Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương

Chương 50: Đóa hồng giãy giụa trong dây xích




Xin lỗi mọi người vì ra chap lâu ạ, bù lại đó mình sẽ viết chap dài hơn. Cảm ơn mọi người đã quan tâm ủng hộ. ^^

---

Đêm ở thế giới con người.

Bóng đêm bao trùm lên không gian, phủ lên bầu trời một sắc đen lạnh lẽo, gió thổi làm lay động hai hàng cây bên đường, xa xa có ánh đèn đường yếu ớt phát ra ánh sáng nhạt nhoà. Trên trời những ngôi sao bị mây đen che phủ, thậm chí cả ánh trăng khuyết cũng nấp vào mây, xung quanh chẳng thể phân biệt nổi sắc màu, chỉ có những đôi mắt đỏ thấp thoáng ánh lên trong đêm.

Lại một hồi kiếm giao nhau, Silver Lord có vẻ như đang mất dần sự kiên nhẫn, tay hắn càng siết chặt thanh kiếm, tốc độ ra chiêu cũng nhanh hơn nữa, mỗi một hồi kiếm đều nhắm vào tim của Lin. Mà bởi vì tỉ số vampire và thợ săn vốn không bằng nhau nên Lin ngoài việc đấu với Silver Lord còn phải gánh thêm cả 3 thợ săn nữa. Bọn họ tuy không xách kiếm lên đấu trực diện với Lin nhưng cứ ở phía sau ôm súng bắn tỉa. Nếu như không phải Lin đã nới phong ấn, sử dụng mắt của Zebric và có tốc độ xử lí thông tin bộ não nhanh thì nhỏ đã bỏ mạng lâu rồi.

Phía trước lo chặn kiếm của Code Silver Lord, lại còn phải để ý cả những viên đạn bạc hay tập kích bất ngờ kia.

Lin một lần nữa khẳng định, quả nhiên bọn họ hầu hết đều nhắm vào nhỏ, nhỏ so với toán vampire và người cá đã đi kia mà nói là một con cá lớn hơn mà bọn thợ săn hết lòng giăng lưới muốn bắt được.

Cả 2 nhảy ra hai phía, thở hồng hộc. Tất nhiên Lin đuối hơn Silver Lord rất nhiều, nhỏ cắn môi, phải nghĩ ra biện pháp gì đó nếu không cứ nhào đầu vô đánh thế này thì nhỏ sẽ là người thua vì mất quá nhiều sức để một mình cân bốn.

Trước tiên, phải dẹp đi ba tay bắn tỉa đã, đây chính là những "ngọn lửa" đốt dần sức của nhỏ.

Thế là nhân lúc Silver Lord còn đang thở hồng hộc phía kia, Lin nhanh như chớp lao về phía 3 tay bắn tỉa kia, nhỏ không muốn giết họ nên chỉ phóng băng làm bị thương họ ở mức vẫn sống nhưng không thể tiếp tục chiến ở trận này mà thôi.

Thấy thế, Silver Lord cũng tức tắc đuổi theo như thể sợ nhỏ trốn thoát. Từ xa hắn tay phải cầm kiếm, tay trái rút súng ra bắn về phía nhỏ. Dĩ nhiên đạn của Silver Lord nhỏ không thể lấy băng của mình mà chặn lại nổi.

Xung quanh chiến trường, máu của vampire và con người hoà lẫn vào nhau thấm vào đất, xác họ nằm vất vưởng khắp nơi, lửa cháy phừng phực, một khung cảnh bi thương vô cùng.

Lin nén đau trong lòng mà nhìn về phía Code Silver Lord, mặc kệ là giọng nói của nhỏ lúc này không phải giọng Zebric, nhỏ vẫn lên tiếng:

- Chỉ vì muốn bắt ta, cậu sẵn sàng khiến đồng đội của cậu rơi vào nguy hiểm, sẵn sàng bất chấp tới vậy?

- Phải - Silver Lord buông một tiếng khẳng định, đôi vai hắn vì giận dữ thù hận ra run lên:

- Ceref ở đâu? - Hắn hỏi. Hắn tin đây nhất định là Zebric cho dù anh ta đã thay đổi giọng nói của mình, có lẽ Zebric không muốn những vampire kia nhận ra thân phận, hay thậm chí là bất cứ lí do gì thì Silver Lord vẫn tin đây chắc chắn sẽ Zebric vì ngoài anh ta ra còn ai có khả năng điều khiển băng ở trình độ này chứ, hơn nữa con mắt đỏ hắn thấy lần đó đã chứng minh tất cả.

- Đúng là Ceref giết mẹ cậu, nhưng là do mẹ cậu động đến hắn trước, năm đó Ceref đã cam kết rất rõ với hội đồng thợ săn sẽ không gây hại đến con người và họ, họ cũng cam kết không động vào những gì liên quan đến Ceref. Là mẹ câu vi phạm quy ước khi cố gắng giết ta, nên Ceref buộc phải giết bà ấy - Lin nói ra sự thật với Silver Lord, hi vọng hắn có thể nhìn vào đó mà xem lại mọi việc rồi ngưng gây chiến với vampire để tránh những thiệc hại không cần thiết cho bây giờ và sau này.

Nhưng có lẽ, Lin trước giờ vốn không hề biết đến hai chữ "thù hận" nên không hiểu được sức mạnh của thù hận đáng sợ như thế nào. Phải, thù hận đã bao trùm lấy tâm trí Silver Lord, nuốt lấy trái tim của hắn, xâm nhập vào máu huyết xương tuỷ. Cho nên khi Lin nói ra như vậy, hắn không những không suy xét lại mà còn căm phẫn hơn:

- Thì ra ngươi chính là kẻ thứ hai mà ta cần tìm trong việc này, ha! tốt thật đấy, ta đỡ phải cất công đi tìm, bây giờ giết ngươi trước, sau đó sẽ đến Ceref.

Silver Lord vốn định giữ mạng cho kẻ đối diện để còn tra hỏi về tung tích của Ceref và kẻ thứ hai, nhưng sau khi nghe kẻ đó nói thế, Silver Lord đã đưa ra quyết định khác: Giết không tha.

Bằng bất cứ phương pháp hay thủ đoạn cách thức gì, hắn cũng sẽ lấy mạng Zebric cho bằng được.

Thân ảnh hai người giáp lá cà với nhau trên nóc một toà nhà bị bỏ hoang, hai thanh kiếm không ngừng va vào nhau kêu "keng két", cùng với tiếng súng vang lên náo động màn đêm.

Đấu kiếm sao? Silver Lord giỏi kiếm thật đấy, nhưng nhỏ là học trò ruột của đệ nhất kiếm thuật của Ceref đấy, suốt 30 năm anh ta đào tạo nhỏ không ngừng, biết bao nhiêu lần đấu với Ceref, chẳng lẽ bây giờ lại thua Silver Lord? Nếu hôm nay hắn ta chỉ muốn bắt nhỏ, thì có lẽ Lin cũng không muốn ra tay đến mức này, nhưng cái hắn muốn là mạng nhỏ, là một nhát dao đâm xuyên tim nhỏ. Vậy thì Lin tuyệt đối sẽ không nhân nhượng nữa đâu. Đúng là nhỏ cần hắn ta sống để giữ trật tự cho hai thế giới, nhưng điều đó không có nghĩa là nhỏ không được phép đã thương hắn. Hơn nữa hắn là một vampire quý tộc, cho hắn một nhát ngay ngực tất nhiên cũng không đến nỗi gọi là quá nặng.

Đường kiếm của Silver Lord bị chi phối bởi sự giận dữ nên hoàn toàn tập trung vào tấn công mà không hề mảy may đến phòng thủ. Muốn kiếm ra một sơ hở hay đánh lừa sự chú ý của hắn không phải là quá khó đối với Lin.

Sau mấy mươi giây giao chiến trên nóc toà nhà, Lin cuối cùng cũng lừa được Silver Lord trong một chiêu. Thanh kiếm của nhỏ hướng thẳng về ngực phải của hắn để không đâm vào tim.

Silver Lord cũng biết thế, nhưng đã quá muộn để thu kiếm về đỡ, hắn chỉ còn biết thụt người lại phía sau dù biết điều đó là vô ích.

Có lẽ vì động tác thụt lùi đó mà sợi dây chuyền trong chiếc áo choàng bị hất ra, mặt dây hình Vô cực đập thẳng vào mắt Lin.

Không sai, không thể nào sai được, đó là sợi dây mà nhỏ đã tặng cho Eric.

Eric là một vampire cấp C, nhưng sức mạnh của cậu lại vượt qua cả cấp C.

Máu của Eric rất thơm, lần đó nhỏ mất kiểm soát đã hút rất nhiều máu anh, nó đã thu hút nhỏ, bởi vì Eric có gen thuần trong người, mà nhỏ thì bị thu hút bởi máu của dòng thuần.

Lí do tại sao Eric lại nghi ngờ Lin không phải là Vampire.

Và nội gián trong trường.

Eric.

Lin không thể đâm bạn mình, tuyệt đối không thể, dù cậu ấy có là ai đi chăng nữa thì đó cũng là bạn của nhỏ, là người bạn đầu tiên nhỏ có, là người đã cứu nhỏ khi nhỏ bị Edana đâm, là người nhỏ đã gục vào vai ngủ gật trong những tiết học nhàm chán, là người đã mò đến Dương vô cực của thế giới dị loài để cứu nhỏ, kẹp tóc hoa anh đoà anh tặng, nhỏ vẫn luôn giữ cẩn thận, kí ức của họ, nhỏ không bao giờ quên. Nhỏ không đâm Eric, không thể đâm Eric.

Trong một khắc, cả cơ thể Lin khựng lại, mũi kiếm dần thu về. Ban đầu, Lin chắc chắn mình sẽ đâm Silver Lord, toàn bộ kế hoạch nhỏ đã tính toán chu đáo, nhỏ nghĩ mình chắc chắn sẽ đâm nên không hề tính đến việc lại không đâm như bây giờ, mà với tình cảnh như lúc này, ngoài chuyện đâm Eric và thoát ra thì không còn bất kì con đường nào để thoát khác. Nhưng dù biết là vậy, nhỏ vẫn không thể.

Dĩ nhiên thời gian nhỏ thu kiếm về và né người ra không thể nhanh bằng thời gian mà Eric đưa tay phải vốn đang dang ra di chuyển về phía trước ngực mình.

Silver Lord với lòng thù hận dâng ngập cả lí trí, dĩ nhiên tuyệt đối không bỏ qua một sơ hở của đối thủ, ngay tức khắc tay phải anh chuyển hướng.

PHẬP!

Ngay lập tức những tay bắn tỉa khác nhân cơ hội này hướng tầm ngắm về phía Lin.

BẰNG BẰNG BẰNG

Khung cảnh im lặng như tờ. Âm thanh ấy vang lên, chấm dứt một cuộc chiến đẫm máu.

Trên trời trăng đã lộ ra khỏi đám mây đen, đơn độc khuyết một mãnh soi ánh sáng nhạt nhoà lên vạn vật.

Mùi máu thân quen thoang thoảng trong không khí, thơm đến bức người.

TÁCH

Lớp mặt nạ bằng băng do ma lực tổn thương nặng mà vỡ ra, đôi mắt hai màu ngước lên nhìn Eric. Bên mắt đỏ là ánh mắt anh vô cùng căm hận, bên trái là ánh mắt xanh đã đoạt tâm trí anh từ ngay lần đầu gặp mặt. Khuôn mặt mà anh nhớ nhung đêm ngày, khuôn mặt làm bất cứ ai cũng phải ngây phải dại từ ánh nhìn đầu tiên.

Hàng mi cong cong khẽ chớp nhẹ, hai tay cô ấy víu lấy ngực anh để không gục xuống.

Cánh tay trái của anh run run ôm lấy vai nhỏ.

Nếu bỏ qua thanh kiếm đã cắm ngập chuôi nơi ngực trái của Lin, thì hẳn đây sẽ là hình ảnh ấu yếm dưới trăng vô cùng lãng mạng.

Mũi kiếm nhọn hoắt ngạo ngễ giương lên cao, loé lên ánh bạc dưới trăng. Máu theo độ dốc của kiếm mà chảy xuống, nhỏ từng giọt ra đất, máu nhơn nhớt ấm nóng lan ra tay, thấm vào áo anh.

Bàn tay cô ấy ấm áp phủ lên cánh tay vẫn đang cầm chuôi kiếm của anh đặt gần ngực cô, siết nhẹ. Tay kia bám lấy ngực áo, túm lấy như đó là thứ duy nhất còn xót lại giúp nhỏ có thể đứng vững.

Gio thổi mũ trùm áo choàng bay tung, mái tóc vàng theo gió bung xõa như một nụ hoa chợt nở giữa đêm, dệt vào không gian u tối một chút ánh nắng.

Cô ấy đưa cánh tay run run tháo thiết bị thay đổi giọng nói ở cổ ra, lại tiếp tục nắm lấy tay anh, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào nhưng ánh mắt lại có chút cay đắng, giọng cô cất lên, nhẹ tênh:

- Tôi..không hề biện minh đâu Eric...tôi thật sự không...hề...giết mẹ cậu.

Cô ấy ho khan một tiếng, tổn thương ma lực khiến cô ấy bị thổ huyết, máu trào ra từ miệng nhỏ vào cánh tay anh, từng giọt từng giọt máu rỉ ra, như trái tim anh lúc này.

- Tôi...cũng không thể...đâm Eric được...vì Eric....là...bạn...của tôi..

Lin gục xuống, Eric cũng gục theo. cả hai quỳ áp vào nhau, Lin gục vào vai anh, anh vòng tay ôm lấy nhỏ. Trái tim như có muôn ngàn con dao thay nhau đâm hết nhát này đến nhát khác vào đó, đau như thể người bị đâm bởi thanh Sát Quỷ kiếm kia là anh chứ không phải Lin.

Dường như trong gió thoang thoảng đâu đây mùi hoa anh đào, dường như có vài cánh anh đào màu hồng bay bay trong gió. Nghe đâu đây có tiếng Lin cười, ảo ảnh đâu đây ánh mắt xanh như trời như biển.

Vòng tay Eric run run, cả người run run, anh ngửa cổ khóc gào lên:

- Khônggggggggg.

----

Đây là bệnh viện đặc biệt chỉ dành cho thợ săn, nó được trang bị đầy đủ các thiết bị y tế và thuốc men hiện đại nhất thế giới nhằm chăm sóc cho các vết thương nặng nề mà vampire gây ra.

Eric bế Lin trên tay, máu đen từ vết thương bị nhiễm độc không ngừng chảy lê xuống nền nhà trắng, máu thấm vào áo choàng đen của Eric, ướt đẫm. Eric nhìn khuôn mặt Lin ngày càng tái đi, đôi môi và quầng mắt thâm đen mà trái tim đau quặng. Anh chạy như tia chớp vào phòng cấp cứu, không ngừng gào thét "bác sĩ, bác sĩ đâu".

Trong vòng tay anh, Lin như một bông hoa đang úa dần, chết dần.

Bác sĩ nhanh chóng xuất hiện, mặt ông ta cũng tái đi nhìn vào cô gái mà Eric vừa đặt lên xe đẩy:

- Cô gái này, hình như là vampire.

Câu nói vừa kết thúc, một bàn tay thô bạo đã siết lấy cổ bác sĩ, nhấc bổng ông ta lên, gân xanh hằn trên cánh tay to khỏe của Eric, đôi mắt anh ngã sang một màu đỏ máu.

- Cứu, hoặc các người chết theo cô ấy.

Vị bác sĩ trợn trắng mắt vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng cùng các bác sĩ, y tá khác đẩy Lin vào phòng cấp cứu.

Máu tuôn ra nhuộm đen lớp vải trắng.

Đây là lần đầu tiên các bác sĩ trong bệnh viện dành cho thợ săn này tiến hành cấp cứu cho một vampire.

Một người đàn ông có chức cao trong hội đồng thợ săn thở dài, đây là lần đầu tiên ông ta thấy mắt Eric hiện sang màu đỏ - màu mắt của Vampire. Chứng tỏ cậu ta đau đớn đến tột cùng, đau đớn đến mức bản năng vampire trong cậu ta trỗi dậy. Nếu lúc này cô gái kia mà chết... ông không dám tưởng tượng Eric sẽ biến thành cái bộ dạng quái vật nào nữa.

Đúng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân mà.

Một lát sau vẫn không có động tĩnh gì, Eric tiến đến, bàn tay siết chặt như muốn phá banh cánh cửa, nhưng khi nhìn thấy đôi tay mình vấy đầy máu của Lin, anh cố gắng nhịn xuống.

- Ba viên đạn bạc và hơn hết là thanh Sát Quỷ kiếm kia, khó mà sống rồi cậu Yatogami ạ, lại còn đâm vào ngực, hầy - một đồng nghiệp lên tiếng thở dài.

RẦM.

Nắm đấm của Eric ở ngay bên đầu của gã, vách tường sau lưng thũng một lỗ lớn, vết nứt lan ra. Eric nhìn gã bằng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mặc dù gã không nói gì sai.

Eric nhìn chiếc áo choàng ướt đẫm, nhìn đôi bàn tay nhuốm máu của mình. Anh gục xuống sàn. Cái gì mà bảo vệ em? Cái gì mà không buông tay em? Hứa với chẳng hẹn khi bản thân hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy.

Lần đầu tiên là xả khí độc khiến cô ấy vì choáng váng mà bị thương, bị vampire cấp E cào lên tay, phải rút máu của mình làm vũ khí.

Lần thứ hai, thả chất thanh tẩy vào hồ nước khiến cô ấy bị lột sạch da, đau đớn khôn siết.

Lần thứ ba, tại rừng lá kim, anh không chút nể nang bắn vào vai cô ấy một viên đạn bạc.

Lần thứ tư, ngay tại Dương vô cực, anh đã lợi dụng máu cô ấy để giết Jupiter, một lần nữa đẩy cô ấy vào nguy hiểm.

Lần thứ 5, trên pháo đài Uranus, anh dù biết sẽ có kẻ tấn công nhưng vì muốn giết vampire mà không nói với cô ấy trước, gián tiếp đẩy cô ấy xuống thung lũng đen.

Lần thứ 6, anh nghi ngờ cô ấy, bắt cô ấy uống máu, khiến cô ấy phải thành ra cái bộ dạng như điên như khùng đi hút máu người.

Và thêm lần này nữa, anh một nhát nữa đâm vào tim cô ấy.

Là do định mệnh trêu người hay do bản thân anh đã quá ích kỉ? Tại sao mọi chuyện lại diễn ra một cách đau đớn như thế? Rõ ràng mọi kế hoạch của anh đều không hề nhắm vào Lin, nhưng tại sao nhỏ lại luôn gánh hết mọi đau đớn? Tại sao vậy?

Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, Eric tức tốc lao đến, hai tay anh riết lấy vai ông ta:

- Cô ấy sao rồi? Cô ây sao rồi?

Vị bác sĩ thở dài, sau đó nói rõ:

- Cơ thể cô gái đó rất kì lạ, vừa là vampire lại vừa là con người, theo tôi kết luận rằng cô bé từng là con người sau đó được biến đổi thành vampire nhờ phương pháp cấy ghép cơ thể vampire khác vào.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sốt, bao gồm cả Eric. Lin biến thành vampire thông qua việc cấy ghép cơ thể vampire khác vào? Đôi mắt hai màu với một con mắt là của Zebric, khả năng điều khiển băng mạnh và có mùi của Zebric. Là Zebric.

- Kẻ đã thực hiện việc cấy ghép đó chắc chắn là một thiên tài mới có thể tạo ra cô gái hoàn hảo đến thế - bác sĩ nói tiếp.

- Vấn đề là cô ấy có ổn hay không? - Eric gạt phăng mọi vấn đề qua một bên, cái anh quan tâm bây giờ là Lin có ổn hay không mà thôi, mặc kệ cô ấy là ai và liên quan ai, cái anh muốn là cô ấy phải sống.

- Không phải là vô vọng, nếu có máu của vampire dòng thuần thì tốt hơn.

Máu của dòng thuần ở đâu mà có cơ chứ? Chưa kể đến việc dòng thuần rất hiếm thì việc họ cho máu đã là một vấn đề vô cùng khó khăn rồi.

Eric trấn tĩnh mình lại. Lin có quan hệ khá tốt với Cedric Glacie và Jupiter, nếu bây giờ anh nhờ họ, họ sẽ giúp, nhưng họ chắc chắn sẽ kéo đến đây, tất nhiên việc đó sẽ dẫn đến một cuộc chiến long trời lở đất chứ chẳng hay ho gì.

Đột nhiên lúc này có tiếng la thét của y tá và bác sĩ bên trong phòng cấp cứu, Eric nhanh như cắt lao vào đó.

Ceref đã ở đó từ bao giờ.

Đôi mắt anh ta lạnh lẽo vô cùng, bàn tay run run mân mê khuôn mặt trắng bệt của Lin, sau đó nhìn Eric vừa mới bước vào, nói:

- Muốn cứu cô bé thì đứng im đó cho ta.

- Cô ấy cần máu của dòng thuần - Eric nói, lúc này đây, Ceref là hi vọng của anh, bất chấp cả việc anh từng muốn phanh thay anh ta ra thành trăm mãnh.

Ceref không nói gì, anh đưa cổ tay lên miệng mình, hai chiếc răng nanh lú ra.

PHẬP.

Mùi máu thoang thoảng khắp phòng cấp cứu. Ceref hút lấy một ngụm máu lớn từ cổ tay mình, sau đó anh ấn môi mình lên môi Lin, truyền chỗ máu trong miệng qua cho nhỏ.

Cứ như thế đến lần thứ 5, khuôn mặt Ceref có chút nhợt nhạt, dẫu cho là dòng thuần thì cũng không thể tái tạo máu lại trong tức khắc được. Từ đó có thể thấy, Lin đối với Ceref quan trọng đến mức nào, đủ để anh ta mặc kệ hiểm nguy nhảy vào khu vực của thợ săn, đặc biệt là trước mặt kẻ luôn truy sát anh ta là Eric, quan trọng đến mức anh ta chấp nhận mất một lượng máu lớn chỉ để cứu nhỏ mặc dù rõ biết điều đó làm anh ta yếu đi và có thể dẫn đến khả năng bị cánh thợ săn tóm.

- Thuốc giải độc của thanh Sát Quỷ kiếm là máu của cậu, chăm sóc con bé cho tốt - Ceref lau vết máu trên môi Lin, sau đó đặt một nụ hôn lên trán nhỏ:

- Ta sẽ đến đón em khi em khỏe lại.

Nói xong liền thông qua cửa sau đi mất. Dù rất muốn mang Lin đi nhưng Lin cần máu của Eric để giải độc, cho nên Ceref đành để nhỏ ở đây rồi ngắm ngầm quan sát bảo vệ.

Eric tiến đến gần Lin, quả nhiên sắc mặt nhỏ tốt lên thấy rõ, Ceref đã cho nhỏ máu, chắc chắn sẽ không lừa chuyện máu của anh có thể giải độc của thanh Sát Quỷ kiếm đâu.

----

Mỗi ngày lúc chạng vạng là một cốc máu được lấy từ Eric rót vào miệng Lin. Xung quanh dây truyền dịch cắm chằng chịt vào cơ thể nhỏ, máy đo điện tim và máy trợ hô hấp cũng hoạt động ngày đêm.

Lin hôn mê đã 4 ngày 4 đêm rồi, hàng mi dài vẫn hờ hững khép lại như thế, trong phòng cũng chỉ có tiếng máy móc lạnh lẽo chạy. Biết bao giờ Eric mới được nghe tiếng nói thanh thót trong trẻo ấy?

Đối với một con người, hôn mê 4 ngày 4 đêm thì không có gì đáng nói, nhưng với một vampire với tốc độ phục hồi chỉ trong vài phút vài giờ đồng hồ thì đó chính là đã bước một chân qua thế giới bên kia.

Eric ngồi cạnh giường, anh ủ bàn tay Lin trong đôi tay mình, sau đó nhẹ áp lên má. Bác sĩ đã nói rõ với anh, Lin có thể sống cả bằng thức ăn con người và máu, nhưng theo anh biết trước đó nhỏ luôn sống bằng thức ăn con người cho đến ngày anh ép nhỏ uống máu. Qua biểu hiện mất ý thức ngày hôm đó, Eric có thể suy ra Lin đã rất lâu rồi không uống máu. Đúng vậy, cô ấy thuần khiết như vậy, cô ấy tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương ai cả. Giống như cái đêm mà anh đâm nhỏ, nhỏ thà là chấp nhận nguy hiểm cũng quyết không làm anh bị thương dù chỉ là một chút.

- Đến khi nào em mới chịu tỉnh vậy Lin?

Lin thấy mình đang đứng ở một nơi rất tối tăm, nhỏ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh cả. Người nhỏ lạnh ngắt, đau đớn khắp thân, ngực trái đau đến không thở nổi.

Lin co người nằm trong gốc tối đó, run như rét. Nước mắt trào ra. Zue, em sợ lắm, Zue.

Đột nhiên lúc này, phía xa xa trên bầu trời đen đặc ấy, ánh trăng tròn vằng vặc lú ra, bóng người dưới trăng lao nhanh chóng lao đến chỗ nhỏ.

Đôi mắt ấy, đôi mắt màu ngọc xanh biển, trong vắt, long lanh như viên đá quý, lấp lánh như một ánh sao.

- Đừng sợ, anh đến đưa em về.

Lin vươn tay ra, hướng về phía chàng trai đó. Về! Đúng rồi, Zue của nhỏ rất đơn độc, nhỏ đã từng nói sẽ không để anh một mình, sẽ luôn bên anh. Nhỏ phải về với Zue.

Anh đưa em về, về bên anh.

Đôi tay Lin nhúc nhích, sức lực yếu ớt cố gắng nắm lấy một cái gì đó. Cổ họng dù khô rát vẫn cố cất tên người:

- Zue.

Eric đứng hình. Mãi một lúc sau anh mới phản ứng lại mà ấn chuông gọi bác sĩ.

Hàng mi rợp từ từ hé ra, có lẽ ngủ đã lâu nên còn nhát ánh sáng, đôi mắt nheo lại một chút để thích ứng, sau đó từ từ mở hẳn ra. Một đôi mắt hai màu.

Ánh sáng làm con mắt đỏ hơi khó chịu, nên Eric lấy miếng gạt gần đó che nó lại. Sau đó anh mĩm cười nhìn Lin, nếu không phải trên người nhỏ có quá nhiều dây nhợ thì đã ôm chầm lấy nhỏ rồi.

- Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, tốt quá, tốt quá - Eric vuốt gọn mái tóc Lin lên trán, cười như sắp khóc.

Ánh mắt xanh đảo xung quanh phòng, cuối cùng yếu ớt lên tiếng, nhưng câu đầu tiên nhỏ nói làm Eric đông cứng nụ cười trên mặt.

- Jupiter đâu?

Eric cau mày:

- Hắn không có ở đây.

Vậy ra đó là một giấc mơ sao? Lin khép mắt lại đầy hụt hẫng, nếu giấc mơ đó có thể thành hiện thực thì tốt biết mấy.

Lúc này, bác sĩ vừa tức tốc chạy đến kiểm tra cho Lin. Sau đó Lin lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng theo lời bác sĩ thì nhỏ đã qua khỏi cơn nguy kịch, rất nhanh sẽ bình phục thôi.

---

Hai ngày sau.

Bởi vì ăn ba viên đạn bạc ở hai chân và bắp tay phải, lại bị nhiễm độc thanh Sat Quỷ kiếm nên vết thương rất lâu lành lại. Vậy là dù đã tỉnh lại nhưng Lin vẫn chưa thể đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi trên giường để Eric chăm sóc.

Đóa hoa hồng cạnh cửa sổ gần giường bệnh của Lin đang tàn dần dưới ánh hoàng hôn.

Lin tựa vào thành giường, đôi mắt nhìn mông lung về phía bức tường đối diện. Thầm nghĩ nhỏ biến mất như thế, có phải là Zue sẽ lo lắng cho nhỏ? Liệu anh có tìm nhỏ không? Tất nhiên Lin rất mong Zue sẽ đến đưa nhỏ về, nhưng đây là căn cứ của thợ săn, Zue đến đây rất nguy hiểm, cho nên Lin đành ngậm ngùi cầu nguyện cho Zue đừng đến.

Lúc này cửa phòng bệnh hé ra, Eric bước đến trên tay cầm một cốc máu của cậu ấy với công dụng giải độc từ thanh Sát Quỷ Kiếm đưa cho Lin. Thấy sắc mặt Eric càng ngày càng tệ đi vì phải lấy máu liên tục cứu nhỏ, Lin cầm lấy cốc máu uống hết, sau đó nói với Eric:

- Tôi cảm thấy chất độc không còn trong người nữa, cậu không cần lấy máu mình cho tôi nữa đâu.

Eric đưa tay lau khóe môi còn dính máu của Lin, ân cần nói:

- Là tôi có lỗi với e...cậu.

- Cậu cũng đâu có biết đó là tôi, không biết là không có tội mà - Lin cười cười. Sau đó nhỏ hơi cắn môi, hai tay siết lấy lớp chăn đắp ngang bụng, ngập ngừng nói:

- Tôi có chút việc muốn cậu giúp.

Eric dường như có chút vui vẻ khi Lin có ý nhờ mình giúp đỡ, anh nắm lấy tay Lin, chắc chắn đáp:

- Bất cứ điều gì cậu muốn, tôi sẽ đáp ứng.

Lin có chút không thoải mái khi Eric nắm tay, nhưng vì đang nhờ vả nên miễn cưỡng để im.

- Đưa tôi về Vampire's World được không?

Lập tức sắc mặt Eric trở nên sa sầm, kết hợp với đôi mắt màu hổ phách vốn đã có chút hoang dại lại càng khiến Lin có chút sợ sệt.

Bàn tay nắm lấy tay nhỏ buông ra, Eric trầm giọng nói:

- Việc đó là không thể.

- Tại sao chứ? - Lin cau mày.

- Tôi sẽ không để em đi - Eric hằn giọng, đôi mắt tức giận nhìn Lin chăm chăm.

Lin muốn trở về không phải là vì nhớ Zue đến mức không chịu nổi. Mà là nhỏ sợ những bác sĩ con người kia sẽ đem nhỏ đi làm thí nghiệm mất. Mấy ngày trước khi Lin còn mang độc trong người, họ lấy máu của Lin đem xét nghiệm thì không nói gì. Nhưng hôm qua rõ ràng nhỏ nói nhỏ đã thấy khỏe mà họ vẫn nằng nặc muốn lấy máu, nếu không phải nhỏ hù sẽ gọi Eric có lẽ họ sẽ không dễ dàng gì buông tha.

Lin không có ý khen mình đâu nhưng nhỏ thật sự là một tuyệt tác của công nghệ sinh học và những cổ thuật của vampire đấy. Chắc chắn những bác sĩ ở đây và các tiến sĩ nghiên cứu ngoài kia sẽ không bỏ qua cho nhỏ đâu. Đến lúc đó họ lợi dụng máu của nhỏ để nghiên cứu cách giết vampire thì sẽ là vấn đề sinh tử của Vampire's World đấy. Cho nên, Lin tuyệt đối sẽ rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

- Dù cậu có giúp hay không, tôi cũng sẽ quay về khi vết thương lành - Lin bực bội đón lấy ánh mắt giận dữ của Eric.

- Là vì Jupiter? - Hai tay Eric bắt đầu siết lại.

- Không vì ai hết, chỉ là tôi không muốn ở đây, suy cho cùng tôi cũng là Vampire, tôi thích ở Vampire's World hơn - Lin tất nhiên không thể nói thẳng với Eric, mà nói ra Eric không chừng không giúp nhỏ mà còn tiếp tay cho họ, bởi Eric tuy đối xử tốt với nhỏ nhưng cậu ấy rất ghét Vampire, chỉ cần Lin không nguy hiểm, nhỏ chắc chắn Eric sẽ giúp họ một tay lấy máu Lin.

- Em nói dối - Eric gần như quát lên, hai tay anh ôm lấy vai Lin, lay mạnh như muốn nhỏ tỉnh táo lại:

- Em từng nói em thích thế giới con người, chẳng lí nào em lại không muốn ở đây. Là Jupiter, là hắn làm cho em muốn về đó, vì em-yêu-hắn. Trong cơn mơ, em hết lần này đến lần khác gọi tên hắn, từ ngày em làm vệ sĩ, em lúc nào cũng sớm tối kề cạnh hắn, em vì hắn mà buồn, vì hắn mà cười. Bây giờ em thà là bỏ rơi tôi cũng phải về bên hắn cho được?

Lin hốt hoảng nhìn bộ dạng của Eric, nhỏ đã sớm biết Eric có thể nổi giận nhưng chưa bao giờ ngờ đến cậu ấy lại giận đến mức này. Cái loại cảm xúc biểu cảm này dù cho Lin chưa từng trãi nhưng nhỏ hiểu. Nhưng làm sao có thể chứ? Tại sao lại như thế? Giữa họ chẳng phải chỉ là bạn thôi sao?

Eric gật gật đầu, anh vẫn giữ lấy vai Lin, cuối xuống nhìn tay nhỏ như đang chuẩn bị thú nhận một tội lỗi tày trời. Cuối cùng, anh ngước mặt lên, đôi mắt màu hổ phách lần đầu tiên lộ ra nét yếu đuối và tuyệt vọng:

- Phải, tôi yêu em, ngay từ lần đầu thấy em trên giảng đường, tôi đã phải quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ để thoát khỏi ánh mắt mê hoặc đến điên đảo của em. Em biết không? Ngày mà em đeo sợi dây chuyền này vào cổ tôi, em đã hoàn toàn trói cả trái tim tôi rồi.

Lin ngây người, tay bấu lấy chiếc chăn, không ngừng lắc đầu. Không phải, nhỏ không hề muốn thế này tí nào. Từ đầu đến cuối nhỏ chưa từng mê hoặc cám dỗ gì Eric cả, nhỏ chỉ đơn thuần muốn làm bạn cùng cậu ấy mà thôi.

Tay Eric di chuyển lên chiếc cằm nhỏ, ngón tay trỏ mân mê, ánh mắt có chút ngây dại:

- Em biết em đẹp thế nào không? Em biết em hấp dẫn người khác thế nào không? Dù em không cố ý thì vẫn như một đóa hoa nở rộ mãi không tàn thu hút mọi ánh nhìn. Adalwen để ý đến em, Issac cũng muốn bên em, Cedric hết mực bảo vệ em, Ceref yêu em, đến cả Jupiter cũng say vì em, em làm cho cả giới quý tộc dòng thuần loạn hết lên vì em, và cả tôi nữa, tôi yêu em vì em thuần khiết lương thiện chứ không phải như chúng yêu vẻ bề ngoài của em. Nhưng bây giờ thì không sao rồi, vì em đang ở đây, và tôi sẽ không để ai mang em đi cả.

Eric vừa dứt lời thì trong phòng có tiếng máy móc vận hành, tức thì tiếng cửa đóng lại vang lên, ánh mặt trời tàn ngoài cửa sổ cũng mất hẳn. Eric đã hoàn toàn cách li căn phòng này.

Nhanh như cắt, 4 sợi dây xích bị Eric buộc lên người Lin, một sợi ngang eo, hai sợi ở hai bên cổ tay và sợi còn lại cột vào cổ chân phải. Sợi dây xích nhìn thì rất mãnh nhưng nó được thiết kế để trói vampire nên chịu lực vô cùng tốt.

- Cậu điên rồi, thả tôi ra, Eric, thả tôi ra đi - Lin thất thanh la lên, tay không ngừng giật dây xích nhưng vô ích vì sức của nhỏ bây giờ còn thua một cô gái con người.

- Ngày mà mẹ tôi chết tôi đã muốn điên rồi, ngày mà tôi đâm em chắc lúc tôi phát điên đấy. Mà, đây không phải là điều em muốn sao? Bây giờ tôi không truy sát Ceref và Vampire nữa, cũng không làm thợ săn nữa, đợi khi vết thương của em lành, tôi sẽ đưa em đi đến nơi chỉ có hai chúng ta, nhé! - Eric mĩm cười, nhưng nụ cười ấy thật sự quá đáng sợ, nụ cười của những kẻ điên.

Cậu ấy thật sự điên rồi. Yêu? Cậu ta có thể nói yêu nhỏ trong khi giam cầm xích nhỏ lại như xích một con thú? Đó là tình yêu của cậu ấy? Là cách mà cậu ấy yêu nhỏ sao?

- Chẳng phải chúng ta là bạn sao? Eric, làm ơn thả tôi ra đi, làm ơn - Lin không muốn bị xích thế này đâu, thế này có khác gì tội nhân? Nhỡ lũ bác sĩ lại đến thì nhỏ phải làm sao chứ?

Lin giật dây xích đến mức cổ tay ửng đỏ, dù cả người yếu đến không thể đứng dậy nổi nhưng nhỏ vẫn cố vận ma lực. Nhưng kì rằng nhỏ chẳng thể gọi ra được chút băng nào. Chẳng lẽ...Lin bàng hoàng nhìn Eric, đôi môi run run:

- Cậu đã làm gì với ma lực của tôi vậy?

- Tôi đã phong ấn tất cả rồi - Eric tự hào đáp lại như thể đó là việc làm cậu ấy hết sức hài lòng.

Đầu Lin như có tiếng nổ bên trong. Ma lực vốn có bản chất là một loại năng lượng sống cấp cao có ở dòng thuần và quý tộc cận thuần. Eric đem tất cả năng lượng sống của nhỏ phong ấn lại thì nhỏ bây giờ trừ bất tử và khả năng phục hồi nhanh ra thì có khác gì cô gái loài người đâu chứ, thậm chí thể chất bây giờ còn không chọi lại một cô gái con người.

- Cậu thật sự điên rồi - Lin lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt long lanh như muốn khóc, cả người run lên vì sợ hãi. Loại phong ấn này nhỏ không thể tự phá được. Không còn sức mạnh, Lin còn có thể làm được gì đây?

- Em không cần phải mạnh mẽ vì tôi sẽ bảo vệ em. Xin đừng trách tôi. Em có hiểu cảm giác đau đớn thế nào khi mất đi người mình yêu thương không? Ba mẹ tôi, anh em, bạn bè, tôi nếm đủ rồi, tôi không thể mất cả em nữa. Bây giờ tôi không cần thế giới này nữa, tôi chỉ cần em mà thôi - Eric tuyệt vọng ôm lấy Lin như thể nhỏ là dây kéo giúp anh thoát khỏi hố sâu tuyệt vọng ấy.

Lin có thể thông cảm với Eric về quá khứ đau khổ mất mác của cậu ấy nhưng điều đó không có nghĩa là nhỏ có thể yêu Eric. Và đối với một cô gái 47 năm nhìn đời, Lin luôn tâm tâm niệm niệm rằng đã không yêu người ta thì phải dứt khoát đừng cho người ta hi vọng.

- Tôi chỉ xem cậu là bạn tốt, hoàn toàn không yêu cậu, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận tình yêu ích kỷ này của cậu - Lin thẳng thừng đẩy Eric ra, mặt quay sang tránh đi ánh mắt của Eric như thể rất chán ghét anh.

Lòng Eric nhói đau, nhưng mặc kệ như thế anh vẫn sẽ không buông tay. Anh không bao giờ muốn trở lại cái cảm giác nhớ nhung sợ hãi đó nữa.

Eric ấn Lin nằm xuống giướng, kéo chăn trùm lên cho nhỏ, sau đó dặn nhỏ nghĩ ngơi rồi xoay lưng bỏ ra ngoài.

Lin bất lực nằm trong phòng, hai chân không cử động thì không sao, mà cử động một chút là đau đến không kiềm nổi mà kêu lên. Sợi dây xích lạnh lẽo buộc lấy hai cổ tay và cổ chân, nhẹ nhàng mà nặng nề quấn quanh bụng. Cả người không còn chút sức, bất lực nằm im, đôi mắt nhìn lên trần nhà, khắp nơi đều có camera, máy cảm biến và hàng loạt những loại máy móc hiện đại chuyên dùng để đối phó với vampire. Cẩn thận đến một con muỗi cũng không bay vô được.

Đóa hoa hồng trong lọ đã héo, cánh hoa rụng rơi xuống mặt sàn lạnh.

---

Eric đang ở trong phòng quản lí cấp cao của bệnh viện, anh ngồi trên chiếc ghế xoay dành cho người có địa vị. Đôi mắt trầm lặng nhìn vào sợi dây chuyền mặt Vô cực anh cầm trên tay.

Đột nhiên lúc này có tiếng mở cửa khiến Eric có chút giật mình mà đánh rơi sợi dây, anh liền cuối người xuống nhặt nó lên. Nhặt xong đang định ngồi dậy thì một giọng nói vang lên khiến Eric nhẹ nhàng ngồi thụp xuống đất, lấy cái bàn trước mặt làm màn che.

- Ngài tính giải quyết vụ của ngài Eric ra sao? - Eric nhận ra giọng nói này là của bà Jean, hiện đang đảm nhiệm vị trí thư kí của chủ tịch hội đồng thợ săn.

- Con bé kia rất đặc biệt, chúng ta phải tận dụng nó để nghiên cứu - Và người còn lại chính là ông Mark, chủ tịch hội đồng thợ săn.

- Đó là một ý kiến hay thưa Ngài, nhưng tôi không cho rằng ngài Eric sẽ đồng ý. Và chúng ta thì không thể thiếu ngài ấy được.

- Thế nên chúng ta sẽ tiến hành tẩy não của cậu ta. Tôi đã phái người đi bắt con bé kia rồi, chỉ cần có nó trong tay, tôi không tin Eric sẽ bỏ đi một mình. Đến lúc đó chung ta vừa có được thợ săn hàng đầu, lại vừa có được một con "chuột bạch loại tốt" nữa. Thế giới Vampire và dị loài rồi sẽ là của chúng ta.