*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Tích lách người qua, tránh khỏi cú đánh bất ngờ ấy của con yêu thú kia. Hắn nhìn lên lỗ thủng sâu hoắm như vết đạn bắn mà đòn tấn công ấy vừa chọc lên vỏ phi thuyền, rùng mình và tự cảm thấy may mắn vì đã kịp thời né nó.
Con yêu thú nhắm vào ngực trái của hắn, cụ thể hơn là trái tim. Huyết Tộc còn tim là còn tồn tại, nói cách khác là nó định dứt điểm hắn vào một trong những điểm yếu đặc biệt nhất của một Huyết Tộc. Lưu Tích nuốt một khối nước bọt như tự trấn an.
Con yêu thú ấy muốn giết hắn, chí mạng 100%
Nhưng nó phải như thế nào mới tập trung nhắm vào tim? Nó phải có một trí khôn nhất định, có kinh nghiệm nhất định trong việc giết Huyết Tộc. Ở một nơi như Bạch Vân Đầm này, liệu có bao nhiêu loài quái thú có thể sát hại nhiều Huyết Tộc? Chắc chắn là nhiều, nhưng giết kiểu tàn bạo trong một đòn duy nhất, hẳn là không có mấy.
Yêu thú ấy chắc chắn là tố chất sát thủ, không phải đấu sĩ như hầu hết các loại quái thú. Nó sẽ ẩn trong sương mù, sẽ xuất hiện đột ngột, sẽ giết người chỉ trong một cú chọc bằng cái móng to ấy.
Vụt!!!!
Một lần nữa, con thú ấy nhắm vào ngực Lưu Tích. Hắn vẫn vừa kịp tránh được, liệng sang một bên, Huyết Dực sau lưng vung mạnh một cái. Cả một vùng sương mù biến mất, con yêu thú kia lộ ra mặt thật rồi lại nháy mắt biến mất vào làn sương.
“T-Tiên Ma, đó là một con Tiên Ma, nhưng kích cỡ nó quá khủng khiếp rồi!!!!” Viêm Vọng hét lên trong khoảnh khắc ấy.
“Cụ thể đi!!!” Lưu Tích quát, cực kì nghiêm trọng.
“Bình thường thì Tiên Ma sẽ trông như một con khủng long bay nhỏ, cỡ chỉ như con chim, toàn là cấp E với D. Nhưng con vừa rồi, to đến mức ấy, nó gần như là một con khủng long bay rồi! Nó chí ít phải to bằng ¾ cái phi thuyền này, cấp bậc, chắc chắn phải từ B trở lên.” Viêm Vọng nói.
Lưu Tích cũng nhìn rõ Tiên Ma trông thế nào. Mỏ nó dài, sòng sọc như mũi lao, cánh thì dang ra như chim, ở đầu cánh có một cái móng to. Có thể nói trông nó khá giống một long tộc gầy guộc mắc bệnh bạch tạng.
Hơn nữa, trong khoảnh khắc tiếp cận thẳng mặt con Tiên Ma ấy, Lưu Tích cảm giác nó có trí khôn nhất định. Thường thường, khi nhìn vào mắt những con vật có trí thông minh thấp như lợn thì sẽ thấy cặp mắt nó rất ngu, kiểu không suy nghĩ gì mấy, nhưng nhìn vào mắt mèo hoặc chó chẳng hạn, trông nó có vẻ là đang nhận biết được, suy nghĩ được.
— QUẢNG CÁO —
Tương tự, con Tiên Ma này có một đôi mắt ranh mãnh như thể là người, thậm chí Lưu Tích còn tưởng có một kẻ nào đó đội lốt thứ này để hành động.
Vì có trí khôn, nó mới nhắm vào điểm yếu của Huyết Tộc rõ ràng như vậy.
“Vào trong đi, ngươi không phải đối thủ của nó!!” Viêm Vọng hét lên với Lưu Tích.
Nhưng hiện tại, tên Thuần Huyết họ Lưu đã hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến này rồi. Hắn cảm giác được sự nguy hiểm của con Tiên Ma ấy nhưng đồng thời cũng cảm thấy muốn đấu với đối phương một trận ra trò. Mỗi một cú chọc là một lỗ trên phi thuyền, nếu hắn có quay lại thì sớm muộn gì phi thuyền cũng sẽ bị rơi xuống do hư hỏng.
Đối mặt?
Hay bỏ chạy?
Thứ đón đợi hắn, vẫn chỉ là một kết quả: phi thuyền sẽ rơi.
Nên hắn sẽ chọn cách sảng khoái hơn.
“Tới đây đi, đồ khốn!!!” Lưu Tích thét lên một tiếng vang như sấm.
Huyết Dực sau lưng hắn biến mất, mười bảy mũi Huyết Tiễn xuất hiện xung quanh cơ thể. Những mũi tên bằng máu ấy cứ bay chậm, là là thấp rồi từ từ nhanh lên, tăng tốc, tạo thành một cơn lốc không khí xung quanh Lưu Tích. Tuy rằng không đủ mạnh để khuấy động cả vùng trời nhưng đủ để không cho sương mù chạm vào hắn.
Kim Bổng xuất hiện trong tay Lưu Tích, hắn siết chặt vũ khí trong tay, không hiểu vì sao an tâm hơn đôi chút.
Xoạc!!!!
Một âm thanh vang lên từ màn sương phía trước, con Tiên Ma xổ ra, móng nhọn chĩa về phía ngực Lưu Tích. Nó bị những mũi Huyết Tiễn chọc liên tục vào cánh, xuyên qua cả cơ thể ở một số chỗ nhưng vẫn cực kì kiên định nhằm thẳng ngực Lưu Tích.
— QUẢNG CÁO —
Chính vì cú đà của nó cộng với sự bất chấp lao qua lớp tường gió tạo ra bởi Huyết Tiễn, Lưu Tích gần như không thể phản ứng kịp và né đòn này. Dạng như hắn đã hơi chủ quan khi nghĩ con Tiên Ma này sẽ không cắm đầu vào đám Huyết Tiễn…
Với quỹ đạo này, với tốc độ nghiêng người này, chắc chắn móng kia sẽ ghim vào tay Lưu Tích, tạo ra một vết thương chí mạng.
Vụt!!!
Tích tắc vừa rồi đã kết thúc, con Tiên Ma đã quay lại màn sương. Lưu Tích thở phào một hơi, nhìn cánh tay vẫn còn nguyên vẹn của mình mà mừng thầm. Chính cái áo choàng đen mà Vũ Ngân Nhu may đã cứu hắn một mạng. Lúc này, Lưu Tích mới nhận ra rằng trên chiến trường có rất nhiều tình huống suýt soát chạm được vào đối thủ như vừa rồi.
Nếu hắn là bao cát, chắc chắn con Tiên Ma sẽ ghim trúng tim. Nhưng hắn là người, hắn chủ động né tránh, nhưng né không thể triệt để sẽ bị dính một đòn, lâu dần thì vết thương ấy sẽ là điểm yếu của hắn trong trận chiến. Việc có thể miễn nhiễm với những đòn lướt qua là lợi thế cực kì lớn.
Nhưng ngay lập tức, Lưu Tích lấy lại cảnh giác của mình.
Hắn nhớ về sự đánh đổi mà con Tiên Ma vừa làm, chấp nhận vết thương do Huyết Tiễn đâm vào cơ thể để giết chết Lưu Tích, chính xác hơn là giết hụt.
Kẻ thù hắn đang đối đầu là một kẻ biết tính toán, thực sự rất biết tính toán nên mới lợi dụng sự chủ quan của hắn để ra tay. Con Tiên Ma này không dễ đối phó.
Thế rồi, đột nhiên xung quanh Lưu Tích bình lặng đến mức bất ngờ, con yêu thú kia dường như đã bặt vô âm tín. Nhưng rồi, dưới chân hắn rung động, tiếng vỏ phi thuyền bị ép nát và chọc thủng liên tục vang lên cùng với tiếng chửi của Minh Đa.
“Con khốn này biết không thể đánh mình nên quyết định sẽ diệt phi thuyền trước!” Lưu Tích gằn lên khi nhận thấy việc gì đang diễn ra.
Điều này càng chứng tỏ con Tiên Ma kia có trí khôn. Nhưng rồi hắn tiếp tục để ý, âm thanh chọc thủng phi thuyền có gì đó khác lạ, dường như là không chỉ có một con đang chọc mà có đến hai con.
Giống như khi chọc giấy. Dùng cục tẩy đẩy mạnh đến mức thủng qua giấy sẽ cho ra âm thanh lớn hơn, nặng nề hơn như tiếng nổ. Dùng bút chì nhọn xuyên thì sẽ cho ra âm thanh bé hơn, gọn hơn, mượt hơn. Thứ mà Lưu Tích đang cảm thấy cũng vậy, một bên là cái móng nặng nề và to của con Tiên Ma kia, một bên là tiếng lao xao, xoen xoét như kiếm đâm.
— QUẢNG CÁO —
“Khốn nạn, có đến hai con.” Sau một lúc ngẫm nghĩ để xác nhận, hắn chửi.
Rùng!!!!
Đây không phải tiếng chọc thủng mà là tiếng nổ của một bộ phận phi thuyền, độ cao của bọn hắn đang mất dần, tốc độ cũng không được duy trì nữa. Tiếng Minh Đa mắng chửi chứ liên tục vang lên, nguyền rủa đến mức đào cả mồ cả mả mấy con Tiên Ma lên.
“Đất mọe nó, bọn mày sẽ chôn thây cùng phi thuyền cưng của tao!!!” Đột nhiên, Minh Đa hô lớn.
Hắn dồn Lôi Huyết vào phi thuyền, kích hoạt huyết mạch, ngay lập tức lôi điện vàng kim chạy kín cả phương tiện dẫn điện này. Nguồn năng lượng từ lõi cũng được Minh Đa dẫn ra theo máu mình, kết hợp hai thứ lại tạo ra cả một cơn bão điện lấy phi thuyền làm trung tâm.
Dạng như hắn vừa triệu hồi sấm sét rồi tự giật chết phi thuyền này cũng với một vùng không gian xung quanh vậy. Lưu Tích cũng chịu ảnh hưởng, lôi điện điên cuồng giật xém nhiều phần trên cơ thể hắn, phải cố gắng lắm mới có thể bám trụ được trên nóc.
Phi thuyền lao xuống, thẳng vào phía bên dưới. Bọn hắn lạc trong sương mù một lúc rồi cuối cùng rơi vào trên một ốc đảo nhỏ, triệt để thoát khỏi lớp sương quái ác kia. Xế cưng của Minh Đa đã ghim chặt vào đất sau cú va chạm ấy, Lưu Tích thì văng ra một góc.
Nhưng cùng với đó, có hai bóng trắng rơi xuống ốc đảo.
Một âm thanh cất lên…
“Hehe.”
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy.