Điểu Nhân gật đầu rồi bay xuống, hắn cần đi bảo lãnh Nguyệt Phú trước. Bước vào đồn công an, trình báo phù hiệu cực kì cao cấp ra rồi cứ thế tóm được Nguyệt Phú ra khỏi đó. Điểu Nhân nhìn tên Nguyệt Huyết kia bước trên phố một lúc, yên tâm rồi mới quay lại.
Đúng hơn là bay lại.
“Có sẵn thời gian học không? Về mấy đứa bạn?” Điểu Nhân hỏi lại Lưu Tích một lần nữa.
“Đã nhắn qua rồi. Bọn cháu sẽ tạm thời tách ra và sẽ tập trung ở vị trí có ủy thác tiếp theo.” Lưu Tích đáp lại.
Điểu Nhân nghiêng người, lắc những khớp xương đã già nua trên cơ thể rồi bắt đầu nghĩ về một địa điểm có thể để cho bọn hắn luyện tập. Sau một hồi động não, kẻ đeo mặt nạ ấy cuối cùng đã chốt được.
“Cách đây khoảng 5 km về phía Bắc, nơi đó có một hang động khá sâu, bên trong thì cũng có nhiều quái thú, nơi đó rất hợp để tập luyện.” Điểu Nhân nói ra, dõng dạc như một lão binh đích thực.
“Chú chọn chỗ xa như thế để thử sức bền khi bay của cháu, đúng chứ?” Lưu Tích hỏi lại ngay lập tức, hơi nhếch miệng lên cười.
“Cứ nghĩ theo cách của mày, chú không quan tâm.” Điểu Nhân đáp.
Với tư cách một người khá là hiểu Điểu Nhân, Lưu Tích biết rõ mình đã đoán đúng. Với một kẻ mang phận lang bạt khắp chốn như Điểu Nhân, việc dừng lại an tĩnh tập luyện nó quá là xa xỉ, vì vậy mọi thứ trên đường đi đối với hắn đều là bài tập.
Lưu Tích kế thừa đức tính ấy, mọi thứ đều là bài tập, ham học hỏi, không bao giờ ngại tiếp thu thêm một bộ môn mới. Hắn hiểu rằng sức mạnh luôn thiếu thốn và cần cố gắng đẻe bù đắp, lười biếng thì mãi không thể khá lên nổi.
Bọn hắn bay qua bầu trời này, Nguyệt Phú với bóng người nhỏ bé trên mặt đất cứ xa dần, xa dần. Có thể nói là rời hẳn khỏi thị trấn ấy thì Điểu Nhân mới đáp xuống. Hắn trực tiếp đứng lên trên một mỏm đá cao và nhỏ, hệt như một loài chim săn mồi đang rình.
Lưu Tích đáp xuống sau đó, có thở dốc, thực sự là như vậy. Hắn ít khi bay đường dài mà thường chỉ bứt tốc trong khoảng cách ngắn. Có thể nói đây là một trong những đường bay dài nhất từ trước đến nay của Lưu Tích.
“Chú thấy mày yếu khi đi đường dài.” Điểu Nhân nói thẳng.
“Vâng…” Lưu Tích thở dốc, đáp ỉu xìu.
“Chú quan sát mày bay thì nói chung kĩ thuật khá giống mấy loài chim nhỏ, kiểu chim ruồi hoặc chim sẻ. Bứt tốc thì rất nhanh, tiện cho việc đảo qua đảo lại, nhưng xét về đường dài và tốc độ trung bình thì lại không quá vượt trội.” Điểu Nhân phân tích những gì hắn cảm thấy.
“Hiểu.” Lưu Tích gật đầu tiếp thu.
“Cảm giác như cánh mày đập với mục đích là “không rơi xuống” hay “không bị trúng đòn”. Nói chung cánh đập khá gượng, nó chưa thoát được cái động tác. Chú thì không biết phải tả rõ cho mày thế nào, nhưng đại khái là như vậy.
Khi mày cất cánh, mày là một cánh chim, mày phải thiên biến vạn hóa sao cho phù hợp với những gì mày sẽ phải trải qua. Mày không được cứng nhắc, không được ép rằng chỉ được bay kiểu này, đừng tù túng như thế, nghĩ rộng ra.
Bây giờ, từ vách núi này sang vách núi kia, chú chỉ cho phép mày đập cánh một lần duy nhất.”
Điểu Nhân chốt lại một câu nặng trịch, đặt áp lực lên vai Lưu Tích. Nhưng tên Thuần Huyết họ Lưu này không cảm thấy đó là một yêu cầu gì quá đáng. Điểu Nhân đã bay suốt bao nhiêu năm, thậm chí thời gian hắn trên trời có khi còn nhiều hơn thời gian Lưu Tích đứng dưới đất.
Điểu Nhân ra yêu cầu, không phải là đánh đố, điều đó có khả thi.
Và để minh chứng cho việc những gì mình muốn Lưu Tích làm là hoàn toàn có thể thực hiện được, Điểu Nhân nhún người khỏi mỏm đá, đổ cơ thể ngang ra và sải cánh đầy điêu luyện. Lưu Tích nhìn theo, cả không gian này chỉ vang lên một tiếng đập cánh ngắn củn.
Thế rồi, Điểu Nhân đáp xuống đầu bên kia. Tất cả chỉ trong một cái đập cánh.
Lưu Tích bất ngờ chứ. Hắn chưa từng nghĩ có thể tối đa hóa hiệu quả trong một cú đập cánh như vậy. Cứ tưởng tượng mỗi lần như thế hắn chỉ tốn một lượng thể lực cho một lần đập, hắn có thể đi được một quãng đường dài hơn lúc trước rất nhiều lần.
“Gió cũng quan trọng, hãy để ý đến dòng khí xung quanh mình. Không con cá nào có thể rẽ ngược dòng cả đời, không thứ chim nào chưa từng nương hơi gió, mày và chú đã nguyện bay, cũng phải tập đặt mình vào luồng gió.” Điểu Nhân nói vọng sang.
Lưu Tích gật gù đầu, lấy hơi lên, sẵn sàng tinh thần cất cánh. Hắn nhảy khỏi mỏm đá ấy, gió lùa xuống dưới cánh như đang đẩy. Hắn muốn đập cánh ngay nhưng lại dừng lại. Lưu Tích lặng mình, cảm nhận những luồng khí đang va đập lên cánh.
Hắn bắt đầu mất độ cao, nhưng cùng với đó, cảm giác về các dòng khí khác nhau cũng rõ ràng lên. Có dòng muốn đẩy hắn xuống, hắn nên tránh tạo ra mặt tiếp xúc quá lớn, có dòng muốn nhấc hắn lên, hắn lại càng phải bám theo.
Phập!
Cánh đập rồi, lần đập cánh đầu tiên và cũng là cuối cùng của nhiệm vụ này. Lưu Tích vút lên theo đường chéo, tốc độ tăng một cách đột ngột nhưng độ cao cũng không hề kém cạnh. Hắn đã vượt qua một quãng đường mà trước đây phải tốn 5, 6 lần đập cánh để hoàn thành.
Rập.
Loạng choạng đoạn cuối một lúc, Lưu Tích đáp xuống bên cạnh Điểu Nhân. Không gian im lặng, nhưng cả hai bọn hắn đều cảm nhận được sự sảng khoái của thành công. Lưu Tích vô thức cười, nhận ra mình đã thành công.
“Còn phải luyện thêm, nhưng sải cánh như ưng thế là tốt rồi.” Điểu Nhân đưa ra nhận xét.
“Vâng, thế cái này chính là hang động mà chú nhắc đến sao.” Lưu Tích nhìn xuống dưới, màu đen thăm thẳm của một nơi nằm sâu dưới đất hiện ra trong mắt hắn. Có thể nói nơi này trông khá nguy hiểm.
“Chính là nó.” Điểu Nhân đáp lại.
“Cũng có vẻ căng đấy.” Lưu Tích chêm vào thêm một câu.
“À mà mày có kiếm chưa đấy? Đại kiếm ý? Chậc, nếu giờ mà không có chú bắt mày bay vài trăm cây số đi mua.” Điểu Nhân đột nhiên nhớ ra một điều quan trọng.
Rủ nhau đi tập kiếm nhưng không có kiếm, đau đớn thay. Điểu Nhân trước giờ vẫn biết Lưu Tích có một cây gậy khá đỉnh, nhưng đó cũng chỉ là gậy, không thể coi là đại kiếm được. Chuyến lần này, có lẽ phải mất thời gian đi lựa kiếm…
“À, cháu có.” Lưu Tích đáp lại, cười khổ vì chính mình cũng không nhớ ra vụ chuẩn bị kiếm.
Hắn thực ra không có đại kiếm. Nhưng, trên hết, hắn có một Kim Tộc bên cạnh, có Vũ Ngân Nhu với khả năng biến hóa thành vô số loại bình khí khác nhau. Nàng thì vẫn dõi theo hắn, cũng nghe hết những gì hắn nói với Điểu Nhân nãy giờ.
Lưu Tích rút mảnh sắt nhỏ trong túi áo ra, trong nháy mắt, một thanh đại kiếm hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Thực sự là rất vi diệu, nhưng nói chung lần đầu biến thành đại kiếm của Vũ Ngân Nhu còn chưa được quen lắm, trông dáng kiếm chưa thoát được lên một vẻ oai phong.
Vẻ ngoài của thanh kiếm này chỉ đủ để đạt đến mức tối thiểu của khái niệm đại kiếm, nhưng về chất lượng, có thể coi đây là hàng thượng phẩm, chắc chắn là như vậy.
“Thôi thì cũng được, sẵn sàng tập chưa?” Điểu Nhân nhìn một lượt thanh đại kiếm này, có thể nói là lộ rõ một vẻ không quá hài lòng. Hắn cũng muốn mua cho Lưu Tích một thanh ra trò để có điều kiện tốt nhất, nhưng bây giờ bắt tay vào tập luôn mới là ưu tiên hàng đầu.
“Luôn luôn mà chú, luôn luôn sẵn sàng.” Lưu Tich siết đại kiếm trên tay, nói.
“Vậy thì nhảy xuống, đến gần dưới mới được vung cánh, tập làm quen với những cú bổ nhào của loài chim ưng chim cắt đi.” Điểu Nhân nói rồi tiên phong lao người thẳng vào màn đêm bên dưới.