Huyết Thần Lộ

Chương 17: 17: Phản Công Và Phản Công






Ngơ ngác như một con nai vàng ngáo ngơ, Minh Đa nhìn Lưu Tích.
“Mày?”
“Mày?”
“Vừa có chuyện gì đó rất lạ xảy ra với tao, tao ở trong cái máy tính, tao… tao đọc dữ liệu.

Tao vừa nhìn thấy mạch điện, tao thấy cả thứ gì đó về trụ sở này… Thiết kế, tuổi đời… các thành viên, không, tất cả mọi thứ về trụ sở Tân Huyết Hội ở Tam Hợp Viện đều đã được tao nắm được!” Minh Đa lắp ba lắp bắp nói ra, đủ thứ thông tin xộc vào não hắn quá nhanh khiến hắn chưa thể định hình.
Nói cách khác, Minh Đa đang bị quá tải não.
“Ả ta có khả năng thao túng không gian nhưng chỉ có thể sử dụng trong bán kính 2m xung quanh bản thân, mày có thể tránh khỏi những đòn khóa của ả nếu biết giữ vị trí.

Còn nữa, ả chỉ có thể khóa tối đa ba đồ vật.
Hắn chưa từng sử dụng Huyết Khiển để tạo ra vũ khí trước camera bao giờ, có thể hắn rất yếu mặt đấy.

Hãy tước vũ khí của tên khốn mắt xanh ngọc kia và mày có thể thắng!”
“Sao mày tiến hóa thành thiên tài được thế?” Lưu Tích tròn mắt nhìn Minh Đa nói.
“TAO KHÔNG BIẾT, TAO CŨNG ĐANG KHÔNG BIẾT CHUYỆN GÌ VỪA XẢY RA!” Minh Đa hét lên.
Lưu Tích lại đứng lên một lần nữa, những thông tin vừa rồi rõ ràng là vàng ngọc ở thời điểm này.
Hắn điều khiển từ cơ thể ra mười lăm mũi huyết tiễn bay lơ lửng xung quanh bản thân rồi lại tiến hành phản công.

Hoàng Thao định áp sát, Lưu Tích ngay lập tức đổi hướng.

Hắn nhắm vào nữ hắc y nhân kia trước.
Rụt!
Rụp!
Rụp!
Ba mũi huyết tiễn được điều khiển tấn công thẳng đến nữ hắc y nhân.

Theo phản xạ, ả điều khiển Không Gian Chi Huyết xuyên qua không gian để giữ chặt ba mũi huyết tiễn ấy.

Ả đã đến giới hạn thao túng đồ vật và Lưu Tích nhân cơ hội ấy lao thẳng đến.


Chỉ ba đồ vật, hắn là đồ vật thứ tư trong vùng không gian này và ả không thể chặn hắn lại!
Bonk!
Một gậy thẳng đầu nữ hắc y nhân được đánh ra.
Ngay sau đó, mười hai mũi huyết tiễn còn lại xoáy thành một vòng tròn và điên cuồng tấn công Hoàng Thao.

Thanh kiếm trên tay kẻ mắt xanh ngọc ấy cứ liên tục bị đập vào khiến tay cầm dần lỏng ra.

Hoàng Thao không phải kẻ có kiếm thuật nên kĩ thuật cầm kiếm cực kém, không hề chặt như những kiếm sư được đào tạo bài bản.
Keng!
Kiếm văng khỏi tay Hoàng Thao.

Lưu Tích cũng nhân cơ hội ấy mà vung mạnh Kim Bổng.

Vẽ một đường vòng cung trong không gian, Kim Bổng quật thẳng bụng Hoàng Thao.

Như một con vật, à không, đúng là một con quái thú còn có thể bị Lưu Tích đánh văng, Hoàng Thao cũng văng đi như vậy.
Sau khi cả combo đòn tấn công kết thúc, Lưu Tích đáp xuống, thở dốc.

“Mày không hồi phục được tay à!” Minh Đa hét lên.
“Tao đang thiếu máu.” Lưu Tích thở dốc, đáp lại.
Thuần Huyết thì ở đây không có bất kì ai, hắn không thể xin máu của ai được.

Nếu như là Dị Huyết bị mất quá nhiều máu thì trong Tam Hợp Viện cũng có máu dự trữ để truyền bù còn Thuần Huyết thì không.
Bỗng nhiên, từ phía sau, Lưu Tích cảm thấy có tiếng gì đó lạch cạch.
“Mày làm cái gì đấy Đa?!” Lưu Tích hoảng hốt nhìn một cái máy như mai rùa đã được đặt lên lưng mình.
“T-Tao cũng không biết nữa, nhưng khi mày nói mày đang thiếu máu, não tao đột nhiên nảy ra giải pháp này… Chí ít hãy thử một lần!” Minh Đa luống cuống đáp lại.
Trên cái mai rùa kia có rất nhiều cổng vào, dường như là để cắm ống dung dịch.

Đúng là vậy, đây vốn dĩ là một thiết bị tiêm cục bộ dùng cho những trường hợp cần tiêm liều lượng lớn thuốc nhưng Minh Đa đang chuẩn bị dùng nó theo một cách hoàn toàn khác.
Cạch!
Cạch!

Còn nhớ những ống dung dịch đủ màu đủ sắc lúc nãy Minh Đa nhìn thấy không, đó thực ra chính là các mẫu Dị Huyết mà Tân Huyết Hội đang nghiên cứu để lai tạo ra những loại Dị Huyết mới mạnh mẽ hơn.

Tất cả bọn chúng đều được lắp lên cái thiết bị hình mai rùa trên lưng Lưu Tích.
Hỏa Huyết 1 bình.
Băng Huyết 1 bình.
Lôi Huyết tới 1 bình.
Thêm chút Độc Huyết.
Một bình Hương Huyết.
Một bình Quang Huyết.
Một bình Mộc Huyết.
Một bình Sa Huyết.

Lưng Lưu Tích bị phủ kín bởi đủ màu đủ sắc từ những loại Dị Huyết nhiều đến không đếm xuể.

Minh Đa thì tiếp tục lắp, Lưu Tích dần còng xuống vì sức nặng khủng khiếp.

Thế rồi, mãi đến khi tiếng cạch ngừng kêu, Lưu Tích mới cố gượng đầu dậy đôi chút.
“Thí nghiệm đặc biệt, tiêm cao áp 20 loại Dị Huyết vào cơ thể một Thuần Huyết!” Minh Đa hét lên.
Hắn nhìn cái điều khiển có nút đỏ trên tay, ngay lập tức vặn đến mức tối đa.

Tiếng rít của máy ép áp lực vang lên, hai mươi loại Dị Huyết được đẩy vào cơ thể Lưu Tích cùng với tiếng hét đầy thống khổ.

Loại thiết bị tiêm này không tập trung vào một chỗ, cũng không hề tiêm nông dưới da, nó cắm vào tận sâu trong lục phủ ngũ tạng để truyền dung dịch vào.
Lưu Tích cảm thấy rồi, thấy cái nóng rát của Hỏa Huyết đang đốt cháy trong cơ thể, cảm giác tê đi vì cái lạnh của Băng Huyết, rộn rạo từ những tia điện Lôi Huyết, cả xót xa vì bị Độc Huyết gây ra ảnh hưởng, Mộc Huyết đang đâm chồi trong cơ thể hắn, Sa Huyết đang quyện vào huyết mạch hắn, Quang Huyết đang khiến một phần cơ thể hắn sáng lên…
“A!!!!!!!!!!!!!!!”
“A!!!!!!!!!!”
“A!!!!!”
“A.”
“…”
Lưu Tích gục xuống sau chuỗi gào thét như điên ban nãy.


Hắn đang cố gắng điều hòa những loại Dị Huyết vừa tiến vào cơ thể.

Nhưng sau cùng, hắn vẫn cảm giác mình không đủ sức để điều khiển nhiều đến vậy.

Nhớ lúc trước, dù mới chỉ có Cuồng Huyết của Hải Cương bị hút vào cơ thể, hắn đã phải chịu cực nhiều thống khổ, còn lúc này đây, ngay bây giờ, cảm giác chắc chắn là không thể tả nổi.
Chỉ còn một cách!
Lưu Tích dồn toàn bộ Dị Huyết trong máu ra cánh tay trái đã mất.

Chỗ máu mới nhanh chóng cung cấp dinh dưỡng để hồi phục cánh tay ấy theo cách riêng của từng loại.
Nghĩ đi, nếu một tên Hỏa Huyết mang máu nóng như lửa mà lại bị bỏng vì chính máu của mình thì có chấp nhận được không?
Không!
Máu của hắn tạo ra một cơ thể với khả năng kháng lửa!
Tương tự với các Dị Huyết khác, tương tự với hai mươi loại mà Lưu Tích dùng để hồi phục cánh tay trái của mình.

Hai mươi kiểu tế bào khác nhau được tạo ra từ khả năng hồi phục của hai mươi loại Dị Huyết khiến màu da hắn xoáy trôn ốc những màu sắc khác nhau.
“Ha… Ha… Ha…” Lưu Tích thở dốc, ôm cánh tay trái của mình một cách nhẹ nhõm.
Hai mươi loại Dị Huyết đã nằm ở hai mươi phần khác nhau trên cánh tay ấy, phù hợp với tế bào ở hai mươi khu vực ấy nên hắn đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
“Mày… mày thực sự đã chế ngự được hai mươi loại Dị Huyết khác nhau rồi đó Tích! Ôi giời ơi, thật không thể tin được!” Minh Đa hét lên.
Ngay lúc ấy, từ ống thông gió rơi xuống một đoàn người.

Dễ đoán, đó hẳn là những hội viên của Tân Huyết Hội trụ sở Tam Hợp Viện mà khi nãy nữ hắc y nhân đã gọi tới qua bộ đàm.

Bọn chúng ngay lập tức nhận ra Hoàng Thao và giám đốc đang đối đầu với một nam thanh niên.

Ngay lập tức, mọi thứ đều chĩa về phía Lưu Tích.
Đủ loại vũ khí được rút ra, những tia huyết được vận chuyển ra ngoài cơ thể cũng đang thôi diễn ra vô số hình dạng.
“Ta không có thời gian chơi với các ngươi…” Lưu Tích nói.

Ngay lập tức, hắn cắn ngập vào tay trái mình, màu máu lẫn lộn hai mươi loại Dị Huyết chảy ra.

Hắn hóa hình chỗ máu ấy thành một thanh lao dài và nhọn, cố gắng chế ngự sức mạnh bên trong nó.

Nhưng mũi lao ấy liên tục xao động, rung lắc, thay đổi, tựa như nó nằm ngoài tầm kiểm soát của Lưu Tích.
Hắn chầm chậm nhấc tay lên, siết chặt mũi lao.


Sức nóng, lạnh, cái rát, nhộn nhạo, xót xa đều dồn lên bàn tay đang cầm mũi lao ấy.
“Ta sẽ gọi nó là… Súc Vật Diệt Tiễn…”
Nói dứt câu, Lưu Tích cong người, phóng mũi lao đủ màu sắc ấy thẳng về đám hắc y nhân phía trước.

Tiếng nổ vang lên vì những va chạm xảy ra giữa các loại Dị Huyết nằm bên trong mũi lao.

Giữa chúng hình thành phản ứng, vô số hiệu ứng từ các phản ứng được tạo nên.
Chung quy, mũi lao nhỏ ấy đã biến thành cả một chùm năng lượng bắn đi…
Tay trái Lưu Tích xém cháy, đen xì ở bàn tay vì áp lực mũi lao ấy dồn lên cơ thể hắn…
Ừ, Dị Huyết đúng là rất mạnh – Lưu Tích thầm nghĩ.

Nhưng Thuần Huyết không có gì là kém cạnh – hắn tiếp dòng suy nghĩ.
Đùng!!!!!!!!!!
Một mảng phòng thí nghiệm đã bốc hơi và bị xé ra thành những mảnh vụn nhỏ, toàn bộ hắc y nhân văng đi một cách mất kiểm soát.

Nhưng vụ nổ này không phải thứ mà Lưu Tích có thể chịu đựng với tình trạng vừa chịu phản phệ sau khi phóng lao, hắn có thể sẽ dính phải trọng thương.
Rầm!!!!!
Hiu~~!
Đột nhiên, Lưu Tích cảm giác trước mặt mình là một thứ gì đó to lớn và mạnh mẽ đang che chắn hắn khỏi vụ nổ.

Đó là một nữ nhân tóc bạch kim đeo mặt nạ bạc, nàng dang tà áo, nhẹ nhàng đứng trước hắn và đón lấy mọi sát thương từ vụ nổ.

Hắn có thể thấy được tà áo nàng đang đỏ lên như kim loại bị nung, một sức nóng kinh khủng đang phả ra từ vụ nổ.
“Cậu… là ai?”
“Bình thường cậu vẫn gọi tôi là Kim Bổng, hân hạnh được gặp.” Nữ tử tóc trắng đáp lại, kèm theo một tiếng cười khúc khích ở cuối.
Lưu Tích nghệch ra, hắn không thể tin được lời nàng nói nhưng ngược lại cũng cảm thấy ngay lập tức bị thuyết phục, hàng trăm, hàng hàng, hàng vạn kí ức và khoảnh khắc đồng hành cùng Kim Bổng ùa về trong não bộ Lưu Tích.

Hắn hơi rưng rưng khóc, lòng có một niềm xúc động khó tài nào diễn tả.
Áp lực từ vụ nổ dần nhỏ dần, yếu dần, nhưng Kim Bổng vẫn kiên cường dang tay che chở Lưu Tích.
Thế rồi, đến phút cuối, nàng gục xuống, Lưu Tích ngay lập tức lao tới và ôm lấy nữ tử kia.

Sức nóng còn sót lại trên y phục nàng đốt bỏng da hắn, nỗi đau xé da xé thịt liên tục thiêu đốt cơ thể Lưu Tích.
Nhưng hắn không màng…
Hắn bận lo cho người con gái này….