Cam Đường lửa giận bừng bừng, nếu chàng không nghĩ tới công lực đối phương quá cao thì đã ra tay hủy diệt mụ ma quỷ điên khùng này để trừ hại cho võ lâm. Chàng tức quá run lên hỏi:
- Tiền bối có biết vãn bối nghĩ gì không?
- Mi nghĩ gì?
- Vãn bối rời khỏi nơi đây rồi thì việc đầu tiên là tìm giết Bạch Bào quái nhân mà tiền bối đã gây dựng cho tên Tử Thần thứ hai.
- Hừ! Dù ngươi không tính như vậy thì lão thân cũng phải sai người trừ diệt hắn đi.
Hắn đã luyện được gần hết toàn bộ võ học của lão thân mà không hoàn thành được điều kiện đã hứa với lão thân thì chớ, lại còn dám phản nghịch đặt thuốc nổ phá tan thạch trận lấp cả thạch động định chôn sống lão thân nữa. Con người lòng lang dạ thú đó còn để làm chi? Lão thân vì một chút sơ ý mà bị hắn ám toán...
Cam Đường nghe mụ nói vậy lại lấy làm thích thú. Chàng mai mỉa:
- Hắn dám “cắn” lại lão tiền bối ư?
Âm Ty Công Chúa nói bằng một giọng oán độc:
- Thằng nhỏ kia! Lão thân nói rõ đầu đuôi cho mi nghe. Mười năm trước, lão thân bị đui mù rồi nên không thể tự mình ra tay báo thù cho trượng phu được, mới nghĩ ra kế này. Lão thân tìm một người có căn bản về võ công để hắn hóa thân làm trượng phu.
Mụ ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Quyết định chủ ý xong, lão thân vận hết chân nguyên vào ống thiết tiêu rồi thổi lên. Tiếng tiêu này phải là tay cao thủ công lực khá lắm mới nghe thấy. Người đã nghe được tiếng tiêu mà tìm đến thì điều kiện của lão thân không còn gì khó nữa.
- Chủ ý tuyệt diệu!
Mụ kể tiếp:
- Chẳng bao lâu quả nhiên có người nghe được tiếng tiêu tìm đến. Người đó chính là hắn.
Âm Ty Công Chúa ngồi xuống chiếc ghế đá rồi nói tiếp:
- Lão thân truyền võ công cho hắn với điều kiện là thực hành ý muốn của lão thân. Cả hai bên cùng chẳng cần hỏi gì đến lai lịch của nhau nữa.
- Thật là một cuộc giao dịch điên rồ!
- Để ta nói, đừng chõ miệng vào. Lần đầu lão thân truyền cho hắn bảy thành võ học. Ngờ đâu hắn ít thông minh, phải nghiên cứu ba năm mới tạm hiểu thấu...
- Đó là hắn còn có dụng tâm khác nữa.
- Đúng thế! Mi biết vậy thì kiến thức không phải hạng tầm thường. Đến bây giờ lão thân mới phát giác ra là hắn cố ý làm như vậy để kéo dài việc thực hành điều kiện của lão thân.
- Rồi sao nữa?
- Mỗi tháng cứ nửa đêm ngày rằm lão thân lại thổi tiêu làm hiệu để kêu gã lên đỉnh núi chỉ điểm một lần...
- Vì thế mà nhiều tay cao thủ muốn thỏa mãn tính hiếu kỳ nên tìm đến và bỏ mạng phải không?
Âm Ty Công Chúa không trả lời câu hỏi của Cam Đường, mụ kể tiếp:
- Ngày ấy hàng ngàn tay cao thủ vây đánh tiên phu, hết thảy các môn phái đều có người tham gia. Cho nên lão thân muốn báo thù hết các môn phái.
- Hừ!
- Trước đây nửa năm hắn tự nhận là thiên hạ vô địch, lão thân mới cho lấy thân phận Tử Thần để xuất hiện trên chốn giang hồ...
Cam Đường ngắt lời:
- Để gây nên những cuộc tàn sát khủng khiếp?
- Đó là cách trả thù của lão thân.
- Hừ!
- Thằng nhỏ kia! Đừng hầm hừ gì hết! Sau hắn đòi lão thân truyền cho chín thành võ học và đồng thời hắn phát giác ra chỗ ẩn mình của lão thân. Chính là chỗ đỉnh núi mà bên ngoài không có vết tích gì. Kể ra hắn cũng khôn ngoan lắm. Hắn không dám ra mặt thù địch với lão thân. Mới mười hôm trước hắn dùng chất nổ để phá trận thế và chôn sống lão thân.
- Mười ngày rồi ư?
- Lão thân bị chôn sống mười ngày, nhờ phép “Quy Tức” nên mới không chết.
Nhưng con người là tấm thân bằng da bằng thịt thì công lực tất phải có hạn. Ha ha!...
Cam Đường cực kỳ kinh hãi. Một người bị chôn vùi trong lòng núi, chẳng có không khí thay đổi mà sống được mười ngày, lại còn dùng công lực thông huyền cho thanh âm vọng ra ngoài được thì thật là một chuyện khiến người nghe phải kinh hãi.
Tiếng cười của Âm Ty Công Chúa làm cho Cam Đường cực kỳ khó chịu. Chàng lạnh lùng hỏi:
- Có chi vui mà tiền bối cười dữ vậy?
- Người tính không bằng trời định. Quỷ thần xui khiến thế nào lại đưa mi vào đây, nên lão thân không chết mà còn được tiếp tục chí nguyện chưa làm xong của mình.
Cam Đường hối hận thì đã không kịp nữa. Chàng đến đây với mục đích trừ ma, không ngờ lại khiến cho nữ ma sống lại. Chàng chỉ được chỗ an ủi là đã khám phá ra chuyện bí mật của Tử Thần. Chàng cho là Thần Cơ Tử đúng bị chết về tay Bạch Bào quái nhân. Nhưng chàng không hiểu tại sao Bạch Bào quái nhân định trừ diệt nữ ma và không muốn thực hành điều kiện của mụ? Hắn đã sát hại mười mấy môn phái cùng bang hội trên chốn giang rồi kia mà.
Nghĩ vậy chàng liền trở lại vấn đề cũ:
- Vãn bối vừa nói là đầu tiên phải giết Bạch Bào quái nhân để trừ hại cho võ lâm...
Âm Ty Công Chúa ngắt lời:
- Bất luận mục đích của ngươi thế nào lão thân cũng không thèm lý đến, chỉ cần giết hắn là đủ. Hắn chết rồi ngươi sẽ thay thế.
- Nhưng vãn bối không ưng chịu thì sao?
- Ngươi không còn đất để mà lựa chọn...
- Sao?
- Vì ngươi không chịu thì chẳng còn sống được ở trên thế gian nữa. Ha ha!
Tiếng cười của mụ lại làm cho Cam Đường phải ớn da gà. Chàng biết rằng mình không phải là địch thủ của đối phương và chắc chắn không chịu nổi một chiêu của mụ.
Bây giờ chỉ còn cách là nghĩ kế để ra khỏi thạch động.
Cam Đường quyết định chủ ý rồi, bất giác toan chuồn ra khỏi động bằng lỗ hổng mà chàng vừa chui vào...
Mắt chàng bỗng hoa lên! Âm Ty Công Chúa đã đứng chắn ngay trước lỗ hổng.
Thân pháp mụ mau đến nỗi chàng không thể nào tưởng tượng được.
Cam Đường kinh hãi quá. Giả tỉ chàng cứ nhận bừa điều kiện của đối phương rồi tìm cơ hội thoát thân thì dễ như trở bàn tay. Một khi ra khỏi thạch động rồi mà đối phương hai mắt đui mù, chàng muốn trừ diệt cũng chẳng khó gì. Nhưng hành động này không hợp với chính nghĩa võ lâm. Chàng đành bó tay chịu chết chăng? Nếu vậy thì Bạch Bào quái nhân kia vẫn tồn tại và võ lâm phải đến ngày mạt kiếp.
Âm Ty Công Chúa lại cười sằng sặc nói:
- Thằng nhỏ kia! Lão thân đã bảo mi không còn có đường lối nào khác nữa mà.
Cam Đường lên tiếng chống cự:
- Trừ phi tiền bối giết vãn bối đi không kể, nếu vãn bối mà không chết sẽ có ngày giết tiền bối đó.
- Muốn giết mi thì chẳng khó gì nhưng lão thân không giết đâu.
- Tiền bối đừng hy vọng là vãn bối sẽ ưng chịu.
- Ha ha! Dù mi có ưng chịu hay không thì vết xe cũ còn đó, lão thân quyết không để lầm lẫn đến lần thứ hai.
- Biết thế này thì vãn bối không cứu tiền bối nữa.
- Đó là ý trời! Dù ngươi có hối hận cũng chậm mất rồi.
- Tiền bối không còn một chút nhân tính nào nữa.
- Mi thóa mạ hay đấy! Âm Ty Công Chúa cần gì có nhân tính hay không. Ha ha!...
Cam Đường tức lộn ruột, cặp mắt chàng đỏ sọng lên. Chàng hết nghĩ tới mối thù nhà, mối an nguy của võ lâm, lại nghĩ tới ý chí tìm cho ra mẫu thân. Ý nghĩ sau cùng này có một sức mạnh vô hình. Lập tức chàng quan niệm ngay mình cần phải sống, vì mẫu thân mà phải sống. Trên cõi đời chàng chỉ còn một người thân đó mà thôi, người còn sống hay chết? Lạc lõng nơi đâu? Chàng cần phải tìm thấy Tam Mục lão nhân để hỏi cho rõ.
Cam Đường lại nhớ tới lời huấn thị của Thái phu nhân là phải mưu tính trước khi hành động.
Theo nguyên tắc là phải dùng mưu kế không hại đến chính nghĩa. Rồi chàng kết luận, đối với nữ ma mất hết nhân tính mà còn bàn đến đạo nghĩa võ lâm là thừa.
Âm Ty Công Chúa lại lạnh lùng nói:
- Mi ra khỏi đây rồi việc đầu tiên là hủy diệt Bạch Bào quái nhân, thu huyết thiếp lại...
Cam Đường cố ý đáp:
- Nhưng vãn bối không ưng chịu thì sao?
- Không chịu thì cũng phải chịu.
- Tiền bối tưởng thế ư?
- Đúng thế!
Âm Ty Công Chúa lại bật lên một tràng cười lạnh lẽo:
- Nhỏ kia! Lão thân đã bảo là không đi lầm vào vết xe cũ, nghe chưa? Lão thân dùng thủ pháp độc đáo điểm vào ba âm huyệt của mi rồi mới truyền toàn bộ võ công cho. Mi đi làm việc cho lão thân trong thời hạn một năm phải hoàn tất rồi trở về. Bấy giờ lão thân mới giải khai những huyệt đạo đã bị kềm chế. Nếu ngươi không trở về, qua kỳ hạn đó tất ngươi bị thảm tử...
Cam Đường nghe mụ nói mà phát run.
Âm Ty Công Chúa lại nói tiếp:
- Mi đừng mơ tưởng hão huyền là tìm người khác giải cứu cho, vì độc môn thủ pháp này trừ lão thân ra không còn người thứ hai nào giải được. Đồng thời những hành động của mi trên chốn giang hồ cùng việc thi hành điều kiện lão thân sẽ biết hết. Mỗi lần tiếng tiêu nổi lên là tại có người nghe tiếng tìm đến. Lão thân dò hỏi hành động của mi ở miệng những người này. Cặp mắt lão thân tuy đui mù, nhưng mi đừng hòng lừa dối được lão thân.
Cam Đường nghiến răng đáp:
- Kế hoạch của tiền bối thật chu đáo mà thật ác độc! Nhưng...
- Sao?
- Không ăn thua gì đâu.
- Mi nhất định chết ư?
- Chết thì chết chứ sao?
- Nhưng lão thân đã nói là không để cho mi chết. Khắp trên thế gian này kiếm được người như mi không phải là chuyện dễ, vì thế mà lão thân quyết không thay đổi chủ ý.
- Vãn bối không chịu thì sao?
- Nếu vậy thì mi bức bách lão thân phải đi tới nước cờ tối hậu.
Cam Đường lại run lên, chàng không hiểu nước cờ tối hậu của mụ thế nào, liền hằn học nói:
- Tiền bối còn thủ đoạn gì cứ giở hết ra.
Âm Ty Công Chúa bật lên tiếng cười đanh ác nói:
- Bên mình lão thân còn một viên “Biến Tính Hoàn”...
Cam Đường kinh hãi rú lên:
- “Biến Tính Hoàn” ư?
- Phải rồi! Mi uống Biến Tính Hoàn rồi thì nhất nhất sẽ nghe theo mệnh lệnh của lão thân. Dù lão thân sai mi đi đâm cha giết mẹ, mi cũng không thể kháng cự được...
Cam Đường cặp mắt đỏ ngầu cơ hồ vọt máu, chàng gầm lên:
- Con quỷ cái này! Ngươi sống thì ta chết. Hãy tiếp chưởng của ta đây!
Chàng vừa quát vừa phóng Thiên Tuyệt chưởng với công lực vận lên đến tột độ.
Phát chưởng này là đòn trí mạng, uy lực mãnh liệt đến kinh thế hãi tục.
Âm Ty Công Chúa hắng giọng nói:
- Mi không biết tự lượng.
Mụ vận tám thành công lực phóng chưởng nghinh địch.
Âm Ty Công Chúa tính sai rồi, mụ quá coi thường công lực của Cam Đường.
Một tiếng nổ rầm trời làm rung chuyển cả thạch động.
Âm Ty Công Chúa bị chấn động loạng choạng đến bảy tám bước chưa đứng vững.
Cam Đường liền nhân cơ hội này nhảy vọt ra cửa động, và chưởng thứ hai lại phóng vào.
- Thằng lỏi này giỏi thiệt!
Âm Ty Công Chúa vừa quát vừa dùng toàn lực phóng chưởng.
Cuồng phong ào ào. Đá vụn bay tứ tung, tưởng chừng thạch động đã đến ngày mạt vận.
Cam Đường cơ hồ nghẹt thở. Khí huyết nhộn nhạo không sao đứng vững được nữa, chàng ngã lăn ra. Nhưng may sao đầu chàng đã chui trúng vào lỗ hổng phiến đá.
Chàng không nghĩ ngợi gì nữa, đạp chân xuống đất, hết sức nhảy bắn ra ngoài.
Âm Ty Công Chúa sau khi phóng chưởng lại nhảy xổ tới, hai tay mụ phóng ra rất lẹ, chụp tới nhanh như điện, chỉ cách một ly là trúng Cam Đường, vừa lúc chàng thoát được ra ngoài.
Âm Ty Công Chúa chụp vào quãng không. Mụ gầm lên một tiếng thật to rồi phóng chỉ phong ra ngoài lỗ hổng.
Cam Đường vừa băng mình đi thì luồng chỉ phong lợi hại bắn ra. Chàng chưa kịp né tránh trúng phải ba tia. Chàng rên lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.
Âm Ty Công Chúa đầu bạc phơ phơ đã chui ra ngoài lỗ hổng.
Cam Đường đứng phắt dậy xoay tay phóng chưởng đánh mụ đồng thời nhảy vọt đi.
Véo véo! Những luồng chỉ phong xuyên qua chưởng phong bắn tới.
Những luồng chỉ phong này không phải chỉ phong thường. Nó có thể xuyên qua được huyệt mạch trong thân thể.
Cam Đường lại trúng chỉ phong, toàn thân chàng chấn động. Chân khí ngừng cả lại rồi kình lực tiêu hết. Chàng ngã lăn ra.
Những luồng chỉ phong rào rạt làm cho những đống đá bên cửa động bay lên tứ tung như mưa rào. Biến diễn xảy ra mau lẹ như ánh chớp.
Cam Đường trấn tĩnh tâm thầm, chàng quay đầu nhìn lại thì thấy lỗ hổng trên phiến đá đã bị loạn thạch lấp đi. Nếu Âm Ty Công Chúa không bị đá đè chết thì cũng phải lui vào huyệt động rồi.
Biến diễn bất ngờ đã khiến cho chàng thoát chết.
Cam Đường thử vận khí thì không tài nào đề tụ chân nguyên được nữa và kể như thành phế nhân rồi. Chàng tan nát ruột gan tưởng chừng chết đi còn dễ chịu hơn. Công lực của chàng được Thái phu nhân cùng mười tay cao thủ truyền cho mà phút chốc bị tiêu tan thì còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa?
Sầm, sầm!
Dưới đống loạn thạch dường như có một luồng kình lực thúc đẩy. Bao nhiêu đá lớn đá nhỏ ầm ầm đổ xuống. Cam Đường kinh hãi nghĩ thầm:
- Giả tỉ Âm Ty Công Chúa phá cửa thạch động mà chui ra thì hậu quả không biết thế nào mà nói.
Cam Đường nghiến chặt hai hàm răng. Chàng phải cố gắng mới trở lại được đến chỗ huyệt động vừa rồi. Chàng nhìn xuống phiến đá lấp cửa động thì thấy nó đang bị rung chuyển mạnh. Hiển nhiên Âm Ty Công Chúa chưa chết. Mụ đang dùng công lực để cố thoát ra ngoài.
Cam Đường nghĩ ngay tới vì võ lâm và vì chính thân mình, cần phải tìm cách trừ mối họa này.
Chàng nghĩ thật mau rồi cúi xuống, dùng hết sức đẩy đống đá mà chàng đã gạt ra một bên lúc trước để lấp cửa động.
Sầm, sầm! Những khối đá lớn rớt xuống bít chặt cửa hầm.
Khi Cam Đường kiệt lực thì huyệt động đã hoàn toàn bị phong tỏa giống như lúc chàng mới đến. Chàng mới ngồi xuống vừa thở hồng hộc, vừa nghĩ thầm:
- Dù Âm Ty Công Chúa có công lực thông huyền đến đâu cũng chẳng tài nào ra khỏi thạch động được nữa.
Mặt trời đúng ngọ.
Hiện giờ Cam Đường chẳng khác gì một người thường không hiểu võ công. Chàng phải dùng cả chân lẫn tay khó nhọc mới bò xuống núi được. Chỉ trong vòng hai giờ mà một tay cao thủ tuyệt đỉnh đã biến thành con người không đủ sức trói gà. Thực là một biến diễn kinh hồn.
Quần áo bị móc vào mõm đá rách tươm, máu cùng mồ hôi hòa lẫn với nhau. Cái đau khổ của Cam Đường phải là người trong cuộc mới hiểu được.
Mặt trời đã lặn non tây Cam Đường mới xuống được đến chân núi gần khu mồ mả.
Ngọc Điệp Bảo tựa như một con ma khổng lồ đang nhìn chàng chế giễu.
Lúc này Cam Đường không dám nghĩ gì đến chuyện trả thù nữa. Chân bước loạng choạng, chàng nhìn phía ngoài mà đi ra.
Bất thình lình Cam Đường để mắt trông ra xa ngoài mấy trượng thì thấy một bóng người cô đơn đang quay nhìn ngôi mả mới. Người này mặc áo trường bào tay rộng thùng thình bay phất phơ trước ngọn gió chiều. Hiển nhiên nàng là một nữ ni đứng quay lưng về phía Cam Đường. Chàng tự hỏi:
- Một người xuất gia đã lánh thân ngoài chốn bụi trần còn đến đây để viếng ai?
Thật là một chuyện ít thấy trên đời.
Cam Đường bất giác dừng bước. Nhưng chàng nghĩ lại mình đã mất hết công lực chẳng khác gì người thường thì còn mua lấy phiền não làm chi?
Nghĩ vậy chàng lại cất bước...
Nhưng tính hiếu kỳ không nén xuống được, mắt chàng đảo qua đảo lại. Chân đi một bước một dừng. Chàng nhìn bóng sau lưng nữ ni thì dường như là người quen biết.
Một cơn gió thổi tạt lại hất cao tay áo nữ ni lên. Cam Đường trông rõ nữ ni chỉ có một cánh tay. Chàng buột miệng la thầm:
- Úi chao! Đúng nàng rồi.
Cam Đường cực kỳ khích động. Việc đã qua lại hiển hiện ra trong đầu óc chàng.
Nửa năm trước chàng đến Ngọc Điệp Bảo để thoái hôn, ngẫu nhiên gặp người đẹp như thiên tiên là Hương Xa mỹ nhân.
Khi ấy tuy chàng đang cơn khủng khiếp như chim phải tên mà mới nhìn một lượt, hình ảnh nàng đã in sâu vào trong óc.
Sau đó chẳng bao lâu Hương Xa mỹ nhân sắc đẹp tuyệt vời ngày trước đã biến thành Khí Trần nữ ni tại am Khổ Trúc. Kế đó Bạch Bào quái nhân gây nên vụ huyết kiếp tại am này. Khí Trần nữ ni vì muốn báo ơn sâu tự chặt một tay mới cứu chàng thoát khỏi độc thủ của Bạch Bào quái nhân.
Bạch Bào quái nhân tự vẫn và do Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ của bản môn giám định phát giác hắn là Tây Môn Khánh Vân, con trai Tây Môn Tung. Vậy giữa hắn và Khí Trần có mối liên quan gì?
Cam Đường vừa suy nghĩ vừa đi tới. Bước chân chàng bất giác chuyển hướng về phía nữ ni.
Đột nhiên mắt chàng trợn ngược lên, nữ ni đang quay mặt vào tấm bia có khắc chữ “Tây Môn Khánh Vân”.
Cam Đường ngơ ngác tự hỏi:
- Nàng viếng mộ Tây Môn Khánh Vân ư? Thế này thì kỳ thiệt!
Khí Trần không quay đầu lại, nàng cất tiếng hững hờ hỏi:
- Ai?
Cam Đường giật mình đánh thót một cái, buột miệng đáp:
- Tại hạ đây.
Khí Trần chợt xoay mình lại nhìn Cam Đường, ngạc nhiên hỏi:
- Thí chủ là ai?
Bây giờ Cam Đường mới nhớ rằng mình đeo mặt nạ nên nàng không nhận ra. Đã vậy chàng liền giả vờ không quen biết cất tiếng hỏi:
- Thiếu sư thái đến viếng cố nhân đấy ư?
Khí Trần hơi biến đổi sắc mặt, để ý nhìn khắp mình Cam Đường một lượt rồi không trả lời chàng mà hỏi lại:
- Tại sao thí chủ đến nỗi thế này?
Cam Đường đáp:
- Tại hạ vào rừng gặp hổ phải chạy trối chết, nên bị thương xoàng.
- Ủa! Vậy xin thí chủ tùy tiện.
- Tại hạ rất lấy làm kỳ vì thiếu sư thái đã là người xuất gia, sao còn...
- Thí chủ bất tất phải hỏi chuyện đó làm chi. Mời thí chủ đi đi thôi!
- Nhưng tại hạ nhận biết người trong mộ này.
Khí Trần nữ ni ngơ ngác hỏi:
- Sao? Thí chủ quen biết huynh trưởng bần ni ư?
Cam Đường toàn thân run bắn lên, ngập ngừng hỏi:
- Sao?... Y là huynh trưởng thiếu sư thái ư?
- A di đà Phật! Y là huynh trưởng bần ni và là người phàm tục.
Cam Đường khác nào bị sét đánh bên tai. Người chàng lảo đảo suýt nữa ngã lăn ra. Chàng lẩm bẩm:
- Nàng là Tây Môn Tố Vân, vị hôn thê của ta. Ngày ta đến Ngọc Điệp Bảo thoái hôn chính là ngày nàng xuất giá về nhà thiếu bảo chúa Vệ Võ Hùng tại Thanh Long Bảo. Không ngờ nàng bỏ đi giữa đêm động phòng vào chùa xuất gia làm ni cô.
Thế là vụ Tây Môn Khánh Vân đến tàn sát Khổ Trúc Am, Tây Môn Tố Vân tự chặt một tay, lại vụ người thay thế Vệ Võ Hùng nhảy vào đống lửa tự tử, cùng vụ Vệ Viên Viên xuất hiện bức bách nàng phải lên đường, Cam Đường không cần hỏi cũng hiểu rõ đầu đuôi.