Lưu Tích chậm lại một chút. Cái chữ “gia đình” kia, nàng nói nó bằng tiếng hiện đại, không phải cổ ngữ Lập Thiên. Nói cách khác, nữ bạch y nhân này có thể cảm nhận được sự quan trọng của khái niệm “gia đình” và mãi ám ảnh với nó, muốn biết nó là gì.
“Gia đình… nói chung thì cái nghĩa của nó rộng lắm. Theo ta thì cơ bản nhất gia đình được tạo nên từ hai người yêu nhau, về sau mở rộng đến con của hai người ấy, rồi đến cả cháu của hai người ấy, chắt của hai người ấy. Gia đình thì cũng không cần thiết phải chịu bất cứ giới hạn nào hết, ta nghĩ là vậy, vì ta với một người dù không hề cùng chủng tộc nhưng đã coi nhau là gia đình để nương tựa từ lâu. Gia đình rất quan trọng đấy.
Hoặc như thằng bạn này, với ta, cậu ta là người thân. Người thầy đã cứu mạng ta, đó cũng là gia đình của ta. Gia đình, nó không nên là một sợi xích kìm chân như gia tộc này nọ, nó nên là một chỗ dựa cho ta và cũng là một phần lý do để ta cố gắng.”
Lưu Tích nói rất thật lòng, cũng chả hoa mỹ gì cho cam, nói rối bời, nghĩ đến đâu nói đến đó. Khi nhắc đến khái niệm ấy rộng ra sao, hắn nghĩ đến Vũ Ngân Nhu – người luôn đồng hành cùng hắn. Khi nhắc đến một chỗ dựa thật gần, chả hiểu sao lại dính đến nhau, hắn nghĩ tới Minh Đa. Khi nhắc đến cái mạng, hắn nhớ tới Lục Nhiên.
Rồi đến khi nhắc đến cái xích cùm chân, hắn nghĩ đến tình huống của Ngọc Hương để nói.
“Vậy còn gia đình của ngươi? Nó cụ thể như thế nào, ngoài những người bên ngoài ấy?” Nữ bạch y nhân kia hỏi lại, đầy ngây ngô.
“Ta ư? Ta. Ta không biết, ta đang trong hành trình đi tìm gia đình của mình, chuyến đi tới Bạch Vân Đầm này nhằm mục đích ấy.” Lưu Tích bật cười cay đắng khi được hỏi một câu như vậy, ngập ngừng rồi nói, nói rồi lại cười khổ cho qua chuyện.
“Vậy là hiện tại ngươi không có gia đình ư?” Nữ bạch y nhân kia hỏi.
Lưu Tích tròn mắt nhìn nàng, nàng nhìn lại hắn. Nàng ngây thơ, hỏi chỉ như vậy thôi, không có ý gì là chọc ngoáy hắn hay ác ý trong đôi mắt nàng. Tên Thuần Huyết họ Lưu lấy một hơi rồi thở dài.
“Ta có chứ, thậm chí, ta còn nghĩ ta có không ít người thân thiết.” Lưu Tích đáp lại, kiên quyết như đã chắc chắn câu trả lời này.
Nữ bạch y nhân kia cảm thấy khó hiểu. Nàng nghe hắn đầu tiên kể về khái niệm bố mẹ - con, rồi đến cháu chắt, đều là những ràng buộc không thể thay thế về huyết thống. Thế rồi, hắn lại chuyển sang bằng hữu, thầy trò, nói rằng huyết thống nhiều khi chính là ràng buộc.
Với một người muốn tìm hiểu khái niệm ấy như nàng, dĩ nhiên nàng đang rất bối rối và chưa nắm được trọng tâm Lưu Tích muốn nói. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, tiếp tục hỏi:
“Thế ngươi nói xem ta với phụ thân có phải là gia đình không?”
Lưu Tích nhìn theo bàn tay thon thả ấy chỉ, hướng kia chính là con Tiên Ma ấy. Nó nhìn thấy cảnh này, cũng chỉ biết xì xì qua khóe miệng. Sau một lúc suy nghĩ, Lưu Tích bất ngờ, hắn cũng chưa dám tin ngay mà quay lại hỏi:
“Đây là phụ thân ngươi?!?!!?”
“Ừ, phụ thân nói ta là Tiên Ma dị biến nên có ngoại hình y hệt nhân loại, ngoài ra, ta cũng có thể bay và tàng hình trong sương mù nữa.” Nàng đáp lại, rất thành thật và ngoan ngoãn.
Lưu Tích lấy một hơi thật sâu để tự ổn định tinh thần. Ai có thể tin được một mỹ nhân như vậy lại là con của một yêu thú Tiên Ma rùng rợn. Hắn ngập ngừng một nhịp, tiếp tục nói:
“Nếu vậy, ngươi có yêu quý phụ thân của mình không? Giả dụ, nếu ta giết hắn, ngươi có muốn giết ta không?”
“Ngươi không làm nổi đâu~~”
“Ví dụ thôi!”
Lúc ấy, nữ bạch y nhân kia mới im lặng để suy nghĩ, nàng tự đặt giả định tình huống ấy xảy ra, sau một lúc thì nói:
“Ta chưa từng thấy phụ thân chật vật suốt hàng ngàn năm qua. Hắn luôn áp đảo kẻ thù, luôn có thể giết Huyết Tộc chỉ trong một đòn duy nhất, đã từ rất lâu ta đều coi việc phụ thân chiến thắng là một điều tất nhiên sẽ xảy ra. Ta không lo cho phụ thân, nhưng nếu như ngươi giết hắn, ta nhất định sẽ rất buồn.”
“Đó là gia đình đấy, sự gắn bó, cảm giác như không thể rời xa nhau. Ngươi với hắn, nhất định là một gia định đã dựa vào nhau mà sống suốt bao năm qua.” Lưu Tích đáp lại, nói thật rõ ràng cho nữ Ma Tiên này hiểu.
Nàng im lặng, nhìn hắn, rồi nhìn phụ thân, rồi lại nhìn mình, rồi lại nghĩ về những lời hắn nói. Nàng cảm thấy mình cần phải làm gì đó để an ủi Lưu Tích vì hắn không có một gia đình tử tế.
“Ngươi nói… cái cơ bản nhất của một gia đình là hai người yêu nhau. Hay là chúng ta yêu nhau đi.”
“Hả??!?!?!” Lưu Tích gần như đã hét lên. Dù hắn vụng về trong cảm xúc, nhưng hắn cũng biết không phải nói yêu là yêu được, mọi thứ đều cần có thời gian.
“Yêu nhau, hai người, ta với ngươi sẽ là một gia đình, ngươi sẽ không phải mạo hiểm đi tìm gia đình của mình nữa.” Nữ bạch y nhân kia hơi rụt rè hơn vì tưởng mình vừa bị Lưu Tích mắng, nàng đáp lại, nhỏ tiếng hơn.
“Ta không có ý mắng ngươi, nhưng mà…”
“Ngươi có đồng ý hay không?”
“Vấn đề không phải như va…”
Một lần nữa, hắn bị nàng cắt lời. Nữ Tiên Ma kia đưa ngón tay ra, móc qua ngón tay của Lưu Tích. Hai ngón út ngoắc vào nhau, bốn mắt nhìn thẳng nhau, mọi nhịp thở của bọn hắn đều được người đối diện nghe rõ cực kì rõ.
“Ta với ngươi, từ giờ là gia đình, là người yêu.” Nữ bạch y nhân kia nói ra.
“Khoan đã, sao tự nhiên lại ép ta vào cái hôn ước này?”
“À~~ ra là việc này gọi là hôn ước…” Nàng cười, phát âm lại từ đấy.
“Không, không, ta không đồng ý! Cái này gọi là cưỡng hôn!” Lưu Tích đáp lại.
“Cưỡng hôn.. ta cũng không hiểu nghĩa lắm, nhưng nếu cái này là cưỡng hôn thì cũng được thôi.” Nữ bạch y nhân nói, cười khúc khích.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
2. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Lưu Tích cảm thấy bất lực khi nàng nói ra câu đấy. Giảng về tình cảm cho một kẻ chưa từng tiếp xúc với tình cảm nó khó khăn vậy đấy, hắn cũng không thể làm gì hơn. Lưu Tích nghĩ mãi, cố tìm ra một cách để thông não nữ Tiên Ma này còn nàng thì vẫn vui vẻ như được mùa, tưởng rằng mình đã giúp Lưu Tích.
Đột nhiên, Lưu Tích nhớ ra một chuyện.
“Mà ngươi tên gì?” Hắn hỏi, tự cảm thấy mình vô duyên vì mãi không đối đáp cho ra hồn, đáng nhẽ phải hỏi tên nàng từ đầu.
“Ta là Tiên Ma, chỉ vậy thôi.” Nữ bạch y nhân đáp lại. Sống cả đời chỉ gặp mỗi phụ thân và con mồi, nàng dĩ nhiên không cần đến tên gọi.
“Ngươi không có tên sao?”
“Tên là gì?” Nàng hỏi.
“Ta là Lưu Tích, ngươi có thể gọi ta như vậy, cái đó nghĩa là tên. Tên là một thứ để ngươi phân biệt người với người, cũng là cái tên để ngươi tự hào.” Lưu Tích kiên nhẫn giải thích.
“Vậy ngươi cho ta một cái tên đi.” Nàng nói, không do dự chút nào vì đằng nào nàng cũng chả hiểu cụ thể nó ra sao.
“Tên là một vụ không bình thường, ngươi nên được ai đó quan trọng với mình đặt cho.” Lưu Tích từ chối.
“Ngươi là gia đình mà, phải chứ? Ngươi nói gia đình rất quan trọng...” Nàng tròn mắt, hỏi lại.
Hắn im lặng, có lẽ nãy giờ thứ hắn làm chỉ là đùn đẩy trách nhiệm. Hắn đã gieo cho nàng suy nghĩ như vậy về gia đình, đã đến lúc hắn phải tự tay giải quyết suy nghĩ ấy, chịu trách nhiệm cho những khái niệm mới được hình thành trong đầu nữ Tiên Ma này.
“Gần với ngươi là Tiên Ma, ta nghĩ ta sẽ lấy một chữ, ghép tiếp với cái Bạch Vân Đầm này… Bạch Tiên Vân? Ngươi có muốn mang tên Bạch Tiên Vân không?” Lưu Tích đắn đo, hỏi nàng.
“Được, thế nào cũng được.” Bạch Tiên Vân đáp lại.