Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương

Chương 6: Vết sẹo đạn bạc




Trong khu vực dành cho nội bộ giáo viên trường Vampire Knight. Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt ông nhìn ra hàng cây trải trong màn đêm tưởng chừng như vô tận. Phía sau, giọng cô thư kí xinh đẹp vang lên: “Hiệu trưởng, bên trường True Blood báo rằng họ không nhận được học sinh trao đổi. Bên trường chúng ta cũng không thấy học sinh trường họ đến. Đã cử người đi tìm kiếm, nhưng lại không hề thấy tung tích đâu. Thêm một điều đáng chú ý khác, gần đây bảo vệ đã phát hiện được khu rừng gần trường có dấu vết của thợ săn, trùng hợp chính là muốn ra hoặc vào trường Vampire Knight đều phải đi qua khu rừng già này".

Hiệu trưởng khẽ chau mày đôi mày đen, vầng trán trắng nhẵn của ông hơi chau lại: "Ý cô là có thợ săn trà trộn vào trường?".

Cô thư kí suy nghĩ một chút, trả lời: "Chuyện này tôi không dám nói bừa, nhưng tôi nghĩ chúng ta phải hết sức cẩn thận. Còn chuyện này nữa, nghe các giáo viên báo cáo lại, gần đây không hiểu sao có rất nhiều học sinh ngủ gục thậm chí là ngất xỉu trong giờ học. Theo như chuẩn đoán bên phòng y tế thì một lượng lớn năng lượng của những học viên này đã bị mất đi. Mọi chuyện càng ngày càng rắc rối".

Hiệu trường vẫn không có phản ứng gì thái quá, ông chỉ quay người từ tốn ra lệnh: "Chuyện có dấu hiệu thợ săn tốt nhất nên giữ bí mật để tránh làm kinh động đến học viên của trường. Còn chuyện vừa báo cáo thì sai người âm thầm quan sát. Cũng sắp lên lớp rồi, cô đi đi".

Cô thư kí gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi: "Có cần cử người bảo vệ đại hoàng tử và công tước Zebra không ạ?".

"Cử người bảo vệ ngài Zebra cho tốt, còn Jupiter điện hạ thì không cần thiết đâu".

"Vâng, thưa hiệu trưởng" cô thư kí cuối người đáp rồi nghiêm chỉnh đi ra.

Đợi sau khi tiếng giày cao gót gõ lốc cốc dưới sán khuất hẳn, hiệu trường mới thở dài, khuôn mặt dù đã vài trăm tuổi nhưng vẫn tựa một người đàn ông 30 hiện rõ vẻ mệt mỏi: "Một vampire như Zue, muốn tự sát cũng không được".

Suốt gần 1000 năm nay trường vẫn luôn yên ổn. Hoàng tử Jupiter và công tước Zebra vừa chuyển đến đã xảy ra chuyện. Có lẽ, lời tuyên đoán về trận đại chiến sắp tới của tộc Astrologer không bao lâu nữa sẽ ứng nghiệm.

Trên thế giới này tồn tại rất nhiều dị loài - những sinh vật mà con người vẫn thường gọi là yêu quái trong những câu chuyện cổ tích của họ, nhưng vampire là loài mạnh nhất và hoàn hảo nhất. Cũng chính vì sự hoàn hảo ấy đó nên những vampire thường vô cùng kiêu ngạo. Mà những kẻ kiêu ngạo nào lại thích cuối đầu trước kẻ khác. Bởi thế, lí do chính yếu nhất khiến dân số vampire rất ít chính là nội chiến. Cứ khoảng vài ngàn năm lại có một cuộc nội chiến dữ dội xảy ra chủ yếu là do những vampire mạnh tranh giành quyền lực với nhau, khiến không biết bao nhiêu những thường dân Vampire phải bỏ mạng. Một ngàn năm trước vương tước Ceref vì đại đế Amory I không truyền ngôi cho mình mà cho Leus đã nổi dậy đảo chính. Trận đó không đến nổi quá lớn, nhưng con số thương vong cũng không hề nhỏ.

Nghĩ đến chuyện sắp có một cuộc đại chiến, lại thêm thế lực thợ săn ngày càng lớn mạnh. Ông không khỏi thở dài, chợt cảm nhận có sự hiện diện của ai đó, ông lấy lại sự trầm tĩnh, ngồi xuống chiếc ghế lót đệm đỏ cạnh đó: "Nghe hết rồi sao? Zue!".

Một chàng trai từ trong góc tối đi ra, khuôn mặt một nửa trong bóng tối, nửa dưới mờ nhạt trong ánh trăng: "Đừng có gọi cháu bằng cái tên đó".

Hiệu trưởng cười khổ: "Đến bao giờ cháu mới hiểu chịu hiểu cái chết của Anne và Alice không phải lỗi tại cháu, hả đại hoàng tử?".

Jupiter từ từ bước ra ngoài, khuôn mặt hoàn hảo của anh ngước về phía ánh trăng, đôi mắt ngọc xanh biển dù anh trăng rọi vào thế nào cũng chẳng thấy ánh sáng. Hiệu trưởng tiến đến, nhẹ đặt tay lên vai anh: "Ta biết đức vua và hoàng hậu đưa cháu đến đây là để cháu học cách điều khiển được sức mạnh đó. Zue, ta cũng biết sinh ra mang trong mình sức mạnh khủng khiếp như thế, cháu đã phải mệt mỏi thế nào, gánh vác trách nhiệm nhiều đến thế nào. Ta chỉ mong cháu hiểu, bọn ta luôn yêu thương cháu và chưa từng trách cháu về chuyện xảy ra năm đó".

---

Mặc trăng đã lên cao chót vót, nhưng trong phòng Lin vẫn đang cuộn chăn ngủ ngon lành như một con sâu lười. Nếu nói việc gì Lin làm tốt nhất, thì đó chính là việc thích nghi với hoàn cảnh sống. Ở thế giới con người, bởi vì hình dạng của nhỏ mãi mãi chỉ luôn là một thiếu nữ tuổi 17-18 nên cứ phải 3 đến 4 năm nhỏ phải chuyển chỗ sống một lần. Cứ thế, Lin đã quá quen với việc sống ở nhiều môi trường cũng như giờ giấc khác nhau. Bằng chứng là chỉ vừa đến Vampire's World hơn 1 tuần, nhỏ đã có thể quen với việc ăn ngủ và sống trong bóng tối.

King Koong.

Tiếng chuông cửa thanh thót vang lên. Nếu là ngày trước, Lin sẽ không bao giờ bị tiếng chuông như thế này đánh thức bởi trong tâm thức nhỏ lúc đó luôn luôn có cảm giác an toàn vì Ceref ở bên cạnh. Nhưng bây giờ nhỏ phải một mình chống chọi ở đây, huống chi trên người cũng như trong kí túc xá này chứa những bí mật chết người của nhỏ, nên trong Lin đã hình thành tính cảnh giác cao, khiến nhỏ đã không còn là cô bé ngủ như chết ngày nào nữa.

Mở mắt ra, vốn nghĩ là Emi đến chơi nên nhỏ chẳng buồn chãi tóc hay thay quần áo gì, chỉ để y nguyên bộ dạng vừa mới ngủ dậy đó bước xuống tầng trệt mở cửa. Lại nói, thứ Vampire dư giã nhất chính là đất đai, cho nên, hoàn toàn khác với kí túc xá chỉ có một phòng nhỏ ở thế giới con người, ở Vampire's World, mỗi học viên đều được sở hữu một ngôi nhà một tầng rộng lớn để ở.

Lin đưa tay che miệng, mở cửa: "Emi hả?". Bàn tay nhỏ bỗng khựng ngay trên miệng, Lin nhìn nữ thần đang đứng trước cửa nhà mình, đôi mắt tròn xoe dán lên người phụ nữ. Chiếc váy màu lam không dây tôn lên vòng 1 đầy đặn của cô, váy dài chấm đất khoét tà lộ ra đôi chân dài trắng ngần, vòng cổ đính một bông hồng lam ôm sát chiếc cổ thon, mái tóc màu xanh lam búi lên tỉ mĩ bằng một cây trâm bằng băng. Khuôn mặt xinh đẹp không kém cạnh gì hoàng hậu Diana. 6i trời đất, mới đêm xuống ở đâu ra một vị tiên nữ rơi xuống nhà nhỏ vậy nè.

Đôi mắt như một sự hòa trộn giữa màu lam và màu trắng dịu dàng nhìn nhỏ, môi đỏ như cánh hồng khẽ cười: "Xin chào".

Lin hơi nghiêng đầu. Tóc xanh băng, mắt cũng xanh băng, cài trâm băng... băng.

Glacie.

Cái tên này vừa hiện lên trong đầu Lin, nhỏ đã ba chân bốn cẳng đóng sập cửa lại. Dùng tốc độ nhanh nhất có thể dọn dẹp lại đống chiến trường trong nhà, rồi vèo vèo vệ sinh cá nhân, chải tóc và thay quần áo.

"Xin chào lệnh bà" Lin mở cửa ra, vuốt vuốt ngực cúi đầu chào. Đừng có đùa nhau chứ, thế nào tự nhiên mẹ của Zebra - công tước phu nhân Glacie lại đứng trước nhà nhỏ? Với thân phận cao quý của bà ấy, nếu đến đây chắc chắn học sinh cả trường phải xếp hàng tung bông thổi kèn mà đón chào ấy chứ. Làm sao lại chỉ có một mình bà ấy ở đây.

Nhìn thầy công tước phu nhân Eira nhìn vào trong nhà, Lin liền hiểu ý đứng nép mình qua một bên: "Người có thể vào, nhưng cháu nói trước là nó không được sang trọng cho lắm đâu".

Eira mĩm cười bước vào, không khỏi buộc miệng khen: "Một cô bé lanh lợi đáng yêu".

Một lát sau, hai tách trà nóng đặt lên bàn. Vampire cũng giống con người, họ đều dùng trà để tiếp khách, bởi Vampire cho rằng tiếp khách bằng máu là mất lịch sự.

Eira nhấm một ngụm trà rồi đặt xuống, mỗi cử chỉ hành động đều toát ra vẻ thanh cao quý tộc: "Ta đã nghe Diana nói cháu được Zebric con trai ta biến thành vampire. Nếu đã là như thế, ta nghĩ mình có thể xem cháu như con ruột của mình. Bởi thế cháu không cần quá khách sáo với ta".

Lin cười lễ phép, gật đầu vâng dạ máy móc. Thầm nghĩ phu nhân công tước cao quý không lẽ đích thân đến đây để nhận người thân chứ.

Eira nhìn đôi mắt chờ đợi sự thật của Lin, từ tốn nói: "Ta nghe mật thám báo lại cháu rất thân với Zebra".

"Cũng không hẳn ạ" Lin đáp.

"Không hẳn? Có lẽ cháu không biết rằng từ trước đến nay thằng bé chỉ giao tiếp nhiều với anh trai nó và Jupiter điện hạ".

"Vậy, lệnh bà muốn cháu làm gì sao?" Lin hỏi thẳng, bây giờ Lin đã không còn yếu đuối mà chạy trốn nữa rồi. Nhỏ sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện.

Tiếng thở dài của Eira vang lên trong không gian im lặng, bà nói: "200 năm trước Zebric bị thợ săn bắt đi, Zebra vì yêu thương anh trai nó mà lao ra ngoài tim thợ săn, lúc đó nó chỉ mới 14 tuổi nên còn quá yếu đuối. Bởi thế nó suýt bị thợ săn giết chết, may sao ta đến kịp. Nhưng nó lại bị thương quá nghiêm trọng lại thêm cứ nằng nặc đòi ra ngoài tìm Zebric, nên ta phải buộc lòng băng hóa nó lại. 195 năm sau nó tỉnh lại, sức mạnh vốn chẳng thua kém gì anh trai nó, chỉ cần một cái chớp mắt đã có thể trưởng thành. Nhưng nó cứ một mực phong ấn đi một nửa sức mạnh của mình, thậm chí còn sử dụng sức mạnh để kìm hãm sự lớn lên. Lí do cũng là vì lúc trước Zebric đã từng nói rất thích ngắm em trai nhỏ bé, cũng từng nói rằng Zebric muốn nhìn thấy Zebra lớn lên. Chính vì đó nó nhất quyết không chịu lớn lên và giải phóng sức mạnh đang bị kìm hãm lại cho đến khi Zebric quay trở về".

Lin cười khổ: "Vậy ý người là cháu phải đi khuyên bảo cậu ấy lớn lên cũng như phục hồi hoàn toàn sức mạnh sao?".

Eira gật đầu tao nhã: "Phải, Zebra yêu mọi thứ thuộc về anh trai thằng bé, nó cũng rất quý cháu. Cháu từng sống ở thế giới con người, hẳn phải biết hiện nay với trình độ khoa học kĩ thuật, con người hoàn toàn có thể đánh bại Vampire. Zebra tuy là dòng thuần, nhưng nếu nó không chịu sử dụng toàn bộ sức mạnh, cũng sẽ vô cùng nguy hiểm".

Lin cũng không muốn dong dài nhiều, nhỏ gật đầu: "Cháu sẽ cố gắng hết sức có thể".

Eira không ngồi lại lâu, sau khi nói xong chuyện, bà đứng dậy và đi khỏi.

Lin mệt mỏi đứng trước gương, từ từ tháo băng gạt mắt xuống. Tròng mắt đỏ thẫm như máu của Zebric trong gương đang nhìn nhỏ. Đặt tay lên ngực trái, cảm nhận được hai mãnh ghép của hai trái tim hòa chung một nhịp đập. Nhìn từng tấc da trắng hồng đẹp đẽ, nhưng chẳng ai biết nó đã từng được chấp nối bởi một lớp da khác. Thân thể này mà nói, 1/4 là của Zebric. Lin cuồi nhạt nhẽo, gía như bộ não và linh hồn đang điều khiển thân xác này là Zebric thì tốt biết mấy.

---

Hôm nay Emi nói sẽ dắt nhỏ đi tham quan thành phố này, nên Lin cũng có chút hăng hái. Nhân lúc chưa đến giờ hẹn, Lin đem mấy cuốn vở hôm trước mượn Eric đem qua trả cho anh ta, sẵn tiện rủ Eric đi chơi cùng luôn. Dẫu sao thì ngồi chung với nhau cả tuần lễ, cả hai cũng đã thân hơn.

Ôm ba quyển tập vào lòng, Lin ra khỏi kí túc xá nữ đi qua kí túc xá nam. Ở Vampire's World cái khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân gì gì đó đều không hề tồn tại. Bởi vampire xã hội vampire rất khuyến khích các mối quan hệ nam nữ. Hơn nữa, vampire dù là nam hay nữ thông thường đều không hề có nhu cầu tình dục cao. Có thể nói, tỉ lệ gia tăng tự nhiên của Vampire còn thấp hơn cả Nhật Bản ấy.

Ở trường Vampire Knight, diện tích cây cối vườn hoa là chiếm chủ yếu. Nên dù muốn đi đâu về đâu đều phải băng qua một vườn cây rộng lớn.

Nghĩ đến vài ngày nữa phải báo cáo với Hoàng Hậu về cuộc sống của Jupiter, nhỏ hơi gãi đầu. Cái tên đáng ghét ấy, rõ biết hoàng hậu Diana sai nhỏ làm giám sát viên cho Jupiter, vậy mà anh ta còn buộc nhỏ ở trường phải tỏ ra không quen biết nhau. Vậy thì biết báo cáo quái gì đây chứ?

Vừa nghĩ đến cái tên đó liền thấy anh xuất hiện trước mắt, Lin rũa thầm: "Sao mà linh thế không biết? Nghĩ đến tiền mà xuất hiện ngay thế này thì tốt quá đúng không?".

Jupiter bước đến, khuôn mặt vẫn bất cần đời mệt mỏi nhưng lại điên đảo thiên hạ như mọi khi. Mà, Lin thấy cũng lạ, con đường này thực sự không có mấy người đi, bởi kí túc xá nữ của trường nằm rải rác đều, kí tức xá của Lin lại mới xậy dựng nên ít người ở, vì vậy không có mấy người dùng nó, thêm nữa những vampire đi học thường thích đi bằng tốc độ âm thanh của họ hơn là đi bộ như Lin. Vậy thì cớ làm sao mỗi lần đi ngang đây 10 lần thì hết 7 lần gặp Jupiter rồi là sao? Từ kí túc xá nữ đi thẳng khoảng 10km thì đến lớp C, còn đi 4km rẽ trái thì đến kí túc xá nam của vampire cấp C và D, làm gì có chỗ nào sang chảnh dành cho đệ nhất hoàng tử đâu chứ. Ể? Có phải là đi theo dõi nhỏ hay không?

"Cô cứ báo cáo với mẹ tôi rằng tôi vẫn tốt" Jupiter lên tiếng trước.

Lin "ờ" một tiếng. Không nói thế thì biết nói thế nào đây. Nghĩ đến vấn đề lúc nãy, Lin buộc miệng hỏi: "Anh làm gì ở đây vậy? hoàng tử điện hạ!".

Jupiter lúc nào cũng đơn giản hết mức, quần đen áo sơ mi trắng. Một tay anh đút vào túi quần, trả lời: "Liên quan gì đến cô?".

Lin hất hàm: "Chỉ là gặp mặt anh làm tôi cảm thấy chói lóa quá thôi. Mà anh biết đó, vampire không thích chói lóa đâu". Câu đó có kẻ ngốc mới không hiểu được ý Lin là rất ghép chạm mặt Jupiter.

"Mặc kệ cô" Jupiter đáp lại.

Làm như hay lắm á, hoàng tử thì có gì hay chứ, trước kia khi còn là con người, mặc dù gia cảnh không giàu có, nhưng nhỏ vẫn được ba mẹ gọi là công chúa đấy, thua kém gì tên kia đâu: "Chắc anh không nghĩ phàm là nam nhi không nên nữ nhi yếu đuối một mình đi lang thang vào rừng chớ?".

Nói xong câu đó, Lin suýt chút đã cắn lưỡi, thế nào lại ngờ nghệch như thế chứ. Thật là, có chút ảo tưởng sức mạnh mà.

Jupiter nhìn nhỏ, ánh mắt có chút cười: "Nữ nhi yếu đuối? Yếu đuối nên chỉ có thể san bằng một tòa nhà thôi đúng không?".

Lin "xúy" một tiếng rồi nhìn Jupiter: "Nói cho anh biết, tôi đến đây không phải để quyến rũ anh, cũng không muốn làm hoàng hậu tương lai của anh. Chúng ta cứ như giao ước ban đầu đi, tôi để anh yên, anh cũng để tôi yên. Thế nhé,. đi đây".

Lúc bước ngang qua Jupiter, Lin cảm nhận được mùi hoa hồng và hương cỏ dại trên người anh ta, cũng nghe được câu nói: "Nên cẩn thận" của anh ta.

Lin không mảy may quan tâm. Anh ta nhắc nhỏ cẩn thận không phải vì lo lắng gì cho nhỏ đâu, chẳng qua anh ta không muốn có thêm cô gái nào đến làm phiền anh ta nữa thôi. Lin dĩ nhiên biết, nhỏ không phải cô gái đầu tiên 'được' hoàng hậu cử đến bên Jupiter với mục đích khiến Jupiter yêu mình. Đến bây giờ nhỏ vẫn không thể hiểu tại sao hoàng hậu lại muốn con trai mình biết yêu đến vậy, không nhẽ sợ tuyệt hậu hay sao? Thế nào được, nhà Amory vẫn còn một cậu con trai cơ mà.

Nói chung, Lin là vị hôn thê thứ N của Jupiter. Lại nói, những cô gái trước đến bên Jupiter đều bị anh ta đuổi đi hết, Lin ngay lần đầu gặp cũng bị đuổi đi đấy thôi. Chẳng qua còn trụ đến bây giờ là do Jupiter đã phát mệt với trò của hoàng hậu, nên đồng ý giữ Lin lại với một điều kiện: ĐỂ TÔI YÊN.

---

Kí túc xá là một dãy gồm những ngôi nhà 1 tầng xây san sát nhau, kiến trúc Tây Âu cổ với mái nhà hình tâm giác trông khá độc đáo.

Lin đứng trước cửa nhà Eric, nhẹ nhấn chuông. Một lát sau cũng có người ra mở cửa.

Thân hình Eric không mặc áo ập vào mặt Lin, da thịt vampire trắng ngần, cơ ngực và cơ bụng hằn rõ trên làn da bột bánh. Lin cũng không có gì là ngại, suy cho cùng, 40 năm trời sống cùng Ceref, cũng không phải là chưa từng thấy anh không mặc áo. Nhỏ đáp: "Tôi đến trả tập cho cậu. Nhân tiện muốn rủ cậu đi dạo phố cùng tôi và Emi".

Eric gật đầu khiến Lin không khỏi cảm thấy vui vẻ, bởi nhỏ vốn lúc đầu nhỏ nghĩ Eric không dễ dàng gì đồng ý. Ngẩng mặt lên mĩm cười với Eric, chợt ánh mắt dừng lại ở vai của Eric. VẾT SẸO CỦA ĐẠN BẠC.

Bắt gặp ánh mắt của Lin, Eric không nói gì, chỉ quay vào trong lấy áo: "Cậu cũng biết, tôi giống như cậu, mới từ thế giới con người đến đây".

Lin nhìn vết sẹo nhỏ trên vai trái liền xác định được loại đạn nào đã gây ra nó. Nhỏ từng ăn đạn bạc 1 lần, mặc dù loại đạn bắn nhỏ đau gấp trăm lần loại đạn của Eric, nhưng chắc hẳn Eric cũng đau lắm: "Rất đau đúng không? Tôi cũng ăn phải một viên rồi. Mà, trùng hợp thật đó, đều ở vai trái".

Bàn tay Eric đang cài từng cúc áo hơi dừng lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn ra nơi xa xăm nào đó: "Phải, đạn bạc rất đau, nhưng cảm giác mất đi người yêu thương đau hơn gấp trăm lần. Cậu biết không? Có hai kẻ đã giết chết người mà tôi yêu thương nhất, tôi đã thề cả đời này nhất định sẽ báo thù cho người đó".

Lin không biết phải nói gì, chỉ im lặng cuối đầu. Nghĩ đến việc nếu lúc nhỏ Ceref không đến kịp giết chết nữ thợ săn đó, có lẽ Lin đã chết dưới tay bà ta rồi. Nếu Lin chết, Ceref có đau lòng hay không?