*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bạch Vân Đầm… là một thánh địa, đúng chứ?” Lưu Tích hỏi lại.
Các vùng đều được đặt tên theo địa danh nổi tiếng nhất ở đó, giống như Cấm Ma Lâm là một ví dụ, còn Tam Hợp thì phức tạp hơn một chút. Nói cách khác, khi tới Bạch Vân Đầm, bọn hắn sẽ có khả năng tiếp cận một nơi thánh địa cực kì nguy hiểm mang cái tên tương tự.
Không bao lâu sau, phi thuyền bắt đầu tiến vào một vùng sương mù dày đặc, kính bị bám đầy hạt nước nhỏ khiến Minh Đa không thể nhìn được phía trước là gì. Hắn bật gạt kính lên, liên tục gạt qua gạt lại mới có thể nhìn được lờ mờ đường, làn sương này quá dày, quá khủng khiếp, quá ghê gớm, và đây là…
“Bạch Vân Đầm. Bạch Vân Đầm là một tổ hợp đầm lầy rộng lớn, quanh năm có sương mù trắng xóa bao phủ, nhiều kẻ mạo hiểm vào mà không có la bàn đều chết cứng, mục xương dưới đầm lầy này… Vậy nên ta mới nói để ta lái!!” Viêm Vọng đáp lại, căng mắt nhìn ra bên ngoài.
“Yên tâm, ta cầm lái thì dù có sương mù đi chăng nữa cũng không đập vào cái gì đâu.” Minh Đa ngáp ngủ, xua tay liên tục.
Ruỳnh!!!!!
Đột nhiên, đáp lại hắn là một âm thanh chói tai. Minh Đa bừng tỉnh khỏi cơn ngái ngủ, căng mắt nhìn về phía trước xem rốt cuộc là thứ gì. Nhưng bằng tất cả cảm quan của mình, hắn chắc chắn không có thứ gì ở đó, một trăm phần trăm.
Vậy là cái gì?
Minh Đa cực kì băn khoăn.
Chắc chắn là một thứ gì đó chủ động tấn công.
“Là Tiên Ma, một loại ma vật đặc trưng của Bạch Vân Đầm.” Viêm Vọng lên tiếng.
“Nói ta nghe nó có đặc trưng gì.” Lưu Tích đáp lại, cực kì nghiêm túc.
— QUẢNG CÁO —
Hắn tin tưởng vào tay lái của Minh Đa, lạng lách đánh võng trong Cấm Ma Lâm còn không phải chuyện khó, đụng vào một vật chắc chắn không thể xảy ra. Minh Đa đã bị con Tiên Ma kia tấn công.
“Tương truyền, nơi này quanh năm khói phủ sương mù chính là do một phần của tiên cảnh giáng xuống, Tiên Ma cũng là những cựu tiên từng thần thông quảng đại. Lúc trời sập, thần thông mất gần hết, chúng oán hận mà hóa thành ma, quanh năm đi quấy nhiễu vùng Bạch Vân Đầm này.
Nói chung đoạn trên là xàm xí hết, người địa phương hù người lạ thôi. Tiên Ma có khả năng tàng hình và bay khi ở trong lớp sương mù, vì vậy nên chúng không thể bị phát hiện. Thân nhiệt của chúng bằng với nhiệt độ môi trường, là loài máu lạnh, máy dò nhiệt cũng không thể quét được. Hầu hết Tiên Ma đều ở cấp D hoặc E, khá yếu.”
Viêm Vọng nói một hồi, mắt thôi nhìn về bên ngoài kia. Nếu như Tiên Ma có thể tàng hình trong sương, hắn có nhìn cũng chỉ là vô ích mà thôi. Lưu Tích cũng thôi việc canh gác, quay lại, ngẫm nghĩ về những điều Viêm Vọng nói.
“Vậy có cách nào khắc chế chúng không?”
“Dân vùng này có câu: ở nơi không có sương mù, Tiên Ma là chó hoang. Nó không thể bay, không thể tàng hình, sẽ cực kì yếu và vô dụng. Thường thường thì các phi thuyền tiến vào Bạch Vân Đầm đều sẽ trang bị máy thổi khí để thổi bay sương mù xung quanh mình, các Tiên Ma không thể đến gần. Còn chúng ta thì… không có, đây chỉ là một phi thuyền phổ thông.”
Viêm Vọng lắc đầu. Dĩ nhiên, nếu là hắn cầm lái, hắn sẽ biết một vài mẹo để đi tránh lũ Tiên Ma, còn về phần Minh Đa thì không hề biết. Viêm Vọng cũng chả nói mẹo làm gì, nếu phi thuyền hư hỏng thì đáng đời tên Lôi Huyết không cho hắn lái chứ sao.
“Đa, mày mở nóc ra cho tao.” Đột nhiên, Lưu Tích nói, đứng khom người trong phi thuyền.
“Hả? Để làm gì??” Minh Đa hỏi lại, đầy nghi vấn.
“Cứ mở đi.” Lưu Tích đáp lại, không tiện giải thích là vì sao.
Minh Đa ngay lập tức làm lớp mái mở ra, Lưu Tích cắn tay, để một lượng huyết mạch mình tràn ra khỏi nắp phi thuyền. Ngay lập tức, một cặp Huyết Dực xuất hiện giữa không gian bên ngoài. Lưu Tích nhếch mép cười, tập trung điều khiển cặp cánh ấy.
— QUẢNG CÁO —
Không khí xung quanh phi thuyền này liên tục được đẩy ra, đi đến đâu, không khí tản ra đến đấy. Dĩ nhiên, khi điều chuyển dòng khí, sương mù cũng bị đẩy tung ra. Cả một vùng không gian quanh phi thuyền bắt đầu sạch bóng sương mù.
“Ý kiến hay lắm! Được!!” Viêm Vọng bất ngờ vì sự ứng biến của Lưu Tích, tán thưởng.
Không nhất thiết Huyết Dực phải bám chặt vào người hắn để hoạt động, nó có thể tách rời vẫn hoạt động, giống như là những mũi tên máu có thể tự do di chuyển trong không gian vậy. Nhưng Lưu Tích vẫn phải tập trung đập cánh, hai mắt hắn đăm chiêu, hết sức nghiêm túc.
Sương mù bị đẩy lùi, Tiên Ma cũng không có cách đánh tới. Cả một đoạn đường dài, bọn hắn đều không có vấn đề gì. Nhưng Viêm Vọng vẫn tỏ rõ một sự lo lắng trên mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngóng từng tích tắc.
“Sao nó lại thế này?” Minh Đa hỏi.
Lý do là bởi không khí phía trước lại mờ rồi, không còn thoáng đạt như đoạn vừa qua. Minh Đa tiếp tục lái trong dò dẫm, phi thuyền cũng vang lên vài ba tiếng đập. Rõ ràng là Tiên Ma đã quay lại, tiếp tục hoạt động trong sương mù.
“Tao vẫn đập cánh mà??” Lưu Tích đáp lại, đưa mắt lên nhìn trên nóc. Cánh vẫn đập như thế, cực kì rõ ràng là vậy, nhẽ nào sương mù không tản đi như lúc trước?
“Sương mù trong Bạch Vân Đầm mỗi nơi một khác, có lẽ chúng ta đã tới chỗ dày đặc hơn, việc làm nó tản đi cũng càng lúc càng khó. Ngươi hãy thử đập cánh nhanh hơn.” Viêm Vọng biết trước chuyện này sẽ xảy ra, nói.
Lưu Tích cũng biết rằng Bạch Vân Đầm không thể xử lý dễ dàng như vậy. Hắn đành chỉ tăng độ tập trung, đẩy tốc độ đập cánh lên một nấc cao hơn. Quả nhiên là không khí có bị đẩy đi rõ rệt hơn nhưng chung quy là vẫn không đủ để đánh bại đám sương mù này.
Rầm!!!!
Một âm thanh lớn vang lên, báo hiệu một va chạm không nhỏ vừa xảy ra. Nó to hơn những tiếng động của Tiên Ma tạo ra rất nhiều, tựa hồ sát thương lên phi thuyền cũng khá nặng.
“Chậc, tao điên với bọn này mất!!!” Minh Đa gầm lên, xót xa cho phi thuyền của mình.
— QUẢNG CÁO —
Rầm!!!
Nhưng chưa kịp tỏ sự khó chịu thêm nữa, lại một âm thanh vang lên. Lưu Tích không nhịn được mà nhảy ra khỏi nóc phi thuyền, tiến vào màn sương ngoài kia. Nếu như hắn cứ để thứ đang tấn công tác oai tác quái, rất có thể hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.
“Tiên Ma chỉ có thể quấy rối hành trình chứ không có khả năng hạ chúng ta đâu, bọn chúng không đủ sức để cào rác phi thuyền, quay lại đây đi Lưu Tích!!!” Viêm Vọng hét lên.
“Vậy thì đây là thứ gì???” Lưu Tích gào đáp lại. Hắn đang đối mặt với một vết cào lớn bên hông phi thuyền, nhìn rõ cả các chi tiết máy bên trong. Hắn chắc chắn thứ này không phải Tiên Ma yếu nhác mà Viêm Vọng nói đến.
Huyết Dực quay lại sau lưng Lưu Tích, chui qua hai khe nhỏ được thiết kế riêng trên chiếc áo choàng này để bám vào lưng hắn. Lưu Tích thấp người xuống, tay bám vào gờ vỏ phi thuyền, đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Rầm!!!!!
Phi thuyền chao đảo, trong nháy mắt, hắn có thể thấy mờ mờ một bóng trắng khi nó lọt vào vùng không có sương mù. Rất to, Lưu Tích có thể ước tính được qua bộ phận vừa lộ diện ấy, nó dường như là một phần của sống lưng con yêu thú kia. Móng của nó cũng hiện ra, cào thêm một đường sâu vào vỏ phi thuyền.
Bàn tay nó chỉ có một móng, vết cào chỉ có một lỗ rách to. Lưu Tích ước chừng rằng cái móng độc nhất của nó sẽ như một con dao cỡ lớn, sắc bén và cứng như vậy. Hắn chỉ có thể cảnh giác hơn, nếu bị thứ đó đâm trúng, chưa biết hắn có sống được hay không.
Vụt!!!
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy.