Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương

Chương 39: Cô ấy là của ta




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thà là em nói thẳng rằng em không yêu tôi, thậm chí em có thể làm tổn thương tôi bằng bất cứ cách nào hoặc lời nói cay nghiệt nào em muốn. Nhưng xin em...đừng bao giờ lừa dối tôi, xin em, bởi tôi không thể chịu đựng nổi cảm giác đau đớn khi bị người con gái tôi yêu lừa dối.



---

Bên trong chính điện rộng thênh thang, con đường dẫn đến vương tọa trải thảm nhung đỏ. Trên cao treo những giá nến to đùng khắc hoa văn kì dị mà sang trọng. Xung quanh những cây cột chống trần cao lớn nạm vàng oai vệ. Hai bên quan tước và những người có liên quan vận tước phục nghiêm chỉnh đứng xem chuyện.

Lin chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nhỏ sẽ được "vinh dự" bước lên tấm thảm đỏ này để diện kiến vua Amory đại đế. Có lẽ nếu là Lin lúc mới tới Vampire's World thì đã bước vấp bước ngã mà đi rồi. Nhưng Lin bây giờ, sau chừng ấy sóng gió cuộc đời thì những việc thế này đã không còn là gì nữa rồi.

Ngoài kiên cường đứng dậy tiến về phía trước ra Lin chẳng còn có thể làm gì hơn nữa.

Hôm nay Lin không vận chiếc váy dài chấm đất thục nữ đoan trang như một thông lệ dành cho những tiểu thư diện kiến đức vua. Mà chỉ vận một chiếc váy qua gối, đi boots cao ống, tóc búi kiểu Vintage cặp bên trái một chiếc kẹp hoa tuyết đơn giản. Ánh mắt bình thản nhìn về phía Amory đại đế ở phía trước, đôi chân không nhanh không chậm cất bước.

Nhiều vampire có mặt trong phòng tuy vẻ ngoài không có chút hứng thú gì nhưng trong lòng không ngừng bị khuôn mặt ấy mê hoặc, mặc dù họ là quý tộc đã quen nhìn dàn mĩ nhân hùng hậu chốn cung điện sa hoa. Chỉ là một khuôn mặt thiếu nữ chưa trưởng thành mà đã đẹp đến say đắm lòng người đến thế. Nếu lơn thêm chút nữa chắc chắn sẽ là một "hồng nhan họa thủy" mất. Thật là vừa đáng tiếc lại vừa may mắn.

- Thần là Clionadh Jocasta, hôm nay thật sự quá diễm phúc cho thần khi được diện kiến Đức Vua - Lin nhún váy chào, khuôn mặt vẫn tĩnh lặng, tĩnh lặng như Zue lúc này đang đứng gần đó.

- Không cần quá phép tắt như vậy đâu. Dù sao thì ngươi cũng đã lập một kỉ lục thú vị mà. Ngươi đáng được nhận được những thứ mà ngươi đáng ra nên có - Vua Leus nhân từ mà nghiêm nghị nói. Sau đó ban cho Lin không ít của cải vật chất.

Song bây giờ mới đến phần chính yếu.

- Clionadh Jocasta đã xuất sắc ở phần Hiệp sĩ rồng trong đại hội Olympus, cộng thêm việc trở về từ Thung Lũng Đen từ đó cho thấy có đủ tài trí và năng lực để trở thành một Vệ sĩ. Không biết là ở đây có vị công tước tiểu thư nào muốn nhận thuộc hạ không? - Vua Leus chống cằm ra lệnh. Clionadh mà nói còn không đáng là một cọng cỏ trong mắt ông, tùy tiện đem quăng đi đâu không phải là chuyện cần suy nghĩ nhiều.

Lin không khỏi cười lạnh trong lòng. Vế trước thì tán thưởng nhỏ lên tận trời mây, đến vế sau thì chà đạp nhỏ như một cọng rơm cọng rác để ai thích thì nhặt về dùng.

Mà rõ ràng theo như Cedric kể lại thì lúc trên tường thành Zue đã nói rõ một câu "Chỉ là một thuộc hạ hi sinh mình vì ta". Vậy mà Leus hoàn toàn phớt lờ chuyện đó. Đúng là ông ta và cả Diana muốn cách li nhỏ với Zue mà.

Họ cho rằng nếu Lin bên cạnh Zue thì họ sẽ không thể ám sát được nhỏ sao?

Tất nhiên vua Leus đã nói như vậy thì mọi người đều quên đi câu nói của Zue trên tường thành mà lên tiếng tranh giành Lin. Xét cho cùng những kẻ có mặt tại đây đều có tước vị cao nên đâu thiếu gì vệ sĩ chuyên nghiệp, tuy nhiên khuôn mặt kia rất đáng giá. Hơn nữa chẳng phải vua Leus muốn mọi người tranh giành Lin tựa tranh một món hàng như một cách để sỉ nhục nhỏ sao? Vậy thì cứ thuận nước đẩy thuyền thôi, không mất mác gì lại còn được tiếng làm hài lòng Vua.

- Thưa Đức vua, chị gái Alyssa và thần sẽ cảm thấy rất vinh phúc và hãnh diện nếu được đức vua phê chuẩn cho quý cô Jocasta làm vệ sĩ của chúng thần - Issac không biết nãy giờ ở đâu bây giờ đột nhiên bước ra đến trước mặt vua Leus cuối mình lên tiếng.

Nghe đến cái tên Alyssa Lin có chút giật mình, nhanh chóng đưa ánh mắt về phía Issac để tìm cô gái tên Alyssa đó. Nhưng kết quả ánh mắt Lin chỉ chạm phải Issac vì Alyssa vốn không có ở đây.

Issac nhìn Lin nháy mắt như muốn nói rằng "Em thấy bạn chí cốt của em tốt không".

Lin không biểu hiện gì, chỉ nghiêm chỉnh cuối đầu chào. Bây giờ ở đây không có Lin và Issac, chỉ có một vampire thấp kém và thiếu gia nhà Carley cận thuần.

Issac lên tiếng như thế lại còn lấy cả danh nghĩa của tiểu thư Alyssa cao quý nên dĩ nhiên kẻ nào thấp cấp hơn im lặng thoái lui không dám tranh, mà dĩ nhiên với cấp bậc của nhà Carley - đệ nhất hoàng kim gia tộc thì được bao nhiêu người hơn chứ. Hơn nữa bá tước Carley lại là thuộc hạ kim bạn tâm giao của vua Amory, cô gái Clionadh về nhà Carley là chắc rồi.

Đương khi mọi người còn đang cảm khái uy quyền nhà Carley thì lại một người nữa bước ra giữa sãnh. Chiếc khuyên tai đính hỏa ngọc ánh lên chói lóa, dám nổi bật như vậy ở chốn cung điện của nhà vua này thì còn ai ngoài quý ngài Adalwen:

- Theo ta được biết nhà Carley của cậu đâu có thiếu thốn gì thuộc hạ, chi bằng nhường cho ta đi, Edana em gái thân yêu của ta vẫn chưa chọn được vệ sĩ riêng nữa, nên kẻ làm anh như ta phải có trách nhiệm cho em mình thứ tốt nhất.

Đứng cạnh đó là một cô gái rất đẹp, đôi mắt đỏ to tròn mĩm cười e ngại:

- Em cảm ơn anh, em cũng muốn nó - Edana đưa tay đặt lên đôi môi đỏ mộng cười nhu mì mà vẫn không kém phần gợi tình nóng bỏng.

Đứng gần đó Cedric thấy vậy liền cau mày. Rơi vào tay anh em nhà Kentaurous thì có khác gì đưa Lin vào biển lửa địa ngục trần gian đâu. Với sự thù ghét nhà Kentaurous và lòng tự trọng cùng mong muốn phần nào bảo vệ Lin, Cedric tuyệt đối không thể để Lin rơi vào tay anh em Kentaurous.

Thế là thân ảnh thiếu niên nhỏ nhắn đường đường chính chính bước ra giữa sảnh, ánh mắt xanh băng trong trẻo mang theo chút kiêu ngạo hào hoa của chàng trai mới lớn hướng đến mục tiêu:

- Clionadh Jocasta là do anh trai thần biến đổi, hẳn nhiên cô ấy phải thuộc về nhà Glacie chứ ạ.

Cả cung điện ai nấy đều tròn mắt bối rối nhìn nhau, đến cả vua Leus và hoàng hậu Diana cũng âm thầm trao đổi qua ánh mắt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chỉ là một con nhóc vệ sĩ thấp hèn mà được ưu ái đến thế ư? Cứ coi như tài năng thật nhưng đã là gì so với đội ngũ kị sĩ hoàng gia. Hay phải chăng là vẻ bề ngoài quá mức xinh đẹp kia? Đệ nhất hoàng kim gia tộc Carley đứng ra xin đã là chuyện khó tin rồi, ấy vậy đến cả nhà Kentaurous vốn có bao giờ ngửa tay trước nhà Amory cũng bước ra đòi. Lại còn cả người thừa kế duy nhất của gia tộc Glacie cao quý cũng muốn tranh.

Có một số người không khỏi cười giễu trong lòng. Nếu ngay từ đầu vua Leus chỉ điểm ban Clionadh thẳng cho ai đó luôn thì đâu có ra cục diện rắc rối như bây giờ. Rõ ràng ông ta muốn sĩ nhục cô gái này nhưng có ngờ rằng lại tự đưa mình vào rắc rối.

Nhà Carley xét cho cùng cũng không bằng nhà Glacie và Kentaurous, hơn nữa bá tước Carley là thuộc hạ trung thành của vua Amory nên có thể không tính tới. Nhưng vấn đề là ở hai gia tộc thuần chủng kia kìa. Cedric tuy nhỏ tuổi lại là con thứ nhưng bây giờ Zebric mất tích, cậu là người thừa kế duy nhất, lại thêm Ba mẹ cậu là đại công tước Glacie cùng phu nhân hiện đang có mặt ở đây, con trai cưng của họ đã đứng ra nói đến thế mà không cho thì chẳng khác nào không nể mặt họ. Còn về phía nhà Kentaurous, trước giờ có bao giờ chịu cuối mình xin ai cái gì, nay cả hai anh em họ đều đứng ra nói, lại còn chưa tính Adalwen đâu có phải kẻ lên ngôi cao chỉ nhờ quyền lực của cha mình, nên chưa nói đến cái cây đại thụ là Cain Kentaurous thì bản thân Adalwen đã là kẻ không nên làm mất lòng rồi. Không ban Clionadh cho họ chẳng khác nào tạt một xô nước lạnh vào ngọn lửa kiêu hãnh của họ.

Mà đối với dòng thuần, thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Lin có cảm giác như mình là một món đồ bị người ta đem ra bán đấu giá, như một con chó có bộ lông xinh đẹp lại còn biết canh nhà để các tay săn thú cảnh giành giật, hoặc châm biếm hơn một chút thì như một cô gái bị bán vào chỗ phong nguyệt để người đời tranh giành đêm đầu tiên vậy.

Nhục nhã.

Cuộc đời Lin chưa bao giờ nhục nhã đến mức này. Nhỏ rất muốn nắm chặt tay lại, muốn nghiến răng lại, muốn một ngày nào đó đem hết cả sự nhục nhã ngày hôm nay mà Nhỏ phải chịu vã hết vào mặt từng kẻ đã khinh rẻ nhỏ.

Nhưng đó cũng chỉ là chút suy nghĩ để tự an ủi mình mà thôi. Lin vẫn còn đủ tỉnh táo để biết mình là ai - một cọng rác cọng rơm bên đường không hơn không kém. Nhưng nghỉ khác đi một chút thì cọng rác này có thể khiến dòng thuần hoàng gia phải gai mắt mà muốn loại đi xem như cũng có chút bãn lĩnh.

Lin không phản ứng gì, chỉ cuối đầu thật sâu dấu đi đôi mắt tủi hờn.

Vua Leus lúc này cũng không biết phải giải quyết làm sao. Thề là là vua cả ngàn năm qua ông chưa từng gặp cái loại tình huống này bao giờ, nếu biết sớm con nhỏ đó có sức ảnh hưởng đến thế thì ngay từ đầu ông đã ban thẳng nó cho ai đó ít quyền lực rồi nhanh chóng âm thầm khử đi rồi.

Lúc này tiếng tranh qua nhường lại trong phòng còn chưa dứt thì Lin nghe thấy có tiếng bước chân đi đến. Mặc dù Lin đang cuối đầu chỉ thấy được ống quần nhéc gọn gàng vào ống giày cao cổ nhưng nhỏ vẫn biết người đó là ai.

Lin giật mình ngẩng đầu tròn mắt, đôi môi hé ra nhưng không nói được thành lời.

- CÔ ẤY LÀ CỦA TA.

Người đứng đó, mày mắt đẹp đến kì lạ, đôi đồng tử lạnh lùng có chút nhàn nhạt như phủ một màn sương, thân ảnh cao lớn vững trãi như có thể gánh gồng cả thế giới trên vai, khiến người ta có thể an tâm mà say giấc đi trong lòng Người. Vẫn là chiếc áo trắng với những chiếc khuya mạ vàng đính cách điệu, vẫn là mái tóc bạc màu ánh trăng đêm. Người đi đến cạnh cô gái nhỏ, rồi bước lên phía trước cô như muốn chở che bão táp mưa giông trước mặt.

Người nói "Cô ấy là của ta".

Cả căn phòng lúc này mới thật sự là sửng sốt đến mức quên cả tiếng thì thầm. Đến cả ba họ dòng thuần cũng bị Zue làm cho ngạc nhiên mà mở to mắt. Rõ ràng từ trước tới giờ, đệ nhất hoàng tử vốn đâu có thích can thiệp vào những vấn đề thế này.

- Hoàng tử điện hạ sao? Cũng nên cho phép ta được một cơ hội cạnh tranh công bằng chứ? - Adalwen nhếch môi cười thú vị. Hắn rất muốn một lần được thử sức với kẻ được mệnh danh là mạnh ngang thủy tổ dòng thuần đấy.

- Ta không nghĩ mình có nhã hứng đó, và sẽ không có chuyện tranh đoạt gì ở đây khi ngay từ đầu Clionadh đã là người của ta - Zue rất bình thản lên tiếng. Đôi mắt Aquarine chẳng chút cảm xúc gì khi đối mặt với Adalwen.

Điều này làm Adalwen có chút không hài lòng bởi thông thường bất cứ ai đứng trước mặt Adalwen đều bị bá khí bức người của anh làm cho biến đổi tâm trạng, một cách tiêu cực hoặc tích cực tùy đối tượng, đến cả Cedric Glacie cũng như thế. Nhưng kẻ đứng trước mặt Adalwen lúc này lại bình thản đến đáng sợ, Adalwen hoàn toàn không thể nào tìm ra được một tia cảm xúc hay biểu hiện suy nghĩ gì từ Zue.

Quả nhiên đúng là Boss cản đường cuối cùng của nhà Kentaurous có khác. Cha hắn nói rất đúng, kẻ đáng sợ nhất trong nhà Amory không phải vua Leus mà chính là kẻ đang đứng trước mặt anh đây. Không loại bỏ Jupiter Demon Amory, nhà Kentaurous chắc chắc không thể nào lên ngôi nắm quyền cai trị.

Nhưng mà hiện tại có một chuyện rất thú vị ở đây. Ở trên tường thành Zue đã nói Lin là thuộc hạ của anh. Nhưng lúc nãy hành động của vua Leus đã phản bác điều Zue nói. Tuy nhiên bây giờ Zue lại tiếp tục khẳng định lại nữa. Cha con nhà này có vẻ thú vị đấy.

Nhưng điều thú vị hơn nữa chính là cái cô nhóc đang đứng im lặng ở giữa điện kìa. Gì chứ? Chỉ vì một mình nhỏ mà khiến cho dòng thuần phải cạnh tranh nhau, hơn hẳn là làm cho Zue đứng lên đối đầu với vua Leus - một việc chưa từng có trước đây. Chà! Hay lắm.

- Của điện hạ? Thật vậy chứ? - Mọi người trong phòng bắt đầu xôn xao.

Lin cố ngước nhìn Zue nhưng vẫn không hiểu nổi anh đang nghĩ gì. Tại sao lại làm vậy chứ? Lin đâu đáng để Zue làm trái ý cha mình như vậy. Anh đã giúp nhỏ quá nhiều rồi.

- Clionadh là vệ sĩ bí mật của ta, năng lực của cô ta là do một tay ta mài dũa - Zue nói tiếp, lần này ánh mắt anh hướng về phía vua Leus.

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán. Nhưng không ai lên tiếng phủ định điều đó, suy cho cùng Lin đã đánh bại hỏa công chúa Edana, có thể trở về từ Thung Lũng Đen thì chắc chắn là phải được qua huấn luyện đặc biệt rồi.

Huống chi Clionadh lại còn được biến đổi bởi Zebric - cánh tay của nhà Amory thì đâu có gì lạ khi Zebric tặng nhỏ cho Zue.

Lin không dám lên tiếng nói gì, chỉ lẳng lặng đưa ánh mắt trong suốt về phía Zue. Không ai trong điện có thể nhìn được suy nghĩ gì từ con mắt ấy.

Vua Leus bị ánh mắt lạnh của Zue liếc qua có chút chột dạ. Nhưng rất nhanh ông lấy lại ánh mắt cương nghị của nhà vua nhìn thẳng về phía Zue.

Nếu để người khác thấy mối bất hòa giữa cha con họ chắc chắn cục diện chính trị trên dưới Vampire World sẽ thay đổi theo chiều hướng tiêu cực cho ông. Rõ ràng Zue biết rõ như thế mà vẫn ngang nhiên làm vậy, ông biết không phải là nó ngu ngốc mà là nó quá thông minh khi ép ông đến đường này chỉ với một câu nói.

Bàn tay vua Leus siết lấy cạnh để tay của ngai vàng. Lần đầu tiên Leus có cảm giác thật may mắn khi Zue mang dòng máu của mình chứ không phải của nhà Kentaurous hoặc ai khác, nếu không cái ngai vàng của ông e là khó giữ.

- Hóa ra là con đã bí mật đào tạo vệ sĩ riêng, là ta không biết, thật thổ thẹn cho kẻ làm cha này - Bị Zue dồn đến đường này, vua Leus đành phải hạ nấc thang. Suy cho cùng hành động này vừa cho người khác thấy mối quan hệ cha con của họ vẫn ổn, lại còn được tiếng là người cha tốt.

Vua Leus đã hạ mình đến thế dĩ nhiên Zue cũng không phải là không biết điều. Trong hoàn cảnh bây giờ anh không thể để cục diện chính trị thay đổi theo chiều hướng bất lợi cho nhà Amory được:

- Là con không đúng khi không báo cáo lên vua cha.

Sau đó Zue bỏ lại vài câu chào hỏi văn vẻ rồi dửng dưng như thường quay đi.

Trong một khắc ánh mắt hai người giao nhau, vẫn tĩnh lặng không chút xao động, cũng không có tiếng thở dài mệt mỏi.

Chỉ có tim ai khẽ nhói lên một nhịp tái tê.

Sau đó buổi họp nhanh chóng kết thúc trong sự bàn tán của mọi người và tâm trạng có chút không hài lòng của vua Amory và hoàng hậu Diana.

Diana nhìn theo bóng lưng của Lin rời khỏi điện mà bàn tay siết chặt lấy váy. Lần đầu tiên bà cảm thấy thật may mắn khi Clionadh không thể lớn thêm được nữa, nếu không bà cũng không dám tưởng tượng điều gì tồi tệ hơn hôm nay sẽ xảy ra nữa.

Nó đẹp, thật sự rất đẹp, nếu còn có thể lớn lên, chắc chắn nó sẽ là thảm họa của giới quý tộc dòng thuần.

Lin vừa bước ra khỏi điện thì đã có một nữ hầu chạy đến nói rằng công chúa Edana muốn nói chuyện với nhỏ. Lin rũ mi mắt. Nhỏ không đến tìm cô ta thì cô ta cũng tự động đến tìm nhỏ thôi. Lin tự hỏi có phải là cô ta sống lâu đến mức nhàm chán không biết làm gì ngoài việc đi gây sự với nhỏ không?

Nhưng Lin đã có chút mất kiên nhẫn với những trò trẻ con này rồi. Bây giờ nhỏ nên dẹp Edana qua một bên và ngồi lên đánh cờ với ba gia tộc dòng thuần thì hơn. Một ván cờ cược bằng mạng sống nhỏ nhoi này.

Lin được dắt đến một con hẽm nhỏ vắng người nằm trong góc cung điện. Hai bên là hai tòa lâu đài sừng sững đứng đó che khuất hết ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh. Dù sao thì bây giờ Lin là vệ sĩ của Zue nên Edana không còn đủ trình hành hạ nhỏ trước mặt người khác như ngày trước nữa đâu.

Edana đứng đó, vẫn váy đỏ kiêu sa lộng lẫy, mái tóc xõa dài như một dòng dung nham đang êm đềm chảy xuống. Thật đẹp nhưng cũng thật chết người.

- Thần rất vinh hạnh khi được công chúa chờ đợi như thế này, không biết tôi đây có thể làm gì được cho công chúa? - Lin cuối đầu dùng đúng lễ nghi của vệ sĩ giành cho công chúa. Mặc dù là Lin rất ghét cô ta, nhưng bây giờ thân phận của nhỏ là vệ sĩ thân cận của Zue, bất cứ lỗi lầm gì của nhỏ đều ảnh hưởng đến Zue. Mà Lin thì không muốn gây cho Zue thêm bất cứ rắc rối không cần thiết nào.

- Giỏi lắm Clionadh, ta thật sự đã quá xem thường ngươi rồi - Edana nghiến răng, lửa bắt đầu cháy phừng phực trên đầu ngón tay của cô ta.

Đột nhiên lúc này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Edana, cơn lạnh lan đến đầu ngon tay cô, tràn vào ngọn lửa của cô.

Khuôn mặt Clionadh kề sát ngay trước Edana, bàn tay đó siết lấy chiếc cổ thon của cô, siết rất chặt. Nhưng thứ làm Edana run người hơn thảy là ánh mắt kia. Lạnh lùng đến đáng sợ.

- Tôi mới là người nên khen công chúa giỏi chứ - Nụ cười nhếch vẽ trên môi Lin: - Còn nữa, đừng có gọi tôi ra đây chỉ vì việc cỏn con này, tôi không còn rảnh để chơi trò con nít với cô đâu Edana.

Rõ ràng thân thể trước mặt chỉ cao đến ngang vai Edana nhưng sao nó có thể làm cho Edana run sợ như thế. Khuôn mặt đó kề sát khiến cô như ngộp thở. Dù không muốn nhưng Edana phải công nhận khuôn mặt đó khi sát lại khiến người ta như bị choáng ngợp vì vẻ hoàn mĩ của nó. Lại còn thêm ánh mắt lạnh kia nữa.

Cố lấy lại bình tĩnh, Edana hất tay Lin ra, dĩ nhiên với lực tay của cô ta thì đó cũng không phải chuyện khó khăn gì:

- Hỗn xược.

Lin để mặc cho cô ta gạt tay, hôm nay nhỏ chỉ muốn cảnh cáo một chút là đủ, dù sao đối với Edana thì cũng không cần tốn quá nhiều suy nghĩ làm gì. Mẹ cô ta - phu nhân Elizabeth là một thiên tài, đáng tiếc cô ta lại không thừa hưởng được điều tốt đẹp đó từ mẹ mình.

Nhưng dù sao thì Edana cũng không đến nỗi quá độc ác, chỉ là cô ta ghét Lin thôi, còn đối với người khác Edana vẫn cư xử khá đúng mực.

Nhưng hơn hết Lin hiểu được rằng nhỏ và Edana là ai. Cô ta là công chúa thông minh xinh đẹp cao quý, là con kết nghĩa của dòng thuần hoàng gia, gia thế hùng hậu. Con Lin, trắng tay.

Lin cười nhạt trong lòng. Kể cả khi nhỏ ghét Edana nhiều hơn nữa nhỏ cũng đâu thể làm gì cô ta.

- Công chúa nên nhớ cho, bây giờ tôi là vệ sĩ của hoàng tử Jupiter, muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Còn nếu cô vẫn muốn tiếp tục - Lin dừng lại một chút, ánh mắt nhìn vào cánh tay phải nơi đã từng bị Edana cho một viên đạn bạc để sẹo, nói tiếp:

- Nếu cô thật sự muốn tiếp tục, tôi không chắc là mình còn có thể nhẫn nhịn hơn nữa.

Lin nhớ đến cặp nhẫn mà Elizabeth đưa cho mình kèm theo lời nhắn "hãy đưa cho Edana khi nó trưởng thành" thì không khỏi nén tiếng thở dài rồi quay đi.

Sống lưng Edana toát mồ hôi nhìn theo dáng Lin đi xa. Clionadh đã khác xa với lần đầu tiên cô gặp nó. Nó đã không còn vẻ ngây ngô sợ sệt thuở ấy nữa.

Biến chất.

---

Lin thở dài mệt mỏi tính quay trở về cung điện của Zue thì đằng xa có đám người tụ lại như đang xem cái gì đó rất hay. Dĩ nhiên Lin trước giờ chưa từng ham hố chạy lại hóng chuyện, bây giờ lại càng không.

Nhưng tiếng ai đó cảm thán kêu lên "tiểu thư Carley thật đẹp" khiến nhỏ cau mày. Bước chân dừng lại.

Nhà Carley chỉ có một tiểu thư, đó là Alyssa De Carley.

Lin lập tức chuyển hướng bước chân lao vào đám đông phía trước. Lại nói vì kích cỡ quá lùn của mình nên Lin chỉ đứng đến ngang vai phụ nữ và tới ngực của đàn ông. Thế là không còn cách nào khác, nhỏ đành chen chút lên, sau một hồi bị đám quý tộc với sức mạnh thể chất siêu trâu bò đùn đẩy, cuối cùng Lin cũng chen lên được phía trước. Thế nhưng còn chưa kịp nhìn thì sự đùn đẩy chen chút từ phía sau khiến Lin mất thăng bằng mà ngã nhào ra trước. Khuôn mặt nhỏ xinh đập thẳng vào nền đất.

Nhỏ nghĩ là có kẻ cố ý. Dù sao cũng không đau đớn gì, chỉ có điều tiếng cười ồ lên xung quanh thật sự khá là khó nghe.

Lin chống tay ngồi dây, đột nhiên lúc này xung quanh im thin thít, chỉ còn lại tiếng giày cao gót gõ rất êm trên mặt sàn.Mũi giày thủy tinh lấp ló dưới chân váy dài màu tím, mép váy thêu kim tuyến hoa văn, lụa mềm nhưng khiến người ta cảm thấy nó chẳng là gì khi đem so với làn da trắng mịn đó. Mái tóc vàng hoe gợn sóng dày dài như rong biển phủ ngang lưng, đôi mắt tím như khiến người ra lạc vào chốn mộng mơ hư ảo.

Đến cả Lin người đã quen nhìn những mĩ nhân cũng không thể nào rời mắt nổi mà cảm thán.

- Đẹp quá - Lin ngơ ngẩn vô thức nói. Kể cả khi gặp Diana, Eira mẹ của Cedric Lin cũng không bị ngây người đến thế này. Tựa như đôi mắt tím kia đã nuốt trọn lấy tâm hồn Lin, như thể từng sợi tóc mai kia đã cuốn lấy tất cả suy tư của nhỏ.

Cô ấy không lộng lẫy kiêu sa hay nóng bỏng, nhưng cô ấy ưu nhã thanh thuần. Một vẻ ưu nhã thanh thuần đủ khiến bất cứ ai cũng phải ngây ngẩn khi nhìn vào.


Cô gái cao quý đó đứng trên nhìn xuống Lin đang ngồi bẹp dưới đất, từ góc độ của Lin nhìn lên hàng mi dài cong vút ấy đẹp đến khôn tả.

Bỗng nhiên lúc này, trong đầu Lin vang lại lên mộng giọng nói khàn đục " Ngươi biết Alyssa De Carley không? Một trong những tác phẩm hoàn hảo nhất của ta đấy", "Mọi Vampire đều dừng tất cả quá trình phân li tế bào khi đến tuổi trưởng thành nhưng ở Alyssa De Carley thì không, ngược lại còn tiếp tục sản sinh tế bào với tốc độ chóng mặt. Nếu không được ta cung cấp chất ức chế quá trình phân bào trong cơ thể thì vài tháng nữa sẽ như bọn khổng lồ này mà thôi".

Cô gái ưu nhã thanh thuần này chắc chắn sẽ chết, chết đau chết đớn, bị ám sát chết, tuyệt đối sẽ phải chết nếu Elizabeth Kentaurous không thể điều chế ra thuốc giúp cô ấy.

Bỗng nhiên trong lòng Lin dấy lên nỗi thương cảm đến ngủi lòng.

Mà lúc này bàn tay trắng ngần với những ngón tay xinh đẹp chìa ra phía trước Lin, nụ cười vẽ trên cánh môi như đóa sen vừa nở, do động tác cuối xuống những sợi tóc trượt xuống vai lay động trong gió:

- Cô bé xinh đẹp này, em không sao chứ? - Đó là giọng nói hay nhất mà Lin từng nghe.

Lin ngơ ngẩn đưa tay lên, đến khi sắp đặt bàn tay mình vào bàn tay xinh đẹp kia thì chợt nhớ tay mình vừa bị bẩn do vấp ngã. Nhỏ giật mình toan thụt tay lại thì Alyssa đã nhanh hơn chộp tay nhỏ kéo lên.

Dĩ nhiên Lin cũng chỉ đứng đến ngang vai Alyssa.

Chiếc khăn tay trắng tinh nhưng lại gây cho người ta cảm giác nó không tinh khiết bằng bàn bàn tay đang cầm nó đưa lên mặt Lin, nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn bám trên khuôn mặt do bị ngã, sau khi lau sạch mặt thì chuyển xuống lau lòng bàn tay Lin.

- Em... cảm ơn tiểu thư - Lin mấp máy, bàn tay siết chặt lấy chiếc khăn tay mà Alyssa vừa trao cho mình.

- Không sao, bạn của Issa cũng là bạn của chị mà. Issa kể cho chị rất nhiều về em, đúng là em không những xinh đẹp lại còn đáng yêu - Alyssa cười, ánh mắt sinh động tràn nhựa sống, nụ cười thấm đẫm hàng mi cong không chút giả tạo.

- Chị lại gọi em bằng cái tên trẻ con đó trước mặt bạn em rồi, chị làm em mất mặt quá đó Lyss - Issac từ đâu tiến đến, bộ tước phục thẳng thớm không một nếp nhăn. Cậu ta bước đến bên Lin, cuối xuống đưa tay bẹo má nhỏ một cái rồi phì cười như có được cảm giác đã tay từ việc đó:

- Thế nào? Chị của anh rất đẹp đúng không?

Lin gật đầu, đôi mắt Lin lại lén liếc nhìn Alyssa. Một phần vì khuôn mặt ấy quá đẹp, một phần là nhỏ muốn tìm điểm gì đó khác lạ mà Elizabeth đã nhắc đến, nhưng kết cục vẫn không thấy cái gì mới yên ổn thở phào.

- Nếu Clionadh lớn thêm chút nữa chị chắc rằng sẽ không ai thèm nhìn chị nữa đâu - Alyssa cười, chiếc lông khổng tước trắng cắm trên chiếc mũ trụ hơi rung. Sau đó Alyssa bỗng nhiên rút chiếc nhẫn đang đeo của mình ra trao cho Lin:

- Chị có cảm giác chúng ta rất hợp nhau, với thứ này em có thể đến tư dinh nhà Carley tìm chị bất cứ lúc nào em muốn.

Cả Lin và Issac đều không khỏi ngạc nhiên. Nhỏ và Lyss chỉ vừa gặp nhau thôi mà.

Rất nhanh Issac mĩm cười. Bởi cậu biết cảm giác của chị mình chưa bao giờ sai. Chị ấy nói như vậy thì chắc chắn Lin là người rât tốt bụng.

Issac nhìn hai cô gái đứng trước mặt mình. Họ thật hoàn hảo, chẳng ai kém cạnh ai chút nào. Nhưng Alyssa thì được mọi người ca ngợi yêu mến, còn Lin thì lại bị xô đẩy khinh rẻ.

Tất cả cũng chỉ là dòng máu.

----

Dư luận nổi lên khắp nơi. Chủ đề vệ sĩ bí mật của Đệ nhất hoàng tử Jupiter Demon Amory không ngừng xuất hiện trên hàng loạt những mặt báo. Nào là "Thiên tài đánh bại hỏa công chúa hóa ra đã được huấn luyện đầy đủ trước đó rồi. Vậy thì có công bằng cho hỏa công chúa của chúng ta?" rồi lại "Kẻ đã nói câu "kẻ mạnh không phải kẻ thắng" hóa ra cũng chỉ là người cúi đầu phục vụ cho kẻ mạnh" và hàng chục những đề tài hấp dẫn người xem khác.

Dân chúng không ngừng cười mỉa mai vào mặt cô gái Clionadh Jocasta, nào là nói sẽ không khuất phục cường quyền nhưng thật ra vốn là con chó canh nhà của cường quyền rồi.

Lin ngồi trong lớp học, đôi mắt mơ màng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Ngay từ khi Lin đánh bại Edana nhỏ đã biết mình sẽ có kết cục thế này rồi. Bởi vì nhỏ đã gián tiếp gieo vào đầu người dân suy nghỉ rằng một vampire thường có thể đánh bại dòng thuần, từ suy nghĩ này có thể kéo theo hàng loạt các cuộc nỗi loạn. Cho nên muốn dẹp suy nghĩ đó đi thì chỉ còn cách Lin phải chịu cuối đầu trước quý tộc dòng thuần. Bởi căn bản, một kẻ được cho là mạnh mà là thuộc hạ của kẻ khác thì ai cũng biết ai mới thật sự là kẻ mạnh rồi.

- Trò Jocasta.

- Trò Jocasta.

- Clionadh Jocasta - tiếng lớp trưởng gần như quát lên kéo Lin về thực tại.

Nhỏ đưa đôi mắt nhìn về vị trí trống của Eric cạnh bên rồi mới nhìn lên bục giáo viên:

- Sao ạ?

- Có phải trò cho rằng mình đủ giỏi để không cần phải học? - vị giáo sư nhìn Lin có vẻ bực dọc. Dù sao thì cũng chẳng ai ưa nổi một người đang bị dư luận trên toàn thế giới "ném đá".

- Phải - Lin hờ hững đáp lại, xong lại nhìn qua chỗ của Eric một lần nữa rồi bỏ hết sách vở vào cặp: - Em cảm thấy mình không cần thiết phải học nữa vì em thừa sức vượt qua bài kiểm tra sắp tới mà không cần thầy. Vậy bây giờ em xin phép, à nếu em không đạt điểm tuyệt đối thì thầy cứ nói bất cứ thứ gì thầy muốn, em sẽ đáp ứng tất.

Nói xong Lin bỏ lại cả lớp lẫn thầy lẫn trò đang trợn tròn mắt nhìn nhỏ. Thân ảnh chẳng buồn nghỉ mình đang mặc váy mà lao vụt từ tầng 3 dãy phòng học xuống đất nhanh chóng hòa mình vào đêm đen.

Lin một mạch chạy đến kí túc xá của Eric, từ hôm ở pháo đài Uranus trở về dường như Eric luôn cố tình tránh mặt Lin, tính đến bây giờ cậu ấy đã bỏ đến 3 buổi học rồi.

Lin đứng trước kí túc xá, ánh trăng trên trời chiếu xuống in lên mặt đất bóng dáng bé nhỏ mong manh một mình đứng dưới trời đêm.

Có nên vào hay không? Lin khẽ cắn môi. Nhỏ là người đã lừa dối Eric. Chắc bây giờ cậu ấy cảm thấy kinh tởm với nhỏ lắm. Nhưng Lin thật sự muốn nói lời xin lỗi với Eric và cả Emi nữa.

Thế là Lin siết tay thật chặt, hít một hơi lạnh từ màn đêm, từ từ bước vào khu kí túc xá xây dựng theo kiểu Gothic kì dị.

Cửa phòng đóng kín mít, phía trước cửa treo tấm bản "Đi vắng" nhưng Lin biết Eric vẫn ở bên trong.

Nhỏ tiến đến gõ cửa nhẹ, nói vọng vào:

- Là tôi đây, cậu ra gặp tôi được không Eric, tôi biết cậu vẫn ở đây mà.

Bên trong vẫn im lặng không tiếng động, nhưng cảm giác của Lin mách bảo rằng Eric đang nghe những gì nhỏ nói.

Lin đặt bàn tay lên cánh cửa, thở dài một hơi:

- Tôi biết mình đã che dấu thân phận với cậu nhưng mà Eric, tôi đâu còn lựa chọn nào khác đâu. Có thể cậu nghĩ tôi đang biện minh, cũng được thôi nếu cậu muốn. Bản thân tôi chỉ muốn nói rằng tôi xin lỗi, và Eric à, cậu vẫn là người bạn đầu tiên của tôi ở thế giới này, là người bạn tôi rất quý trọng. Còn nữa, nếu cậu không đi học vì tránh mặt tôi, tôi sẽ xin chuyển lớp hoặc nghỉ học, đó là việc tôi có thể làm để tạ lỗi sau khi làm cậu mất tin tưởng ở tôi. Cảm ơn và xin lỗi, và... tạm biệt. Bảo trọng nhé.

Bên trong phòng, tấm lưng vững chãi tựa vào cánh cửa như cố gắng thông qua lớp gỗ dày kia cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đang đặt bên kia mặt cửa. Đôi mắt màu hổ phách của chàng trai nhìn về phía trần nhà, đôi bàn tay siết chặt

Anh muốn mở cửa lao ra nói với nhỏ rằng tôi sẽ tha thứ cho em.

Anh muốn ôm trọn lấy dáng hình nhỏ bé đó mà nói rằng xin em đừng bao giờ xa tôi.

Anh muốn hôn thật sâu lên đôi môi xinh đẹp đó mà nói rằng em là của tôi, chỉ được phép là của tôi.

Anh muốn bế thốc cô ấy lên rồi vụt chạy thật nhanh ra khỏi thế giới này, tôi đưa em đi, đi về nơi sẽ không còn ai có thể nhìn thấy em ngoài tôi.

Nhưng tất cả chỉ còn lại đôi mắt hổ phách phức tạp nặng trĩu suy tư nhìn về phía trần nhà cao.

Cánh cửa ấy như mặt phân cách của hai người, tạo nên hai thế giới không bao giờ có thể gộp thành một.

Họ chỉ cách nhau một mặt gỗ nhưng lại là một thế giới.



Cái im lặng đáng sợ vây quanh Eric. Chợt nhớ đến Lin nói rằng sẽ chuyển đi nếu anh không muốn nhìn mặt nhỏ, Eric vội lắc đầu.

- Không, đừng điii.

Eric không còn biết gì nữa, cái gì mà hai thế giới, cái gì mà Vampire và thợ săn. Anh không thể nghĩ nỗi nữa, trong đầu anh lúc này chỉ còn lại bóng dáng xa mãi xa của Lin.

Eric mở tung cánh cửa ra, lực tay truyền vào mạnh đến mức tưởng như cánh cửa sắp lìa ra khỏi tường.

Nhưng trước mặt anh chỉ còn lại không gian trống rỗng, người đã đi khuất từ bao giờ.

Chợt lúc này một kí ức ấm áp mà đau đớn ập về tâm trí của Eric.

"Mẹ cho con đi với được không?".

"Chỉ là vài con vampire thường thôi, mẹ sẽ xử lí nhanh rồi về".

Nhưng mẹ đã không về, không bao giờ về nữa.

Lẽ ra ngày đó anh nên đuổi theo mẹ.

Lẽ ra anh nên đuổi theo.

Đuổi theo.

Đôi chân của Eric vụt chạy đi trong màn đêm lạnh. Nhưng bỗng dưng một thân ảnh đen xuất hiện ngáng đường anh lại:

- Bình tĩnh đi Eric, mặc dù vô cùng khó khăn nhưng tôi đã điều tra ra rồi, máu của Clionadh uống hằng ngày ở cănteen trường đều đã bị tẩy sạch các thành phần cấu tạo nên máu, hơn nữa tôi đã tình cờ thấy được Clionadh hái những bông hoa dại sau trường, thoạt nhìn như hái để trưng nhưng khi đem hoa đó đi phân tích chúng tôi đã phát hiện ra loại hoa đó chứa rất nhiều thành phần dinh dưỡng thiết yếu mà một con người cần.

Eric như không tin vào tay mình, anh lắc lấy vai kẻ áo đen:

- Ông nói thật chứ? Lin không hề uống máu sao?

- Phải. Chính xác rất có thể là nửa năm Clionadh ở đây cô ấy chưa từng uống một giọt máu nào.

Một kẻ nửa năm không hề đụng đến một giọt máu nào thì sao có thể là vampire được.

Lin không phải là Vampire và rất có thể nhỏ chính là thợ săn.

Lin không uống máu.

Lin không phải vampire

Lin không phải vampire.

Họ không khác nhau. Họ cùng một thế giới.

Eric đột nhiên bật cười khiến kẻ áo đen có chút sửng sốt. Đây là lần đầu tiên ông thấy vua thợ săn Silver Lord tàn nhàn vô tình tắm máu biết bao nhiêu vampire mĩm cười.

Eric không đuổi theo Lin nữa mà quay lại kí túc xá. Ánh trăng trên trời đã chếch choáng tàn.

Tôi sẽ đưa em về nơi mà em phải thuộc về.

Thế giới đó không có Jupiter Demon Amory, không có Cedric Glacie, không có Issac Carley, không có bất kì con quỷ khát máu nào cả.

Chỉ có tôi và em.

---

Rose: Hết chuyện này tới chuyện khác cứ ập vô người con bé:(. Lần này Eric sẽ làm gì đây??

Một chút chap sau:

- Cậu không lừa dối tôi chuyện cậu là vệ sĩ của Jupiter, cậu lừa dối tôi chuyện cậu là Vampire.

Eric đè chặt Lin xuống đất, bàn tay cậu ấy không chút nhân nhượng khống chế tay đôi tay Lin trên đầu, nụ hôn cuồng dã của cậu ấy ép chặt vào môi nhỏ.

Nụ hôn máu. Máu của Eric tràn khắp miệng Lin. Máu men theo cổ họng chảy vào cơ thể nhỏ.

Eric như chết đứng. Anh đang nhìn ai thế này? Lin của anh chưa từng thế này? Tại sao lại thế này? Đây không phải Lin.....

...

Cedric vẫn ngồi trong góc tường, đôi tay ôm lấy đầu, đôi mắt bơ phờ vô hồn như một kẻ đả mất đi tất cả. Bên tai người hầu bẩm báo:

- Tiểu thư Clionadh đã quỳ bên ngoài tư dinh suốt 4 ngày 4 đêm rồi thưa công tước.

Cedric đưa đôi mắt vô hồn nhìn ra không gian băng tuyết lạnh lẽ ngoài cửa sổ nơi mình đã lớn lên. Zue nói Lin không chịu được nhiệt độ quá thấp, nhưng mà....

- Nói cô ta cút đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta thêm lần nào nữa, nếu không ta không chắc còn có thể giữ bình tĩnh để ngăn mình giết chết cô ta.