tượng gỗ trước cuộc biến diễn bất ngờ.
Tây Môn Tung không cười nữa, cất giọng nham hiểm nói:
- Cam Đường! Kể ra thì bản tòa cũng hơi hối hận, nhưng vì tình thế bức bách không thể nào làm khác được. Chúng ta đứng vào thế đối lập, ngươi không chết thì ta phải chết. Còn vì lẽ gì thì ngươi bất tất phải hỏi làm chi. Bây giờ ngươi có biết cũng bằng vô ích.
Cam Đường nghiến răng nói:
- Tây Môn Tung! Ta muốn chặt xác lão ra làm muôn đoạn.
Người chàng vừa chuyển động lại ngã huỵch xuống đất.
Tây Môn Tung ung dung bước ra khỏi ngục thất khóa cửa lại. Thiếu phụ yêu mị vừa bồi rượu lão ngoài sảnh đường cũng xuất hiện, mụ nhìn thấy Cam Đường đã bị giam vào nhà lao rồi liền giơ tay lên dí vào mũi lão nói một cách rất lẳng lơ.
- Ta phục lão quá! Đằng trước đằng sau lão đều có tay hết.
Tây Môn Tung đẩy mụ ra nói:
- Muốn giỏi hơn người cần phải thâm độc.
- Đại trượng phu...
- Tiểu yêu tinh! Ngươi không nghe người ta từng nói “vô độc bất trượng phu” hay sao?
- Bây giờ lão định làm gì gã?
- Hãy tạm giam để đó.
- Nhổ cỏ phải trừ gốc. Hay hơn hết là giải quyết ngay đi.
- Chưa thể cho gã chết được. Giá trị gã không phải tầm thường như vậy đâu.
- Nhưng ta lo...
- Lo gì?
- Vạn nhất mà gã ra khỏi lao lung thì đi đời hết.
Tây Môn Tung cười rộ nói:
- Nàng chẳng khác chi người nước Kỷ ngồi lo trời sập. Trừ phi gã biến thành con sâu cái kiến mới chui lọt ra khỏi được nhà lao này. Huống chi ta đã tước bỏ nội lực gã rồi. Ngay một người không hiểu võ công muốn giết gã lúc nào cũng được.
- Nhưng ta vẫn cảm thấy...
- Nàng cứ yên tâm. Nhiều lắm là một tháng, sau khi lợi dụng hết đời sống của gã rồi nàng không nhắc ta cũng tiêu diệt đi!
Cam Đường khí uất xông vào trái tim. Chàng oẹ lên hai tiếng, miệng vọt máu tươi ra, rồi thét lên:
- Tây Môn Tung! Cam Đường này mà không xé xác mi ra làm trăm mảnh cùng tàn sát cả phồn cả lũ Ngọc Điệp Bảo thì thề chẳng làm người nữa.
Tây Môn Tung cười khẩy nói:
- Thằng lỏi kia! Kiếp này mi đừng hòng làm gì nữa.
Mụ đàn bà lại hỏi:
- Gã còn có giá trị gì nữa?
- Nàng ngốc lắm! Gã là thiếu chủ phái Thiên Tuyệt, là người chí thân với phái Kỳ Môn. Lại còn Phụng Hoàng Nữ...
- À! Té ra lão này bất lương thiệt! Lão chuẩn bị đặt ta vào chỗ nào đây?
- Làm chủ nhân Thấu Ngọc Biệt Phủ, đàn chúa Ngọc Điệp Môn, lại làm phu nhân của chưởng môn như vậy còn chưa đủ hay sao?
- Không! Ta không muốn làm phu nhân chợ đen đâu...
- Được lắm! Có chuyện gì rồi hãy bàn.
Hai người ra đi. Tầng cửa ngoài cũng đóng sập lại. Trong nhà lao không còn nhìn thấy gì nữa.
Cam Đường bây giờ mới hiểu rõ hết mọi sự. Thật là những âm mưu ghê gớm, những lời phao vu ác độc. Tất cả đều là giả trá hết. Nhưng màn kịch của Tây Môn Tung đóng thiệt khéo. Nhưng bây giờ chàng biết ra thì đã muộn lắm rồi.
Chàng bị giam cầm tại đây đến ma quỷ cũng không hay chứ đừng nói đến người.
Cam Đường nghĩ tới mối huyết cừu, nghĩ tới mẫu thân, tới Lâm Vân, tới nghĩa mẫu...
Mẫu thân chàng có thể vì đau buồn phẫn hận mà thác oan thì chàng dù có chết đi cũng không tránh khỏi tiếng ngỗ nghịch bất hiếu.
Đối với Lâm Vân tình nặng như biển, ân nặng bằng non, chàng là người phũ phàng nhất thiên hạ.
Nghĩa mẫu chàng chỉ còn sống được ba tháng. Bà tuyệt vọng có khi ôm hận mà chết rồi.
Bao nhiêu tội bất hiếu bất nghĩa bất nhân đều trút lên đầu chàng.
Nhất là nhớ tới Tây Môn Tung vừa nói hắn còn lợi dụng mạng sống của chàng cho đến lúc cuối cùng, chàng tức như vỡ mật. Chàng chưa hiểu lão thất phu kia bề ngoài nhân nghĩa mà trong lòng thâm độc hơn rắn rết, còn hành động những gì ghê gớm nữa? Chàng úp mặt xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ lòm. Chàng hận mình chẳng thể chết ngay được, mà có chết cũng không nhắm mắt.
Chàng nhớ tới ngày cử hành Sinh Tử đại hội Tây Môn Tung sẽ quyết đấu với Bạch Bào quái nhân mạo xưng Tử Thần phải chăng là sự thực? Liệu Tây Môn Tung có xả thân vì võ lâm không? Không phải! Hoàn toàn không phải! Hắn chỉ là một tên ác ma đeo nhãn hiệu chính nghĩa. Vậy thì đây phải chăng là một cuộc lừa đảo, một cuộc âm mưu cực kỳ to lớn?
Thời gian lặng lẽ trôi. Cam Đường ở vào tình thế muốn sống chẳng được, chết cũng không xong. Thật là một tình trạng thê thảm nhất đời.
Không hiểu tình trạng này kéo dài bao lâu? Trong đầu óc hôn mê của chàng bỗng vụt ra một tia sáng. Chàng nghĩ tới tâm pháp cực kỳ huyền diệu trong “Thiên Tuyệt Võ Công” có đặc điểm là Sinh Cơ Bất Diệt. Từ tâm pháp ảo diệu có thể khôi phục được công lực rồi đi đến chỗ sống ở trong cái chết.
Nghĩ đến đây tâm linh chàng tự nhiên sáng suốt, tựa hồ vén mây trông thấy mặt trời. Chàng lập tức chiếu theo tâm pháp để dẫn đạo sinh cơ. Lòng tự tin tăng lên rất nhiều. Chàng phát hiện ra công lực mình chưa bị phế bỏ mà chỉ bị phong tỏa. Ý chí cầu sinh lên tới cao độ, như tro tàn lại cháy lên.
Dĩ nhiên chàng tu luyện rất cẩn thận vì đối phương mà phát giác ra tất chàng phải chết.
Giả tỷ lúc này chàng được người ngoài giúp sức thì hiệu quả rất mau chóng, nhưng hiện giờ chàng chỉ biết trông cậy vào mình. Đồng thời phái Thiên Tuyệt khác đường lối thông thường của võ lâm. Trừ những tay cao thủ bản môn còn người ngoài không thể làm gì được.
Cam Đường hành công cực kỳ vất vả vì nội lực bị phong tỏa.
Mỗi một lần ăn uống xong, chàng tính thời giờ mất tám ngày đêm hành công liên tiếp mới khôi phục lại được hai thành.
Cam Đường thấy tinh thần phấn khởi và hy vọng thành công càng mãnh liệt.
Hàng ngày chỉ có lúc cửa sắt mở ra là chàng được nhìn thấy một chút ánh sáng.
Một hôm có người áo đen xách đưa đến cho chàng một bầu nước và một gói cơm hẩm. Người áo đen vừa tới trước giậu sắt thì tên ngục tốt to lớn giơ tay ra đón lấy thức ăn, miệng nói một câu:
- Không được tiến sát vào giậu sắt.
Nhưng khi gã nhìn rõ người áo đen thì giật mình khẽ nói:
- Tiểu nhân không biết Thập Ngũ cận vệ, nên trót lỡ lời, xin đừng để dạ.
Thập Ngũ muội chỉ hừ một tiếng rồi quay đi.
Tên ngục tốt mở cửa con trên giậu sắt luồn tay đưa cơm vào rồi nói:
- Tiểu tử! Đừng giả chết nữa, ra đây cầm lấy mà ăn!
Gã chưa dứt lời bỗng nghe rên “hự” một tiếng rồi gã ngã lăn ra.
Cam Đường vẫn giả vờ nằm co ro trong góc nhà. Chàng nghe tiếng rên của ngục tốt thì không khỏi giật mình, ngoảnh đầu nhìn ra.
Cửa giậu sắt mở rồi. Tên ngục tốt bị liệng vào góc nhà. Tiếp theo một bóng người xuất hiện như ma quỷ trước mặt chàng.
- Úi chà! Tôn giá đấy ư?
Cam Đường vừa nhìn thấy người mới đến bất giác kinh ngạc la lên. Người vào đó chính là thiếu phụ bí mật Thập Ngũ muội.
Thập Ngũ muội cũng hơi lộ vẻ khẩn trương, vội hỏi:
- Ngươi còn cử động được không?
Cam Đường ngạc nhiên đứng dậy. Trong lòng xúc động, chàng ấp úng:
- Tôn giá...
- Chúng ta không có nhiều thì giờ. Ngươi có cử động được không? Nói mau!
- Tôn giá định làm gì?
- Cứu ngươi ra khỏi đây.
Cam Đường gặp tình trạng bất ngờ đâm ra luống cuống. Chàng định thần hỏi lại:
- Tôn giá định cứu tại hạ ư?
- Đúng thế!
- Tấm thịnh tình của tôn giá khiến cho tại hạ rất cảm kích. Nhưng tôn giá sẽ gặp...
- Cam Đường! Ngươi đừng quên là ta đã tự coi mình như người chết rồi.
- Tại hạ có nhớ. Nhưng...
- Tây Môn Tung không ở trong phủ. Lão đi chủ tọa Sinh Tử đại hội. Đây là một cơ hội cho ngươi tẩu thoát.
Cam Đường mới khôi phục được hai thành công lực nhưng cũng còn bằng một tay cao thủ thông thường trên chốn giang hồ. Chàng gật đầu nói:
- Có thể miễn cưỡng hành động được.
- Vậy ngươi hãy theo ta!
Cam Đường trong lòng khích động vô cùng. Chàng đi theo sát Thập Ngũ muội chạy ra phía cửa hầm...
- Có tiếng chân người từ đằng xa vọng lại.
Thập Ngũ muội giơ tay lên ra hiệu cho Cam Đường dừng bước.
Cam Đường giật mình kinh hãi đứng yên.
Hai tên kiếm thủ áo đen song song đi tới. Một tên quát hỏi:
- Ai đi đấy?
Thập Ngũ muội lạnh lùng đáp:
- Ta đây!
Hai tên kiếm thủ áo đen nhìn rõ là Thập Ngũ muội vội né mình đi để nhường lối.
Thập Ngũ muội đi lẹ hai bước đến bên hai tên kiếm thủ. Một tên đã nhìn thấy Cam Đường, gã biến sắc la lên:
- Hắn...