*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Đa vỗ lên vai Lưu Tích, cười thật vui thì nhận ra thằng bạn mình vẫn không làm sao. Hắn bá cổ, lôi Lưu Tích về sâu trong khu dân cư. Minh Đa vừa đi vừa kể, nói đủ những gì hắn cảm thấy từ lúc tỉnh dậy đến giờ.
Về phần cái áo choàng kia, Bạch Tiên Vân đã để nó vào trong nhà kho từ lúc đem Lưu Tích đi. Hắn đã mặc nó vào sau khi nhận ra nó nằm trên đầu giường mình.
Qua lời Minh Đa kể, Tiên Ma đã vứt hắn và Viêm Vọng lên trên bãi cỏ ngoài khu dân cư. Có vẻ như, sau đó Bạch Tiên Vân đã để Lưu Tích lên đó cùng nhưng lại không nhận được sự chăm sóc tương tự.
Đi một lúc, Lưu Tích tiến vào một nơi như đồn trị an ở đây. Trên tường xếp vài loại vũ khí dạng súng, có một bàn họp, có đủ các vị trí phục vụ các sinh hoạt thông thường. Minh Đa chỉ vào hai chiếc giường nhỏ nằm trong một góc, ý là hắn và Viêm Vọng đã nằm ở đây.
Trong đồn, nhiều khuôn mặt lấm lét nhìn Lưu Tích.
Bọn hắn muốn vứt tên Thuần Huyết này ở bãi cỏ cho chết rục xương lắm. Nhưng đến lúc soát qua người, phù hiệu phó đô đốc của Lưu Tích đã khiến bọn hắn đổi ý. Nếu như đây đã là một phó đô đốc đồng nghĩa đây chính là một hạt giống của tương lai Huyết Giới.
“Cảm ơn các vị vì đã đem ta vào trong nhà kho ấy.” Lưu Tích nói.
Đối diện với một kẻ “hạ đẳng” nhưng vẫn cực kì tử tế như Lưu Tích, bọn hắn có chút cứng họng, không biết phải phản ứng gì. Không phải người ta đều đồn Thuần Huyết là thấp hèn sao?
Lưu Tích đã liếc qua cả cái đồn này, đa phần đều khá yếu. Hắn nhìn bắp tay bọn này teo tóp, người gầy rộc, nói chung sức mạnh chỉ toát lên qua cái áo đồng phục trị an. Nếu hắn muốn, hắn có thể đập tung cái đồn này.
Nhưng hắn đã xác định rồi, cảm xúc của hắn có thể nén lại lúc này, hắn phải tạo ra một ấn tượng tốt về Thuần Huyết với xã hội này.
— QUẢNG CÁO —
“Ừ… được được.” Một tên lến tiếng, vẫn còn rõ bất ngờ trong giọng.
Lưu Tích gật đầu đáp lại, cố nở một nụ cười gượng gạo rồi tiến về phía mấy cái giường bệnh. Viêm Vọng đã tỉnh, ngồi trên giường, hai tay bó vào nhau như đã bị gãy. Hắn đưa mắt nhìn Lưu Tích, chào nhỏ giọng, không trịnh trọng gì mà Lưu Tích cũng không cần.
Ngay lập tức, Lưu Tích ngồi xuống phía đối diện, nhìn thẳng vào mặt Viêm Vọng mà hỏi:
“Vì sao ngươi không chỉ đường?”
“Ta đã nói rồi, đường ở đây phức tạp, ta cầm lái mới có thể cảm nhận được. Trong sương mù ta không thể xác định rõ được vị trí mà có thể chỉ đường gián tiếp. Lỗi tất cả nằm ở tên cố chấp kia.” Viêm Vọng đáp lại, rõ ràng và rành mạch như thể hắn đã chuẩn bị câu trả lời từ trước.
“Ngươi có thể, chỉ là ngươi chưa cố để làm vậy. Và hãy nhìn xem kết cục là gì? Phi thuyền của Minh Đa đã hỏng, ngươi thì bị thương, cả ta và Minh Đa cũng vậy. Cả người cả của đều thiệt hại nặng nề, vậy mà ngươi còn chối bỏ trách nhiệm?” Lưu Tích đáp lại, cực kì đanh thép.
Viêm Vọng định phản bác, cuối cùng lại thôi. Hắn im lặng, hơi cúi đầu xuống, hệt như biểu lộ cho việc hắn đã chấp nhận mình thiếu lý. Lưu Tích cũng không muốn truy cứu thêm.
Nhưng tên Thuần Huyết họ Lưu ấy nhận ra một điều: Viêm Vọng dường như có động cơ khác khi không chỉ đường.
“Nói cho ta biết, nơi ngươi muốn đến, liệu có một thiết bị để quét kim loại không?” Lưu Tích hỏi, quyết định đổi chủ đề sang hướng này. Hắn không tiếp tục chất vấn nữa vì hai bên còn tiếp tục đồng hành, không nên tạo ra thù hằn quá sớm.
— QUẢNG CÁO —
Thứ hắn muốn, dĩ nhiên là sử dụng thiết bị đó để tìm kiếm Vũ Ngân Nhu. Vì sao hắn lại hỏi vậy ư? Đặt vào vị trí Viêm Vọng – một kẻ được sinh ra với huyết kế chọn lọc, dĩ nhiên gia đình hắn phải có một nền tảng về mặt khoa học, có thể là một phòng thí nghiệm chẳng hạn.
Lưu Tích mong phòng thí nghiệm đó có một thiết bị quét kim loại, nếu có, hắn sẽ cầm máy ấy lội bùn đi soi cả đầm lầy này, làm đến khi tìm được Vũ Ngân Nhu mới thôi.
Theo lời của Bạch Tiểu Vân, rất có thể cây gậy sắt ấy đã chìm khỏi tầng mặt, vì vậy, hắn phải tìm kiếm một giải pháp triệt để hơn và đây rất có thể là thứ hắn cần tìm. Một thiết bị quét kim loại để rà soát đủ kĩ và đủ sâu, đủ để tìm lại nàng.
“Có thể sẽ có.” Viêm Vọng chần chừ một lúc, đáp lại.
“Đi, ta không có thời giờ để đợi.” Lưu Tích đứng phắt dậy, khí thế hừng hừng để đứng lên đi.
Viêm Vọng hơi bất ngờ trước thái độ này của Lưu Tích nhưng rất nhanh bắt kịp. Hắn đứng lên, tay vẫn bắt chéo không thể di chuyển, cứ như vậy đưa Lưu Tích và Minh Đa qua những con phố dài và loằng ngoằng của khu dân cư giũa Bạch Vân Đầm này.
“Nơi đây vốn không có một vùng đất liền mạch, chỉ là xưa kia được các bậc tổ tiên dày công đắp đất, nối từ đảo này sang đảo khác. Cũng vì vậy, mạng lưới đường của Bạch Vân Đầm cực kì phức tạp, không được quy hoạch ra trò như trong thành thị.
Đây cũng là một điểm hay, độc đáo nhưng đồng thời là một điểm yếu của nơi này. Nếu ai không thuộc địa thế, đi ở Bạch Vân Đầm chắc chắn sẽ lạc đường vài lần.”
Viêm Vọng dường như là hướng dẫn viên, vừa đi vừa thuyết minh. Người ở Bạch Vân Đầm có vẻ khá thưa thớt, họ nhìn những kẻ đến từ bên ngoài như mấy người bọn hắn bằng một ánh mắt săm soi kĩ lưỡng. Lưu Tích cũng cảnh giác, không thể biết ở chốn đất khách quê người này có chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau một hồi di chuyển như đi trong mê cung, cả ba người bọn hắn đã đến trước một cái nhà kính lớn. Lưu Tích ngước lên nhìn, chỉ cần trông qua cách bố trí nơi này đã thấy giống với một phòng thí nghiệm rồi. Các dụng cụ lớn được lộ rất rõ qua lớp kính.
— QUẢNG CÁO —
Viêm Vọng mặt hơi nghiêm trọng khi nhìn nơi này, lấy một hơi thật sâu, hắn đẩy cửa tiến vào. Cánh cửa to rít lên một tiếng, các bánh răng từ từ xoay, cả khối vật chất lớn chắn ở lối vào lồng kính này chầm chậm di chuyển, để lộ lối vào bên trong.
“Cẩn thận đấy, loại người này không biết hiếu khách là gì đâu.” Viêm Vọng quay lại phía sau nói với Lưu Tích và Minh Đa.
Hắn đặt bước chân đầu tiên vào, cả một dàn đèn cảm ứng sáng lên, dẫn lối một hành lang dài và sâu hướng thẳng vào bên trong. Không gian vẫn im lặng, hoàn toàn không có dấu hiệu của một nơi có người sống. Viêm Vọng bước đều, tiếng thở rõ mồn một, dẫn đầu đoàn đi vào.
Lưu Tích đi cuối, Minh Đa thì bước trước hắn vài bước. Hai tên này bám sát nhau như một bản năng, đảm bảo có thể phản ứng với mọi kẻ thù đột kích bất ngờ. Mỗi bước chân bọn hắn bước đều kêu rõ tiếng, mỗi tiếng thở bọn hắn tạo đều vang vọng như tiếng trống.
Nơi này, thiết kế và chất liệu tạo nên nó không hề tầm thường, chắc chắn là có chủ đích.
Bọn hắn cứ bước càng lúc càng sâu, không hề nhận ra nhất cử nhất động của mình đều được tóm gọn qua những cảm biến và máy quay đặt khắp nơi trong phòng thí nghiệm này.