Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương

Chương 60: Thế nào là yêu một người?




Đó là một không gian rất tối đen như mực, đến mức không có bất cứ ánh sáng nào có thể len lõi vào, chỉ có bóng tối bủa vây tựa như vươn tay ra là có thể nắm được những mãng đêm đặc.

Một tiếng gào thống thiết vang lên, sau đó những tiếng rên khóc không dứt vì cơn đau vẫn ăn lấy từng đầu ngón chân của cô gái. Cô ấy ngồi trên ghế, hai tay hai chân bị trói chặt vào chân và thành ghế. Hai bàn tay cố giãy cho đứt dây xích nhưng vô ích, cuối cùng chỉ còn lại những đợt run rẩy kéo dài.

- Tôi không biết, tôi không...biết gì cả - Đầu cô gái bởi hết sức mà ngẹo sang một bên, khuôn mặt vì cơn đau đớn mà bơ phờ.

Gần đó những cái móng chân còn bám đầy máu đang nhúc nhích muốn quay lại cơ thể, song một bàn tay trắng ngần nắm lấy những cái móng đó ngăn không cho cô gái phục hồi lại, mái tóc trắng bạc dài yêu kiều rũ lấy bờ vai gầy, giọng nói trong trẻo vang lên:

- Ngươi cũng trâu thật đấy, bị tạt dung nham, bị lột sạch móng chân, bẻ tứ chi, chặt hết tay chân rồi mà vẫn không chịu khai.

- Cô giết tôi luôn đi Alice, chẳng phải cô muốn đến với Zue sao, vậy thì giết tôi đi, một khắc tôi còn sống thì một khắc trái tim anh ấy là của tôi, cô giết tôi đi Alice.

- Giết ngươi? - Cái nhếch mép quyến rũ câu trên khuôn mặt đẹp như thiên thần: - Giết ngươi là quá nhẹ nhàng cho ngươi rồi - Những ngón tay Alice buông ra, lập tức những cái móng chân cùng máu bay về phía chân cô gái, vết thương lại lành lại như ban đầu, mọi thứ đều lành lại nhưng tinh thần thì đã đến tuyệt vọng rồi.

Lành lại, tại sao cứ lành lại như thế, thà là để cô chết luôn cho rồi đi, tại sao lại cứ lành lại như thế. Như một linh hồn tội lỗi bị đày xuống nơi hỏa ngục, ngày ngày giờ giờ phải chịu những tra tấn triền miên nhưng lại chẳng thể nào chết được.

Cầm trên tay cái kiềm, Alice buông bước chân đến, dùng cái kiềm đó hất mặt cô gái ấy lên, đôi mắt đỏ mở to nhìn đầy giễu cợt:

- Cô cho rằng anh ấy đến giờ còn yêu một tội nhân kinh tởm như cô? - Cái nhếch môi cùng đôi mắt đắc thắng càng đậm hơn trên dung nhan say lòng người: - Ta nói cho cô biết, trên hội đồng thẩm án chính anh ấy là người đã đưa ra quyết định móc mắt phải của cô để đền lại cho nhà Glacie, cũng chính anh ấy là người đã nói dùng một ngàn cây đinh bạc loại tra tấn để ép cung cô đấy, đến giờ cô còn dám mơ tưởng đến anh ấy sao?

- Không....không thể nào, Zue sẽ không bao giờ làm vậy với tôi...không bao giờ...tôi tin Zue.

BỤP.

Alice siết lấy cái kiềm dùng đầu cứng của nó đập mạnh vào đầu cô gái, máu bắn ra chảy ướt khuôn mặt nhỏ, may mắn sao Alice kịp tạo một vòng tròn gió bao bọc cô ta nên chiếc váy trắng vẫn tinh khôi không bị máu váy bẩn.

Vết thương lại lành, từng mãnh thịt nát lắp lại với nhau đau như đang sát thuốc khử trùng vào vết thương. Cô gái chỉ biết cắn nát môi mình mà chịu đựng.

- Zue đến rồi, cô nên trả lại con mắt cho nhà Glacie đi.

Chẳng phải anh đã từng nói, chỉ có mình em mới gọi anh là Zue hay sao?

Đau, tim Lin thật sự rất đau, nó còn đau hơn cả khi bị lột sạch móng chân, đau hơn cả khi bị Alice cầm cái kiềm phang vào đầu. Đau quá, Zue, chẳng phải anh nói sẽ không để em một mình trong đêm tối nữa sao? Vậy bây giờ anh đang ở đâu?

- Trả lại con mắt cho nhà Glacie đi Clionadh.

Không! Không! Xin đừng mang nó ra khỏi em, Zue, anh thừa biết nó quan trọng với em thế nào mà, xin anh, em xin anh.

KHÔNG!

- Đừng mà Zue.

Lin ngồi bật dậy, cả người ướt mồ hôi, khuôn mặt đẫm nước mắt, hơi thở dồn đến mức phải mở miệng ra thở. Hai tay Lin run run siết chặt lấy tấm chăn, sau đó như nhớ ra chuyện gì, nhỏ quăng tấm chăn qua một bên, đôi chân tức tốc chạy xuống lầu, hớt hãi đến mức chân trái vấp chân phải suýt té, những giọt nước mắt khẽ rơi vào không khí.

Nơi chiếc bàn làm việc bằng gỗ chạm khắc tinh xảo nạm thêm những viên ngọc quý chạy dọc mép bàn, chàng trai ấy vẫn sẽ đang ngồi đó, từng ngón tay thon của anh hẳn sẽ đang nâng một quyển sách dày cộm hay đọc một phong thư, có lẽ dạo này anh bận hơn nên sẽ cầm cây bút lông ngỗng mà phê chuẩn công văn, rồi dù miệt mài làm việc thế nào mà thấy nhỏ chạy đến anh cũng sẽ ngưng bút lại mà ngẩng đầu lên nhìn nhỏ, đôi môi nở nụ cười bình yên, hai tay đón lấy nhỏ:

- Lại mơ thấy ác mộng sao?

Cả người Lin đổ rạp xuống, ánh mắt nhỏ nhìn về phía chiếc bàn trống trơn không chút mùi hương lưu lại, chỉ có những quyển sách được xếp gọn gàng, cây bút lông cũng cắm ngay ngắn trong lọ. Trông không khí không còn mùi hương của anh, không còn giọng nói của anh. Tất cả chỉ còn lại chút ánh trăng nhạt xuyên qua ô cửa kính chiếu xuống đất.

Hóa ra anh không còn ở đây nữa.

Phải rồi, anh đâu còn ở đây nữa, anh giờ đang ở cung điện Royal Blood, đang xem tình trạng của tiểu thư Alice.

Anh bận rồi.

Lìn có người lại ôm lấy đầu gối mình, gục đầu xuống, từng giọt nước mắt âm thầm rơi xuống.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, những giọt nước mắt lập tức ngưng rơi, Lin vui vẻ chạy đến bên điện thoại, cố nén cái giọng đang khóc lại, nhấc máy:

- Alo, khu kí túc xá của hoàng tử...

- Ta còn tưởng cô lười biếng chưa dậy - Giọng Zue vang lên bên đầu dây kia, chất giọng lạnh lùng.

Nghe được giọng Zue Lin rất vui, hai tay cầm ống nghe áp sát vào tai, dẫu cho Zue nói như thế nhưng nhỏ biết vì hệ thống điện thoại của vampire's world rất hay bị nghe lén nên Zue mới nói thế chứ thực ra anh muốn gọi đánh thức nhỏ dậy để ăn tối đúng giờ đấy.

- Vâng thưa điện hạ, thần không dám lười biếng đâu - Lin lau nước mắt đáp lại.

- Vậy sao? Ta chợt nhớ có vài chuyện cần làm, cô lấy vài công văn trên bàn rồi tức tốc mang đến đây.

- Vâng.

Rập máy, Lin mĩm cười trấn an mình, thấy không? Zue vẫn thương nhỏ nhất mà, sẽ ổn thôi, nhỏ và Zue sẽ được hạnh phúc thôi, sau khi thế giới này bình an Zue và nhỏ sẽ cao chạy xa bay cùng nhau sống những ngày tháng hạnh phúc vô tư lự.

---

Cổng thành cung điện Royal Blood vẫn rộng lớn hùng vĩ như ngày nào, Lin cưỡi kì lân bay đến đưa thẻ bài thông hành rồi nhanh chóng bay về cung điện dành riêng của Zue. Thế nhưng giữa đường lại bị một vệ sĩ thân tín của hoàng hậu chặn ngang ra lệnh là đến gặp bà ấy có chút chuyện. Ừ thì Lin không thể kháng mệnh được, dẫu sao thì Diana chưa bao giờ muốn gây xích mích tình mẹ con giữa hai người nên bà ấy sẽ không làm gì gây nguy hiểm cho Lin đâu, ít nhất là ở đây.

Bước vào gần vườn hoa của hoàng hậu thì đã nghe một tiếng cười trong vắt vọng ra, tiếng cười ấy đáng yêu đến mức tưởng như xua đi cả tâm trạng tồi tệ của Lin lúc này. Nhỏ khẽ thở dài bước chân nhanh hơn, đầu óc cũng gắng tỉnh táo hơn để không phạm phải những sai lầm không đáng có.

Từ đằng xa mái tóc dài màu trắng bạc bay nhẹ trong gió, những ngón tay ngọc ngà đỡ tách trà thơm, đôi môi mỏng dịu dàng nở nụ cười thanh khiết, tròng mắt như ngọc ruby lấp lánh, khuôn mặt đáng yêu như thiên thần bé con.

Giây phút đôi mắt đỏ ấy nhìn đến Lin, nhỏ cảm thấy như có một luồng điện vừa xẹt qua người nhưng vẫn nhanh chóng cuối đầu hành lễ, cố lấy lại nhịp thở đều đều như thể chẳng có gì xảy ra.

- A, đó là vệ sĩ của anh Jupiter phải không, thưa bác? - Giong nói như tiếng trẻ con vô cùng đáng yêu vang lên lanh lảnh, giọng nói ấy cứ như giọng của một đứa trẻ khiến người nghe thư thái cả tâm hồn.

- Đúng, là VỆ SĨ của Jupiter đấy con - Diana rõ ràng cố nhấn mạnh hai từ "vệ sĩ" như muốn vã cho Lin nhớ ra thân phận của mình.

Tiếng bước chân vang lên, do Lin cuối đầu chỉ thấy được làn váy trắng thướt tha như mây trời tiến đến, và rồi những ngón tay lành lạnh của cô gái chạm vào cằm nhỏ.

Ngay tức khắc Lin nhớ đến hình ảnh Alice cầm cái kiềm hất mặt cô gái trong giấc mơ, những ngón tay Alice lúc này cũng lạnh hệt như cái kiềm đó vậy.

Hai tay Lin kiềm chặt bản thân không quay đầu đi.

Đôi tròng mắt đỏ dưới hàng mi dài cong vút nhìn nhỏ...

Đôi mắt đỏ trong nhà ngục trừng lên nhìn cô gái đó...

Hơi thở của Lin bắt đầu gấp gáp, nhỏ sợ quá, rõ ràng đôi mắt trước mặt không hề có chút sát ý nhưng nó khiến nhỏ ám ảnh về giấc mơ ngày hôm qua không thôi. Cái cách mà cô ấy nhìn nhỏ, như là muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ vậy, nhỏ cảm thấy rõ ngón tay ấn cằm Lin rõ ràng có tăng thêm lực, ấn mạnh đến mức cằm Lin đỏ lên.

- Thật xinh đẹp.

Cuối cùng Alice cũng nói một câu rồi buông cằm Lin ra. Nhỏ nén tiếng thở dài nhẹ nhõm, hai tay cũng nới lỏng ra.

- Xinh đẹp thế nào cũng chỉ là lũ mọi rợ thôi - Diana đoan trang lên tiếng cười vuốt lấy mái tóc Alice, sau đó chẳng buồn liếc nhìn Lin như sợ bẩn mắt, dịu dàng nói với Alice:

- Cháu nên đi dùng bữa đi Alice, cơ thể cháu còn yếu lắm.

Alice ngoan ngoãn gật đầu, sau đó như áng mây trắng thoáng đi mất, trước khi đi còn không quên ngoái đầu lại ban cho Lin một nụ cười khuynh thành.

- Thấy Alice thế nào? - Diana lạnh mặt nhìn sang Lin hỏi, đôi mắt bà ấy vẫn điềm tĩnh dẫu cho không dấu được tia sát ý nơi đáy mắt lóe lên.

Có lẽ nếu không sợ mất tình mẹ con, Diana đã bóp chết Lin ngay tức khắc cho hả giận rồi.

- Thưa hoàng hậu, tiểu thư rất xinh đẹp và...

- Tiểu thư? - Diana cắt ngang, bàn tay đập vào mặt bàn như nhỏ vừa làm gì đó sai trái: - Ngươi dám gọi Alice là tiểu thư?

Lin tròn mắt nhìn Diana, theo lễ tiết thì ngoại trừ con của vua được gọi là công chúa ra thì tất cả những cô gái khác khi chưa được phong tước đều được gọi là tiểu thư, đến cả Edana ngày trước còn được gọi là tiểu thư thì nói gì là Alice.

- Người đâu, tát con nhỏ không biết phép tắt đó cho ta.

Lin còn chưa hiểu chuyện gì thì một cái tát tay giáng vào mặt, nhỏ choáng váng đến mức suýt ngã xuống, khuôn mặt sưng húp lên, may sao cô hầu gái lực tay không mạnh và không tát ở gần môi, nếu không chảy máu sẽ không biết hậu quả thế nào.

Lin cắn răng nén đau, hít một hơi rồi nói:

- Theo lễ tiết nếu không phải con vua thì mọi cô gái dù là ai thì trước khi được phong danh hiệu đều gọi là "tiểu thư", không biết là hoàng hậu nói thần sai ở chỗ nào? Hay chẳng lẽ tiểu thư đã được phong tước rồi mà do lễ phong tước nhỏ quá nên thần không biết?

Không có gì đáng khoe khoang nhưng thật sự Lin cảm thấy lòng tự trọng của nhỏ cũng cao lắm. Nếu hôm nay nhỏ làm sai, nhỏ chấp nhận bạt tát đó nhưng nhỏ ở đây có cái gì không đúng, bà ta không thể ngang nhiên đánh người cái kiểu như vậy được.

- A - Diana kéo dài một tiếng, sau đó mĩm cười, tất nhiên dù có nhầm lẫn gì ở đây cũng sẽ không bao giờ có lời xin lỗi cả: - Ta cứ nghĩ Jupiter đã nói với ngươi rằng sắp đến Alice sẽ được gọi là công nương rồi chứ?

Hai bàn tay Lin siết chặt lấy chiếc váy, cả khuôn mặt dẫu không biểu cảm gì nhưng vẫn trắng bệch ra.

Công nương? Công nương chính là vợ của hoàng tử, thì ra gọi Lin đến đây chính là khoe cái mẽ này ra để nhỏ chấm dứt mơ mộng với Zue mà. Nhỏ tuyệt đối không thể có biểu cảm gì khác thường bởi như thế chính là thõa mãn mục đích của bà ấy.

Mặc dù nhỏ vẫn dửng dưng nhìn Diana nhưng Lin biết cảm xúc trong mình thế nào, đó là sự đau đớn, là tức giận, là mớ hỗn độn của những cảm xúc, nó hỗn độn đến mức nhỏ cảm nhận rõ dòng ma lực trong mình lúc này đang cuộn trào lên theo cảm xúc, đủ để nhỏ mà không ém nó xuống chắc chắn sẽ phát băng ra ngoài.

Thấy Lin không có biểu cảm gì đặc biệt Diana có chút tức giận, song cũng chẳng làm lồng lộn lên mà gây ảnh hưởng đến hình tượng đoan trang của mình:

- Được rồi, sau này ngươi nên hiểu chuyện một chút là được, lui xuống đi.

Đứng cách đó không xa, cô người hầu lắc đầu nói khẽ:

- Cô gái đó thật cứng đầu.

- Cứng đầu? - Alice lập lại, sau đó bật cười. Đúng vậy, nếu như hôm nay cô gái đó chịu quỳ xuống dập đầu với Diana chỉ vì cái tát tay đó thì thật ra một sự ô nhục cho đế chế Zos đấy. Cô gái đó dù đứng trước uy quyền của Diana cũng quyết không khuất phục à? Phải, như vậy mới đúng chứ, bởi vì dòng thuần chính là những con quỷ của sự kiêu ngạo, dù sinh ra trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì bản năng của dòng thuần chính là sự kiêu ngạo không bao giờ chịu cuối đầu trước người khác.

"Đôi mắt ấy rất đẹp, cũng y hệt ngươi năm nào đấy Titania, nó làm ta thật sự chỉ muốn chọc hai ngón tay vào mà móc ra cho hả giận thôi".

Bước ra khỏi vườn hoa của hoàng hậu, Lin thật sự muốn chạy đến một nơi nào đó mà xả giận, ở đó nhỏ có thể khóc, có thể đóng băng, có thể đập phá đồ vật, hẳn những thứ đó sẽ giúp nhỏ đỡ đau lòng hơn nhỉ?

Song Lin chỉ biết thở dài nuốt lại cơn đau thắt ngực vào lòng. Phải rồi, nhỏ có tư cách gì mà ghen? Có tư cách gì mà đau lòng? Có tư cách gì mà so sánh mà cạnh tranh với người ta? Nhỏ chẳng là gì cả, chỉ là một vệ sĩ thấp đứng dưới đáy xã hội để người ta chà đạp mà thôi.

Nhớ lúc ban đầu gặp nhau, bà ta dùng biết bao mỹ từ ngon ngọt, nào là "chỉ lần Jupiter yêu cháu, cháu sẽ thành hoàng hậu Vampire's World" rồi "Jupiter nhờ cả vào cháu", nhưng bây giờ khi Jupiter đã yêu nhỏ rồi thì hãy xem bà ta đối xử với nhỏ thế nào? Bản thân Lin thật sự cảm thấy có chút nhục nhã dùm cho bà ta, đường đường là hoàng hậu của cả thế giới, là một dòng thuần kiêu sa vậy mà chỉ là thứ nói suông. Cứ cho bà ấy là mẹ của người nhỏ yêu thì nhỏ cũng không thể chấp nhận được việc lộng quyền của bà ta.

Nhớ đến lời hứa "khi nào thế giới giới bình yên, anh sẽ đưa em đi" của Zue lòng nhỏ dịu lại hẳn, nụ cười không tự chủ được mà hiện rõ trong ánh mắt. Bà ta cứ mắng chửi nhỏ đi, cứ phái người ám sát nhỏ đi, thừa nhận là nhỏ không làm được gì, nhưng kết quả nhỏ sẽ lấy luôn con trai bà ấy đi. Tuy chưa phải là bây giờ vì Zue còn bận bịu lắm nhưng sau này khi mọi thứ ổn rồi Zue sẽ là của nhỏ, của riêng nhỏ thôi. Hoàng hậu Diana hay Alice, sẽ không một ai có thể chen chân vào đâu.

Lin ngước mắt nhìn lên bầu trời rợp sao, hai tay lại ôm chiếc túi đựng tài liệu cho Zue, vứt mọi nỗi buồn phiền mà treo lên môi nụ cười dành cho người mà nhỏ yêu nhất trên đời.

Nhưng còn chưa đến được cung điện của Zue thì một thân ảnh yêu kiều đã chặn ngang đường Lin. Là Alice Demon Amory.

Chiếc váy trắng màu mây nhẹ nhàng kéo đến, Lin còn chưa kịp cuối đầu chào thì những ngón tay của cô ta đã bóp chặt cằm nhỏ, đôi môi đỏ mọng câu lên nụ cười rất đỗi xinh đẹp:

- Ngươi biết không? Mắt ngươi làm ta nhớ đến một người.

- Là ai vậy tiểu thư? - Lin cũng chẳng hất tay Alice ra, nghiêng đầu nhìn cô ta.

- Tiểu thư? Ta nghĩ ngươi sẽ sửa lại là "công nương" sau khi ăn cái tát đó chứ.

Lin khẽ bật cười, lại thêm một kẻ người đẹp mà tính cách chẳng ra làm sao. Nếu hôm nay là một người khác thì có lẽ sẽ sợ hại mà quỳ xuống dập đầu tạ lỗi nhưng thật ngại quá Lin trước giờ đã từng đắc tội không ít với dòng thuần rồi, đến Edana mà nhỏ còn bắt xin lỗi, Adalwen nhỏ còn dám cho ăn tát, đến Cedric nhỏ còn chưa bao giờ sợ sệt, hoàng hậu Vampire's World nhỏ còn dám cãi lí, còn dám không tuân lệnh, đến hoàng tử của Vampire's World - chàng trai được gọi là ma cà rồng vương nhỏ còn dám bắt vào bếp nấu ăn cho nhỏ thì làm quái gì phải ngán một quý tộc cận thuần như cô ta nhỉ? Alice hiện tại mà nói thì thế lực sau lưng còn kém xa Edana, so khuôn mặt thì vẫn chẳng sánh nổi chị Alyssa. Bằng cái gì mà cô ta kiêu ngạo như vậy?

Ánh mắt xanh ánh lên nét kiên quyết, giương vẻ giễu cợt lên nhìn Alice:

- Hoàng tử đã đồng ý rồi sao? Hoàng gia đã tổ chức lễ cưới rồi à? Chấp nhận luôn cả một quý tộc cận thuần như cô? Nếu chưa có gì mà đã rêu rao bắt đổi danh phận thì quả thật là vô phép tắt, đến khi nào có dấu huyết hôn trên cổ đi rồi hẳn hất mặt lên nhìn người như thế nhé tiểu thư. Và, đừng có học thói cư xử của dòng thuần khi không phải là dòng thuần.

"Ở đâu lại ra một kẻ chẳng hiểu lễ phép như vậy lại dám nhận danh hiệu vợ của chúa tể? Chúa tể đã đồng ý rồi sao? Hoàng gia đã tổ chức lễ cưới rồi à? Chấp nhận luôn cả một quý tộc cận thuần như cô? Nếu không có mà đã rêu rao hống hách thì đúng là vô phép tắt, đến khi nào có dấu huyết hôn trên cổ đi rồi hẳn hất mặt lên nhìn người như thế nhé tiểu thư, và đừng có học thói cư xử của dòng thuần khi không phải là dòng thuần".

Giong nói của Lin vang bên tai Alice cùng giọng nói ấy vang trong đầu cô, giọng nói mà cô nguyền rũa, giọng nói của con đàn bà bẩn thỉu đã cướp đi người cô yêu. Sáu ngàn năm trước cũng câu nói này, hôm nay vẫn câu nói này, khá lắm, đúng là "con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh". Có điều 6 ngàn năm trước cô bại trong tay con đàn bà đó, để cô ta cướp mất người cô yêu, nhưng không có nghĩa hôm nay cô vẫn sẽ bại trong tay con ranh này mà để hoàng tử về tay nó.

Những ngón tay càng bóp chặt lấy cằm Lin, trong đôi mắt cô ta rõ ràng không kiềm nỗi mà đầy vẻ giận dữ, cô ta gần như nghiến chặt răng, những sợi gân xanh lộ ra trên cánh tay gầy guộc trắng nhẵng:

- Hay cho câu "đừng có học thói cư xử của dòng thuần khi không phải là dòng thuần", giống lắm, giống lắm.

Lin lúc này chịu đau hết nổi nên chẳng chút ngại ngần hất tay Alice ra, lùi lại một bước cách xa cô ta một chút rồi lách người bỏ đi. Lin thừa nhận mình có chút ngu ngốc nhưng nhỏ chưa bao giờ thừa nhận bản thân mình "hiền như bụt" đủ để cái gì cũng cắn răng mà chịu. Edana nhỏ phản kháng được, Adalwen nhỏ phản kháng được, hoàng hậu Diana được thì chẳng có lí do gì lại bại trong tay Alice.

- Xung quanh đây không có ai, nếu ta là ngươi ta đã xuống tay trừ khử tình địch rồi.

Ý là kêu Lin giết chết cô ta rồi đổ thừa cho sát thủ thâm nhập vào cung điện sao? Kể cả khi Diesel đã cảnh cáo hay nhỏ mơ giấc mơ đó Lin cũng chưa một lần nghĩ đến phải dùng đến biện pháp đê tiện đó. Lin tuyệt đối không phải kiểu hở một tí là ra tay giết người, ít nhất thì 16 năm nhỏ chịu sự giáo dục của một con người, 30 năm sống ở thế giới con người, nơi mà mọi sinh mạng đều quý giá như nhau, và nhỏ vẫn còn phần nhân tính chứ chưa đến mức như một tên sát nhân ai cản đường là giết. Cho dù nhỏ đã từng giết Gray nhưng hắn là một tên đồ tể đáng phải chết, còn Alice, dẫu sao ít nhất cô ta vẫn chưa làm cái gì hại đến nhỏ cả, chưa kể cô ta chết Zue sẽ buồn biết bao, anh cố gắng lắm mới thoát khỏi ám ảnh quá khứ, nhỏ không muốn anh lại buồn nữa.

Lin lần nữa nhếch môi cười:

- Thì ra suy nghĩ cũng chỉ có thế.

Rõ là đang chửi thẳng vào mặt Alice rằng suy nghĩ cô ta thật trẻ con và ti tiện vì giải quyết vấn đề bằng cách vấy máu lên tay mình.

Hai tay Alice siết chặt, nếu không phải vì kết cục cô chắc chắn sẽ giết chết con ranh con này rồi, song là một người phụ nữ đã sống quá lâu, Alice nhanh chóng lấy lại nụ cười mỉa mai:

- Ngươi rồi sẽ hối hận vì đã bỏ qua cho ta.

Lin không buồn nói thêm bất cứ câu nào nữa, ánh mắt hướng về phía trước mà đi như thể đằng sau chỉ là một con cún lạc đang gân cổ sủa mình, và những người khôn ngoan không ai lại đi cãi nhau với một con cún cả.

Vừa đẩy cánh cửa nặng nề trong lâu đài của hoàng tử thì một bàn tay lạnh đã chộp lấy cổ tay Lin kéo nhỏ vào, một nụ hôn đặt lên môi nhỏ, sau đó đôi mắt aquamarine chỉ có duy nhất bóng hình nhỏ lấp lánh ý cười:

- Anh nhớ em quá.

Tất nhiên công văn chỉ là cái cớ để mang Lin đến đây cho anh.

Lin nhìn Zue lập tức lại nhớ đến Alice, dù nhỏ đã cố quẳng cô ta ra khỏi đầu rồi nhưng vẫn không thôi cảm thấy buồn bực, phút chốc nhỏ không phản ứng gì với Zue cả.

- Sao vậy? - Zue bóp bóp má Lin, nghiêng đầu hỏi.

Lin đẩy tay Zue ra, mệt mỏi bước vào đặt sấp tài liệu lên bàn, nhỏ không quay lại nhìn Zue, nói thẳng:

- Cô em họ của anh làm em hơi bực.

Ngày trước Lin coi phim, đọc tiểu thuyết, trong đó nữ chính vì sợ nam chính lo lắng mà dù có xích mích gì với người nhà của nam chính hay nữ phụ nào cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt vào không nói ra, nhưng Lin thì khác, Zue luôn là người nhỏ muốn nói ra những nỗi lòng của mình, đặc biệt là cơn bực tức thì rất hay tìm anh trút giận, bởi vì anh hiểu nhỏ. Hơn nữa dù sao trong chuyện này Lin đâu có sai, người sai là Alice.

Sau đó Lin ngồi xuống ghê sofa, sau đó kể sơ lược cho Zue nghe nhưng không hề kể về việc Alice nói Lin trông giống một người mà cô ta quen vì nhỏ nghĩ cái đó không đáng phải nói ra. Sau khi kể xong khuôn mặt vẫn giận hầm hầm, có lẽ lần này Zue cũng khá khó khăn trong việc "dập lửa".

Zue cũng rất yên vị ngồi cạnh đó nghe nhỏ kể, nghe xong không bình luận hay trách ai đúng ai sai, mà chỉ kề sát vào mặt Lin, môi câu lên nụ cười rất gian:

- Vậy ra là em ghen?

Lin có chút khựng người lại, sau đó hai tay khoanh trước ngực, đôi môi mím lại, khuôn mặt ngoảnh đi:

- Ờ ghen đấy.

Zue cười phá lên như thể điều đó làm anh vui lắm vậy, hai tay anh kéo Lin lại, nụ cười trên môi rất đỗi dịu dàng, nụ cười mà cả thế giới chỉ có mình Lin mới được thấy:

- Anh biết là anh có đối xử đặc biệt tốt với Alice nhưng mà Lin ơi dù Alice có tình cảm gì với anh thì anh cũng chỉ có em thôi - Thấy khuôn mặt cô bé còn chưa nguôi ngoai, Zue nhấn mạnh thêm: - Anh trước giờ không giỏi thương hại, nên ai thích anh anh đều mặc kệ, chỉ cần em thích anh là đủ.

Tất nhiên cô gái nào không thích chàng trai mình yêu ngoài mình ra cô gái nào cũng mặc kệ, đặc biệt là cái thái độ có chút nũng nịu kia của Zue đáng yêu chết được, thế là Lin nhanh chóng cười, song vẫn vờ như còn giận:

- Thật không đấy? Em nói cho anh biết, hôm qua em thấy ác mộng, lập tức chạy đi tìm anh, mà không thấy anh đâu, em rất buồn, anh đã bỏ em lại cơ mà.

Đôi tay ấy nhẹ nhàng luồn qua eo Lin sốc nhỏ ngồi lên đùi Zue, vòng tay ôm lấy eo nhỏ, đôi môi mỏng lướt qua tai Lin, để lại âm thanh thủ thỉ như tiếng gió vỗ về lá cây trong đêm:

- Anh hứa, sau này anh sẽ không để em một mình trong bóng tối nữa.

Bóng tối của sự sợ hãi, của sự hiu quạnh cô đơn, bóng tối của đau đớn thống khổ và bóng tối trong lòng em, Zue sẽ không để Lin một mình nữa đâu.

Đôi tay Zue nhẹ miết qua cổ Lin, lập tức hoa văn huyết hôn đỏ như máu ẩn dưới lớp da hiện ra, biểu tượng minh chứng cho việc nhỏ là của anh đến muôn đời. Nhẹ đặt một nụ hôn vào đó, bàn tay Zue siết lấy bàn tay đeo nhẫn của nhỏ:

- Anh hiểu cơn tức giận trong em, bởi vì tình yêu là sự ích kỉ, là lúc nào cũng muốn người đó là của riêng mình, anh không cần biết ngoài kia có ai, anh chỉ biết anh có em là đủ rồi, tình yêu này chỉ cần hai chúng ta là đủ, anh sẽ không để bất cứ ai chen vào đâu.

Nụ hôn ấy từ cổ Lin men theo cằm tìm đến đôi môi nhỏ, hơi thở của Zue rõ ràng rất lạnh nhưng những nơi môi anh xẹt qua đều để lại cho Lin cảm giác nóng rực. Phút chốc cả người Lin đã bị anh áp xuống sofa, Lin có chút sợ sệt ngước mắt nhìn chàng trai đang phủ trên mình, anh đang nhìn nhỏ, đôi mắt ấy rất đẹp, đẹp đến mức toàn bộ tâm trí Lin đều bị cuỗm vào đó, anh nói:

- Anh luôn muốn em là của riêng anh.

Một tay Lin vòng lên cổ anh, những ngón tay vuốt lấy phần gáy, tay kia cởi nút đầu tiên trên áo anh, nở nụ cười đẹp ngây ngẩn:

- Anh cũng là của riêng em thôi đấy.

Hai đôi môi nhẹ nhàng quấn quít, những ngón tay thon dài ấy cởi đi cúc áo đầu tiên của Lin, đôi môi sượt qua cổ, qua vai Lin để lại những dấu hôn đỏ ựng trên làn da trắng ngần. Giây phút này dẫu nhỏ biết mình đã chạm vào "trái cấm" thì cũng chẳng màn đến nữa, dẫu cho hậu quả là cái gì đi chăng nữa Lin cũng sẽ cùng Zue vượt qua.

Ngày trước khi Lin nghe kể chuyện Kinh thánh, nhỏ từng không hiểu nổi tại sao Adam và Eva lại có thể dễ dàng bị con rắn xúi giục mà ăn trái cấm, nhưng trong giờ phút này thì nhỏ hiểu rồi. Đó là một loại mê hoặc mà dù cho đầu óc có thét gào lên "không" nhưng vẫn không thể nào kiềm nổi bản năng đang trỗi dậy thúc giục từng tế bào thần kinh, nó mạnh mẽ đến mức chỗ lí trí kia nhanh chóng bị bản năng bóp nghẹt, dẫn ta vào một thiên đường tội lỗi không lối thoát, và khi đã bước vào rồi ta sẽ không bao giờ muốn thoát ra khỏi đó nữa.

Nhưng...

Khi cúc áo thứ ba chuẩn bị bung ra thì đột nhiên không khí trong phòng lạnh lên khác thường, những tiếng "răng rắc" vang lên, Lin lập tức mở đôi mắt nãy giờ vẫn khép giật mình khi thấy chiếc ghế sofa mình nằm bị băng đóng và đôi mắt lạnh tràn lửa giận của Cedirc. Cedric tại sao cậu ấy lại ở đây? Và quan trọng hơn là cậu ấy đã thấy...

Cả Zue và Lin đều ngồi dậy, nhưng khác với vẻ sợ hãi đến hai tay cài cúc áo lại cũng không xong của Lin, Zue vẫn điềm tĩnh đưa tay kéo lấy Lin, áp phần ngực vì bung hai cúc áo mà lớp áo con hơi lộ ra vào lòng anh, như thể không muốn cho Cedric thấy, cất giọng lạnh băng:

- Hình như cậu quên phép lịch sự gõ cửa trước khi vào phòng người khác thì phải.

- Nếu không phải hai người tập trung quá thì làm sao không phát hiện ra tôi - Cedric đáp lại, giọng cậu bé cũng lạnh hệt Zue, hai tay cậu siết chặt, giọng nói phát ra âm lượng lớn hơn nhìn về phía Lin:

- Chị qua đây.

Chỉ một câu nói ba từ như vậy thôi mà khiến Lin - một cô gái trước giờ chưa từng biết sợ hãi dòng thuần phải run rẩy trong vòng tay Zue. Rõ ràng đây không phải là nhỏ hẹn hò với Cedric mà đi "vụng trộm" với Zue rồi bị bắt tại trận, nhưng Lin không cách nào ngăn nổi sợ hãi tràn ngập trong tâm trí mình. Cedric biết rồi, cậu đã biết cuộc tình trời tru đất diệt của nhỏ rồi. Chắc chắn Cedric cũng sẽ như Elvis, sẽ kịch liệt ngăn cản nhỏ. Nhưng không như Elvis, một khi đã muốn cản thì Cedric chắc chắn sẽ cản cho đến cùng, và với quyền lực của cậu hiện tại mà muốn làm đến cùng với Zue chắc chắn sẽ có đại loạn. Không được, khác với Zue đã chững chạc, Cedric vẫn chỉ là một thiếu niên, cậu ấy chắc chắn sẽ không bao giờ chịu xuống nước đâu, vì vậy người xuống phải là Zue.

Nghĩ thế, hai bàn tay chống lên ngực của Zue đẩy ra nhưng ngay lập tức lại bị cánh tay mạnh mẽ ấy vòng qua lưng giữ chặt lại.

Lin đớ người. Nhỏ không tin Zue không nghĩ như nhỏ, Zue thậm chí còn phải suy nghĩ sâu sắc hơn nhỏ mới đúng, vậy tại sao anh lại không chịu "xuống thang" chứ. Nếu anh cứ giữ nhỏ thế này với tính cách của Cedirc chắc chắn sẽ đại náo nơi này chứ không chơi đâu.

- Tôi nói chị qua đây - Cedric quát lên, băng vì sự cuộn trào ma lực của cậu ấy mà chạy loạn dưới mặt đất, những mũi băng nhọn hoắc trong cơn tức giận của cậu không ngừng tấn công về phía Zue.

Hai tay Zue vẫn ôm chặt lấy Lin không buông, thậm chí một tay của anh còn cố định ở cổ nhỏ ngăn không cho Lin nhìn về phía trước, như là không muốn Lin nhìn chàng trai đó, như là vĩnh viễn không bao giờ muốn nhỏ ở trong vòng tay của một thằng đàn ông nào đó mà không phải là anh.

Trong cung điện của hoàng tử, một cuộc chiến đã diễn ra. Những mũi tên băng của một cậu bé không ngừng bay về phía chàng trai, còn chàng trai kia một tay ôm cô gái trong lòng, một tay đưa lên chặn những mũi tên kia lại. Nhưng có lẽ Cedric không phải là đối thủ của Zue vì những mũi băng phóng đến cũng đều bị Zue vô hiệu hóa mà biến mất.

Lúc này Cedric hơi mệt mà ngưng lại, đôi mắt nhìn Zue như muốn giết chết anh. Nhưng đáp lại Cedric, đôi mắt Zue nhìn cậu cách cao ngạo, và rồi bàn tay đặt ở cổ Lin của Zue khẽ động, mái tóc suông dài của Lin nhanh chóng bị anh vén lên, lập tức dấu huyết hôn trên cổ nhỏ hoàn toàn lộ ra trước mặt Cedric:

- Cô ấy là vợ ta.

Cedric hoàn toàn đơ người, những tảng băng vì sự hụt hẫng đến tột cùng của cậu mà hoàn toàn tan biến. Làm sao? Làm sao mà hai người bọn họ đã tiến đến mức này rồi? Huyết hôn sao? Đối với vampire, cô gái mang dấu huyết hôn còn cao cả và xác nhận chủ quyền hơn là việc mang thai. Thì ra bọn họ đã qua lại với nhau từ lâu lắm rồi, trông khi cậu không ngừng chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình rằng họ cùng lắm chỉ là bạn thì họ ngày ngày đêm đêm bên nhau trong cái khu kí túc xá đó, trong khi cậu đã cố gắng bên Lin trong những ngày lễ hội thì tâm trí của nhỏ hoàn toàn đặt về Zue, dù ở bên cậu nhưng trái tim của nhỏ vẫn ở bên Zue. Trong đêm mưa sao băng ở lễ Khởi Nguyên, trong khoảnh khắc mà Cedric sắp chạm môi Lin thì chính Zue đã lên tiếng cắt ngang, hàn gì cậu cứ thắc mắc tại sao Zue lại khởi màn sớm trước hai phút, thì ra là anh ta đã luôn quan sát Lin từ xa và khi thấy cậu có ý định hôn nhỏ liền lên tiếng. Trong cái ngày Lin đến tư dinh của cậu chơi, cậu vốn đã định dắt nhỏ đi tham quan nhưng lúc đó đột nhiên lại có công việc đột xuất và thay vào đó Zue cùng Lin ở bên nhau cả đêm, thì ra cái công việc đột xuất kia chính là do anh ta sắp xếp. Và cái đêm mà nhỏ khóc trên chân cậu không phải vì bộ phim mà là do chính nhỏ cũng nhận ra mình không thể bên Zue, nhưng với cái tình cảnh cậu vừa thấy thì họ đã vứt hết mọi luân lí lề luật mà ở bên nhau rồi.

Làm sao? Làm sao hoàng tử Jupiter lại có thể như thế. Anh ta có hiểu mình đang hại Lin không? Cedric sẽ không bao giờ để họ được bên nhau đâu. Cậu sẽ không để bàn tay ấy trong bàn tay của bất cứ thằng nào, sẽ không để cơ thể ấy lọt vào vòng tay của bất kì ai.

Phút chốc đôi mắt xanh ấy hoàn toàn ngã sang một màu đỏ như máu, cho thấy Cedric đã tức giận đến mức lôi cả bản năng của một vampire ra để đấu chọi với Zue, đấu cho đến sống chết.

Ma lực phát ra từ Cedric khiến Lin cảm thấy lạnh người, hai tay nhỏ cố đẩy Zue ra, song dòng ma lực vẫn cuộn chảy trong từng luồng không khí, và rồi...

Cedric từ từ bước đi trong không gian nhuốm một màu xanh băng, trước mặt cậu Zue và Lin đều bất động hoàn toàn, không những thế một vùng không gian quanh cậu cũng đã hoàn toàn bất động bởi ma lực độc nhất vô nhị của nhị thiếu gia nhà Glacie: Đóng băng thời gian - ma lực cho phép Cedric khiển thời gian trôi qua rất chậm mà gần như là ngưng hẳn. Đây là lí do tại sao dù là con thứ nhưng chưa một ai dám nói Cedric không bằng Zebirc, cũng là lí do tại sao dù là con thứ nhưng khi Zebric mất tích thì nhà Glacie cũng không hề mất đi vị thế, bởi vì con trai thứ của họ dư sức đấp vào khoảng trống đó, tuy khả năng dùng băng không bằng anh trai nhưng ma lực "Đóng băng thời gian" của cậu chính là tuyệt thế vô song trong giới quý tộc dòng thuần hiện tại.

Cedric không hiểu tại sao mình lại dùng đến năng lực nguy hiểm này nữa, cậu nhớ lần đầu cậu sử dụng là khi cứ đợi mãi mà không thấy anh Zebirc về, cậu đã quyết định đi ra thế giới con người nhưng ba mẹ nhất quyết ngăn cản và rồi trong một cơn giận giữ nó đã xuất hiện, cậu đã ngưng thời gian của tất cả mọi người xung quanh mà chạy đi, nhưng lúc đó cậu còn quá nhỏ và cái giá phải trả cho việc ngưng thời gian quá lớn nên Cedric mới bị thương nặng đến mức bị băng hóa suốt 200 năm mới thể khỏe mạnh lại. Cậu hiểu rõ nó nguy hiểm thế nào, không chừng với tình trạng ma lực chỉ có 5 phần thế này sau khi dùng xong cậu lại ngủ thêm vài trăm năm cũng nên, cậu hiểu rõ như thế nhưng lại không thể hiểu rõ cảm xúc lúc này của mình là gì, nó đau lắm, giống như có một cây đinh bạc vừa xuyên tim cậu vậy, nó không còn là nổi đau âm ỉ, ngấm ngầm không dữ dội như ngày trước nữa, mà là nổi đau quặng thắt tâm can, là cơn giận sôi sục trong từng huyết mạch, cậu không hiểu vì cái gì cậu lại như thế nhưng Cedric không thể ngăn được bản thân mình. Là vì lo cho Lin hay đơn giản chỉ là sự ích kỉ của riêng mình cậu?

Hai chân Cedric từ từ bước đến, trong không gian thời gian chảy rất chậm này cậu cũng không nghe được tiếng giày của mình gõ, nhưng cậu lại nghe được rất rõ con tim mình đang đập lên từng nhịp đập nhói đau. Cậu vươn tay đến, đến người mà cậu luôn muốn nhìn thấy và ở bên, dứt khoát kéo người ra khỏi vòng tay mà người muốn ở, có phải là cậu sai? Cedric không biết nữa, cậu không muốn nghĩ gì cũng không muốn phân đúng hay sai ở từng góc nhìn một rồi mới đưa ra quyết định. Cậu chỉ biết khi cậu không còn sức chịu đựng nữa mà "rã băng thời gian" thì Lin đã nằm trong vòng tay cậu và chú dơi Draculla thân yêu mà anh trai cho cậu đang chở hai người về nơi của cậu. Phải, cô ấy nên về nơi của cậu chứ không phải là Zue.

Sau khi Cedric rời đi mọi thứ lại trở lại như thường, Zue nhìn vào vòng tay trống không của mình chỉ biết thở dài một tiếng. Zue vốn không hề bị đóng băng thời gian vì ma lực "xóa sổ" của anh cũng cho phép anh xóa sổ cả những ma lực xung quanh tác động lên mình, dẫu cho việc vô hiệu hóa năng lực "đóng băng thời gian" của Cedric không phải việc dễ dàng nhưng không đến nỗi bất khả thi với Zue, nhưng Zue vẫn cố tình để nó ảnh hưởng lên mình vì cũng như Lin, Zue hiểu Cedric sẽ sẵn sàng đập banh cái cung điện này để mang Lin đi, nhưng trong giây phút Lin cố thoát ra khỏi tay anh để chạy về nơi Cedric, Zue vẫn không thể nào "xuống thag" mà nhìn vợ mình lao về vòng tay người khác. Nhưng đến khi Cedric sử dụng "đóng băng thời gian" thì Zue đã không còn lựa chọn nữa, anh không thể để vì sự ích kỉ của mình mà khiến Lin rơi vào rắc rối với thế giới này.

Lin từ khi nào lại quan trọng với Cedric như thế, chỉ với 5 phần ma lực mà đã bộc phát ma lực đóng băng thời gian, từ đó có thể thấy Cedric tức giận đến mức nào. Và Zue cũng hiểu cái giá mà cậu ta phải trả cũng không hề nhỏ tí nào đâu.

Song Zue cũng cảm thấy mình thật bất lực, rõ ràng là vợ mình vậy mà vẫn phải trơ mắt nhìn thằng khác bế đi. Anh, hèn nhát thật đấy, đến mức này rồi mà anh vẫn chưa thể cho nhỏ một danh phận.

---

Lin vừa chớp mắt một cái đã thấy mình ngồi trên lưng con dơi Draculla, mùi máu của Cedric bốc lên thơm đến mức nhỏ nuốt nước bọt cái ực, song sau đó mới giật mình hốt hoảng lay Cedric gục bên cạnh đang trong tình trạng sắp ngất xỉu.

Làn da vốn đã trắng của Cedric lúc này bệch ra như trong suốt, máu bám bê bết nơi cằm, có lẽ cậu ấy bị thổ huyết, chẳng lẽ cậu ấy làm gì khiến ma lực bị tổn thương nặng sao? Thậm chí con dơi Draculla đã bay được một quãng xa cung điện Royal Blood rồi mà vết thương vẫn chưa lành lại được.

- Cedric, Cedric, không sao chứ? - Lin lấy tay áo lau sạch máu trên cằm cậu, rồi nhẹ vỗ vỗ vào má cậu gọi.

Cedric theo bản năng muốn đưa tay lên chộp lấy bàn tay đang vỗ má cậu nhưng dấu huyết hôn đỏ rực chói mắt ở cổ Lin khiến cậu đổi động tác mà hất tay nhỏ ra:

- Đừng có chạm vào tôi - Có lẽ Cedric muốn quát lên nhưng giọng cậu yếu đến mức chỉ phát ra được tiếng thều thào yếu ớt.

Lin cũng chỉ biết cắn môi nhẹ, trong lòng cảm giác ray rứt vẫn không ngưng bủa vây lấy nhỏ dẫu cho nhỏ không làm cái gì sai với Cedric cả, khẽ thở dài, Lin đành để Cedric ngất lịm đi rồi điều khiển con dơi Draculla bay đến tư dinh nhà cậu ấy.

---

Đối với Lin thì gia nhân của tư dinh Crystal vốn không còn lạ lẫm gì, họ thấy Lin như thấy Cedric vậy, lại còn trong trường hợp Lin bế Cedric đang ngất trên tay thì không ai dám làm khó gì nhỏ, phút chốc Lin đã đi đến căn phòng của Zebric - nơi mà nhỏ và Cedric đã cùng nhau dấu Hấp Huyết Cầu.

Gia nhân đều bị Lin đuổi ra ngoài, trong căn phòng trống chỉ còn mình nhỏ và Cedric, lúc này nhỏ mới lấy Hấp Huyết Cầu từ dưới cơ quan mật được thiết kế tỉ mỉ ra rồi nhìn lại Cedirc đang trong tình trạng mê man không tỉnh, trông cậu ấy yếu đến mức có thể ngủ đến mấy năm nữa mới có thể tỉnh lại vậy. Rốt cục cậu ấy đã làm cái gì mà ma lực tổn thương nặng đến mức đó không biết, trông bộ dạng cậu ấy lúc nãy có lẽ cũng đã lường trước hậu quả, vậy mà đâm đầu vào bất chấp đến như thế.

Mà Lin lúc này cũng chỉ biết vò đầu bức tóc trước quả cầu không có sách hướng dẫn cách sử dụng này, nhỡ nhỏ sử dụng không đúng cách nó hút sạch luôn ma lực của nhỏ thì sao? Lin chặc lưỡi một tiếng, thôi thì cứu Cedric quan trọng hơn. Thế là hai tay nhỏ bắt đầu ép ma lực chảy ra hướng về phía quả cầu, lập tức cả quả cầu bay lên tiếp nhận lấy nguồn ánh sáng màu xanh truyền vào, mà Lin cũng nhanh chóng hiểu được đôi chút, nhỏ từ từ bước đến bên Cedric kéo theo cả quả cầu, và dòng ánh sáng màu xanh từ quả cầu truyền vào Cedric. Nó trông cũng khá giống như truyền máu ở con người vậy, không thể trực tiếp lấy máu người này đổ vào miệng người kia mà phải thông qua một đường dẫn, trong trường hợp này Hấp Huyết Cầu chính là đường dẫn vì theo tự nhiên vampire không thể truyền ma lực cho nhau như trong phim kiếm hiệp được.

Thật sự Cedric bị tổn thương rất nặng, nặng đến mức muốn lấy nửa cái mạng của cậu ấy chứ không chơi, nếu như lúc này Lin không truyền ma lực qua cho cậu ấy nhỏ dám chắc cậu ấy sẽ phải thành người thực vật ít nhất là mấy năm để phục hồi lại.

Nhỏ đã phải tháo cả phong ấn, rút đến hơn một nửa ma lực của mình thì khuôn mặt Cedric mới tươi tỉnh lại, thề là từ ngày nhỏ thành vampire tới giờ chưa bao giờ Lin phải dùng nhiều ma lực đến vậy. Đến lúc khuôn mặt Cedric có sắc trở lại Lin liền đổ rạp xuống sàn nhà như cây chặt gốc, nhỏ thở dốc, khuôn mặt tái mét cùng đôi môi mất màu như người bị mất máu quá nhiều.

Cedric cuối cùng cũng mở mắt, cậu hiểu rõ cái giá của việc sử dụng "đóng băng thời gian", kể cả khi cậu không bị phong ấn thì cũng phải trả một cái giá đắc nói gì là đang trong tình trạng bị phong ấn một nửa như bây giờ, nên ngay khi cảm thấy cơ thể khỏe khoắn bình thường và cậu đang nằm trong phòng Zebric, Cedric nhanh chóng hiểu cái gì đang xảy ra. Cậu lập tức lao đến đỡ Lin đang nằm dưới sàn nhà, bực bội hỏi:

- Chị bị ngốc à? Chị có biết phải mất rất nhiều ma lực mới có thể bù vào không hả?

- Thành ra thê thảm thế này thì biết rồi, thôi thì cho chị xin ít huyết đi, mà không sao đâu, ma lực của chị nhiều lắm - Giọng Lin khản đặc, sau đó chẳng đợi Cedric cho phép nhỏ liền cầm lấy cổ tay cậu ấy cắn "Phập" một phát, rồi rút đi một lượng máu vừa phải.

Bên ngoài trời vẫn phủ một màu trắng tuyết tinh khôi, những phiến băng long lanh bám vào nơi cửa sổ, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua mang theo vài vật nhẹ bị gió cuốn đập vào tấm kính.

Trong phòng Lin và Cedric vẫn ngồi nguyên như thế suốt cả tiếng đồng hồ. Sau khi uống máu Cedric xong thì nhỏ cũng chỉ khá hơn được một chút, vẫn cần nghĩ ngơi để bồi dưỡng lại, nhưng nhỏ chẳng cách nào ngủ nổi khi mà Cedric cứ như bức tượng ngồi đó, mà cứ thà là như bức tượng thì nhỏ còn ngủ được, nhưng đằng này đôi mắt cậu ấy nhìn Lin khiến nhỏ dù nhắm mắt vẫn thấy ngột ngạt. Lin thậm chí đã vờ ngủ nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết không chịu bỏ đi khiến nhỏ dù muốn ngủ cũng không tài nào ngủ được. Cuối cùng khi chịu đựng không nổi nữa, nhỏ ngồi bật dậy, hai tay vẫn ôm khư khư cái chăn vì ở đây quá lạnh, nhìn Cedric kiên quyết nói:

- Được rồi em muốn nói gì thì nói đi, la mắng gì thì la đi, chị đang nghe đây.

Cedric lập tức nhìn sang Lin bằng ánh mắt tức giận như thể vừa bị sát muối vào vết thương, như kiểu cậu ấy đã quên rồi mà nhỏ còn cố nhắc lại trong khi Lin cá là cậu ta chưa quên được đâu. Song vẫn cố kiềm lấy cơn giận vì Lin lúc này không được khỏe và chúng ta thì không đươc phép la mắng người bệnh, cậu ép giọng mình xuống nhưng đôi mày vẫn cau chặt:

- Chị có vấn đề sao? Đầu óc chị dùng để trưng chắc?

- Chị không vấn đề gì cả, rất khỏe khoắn cho đến khi chữa vết thương cho em, và đầu óc chị vẫn đủ tỉnh táo để biết em đã, đang và tiếp tục mắng chị.

- Cái gì? Chị còn làm thái độ đó được khi cái dấu đỏ hệt như một cái mộc phê duyệt án tử đang ở cổ chị? - Cedric mất kiên nhẫn đi lại gần Lin, hai mắt cậu lại nhon nhen tia giận vừa cố ém xuống.

- Vậy em muốn thế nào? Khóc lóc và giải thích dù cho em đã thấy cảnh đó - Lin nhún vai tỉnh táo, đã bước đến đây rồi thì phải chấp nhận những chuyện sẽ xảy ra thôi: - Như em đã thấy đấy, chị sẽ không chối bỏ và phân bua một cách vô bổ tốn thời gian làm gì, chị yêu Zue và anh ấy cũng yêu chị, chị đã cố gắng làm mọi thứ để cắt đứt nhưng kết quả là cả hai đều đã quyết định sẽ không quan tâm gì nữa, chị biết lí trí của cả hai đều biết là sai nhưng Cedric à, yêu là bằng tim và trái tim thì không có IQ để phân định đúng sai đâu em.

Ánh mắt ngoan cường ấy khiến Cedric có chút bị thuyết phục nhưng vẫn bực bội nhiều hơn, cậu lao đến Lin, hai tay siết lấy bờ vai nhỏ lắc như để Lin tỉnh ra:

- Hoàng hậu sẽ giết chị, cả thế giới này sẽ nguyền rũa chị, đời đời kiếp kiếp chị sẽ là một con điếm trong lịch sử, tỉnh táo ra đi Lin ạ, người chị yêu là thiên tài vampire 6 ngàn năm có một, là kì vọng của vạn dân trong quá khứ, hiện tại, tương lai và cả mãi mãi, còn cái mộc tử trên cổ chị, chị yên tâm nó không phải là không bôi được đâu, em sẽ làm nghi thức cắt bỏ huyết hôn.

Lin sững người, không ngờ Cedric lại có thể kiên quyết đến mức đó, hai tay nhỏ đẩy cậu ra, cả người lùi lại:

- Chị sẽ không - Tiếc cho Cedric rằng không phải Lin không thể tỉnh mà là căn bản nhỏ không muốn tỉnh, dẫu cho có là mơ nhỏ cũng muốn mơ nốt một giấc với Zue mặc kệ người đời nguyền rũa thế nào.

Nhỏ và Zue đã hứa sẽ không bao giờ xa rời nữa, sẽ là như thế. "Anh hiểu cơn tức giận trong em, bởi vì tình yêu là sự ích kỉ, là lúc nào cũng muốn người đó là của riêng mình, anh không cần biết ngoài kia có ai, anh chỉ biết anh có em là đủ rồi, tình yêu này chỉ cần hai chúng ta là đủ, anh sẽ không để bất cứ ai chen vào đâu". Phải, cứ yêu và yêu thế thôi, huống hồ nhỏ cũng không phải "hồng nhan họa thủy" mà khiến Zue bỏ bê tất cả, chẳng phải nhỏ sẽ cướp anh đi khi thế giới này bình yên sao?

Hai mắt Cedric lúc này lại giận dữ, không kiềm nổi nữa mà hung hăng cầm lấy cổ tay Lin kéo nhỏ đi. Lin bực bội giật tay ra:

- Buông chị ra, chị nói rồi, chị sẽ không xa Zue đâu, cái giá thế nào chị chấp nhận đấy, sao cũng được, chỉ cần bên Zue một ngày thôi thì chị cũng can tâm tình nguyện, và Cedirc đừng có nói như đúng rồi khi mà em chẳng hiểu thế nào là yêu.

Cedric vẫn không chịu buông tay Lin ra nhưng cậu đã khựng người lại, sau đó ngạc nhiên như nhận ra điều gì, rồi quay lại nhìn Lin, hỏi:

- Vậy chị nói xem thế nào là yêu?

Lin cũng sững sốt trước thái độ của Cedric, sau đó nhỏ cũng tự hỏi mình, nhỏ nhớ đến Zue, nhớ những khoảnh khắc, những cung bậc hạnh phúc mà họ đã trãi qua, ánh mắt dịu dàng hạnh phúc trả lời:

- Yêu chính là sự ích kỉ, là lúc nào cũng muốn người đó bên mình, của mình, chỉ nhìn mỗi mình mình, là hạnh phúc khi người đó vui, là đau khổ khi người đó buồn, là dù bên cạnh có bao nhiêu người tốt hơn người đó cũng chẳng nhìn đến, chỉ biết có người đó, là khi cô đơn buồn bã, hay khi hạnh phúc đều muốn san sẻ với người đó, nhiều định nghĩa lắm, nhưng là như thế đó.

Đầu Cedric cuối xuống nhìn về phía bàn tay cậu đang siết lấy Lin, do cậu cuối đầu nên Lin không thấy đươc gì trong đôi mắt ấy, chi thấy hàng mi cong rợp khẽ chớp và đôi môi son cong lên một nụ cười khó hiểu:

- Yêu là ích kỉ, là muốn người đó bên mình, của mình, chỉ nhìn mỗi mình sao? - Khuôn mặt ấy ngước lên nhìn Lin, đôi mắt ngập vẻ đau khổ thống thiết ấy khiến Lin sững người: - Phải, đó là lí do tại sao em phải phá bỏ dấu huyết hôn của chị.

Khi Lin còn đang hiểu nửa vời thì cánh tay ấy đã luồn qua lưng và chân Lin, một phát bế thốc nhỏ lên, mặc kệ nhỏ la hét kêu gào thế nào Cedric cũng chẳng chịu bỏ xuống.

Cedric thậm chí đã sai người chuẩn bị tất cả khi cùng ở trong phòng với Lin.

Nhỏ hoảng hốt nhìn bó hoa bỉ ngạn đỏ nằm trong giữa một vòng tròn vẽ đầy những kí tự cổ, có những cánh hoa rụng ra bay lả tả trong căn phòng.

- Không, thả chị ra, chị sẽ không cắt bỏ mối quan hệ này đâu - Hai chân Lin không ngừng muốn bỏ chạy nhưng bàn tay Cedric vẫn nắm chặt lấy tay nhỏ, nếu có thể nhỏ cũng muốn đánh bại Cedric rồi bỏ chạy nhưng nhỏ vừa cho Cedric rất nhiều ma lực và bây giờ nhỏ không phải là đối thủ của cậu nữa.

Nước mắt rơi lã chã bên má trái, Lin không ngưng lắc đầu, tay đẩy Cedric ra:

- Đừng mà, Cedric, em có hiểu không hả? Em có biết yêu một người thì dù có sống chết cũng phải ở bên người đó không, người đó là sinh mạng là trái tim, là không thể thiếu. Em không thể đối xử với chị như vậy.

Nhìn những giọt nước mắt trên mi và lắng nghe tiếng khóc nức nở mà lòng Cedirc đau nhói. Cậu đang làm nhỏ khóc sao? Sao có thể? Cậu đã từng hứa sẽ không bao giờ làm nhỏ khóc, sẽ âm thầm ở bên nhỏ, sẽ là người mà khi nhỏ ngoảnh mặt lại sẽ thấy cậu ở phía sau động viên. Vậy thì bây giờ cậu đang làm gì đây? Cậu hiểu Lin không phải là người dễ khóc, chị ấy mà rơi lệ thì chỉ có thể là chị ấy rất đau, rất sợ. Và nỗi đau và cơn hoảng hốt đó là do cậu gây ra.

Nhưng dù cho cậu gạt tình cảm và sự ích kỉ của mình qua thì họ cũng không thể bên nhau được, cậu không thể để Lin bị người đời chửi mắng, không thể để nhỏ rơi vào kết cục đau khổ triền miên vạn kiếp bất phục. Bàn tay Cedric siết chặt Lin, dứt khoát cất môi đọc câu chú.

Cậu đã thấy đôi mắt hoảng sợ tột cùng của Lin, đã thấy được những giọt nước mắt vì cơn chết đứng mà ngưng rơi, đã thấy đôi môi chẳng còn có thể thốt ra bất cứ từ ngữ nào của nhỏ.

Cái vòng được vẽ bằng những kí tự cổ sáng rực lên một màu đỏ như những cánh hoa bỉ ngạn, rồi sau đó những ánh sáng tụm lại nơi bông hoa bỉ ngạn. Và rồi bất chấp sự giãy giụa của Lin, bất chấp cả tiếng gào khóc của chị ấy, Cedric kiên quyết dùng bông hoa bỉ ngạn ấy lướt qua vết huyết hôn.

Và dấu huyết hôn - minh chứng cho tình yêu của nhỏ và Zue hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại chiếc cổ trắng ngần và những cánh hoa bỉ ngạn nằm tơi tả dưới đất, cùng với Lin đang ngồi thất thần với dòng lệ đã khô.

Cedric xót xa khép đôi mi lại, sau đó chỉ biết nhanh chóng lấy lại vẻ kiên quyết đem nhỏ về phòng, căn dặn với một gia nhân:

- Mang chị ấy về phòng, thiết lập kết giới đàng hoàng, không có lệnh của ta thì không được thả ra.

Có lẽ câu đó là thừa thãi vì Lin hoàn toàn không hề có ý định ra khỏi phòng. Nhỏ cứ nằm lì trên giường trùm chăn, chẳng biết là có ngủ suốt hay không nhưng chưa từng một bước xuống giường.

Mỗi lần Cedric đến nói chuyện, chỉ ấy cứ chuôi rúc vào chăn, tay không chịu buông ra khỏi cổ như thể sợ cậu sẽ cướp đi dấu huyết hôn mặc dù cậu đã làm thế. Thậm chí có lần Cedric tức quá vì nhỏ không chịu ăn uống mà dùng chính môi mình đút máu cho nhỏ, song nhỏ chẳng nuốt được bao nhiêu mà toàn phun ra như thể biết rằng làm thế cậu sẽ tức giận nên cứ làm vậy.

Chỉ có 4 ngày như thế mà Cedric cứ có cảm giác là đã 4 tháng rồi, Lin chỉ nhịn đói 4 ngày mà cậu xót như thể là 4 năm rồi vậy.

Ngoài trời có cơn tuyết rơi, mùa đông ở khu tư dinh Crytal của cậu lúc nào cũng đến sớm hơn cả, tuyết đợt này có vẻ rất lớn. Cedric đứng cạnh cửa sổ lồng kính nhìn ngắm những bông tuyết mà cậu đã nhìn đến phát chán, tự nhiên cậu lại thấy lạnh, rõ ràng cậu đâu có hiểu lạnh là thế nào vì theo Lin thì cậu còn lạnh hơn cả lớp tuyết ngoài kia, vậy mà lúc này cậu lại thấy thật lạnh lẽo, cái lạnh vấn vít nơi ngón tay, nơi đôi môi, nó lạnh đến tận cõi lòng.

Cậu nhớ rất rõ hai năm trước trong cái lạnh này cậu đã thấy Issac cả người đầy máu, đôi tay bế xác cô gái cậu ta yêu đi chôn, khuôn mặt trắng bệch như tuyết, đôi mắt long lanh như băng, có lẽ là nước mắt. Nghĩ đến Lin, Cedric không dám tưởng tượng đến kết cục nhỏ sẽ nhận lấy, có lẽ là như Violette sẽ chết cách đau đớn nhất. Cedric không muốn phải trãi qua cảm giác mất người thân nữa, cũng không muốn phải bế xác của nhỏ đi lang thang tìm nơi an nghĩ.

Nhưng Cedric cũng không muốn Lin như thế này.

- Yêu là sự ích kỉ, là lúc nào cũng muốn bên người, muốn người là của mình, muốn người chỉ nhìn mỗi mình mình sao? - Cedric khẽ lẩm nhẩm một mình, sau đó khẽ cười, một nụ cười đan xen cả niềm đau và vui vẻ:

- Người đâu, lập tức chuẩn bị cho ta một lễ đường hoành tráng nhất, một bộ váy cười trắng đẹp nhất, phải đẹp hơn cả những chiếc váy của thiên thần trong cổ tích, mời hết những tay trang điểm giỏi nhất trong Vampire's World về đây, một đôi giày cao gót đẹp hơn cả giày thủy tinh của Cinderella nữa, trang sức và những thứ đủ để làm cho một cô gái trở nên đẹp nhất, mang về cả đây.

Người hầu sững sốt, sau đó cung kính thưa lại:

- Vâng, sẽ có đủ thưa ngài, nhưng có nhẫn cưới không ạ?

Cedric ngước lên nhìn bầu trời ngập tuyết, nhớ đến chiếc nhẫn đeo trên tay Lin, khẽ cười nhẹ, nụ cười mong manh như những bông tuyết ngoài kia:

- Không cần đâu, có nhẫn rồi.

----

Mặc dù rất giận nhưng Zue không liều mình đến nỗi bất chấp tất cả mà lao đến lâu đài Crytal đòi người rồi làm mọi chuyện rùm beng lên được. Vì Lin, anh không thể làm mọi chuyện to lên. Nhưng đến ngày thứ 6 thật sự Zue đã chịu hết nỗi, với tay lấy chiếc áo choàng trên móc, Zue lập tức đi ra ngoài. Nhưng nghĩ đến cảnh mọi người đều biết tình cảm của anh và nhỏ thì hậu quả sẽ một mình Lin lãnh hết, Zue lại bức tức mà đưa chân đạp đổ cái bàn, sách vở văng ra tơi bời nằm lộn xộn dưới đất. Nhìn đống lộn xộn, Zue khẽ thở dài ép cơn giận xuống, cố trấn tĩnh mình lại để nghĩ ra cái gì đó tốt hơn. Nhưng chết tiệt, cứ hễ xa Lin là đầu óc anh lại như phát điên lên đến mức không thể bình tĩnh nổi nữa, ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa lưng vào tường, Zue khẽ cười nhạt.

- Xin lỗi, anh yếu đuối quá, đến cả việc yêu em anh cũng không thể công nhận.

Anh có thể chịu đựng tất cả, nhưng anh biết em rất dễ bị tổn thương, làm sao anh có thể để em bị chửi rũa, phải sống một cuộc sống trốn chạy chứ.

Đột nhiên lúc này một tấm thiệp đỏ nằm trong đóng lộn xộn, có lẽ lúc sáng Selene đã mang vào giúp anh nhưng anh không có tâm trí nhìn đến. Thiệp đỏ chỉ có thể là lễ cưới, mà với họa tiết in bên ngoài thiệp cho thấy người tổ chức lễ cưới có địa vị rất cao, và chú ý hơn một chút Zue mới phát hiện ra trên phong bì có in gia huy nhà Glacie.

Lúc này anh mới sững người rồi lập tức lao lại cầm tấm thiệp lên. Thiệp cưới nhà Glacie, không thể nào, đừng nói là...

Bên trong tấm thiệp chỉ ghi tên cô dâu chính là Clionadh Jocasta và địa chỉ tổ chức là một ngôi làng nhỏ thuộc lãnh địa của nhà Glacie, mà không có tên chú rễ. Mà Zue lúc này cũng không quan tâm nhiều hơn nữa, anh tức tốc chạy ra ngoài lớn tiếng gọi Selene rồi bay vụt đi với tốc độ kinh hồn.

Khi Zue đến đó Cedric đã có mặt từ bao giờ, Zue lại càng không thể nhẫn nhịn hơn khi nhìn thấy bộ đồ vest chú rễ trên người cậu, lập tức hai tay anh sốc lấy cổ áo của cậu, gần như quát lên:

- Trả cô ấy đây.

- Rồi anh làm gì? Tiếp tục để cô ấy làm vợ anh dưới danh nghĩa một vệ sĩ? Dưới cái nhìn của một thằng đàn ông, tôi cảm thấy thật nhục nhã cho anh đấy - Cedric hai tay nhéc vào túi, để mặc Zue sốc cổ áo mình, đôi mắt bình tĩnh hiếm thấy, như thể là cậu trưởng thành rồi chứ không còn là một cậu nhóc nông nỗi như trước nữa.

- Vậy cậu thì sao? Cậu cũng không khá hơn ta đâu mà bày ra cái lễ cưới này - Zue trả lời và thừa nhận sự bất lực của chính mình, hai tay anh cũng buông ra, đôi mắt mệt mỏi hơi khép lại.

- Tôi khác anh Jupiter ạ.

- Khác? Đều là dòng thuần và trong mắt mọi người đều không thể có tình yêu với cô ấy.

Cedric nhìn thái độ lúc này của Zue có chút hài lòng. Quen anh ấy lâu lắm rồi nhưng chưa bao giờ cậu thấy Zue mất bình tĩnh như thế, có lẽ anh ấy yêu Lin nhiều lắm, đúng là cả thế giới chỉ mình Lin mới được gọi Jupiter là Zue, cả thế giới chỉ mình Lin mới thất được nụ cười của Zue, cả thế giới cũng chỉ Lin mới khiến Zue phát điên phát khùng lên như thế.

Nhưng mà...

- Có đấy, tôi có thể phá sạch cái Vampire's World này, sẵn sàng hủy diệt tất cả để bảo vệ cô ấy, còn anh thì không.

Zue hoàn toàn căm nín. Phải, anh không thể, anh không thể phá hủy thế giới, nhưng đó không phải là cái tấm lòng trượng nghĩa vì chúng sinh kia mà là vì cái lời nguyền chết tiệt Titania đã gieo vào người Lin, là vì cái bản năng bảo vệ thế giới từ khi sinh ra đã có của cô ấy, tất cả chỉ vì cô ấy mà thôi. Thật là oái ăm làm sao? Cô gái anh yêu có thể xem như là cái thế giới này.

- Nói như vậy cậu càng không có tư cách yêu cô ấy, vì cậu không hiểu cô ấy, phá hủy thế giới sao? Với tính cách của Lin thì thà là để cô ấy chết thế giới sống cô ấy sẽ vui hơn - Zue bĩnh tĩnh đáp lại, đôi mắt ấy khiến Cedric sững người.

Phải rồi ha, với cái tính "anh hùng rơm" của chị ấy, với cái tính lúc nào cũng muốn bảo vệ thế giới như mẹ bảo vệ con thì làm gì có vụ để cậu phá hoại thì giới.

Đến cuối cùng người đủ tư cách yêu chị ấy cũng chỉ có Jupiter Demon Amory mà thôi.

---

Lin chẳng hiểu Cedric muốn làm gì nhưng nhỏ chẳng thèm bận tâm nữa, từ lúc mất đi dấu huyết hôn nhỏ chẳng còn muốn quan tâm thêm bất cứ thứ gì, cảm giác như mọi thứ xung quanh thật nhảm nhí và vô bổ không đáng để quan tâm nữa, nhỏ cũng muốn về với Zue lắm nhưng nhỏ biết Cedric sẽ không để nhỏ thoát nên cứ mặc kệ tất cả mà ngoan ngoãn ở trong phòng.

Và như mọi ngày, hôm nay Lin cũng ngoan ngoãn để cho bọn họ làm tóc thay đồ và mang giày cho nhỏ. Nhỏ không biết Cedric muốn gì khi cho nhỏ mặc váy cưới thế này, nhỏ cũng chẳng thiết hỏi.

Sau một lúc lâu người người qua lại, Lin được một cô hầu gái dắt đến một biệt thự được xây theo kiểu cổ, trông khá giống những ngôi nhà thờ ở thế giới con người. Và trước mặt nhỏ Cedric đang đứng đó, hôm nay cậu bé mặc vest, trông cũng rất giống một cặp với chiếc váy trên người Lin. Lúc này Lin thật sự không thể không quan tâm được nữa, nhỏ nhấc váy đi lại gần Cedric:

- Gì nữa đây - Lin lạnh nhạt hỏi, không thể tin có ngày nhỏ lại đối xử với Cedric thế này nhưng sau vụ Cedric xóa dấu huyết hôn trên cổ Lin nhỏ đã rất giận, nhỏ cứ ngỡ Cedric sẽ ủng hộ nhỏ, sẽ hiểu nhỏ và trên hết là tôn trọng nhỏ, nhưng chắc là Cedric cũng như những kẻ ngoài kia cho rằng không nên có tình yêu giữa dòng thuần và thường dân mà thôi, thì ra trong mắt cậu nhỏ vĩnh viễn cũng chỉ là một vampire tầm thường thấp kém, đó chính là điều khiến Lin thất vọng nhất sau những gì đã trãi qua cùng Cedric.

- Hôm nay chị rất đẹp, lại còn là cô dâu mà - Hai bàn tay được bọc trong găng tay của Cedric mân mê bờ má Lin, đôi mắt dịu dàng mà chứa nét đau thương: - Chị nên cười lên.

Lúc này Lin mới để ý hai người đang đứng trước cánh cổng dẫn vào căn biệt thự cổ. Chẵng lẽ là lễ đường? Và Cedric là chú rễ còn nhỏ là cô dâu? Cái chuyện điên rồ gì đang diễn ra vậy? Lin bất giác cau mày, toan quay lưng bỏ đi mặc kệ tất cả thì Cedric đã nhanh hơn nắm lấy cổ tay nhỏ, đôi mắt băng long lanh:

- Tin em, lần nữa thôi.

Mặc dù giận hết sức nhưng khi thấy biểu cảm cùng câu nói đó của Cedric Lin cũng không cách nào chối từ được, dù sao thì cậu cũng là đứa em mà nhỏ yêu thương nhất, là một trong những người nhỏ muốn bảo vệ nhất Vampire's World.

Lin thở dài, sau đó vẫn luồng tay vào và khoác tay Cedric như thể cô dâu và chú rễ thực sự. Nhưng khoan, nhỏ nhớ dắt tay cô dâu lên lễ đường thế này là bố hoặc người thân đại diện mà, chẳng lẽ...

Cánh cửa to lớn mở ra, tiếng cọt kẹt vang lên, và phía sau cánh cửa đó là một lễ đường đầy hoa. Trên trần nhà, hoa tử đằng tím tượng trưng cho tình yêu bất diệt rũ xuống đầy mơ mộng, thậm chí dùng đến hàng ngàn viên pha lê để họa lại bầu trời đêm lãng mạng của Vampire's World, xung quanh tường những nụ hồng đỏ và trắng xen kẽ đính đến không thấy được vách tường gạch phía sau, phía dưới chân trãi thảm đỏ cùng cánh hoa hồng rãi đầy lối đi, những giá nến bằng vàng xa hoa, những vật dụng trang trí đắt đỏ, và phía nơi lễ đường Zue đang đứng đó.

Lẽ ra Lin phải vùng tay khỏi Cedric và chạy về phía Zue nhưng không hiểu sao nhỏ không làm được, bước chân khựng lại quay qua nhìn Cedric bằng đôi mắt không thể kinh ngạc hơn.

Đáp lại Lin, Cedric cười rất tươi, dường như đó là nụ cười đẹp nhất mà Lin từng thấy ở cậu, đôi môi son nhỏ nhắn cong lên, đôi mắt màu xanh lam nhẹ nhàng mà tinh khiết êm đềm như dòng suối giữa bầu trời tuyết rơi:

- Yêu một người không hẳn là muốn chiếm lấy người đó đâu ạ, mà cũng có thể chỉ đơn giản là nhìn người đó hạnh phúc là đủ rồi.

Lin hoàn toàn ngây người, phía trước dường như Zue cũng sững sốt.

Cánh tay ấy kéo nhỏ đi, Lin từng bước từng bước đi trên đôi giày cao gót đính băng ngọc và kim cương, làn váy trắng thướt tha quét qua những cánh hồng, mái tóc vàng bới nhẹ với những lọn tóc mai rũ xuống bờ vai trắng ngần, bên tóc cài một đóa hoa băng hiếm hoi ở Vampire's World mà mẹ Cedric nói chỉ được tặng cho cô dâu của cậu sau này.

Nhan sắc ngọt ngào pha chút ngây thơ động lòng người, hôm nay nhỏ không đeo gạc nữa mà trực tiếp dùng đôi mắt hai màu ấy nhìn mọi thứ, đôi mắt với một bên xanh biếc như biển, ánh mắt xanh mà biết bao kẻ không thể nào thoát ra khỏi độ mê hoặc của nó, còn bên kia là con mắt long lanh tinh khiết của trưởng nam nhà Glacie, là con mắt đã cho Lin động lực sống tiếp, là nơi chứa bao kí ức đẹp đẽ của nhỏ với Zebric, là con mắt tượng trưng cho nhỏ thuộc về thế giới màn đêm, là một ma cà rồng, chính nhờ con mắt đó là mà Lin có thể sống đến được hôm nay để gặp gỡ những người quan trọng nhất cuộc đời bất tử này của nhỏ. Đôi môi ấy chẳng cần son cũng đỏ, còn đang run run vì cú sốc.

Bàn tay nhỏ nhắn của Cedric trao tay Lin vào tay Zue. Sau đó cậu nói khẽ:

- Tháo nhẫn của hai người ra đi.

Lin và Zue hoàn toàn đơ mặt ra làm theo.

Song, Cedric bước lên phía trước, như một vị linh mục chỉ đạo hôn lễ, cậu dõng dạc nói:

- Hai người đến đây kết hôn với nhau có bị ép buộc không?

- Không - Zue đáp ngay khi Lin còn đang ngơ người ra không biết làm gì, song thấy ánh mắt hai chàng trai nhìn mình nhỏ mới mĩm cười, nhỏ thật may mắn khi có hai người này bên đời, thật sự rất may mắn.

- Không - Lin đáp, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc.

- Hai người có hoàn toàn tự ý và tự do không? - Cedric hỏi tiếp.

- Có - Cả hai cùng đáp.

- Khi chọn đời sống hôn nhân, hai người có tôn trọng yêu thương nhau suốt đời không? Có đón nhận những đứa con như một món quà thiêng liêng không?

- Có.

- Vậy trước mặt tôi...

- Trước mặt tôi? Có phải bá đạo quá hay không vậy? - Lin không tự chủ được mà cắt ngang khiến hai chàng trai cũng đờ mặt ra, sau đó Cedric cau mày:

- Ai cũng được mà, rồi rồi đeo nhẫn vào đi.

Có một chuyện ở đây là Zue cầm chiếc nhẫn vẫn khựng lại ở đó, sau đó quay sang nhìn Cedric đầy vẻ cầu cứu:

- Không biết lời thoại trước khi đeo nhẫn.

Cedric cũng nhăn mặt thú nhận:

- Tôi cũng không biết.

Lin không tự chủ được mà phì cười, ánh mắt đầy vẻ hạnh phúc dâng đầy, Cedric nhìn thế thì lòng vừa vui vừa nhói, vội xua tay nói như thể cậu phiền lắm vậy:

- Hai người làm tôi mất kiên nhẫn quá, tự xử hết đi.

Rồi cất bước ra khỏi căn phòng rộng lớn.

- Cedric - Lin cất tiếng gọi theo, giọng điệu nhuốm đậm niềm hạnh phúc.

Gì nữa? Chị còn kêu tôi làm gì chứ? Chị có biết khó khăn thế nào tôi mới bước đi được không? Vậy mà còn gọi tôi lại, cái đồ ngốc này, sao chị ngốc thế hả? Chị không biết tôi đau thế nào sao? Tôi rất muốn, rất muốn đưa tay phá nát cảnh hạnh phúc của hai người, vậy mà chị còn gọi tôi lại.

- Sao vậy? - Cedric ngoảnh đầu lại, khuôn mặt tỏ vẻ bình tĩnh.

- Cảm ơn nhiều lắm - Cả hai người họ đều cùng nói, đôi tay nắm lấy nhau không rời.

- Tính em trẻ con lắm, luôn làm những gì mình thích nên không cần cảm kích đâu, chỉ cần chị hạnh phúc là được rồi, coi như em thay Zebirc lo cho chị yên ổn.

Nói xong Cedric lập tức quay mặt lại, nước mặt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt trắng ngần.

Dẫu cho tôi rất muốn em là của riêng tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng nổi nụ cười khô héo dần của em. Tôi không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng đừng lo, dù có hủy diệt tất cả tôi cũng sẽ bảo vệ em, dù có chống lại cả Vampire's World tôi cũng phải bảo vệ nụ cười của em.

Cánh cửa nặng nề khép lại, thế giới hạnh phúc trong này chỉ còn lại hai người. Hoa tử đằng trên trần vì cánh cửa khép lại mà khẽ lay. Mặt Lin rõ ràng buồn rười rượi, nhỏ làm sao không ngửi được mùi hương khác từ Cedric chứ, làm sao nhỏ không hiểu được ý tứ của Cedric trong câu nói "Yêu một người không hẳn là muốn chiếm lấy người đó đâu ạ, mà cũng có thể chỉ đơn giản là nhìn người đó hạnh phúc là đủ rồi." của cậu bé. Phút chốc nhỏ bật khóc, chỉ biết cắn môi:

- Xin lỗi, Cedric, chị xin lỗi.

Lau đi những giọt nước mắt ấy, Zue dịu dàng nhìn nhỏ, nói:

- Cậu ấy không muốn em khóc mới cho em một hôn lễ còn hoành tráng hơn cả hôn lễ của công chúa, nên đừng khóc, mà hãy cười lên.

Lin nghe thế cũng cố nín rồi lau đi nước mắt, phải rồi, Cedric lúc nào cũng muốn nhỏ vui vẻ cả, vì để nhỏ vui, cậu không ngại vào bếp làm bánh, để dỗ nín nhỏ, cậu còn kể trước bộ phim tình cảm cho nhỏ nghe, còn nói "chị khóc cho đã đi, khóc xong em sẽ dắt chị đi chơi". Nhỏ phải hạnh phúc, phải thật hạnh phúc.

Hai chiếc nhẫn trót lọt đeo vào hai ngón tay trong ánh mắt hạnh phúc của hai người. Nhưng sau đó Lin lại cuối đầu xuống:

- Xin lỗi, dấu huyết hôn...

PHẬP.

Vẫn như lần đầu tiên, hai cái răng ấy rất nhẹ nhàng cắm vào cổ Lin, để lại nơi đó chút ngưa ngứa, chút thoải mái, và để lại đó một dấu ấn tình yêu bất diệt.

Đợi khi Zue vừa rời khỏi cổ Lin, nhỏ ngay lập tức nhân lúc Zue không chú ý mà lao vào cổ anh, hai cái răng nanh dài ra chớp nhoáng cắn vào cổ Zue không cho anh thoát.

- Này, em tính để lại dấu huyết hôn hay tính ăn anh vậy.

Zue nhìn cô gái đang nhón chân dúi đầu vào cổ mình thì có chút nhắm mắt thở dài. May sao anh đã sớm dự đoán đến tình huống này nên ngay khi Lin cắn vào cổ mình, Zue đã tạo ra một túi khí, tạm gọi là vậy, đi vào cơ thể Lin, máu mà Lin uống vào sẽ được những túi khí đó bọc kĩ càng lại ngăn không cho máu tiếp xúc với cơ thể nhỏ.

Lin rời khỏi cổ Zue, hạnh phúc nhìn vết thương lành lại và để lại nơi cổ anh một dấu huyết hôn đỏ chói chứng tỏ Jupiter Demon Amory hoàn toàn thuộc về Clionadh Jocasta. Nở nụ cười mãn nguyện, Lin nghiêng đầu đầy tự hào với chiến tích:

- Giờ thì anh là của riêng em rồi nhé.

- Chưa mà, còn thiếu một thứ nữa đấy - Zue cười rất gian, khi Lin còn chưa kịp hiểu ra là thiếu thứ gì để xác nhận chủ quyền thì Zue đã bế bổng nhỏ lên vất bước đi về một căn phòng dường như đã được chuẩn bị sẵn. Lúc này nhỏ mới lờ mờ hiểu ra, khuôn mặt đỏ ựng lên. Chết rồi, trước giờ nhỏ cái gì cũng học nhiều nhưng ba cái vụ này chưa bao giờ rớ tới, làm sao làm sao? Cả trăm tuổi đầu rồi mà thiếu hiểu biết về mấy cái này thì mất mặt lắm. Kết quả rối quá Lin chẳng biết làm sao, thế là cất giọng ngại ngùng nói:

- Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, mong anh chỉ bảo.

Zue cười đến không nhịn được, cánh cửa phòng từ từ khép lại với nụ cười gian như ma quỷ của anh:

- Anh sẽ tận tình chỉ bảo em.

Lin lại mơ thấy ác mộng, không hiểu sao dạo này nó xuất hiện nhiều hơn và cũng rõ ràng hơn, cảm giác đau đớn của cô gái trong ngục rõ mồn một trên da thịt Lin. Trong cơn sợ hãi, nhỏ choàng tỉnh dậy và thấy Zue đang ngủ rất say bên cạnh, có lẽ tại đêm qua cực lực quá nên mệt.

Cả người Lin nóng bừng lên vì mồ hôi túa ra trong cơn sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy vòng tay Zue đang vắt trên eo mình nhỏ mới mĩm cười trấn an mà rúc ngực vào lòng anh, dùng hơi lạnh của anh mà xua đi cái nóng bủa vây xung quanh mình.

Sẽ ổn thôi, Zue vẫn ở đây mà.

Lin khép mắt lại ngủ tiếp, chìm vào những giấc ngủ yên bình cuối cùng của cuộc đời mình.

----

Chap sau:

- Cô ấy là vợ ta, là công nương của toàn Vampire's World này, kẻ nào dám mạo phạm vào?

- Quân đội hoàng gia trên dưới nghe lệnh, toàn lực bắt sống tội nhân Clionadh Jocasta về đây.

- Là nó đã giết Alyssa con gái thần, xin cho thần được đích thân truy sát nó thưa đức vua.

- Hãy để tôi đi, vì con trai của tôi đang ở trong người nó, tôi sẽ róc xương nó để mang hài cốt con trai tôi về.

Diana khẽ nhếch mép: - Là nó đã hủy diệt tộc tiên thuần khiết, án tử hình chưa đủ với nó đâu.

Alice tiếp lời: - Và cả tội danh phản quốc nữa.

:( Chap sau nặng rồi:( Cơ mà tác giả đi học rồi, không thể ra chap thương xuyên mong mọi người thông cảm:(