Huyết Thần Lộ

Chương 72: Nếu tính được




Chỉ một lúc sau, bốn tên Dạ Nguyệt Bang đều đã bị tóm được, bắt đầu quá trình áp giải. Lưu Tích với trình độ hiện tại dễ dàng có thể nhận ra được dòng khí trong không gian này, hắn bắt đầu dẫn đoàn đi ngược về phía ngoài, qua từng cửa ngõ một, qua từng đoạn cua một, liên tục với một tốc độ cực kì nhanh.

Nói cách khác, Lưu Tích đã dễ dàng nắm bắt được luồng khí sạch trong bầu không khí bẩn.

Hắn đã thành thục các động tác cũng như nắm được ý niệm cốt lõi cấu thành nên bộ môn dưỡng sinh tập thở, coi như đã học được thêm một loại võ học mới.

Từng cánh cửa được giấu kĩ, lần lượt bị Lưu Tích đẩy qua, vác mấy tên lâm tặc đi. Bọn hắn đi thành hàng dọc bốn người, mỗi người vác một tên lâm tặc. Có thể nặng, nhưng bằng thể chất của Huyết Tộc, bọn hắn có thể gồng gánh được một cách dễ dàng.

Lưu Tích đặc biệt vác tên Nguyệt Phú, một tay giữ chặt vào cổ hắn để ngăn ánh trăng chiếu đến Nguyệt Ấn. Hắn cảm giác nếu như tên Nguyệt Huyết này thoát ra, sẽ chỉ có mình hắn là đủ sức ngăn cản.

Hiện tại, tất cả bọn này đều đang bị giật điện đến mức ngất đi, chung quy cũng không có khả năng chống đỡ. Nhưng một khi bọn chúng thức dậy trong đêm, đó sẽ là một bài toán khó đối với bốn người phe Lưu Tích, rất khó để chống lại Dạ Huyết và Nguyệt Huyết trong một đêm trăng nào đó.

“Với tiến độ này, chúng ta có thể ra khỏi Tru Tiên Ma Trận trong đêm nay, đến mờ sáng chắc có thể về lại được thị trấn bên cạnh Cấm Ma Lâm.” Sa Thái nói, tất cả lại chỉ dựa vào ước lượng.

Hắn đã cố tình tính nhanh hơn một chút sau khi biết về khả năng tổ lái của Minh Đa. Sa Thái cũng mong là mình không phải chịu cảm giác ấy một lần nào nữa, nhưng, đó vẫn là tốc độ lái nhanh nhất hắn từng được ngồi trên.



Kĩ năng của Minh Đa quả thực khiến hắn khâm phục.

Mãi đến khi trăng đã lên cao, bọn hắn mới tìm lại được phi thuyền lúc trước. Sau một khoảng thời gian không đụng tới, phi thuyền ấy đã chìm trong một lớp bụi xám, hơi cũ kĩ.

Minh Đa thả tên Dạ Huyết trên vai xuống, tiến đến phi thuyền kia. Hắn không cần kiểm tra bất cứ thứ gì, chỉ đơn thuần thả cho Lôi Huyết được hòa vào trong cỗ máy đã ngừng hoạt động ấy.

Thông qua những kiểm tra từ chính huyết mạch mình, tiếp cận với những vị trí gặp lỗi khi truyền thông tin, hắn thậm chí có thể nắm được những vấn đề hiện tại của phi thuyền này và nó còn chạy hay không.

Một phi thuyền quân sự, không phải là thứ có thể chết máy chỉ trong một hai ngày, nó được củng cố bằng nhiều kĩ thuật, tạo ra độ bền và độ trâu chó nhất định.

Sau một hồi dò xét, Minh Đa nở một nụ cười, nhìn là đã biết có tin tốt. Hắn quay lại phía của đồng đội, cười vui vẻ rồi bắt đầu lên tiếng:

“Phi thuyền ổn, chỉ bị dập móp vài vị trí, lõi năng lượng còn nguyên, chúng ta có thể lên đó và trở về.”

Lưu Tích gật đầu xác nhận. Mấy người bọn hắn lên phi thuyền trước, chất mấy tên lâm tặc vào khoảng trống giữa ghế trước và ghế sau, ghìm chặt bọn chúng phòng khi có tỉnh lại. Sau khi đã kiểm tra kĩ càng, Minh Đa mới bắt đầu khởi động máy.

Từng âm thanh cành cạch vang lên, báo hiệu phi thuyền đã bị hư hại vài vị trí và không còn hoạt động quá trơn tru như trước. Minh Đa nhăn mặt, chầm chậm điều khiển máy, cả phi thuyền bay lên cao rồi vút qua khỏi bức tường Tru Tiên Ma Trận.

Lần này, không cần phải truy đuổi lũ Dạ Nguyệt Bang nên Minh Đa cũng bay chậm lại đôi chút. Hắn lách qua những gốc cây cao đến ngang ngửa bức tường thành kia, nhẹ nhàng, uyển chuyển và mượt mà.

Không phải tự nhiên mà Tru Tiên Ma Trận nằm giữa rừng mà không được mấy ai để ý, thực sự là do cây ở Cấm Ma Lâm quá cao, đã che lấp nhiều phần của đại mê cung này khiến việc nhìn từ trên cao xuống không thể phát hiện được.

Đi được một lúc, đột nhiên Minh Đa reo lên:

“A, có sóng rồi này, xem có tin gì mới.”




Cách ly trong rừng, xa khỏi thế giới văn minh cũng một thời gian rồi, hẳn là có rất nhiều thông tin mà bọn hắn đã lỡ bỏ. Minh Đa nhanh chóng lướt thiết bị, lục tìm các thông tin thực sự quan trọng trong vô số tin nhắn.

Đột nhiên, sắc mặt hắn có chút biến động…

“Tích, tao với mày lỡ mất thi học kì rồi!!” Minh Đa hét lên, phi thuyền chao đảo, Lưu Tích thì cũng sửng sốt không kém.

Đó là một thông báo được gửi từ gần một tuần trước, nói về việc yêu cầu các học viên khóa mới ở Tam Hợp Viện tập hợp để thi sát hạch. Đây là một kì thi thường niên, đánh giá các học viên, mục đích cũng là để người trẻ tuổi biết cố gắng nhiều hơn để đỗ kịp.

“Nhanh lên, nhanh!!!” Lưu Tích cũng hoảng, hét lên.

Và ngay lập tức, mặt Sa Thái và Mộc Phương đều như xám xịt lại… Bọn hắn biết sẽ lại được thưởng thức một chuyến tàu lượn siêu tốc miễn phí và cực kì đau nội tạng.

Không ngoài suy đoán ấy, Minh Đa nghiến răng, căng mắt ra, tập trung cao độ và đẩy vận tốc của phi thuyền lên mức tối đa, bắt đầu luồn lách như dân chơi qua từng gốc đại thụ lớn thật lớn bên trong Cấm Ma Lâm. Người trên phi thuyền bị đảo như rang lạc, mắt như rời ra đến nơi.

Tất nhiên, khi thay đổi vận tốc, thời gian cũng vậy, cả đám bọn hắn đến bến tàu còn trước cả khi mặt trời lên. Minh Đa và Lưu Tích thì như lên cơn sốt, ngóng mãi tàu không đến, riêng Mộc Phương với Sa Thái thì vẫn còn bình tĩnh, nghiêm túc yêu cầu cả bọn về đồn công an gần đó để báo cáo lại nhiệm vụ.

Ném bốn tên đã bị trói chặt lại vào phòng tạm giam, Mộc Phương nghiêng thân người kiều diễm và trưởng thành bên bàn giấy thấp, liên tục viết lên bản báo cáo nhiệm vụ những sự việc đã xảy ra bên trong Cấm Ma Lâm. Nàng là tiền bối, cũng là người có cấp bậc cao nhất cả đoàn, dĩ nhiên sự việc sẽ phải do nàng thống kê.

Lưu Tích và Minh Đa thì đứng ngoài đồn, như đang ngồi trên lửa, liên tục chỉ muốn đi về Tam Hợp Viện.

Sa Thái thì đi lo việc của Thiết Điện Xa. Nhưng không hiểu vì sao, một lúc sau, hắn quay lại, đứng bên cạnh hai tên ngáo lỡ đợt thi học kì này.

“Sao? Anh không lên tàu chuẩn bị trước sao????” Lưu Tích hoài nghi hỏi.




“Tôi bị cắt chức rồi, đúng hơn thì là về hưu non.” Sa Thái cười đầy bất đắc dĩ, đáp lại.

“?!?!” Một vẻ bất ngờ được biểu hiện rất rõ.

“Bí ẩn đã được giải, đã đến lúc để gia đình năm thế hệ chúng tôi dừng lại công việc này. Không phải là tôi muốn dừng, chính tổng bộ đã ra quyết định ấy. Nếu như về đây sớm hơn, tôi có thể xin tiếp tục làm… nhưng mất tích trong Cấm Ma Lâm một thời gian rồi, tổng bộ đã tuyển người mới thay thế luôn.

Tôi được hưởng lương hưu luôn, giờ thì chỉ biết đi tìm một công việc khác chứ biết sao…”

Sa Thái cười gượng, hắn cũng đâu muốn chấm dứt công việc đã được coi là truyền thống gia đình, nhưng, giờ biết sao? Tốt nhất hắn cũng nên chấp nhận sự thật này.

Đúng lúc ấy, một vị mặc quân phục bước tới, không nói không rằng gì đặt vào tay Lưu Tích một chiếc hộp sắt nhỏ. Hắn đưa tay lên chào kiểu nhà binh rồi nói:

“Đó là di nguyện của kẻ sát nhân ấy, xin hãy cẩn thận với viên Phệ Huyết Thạch bên trong, dù đã thấy qua rất nhiều hành hình Phệ Huyết Thạch, đây là lần đầu ta thấy một viên đổi màu.”

Ngay sau đó, Lưu Tích chỉ kịp đưa tay qua trán chào lại, vị mặc quân phục kia đã rời đi.