Bọn hắn lại lên phi thuyền, bay là là gần mặt đất đến đỗ ở trong nhà kính kia. Nhưng vừa đáp xuống đất, nhìn sang con rạch nhỏ dẫn nước đã không thấy dồi dào như trước rồi. Khi nãy, lúc mới thông xong đường nước, mọi thứ vẫn còn ào ạt đầy sức sống.
Giờ nhỏ giọt như cạn nước.
Nhìn dọc theo đường con rạch này, ở phía kia, lũ quái thú lại xuất hiện, không những thế mà ngay cả một cái đập hoàn toàn mới được dựng bằng gỗ cũng nằm ở đó. Chắc chắn không phải là ảo ảnh vì nó rõ ràng đang chặn dòng nước lại.
Tức là, chỉ trong vài phút ngắn ngủi của phi thuyền bay từ đó về đây, bọn chúng đã xây lại y nguyên con đập đấy một lần nữa?
Thần tốc kiến tạo.
Minh Đa thì sững sờ, Hải Cương ngơ ngáo không hiểu chuyện gì đang diễn ra vì không thể theo dõi còn Lưu Tích thì nhếch miệng cười. Hắn vui vì đã đoán đúng rằng Hương Anh Túc thực sự đặt ra một ủy thác khó nhằn.
Đối mặt với lũ quái thú có khả năng xây dựng gần như là trong chớp mắt như thế, việc giải quyết chắc chắn là không hề đơn giản. Tuy rằng con đập kia không vững chãi, bọn thú này không tấn công nhưng rất khó để có thể giải quyết tận gốc vấn đề này.
“Lên xe, đến đồn công an gần đây để dò hỏi thêm.” Lưu Tích nói, nhảy lại lên phi thuyền.
Minh Đa bấm bấm vài nút để tìm kiếm vị trí của đồn công an gần nhất rồi điều khiển phi thuyền bay thẳng đến đó. Hắn có thể cảm nhận bản thân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cảm giác khi dùng Lôi Huyết lái phi thuyền vẫn còn chưa được chi tiết như lúc trước.
Một lát sau, phi thuyền đỗ xuống trước cửa một căn nhà, thông qua thiết kế bên ngoài có thể nhận ra ngay đây là một đồn công an. Lưu Tích xuống trước, Hải Cương lần mò dựa vào âm thanh xuống sau còn Minh Đa phải lo việc đỗ phương tiện
Trước cửa, có một người đang ngồi gác, Lưu Tích thoáng thấy ánh mắt đối phương khinh thường kẻ Thuần Huyết như hắn. Hắn lấy một hơi sâu, rút phù hiệu phó đô đốc ra trước mặt người đang ngồi gác kia.
Ngay lập tức, thái độ của tên kia đã xoay chuyển. Hắn đứng phắt dậy, đưa tay qua trán chào kiểu nhà binh và Lưu Tích cũng làm điều tương tự, tôn trọng đối phương chứ không xa cách. Người kia có vẻ không biết phải nói gì thêm, cứ ầm ừ vài tiếng như bị ngượng.
“Về vụ cái đập do lũ quái thú xây nên, đồng chí có thông tin gì không?” Lưu Tích lên tiếng trước vì không thấy người kia có ý kiến gì.
“À, có, có, mời ngài vào trong, chúng ta sẽ nói chi tiết về vụ đó.” Người gác cửa đáp lại, hơi rối lên.
Cánh cửa của đồn này mở ra, bên trong còn vài ba người nữa. Lưu Tích cùng cả bọn tiến vào, được người kia chỉ dẫn đến tận nơi là phải ngồi ở ghế nào. Sau đó, khi nhìn thấy các vị khách quý đã yên vị, tên gác cửa kia mới bắt đầu nói:
“Vậy là ngài muốn biết thêm về lũ quái thú dựng đê đập đúng không?”
“Ừ, bọn tôi muốn biết vì sao nó lại xây dựng nhanh đến thế.” Lưu Tích đáp lại.
“Bọn quái thú này được gọi là Hải Li, chúng được sinh ra với bản năng về xây dựng các công trình bằng gỗ. Nói chung thì tốc độ đốn hạ cây của bọn chúng có thể được tính bằng đơn vị giây, khả năng lập ra đê đập thì cũng chỉ vài giây nếu như có số lượng đủ lớn. Bọn chúng phiền toái ở chỗ có tốc độ rất nhanh, gặp địch là lẩn trốn nên không thể giết được.
Có lẽ là do chúng tôi yếu kém, không thể giết được chúng, nhưng trước đây bọn tôi đã từng xuống vị trí đó lập trại. Cứ mấy phút lại vác đồ ra đẩy vỡ đê, cứ liên tục như vậy nhưng bọn nó vẫn không bỏ cuộc. Sau một khoảng thời gian thì cấp trên bảo từ bỏ vì nếu cứ để người ở đây thì trong khu vực thị trấn không có đội trị an.
Chuyện cũng dừng lại ở đó, các ngài giết bọn chúng luôn thì tốt.”
Người kia nói một hồi rồi dừng lại, dáng vẻ có thể nói là bất lực. Hoặc cố tỏ ra bất lực? Không thể rõ được, nhưng qua lời kể này thì vụ của lũ quái thú ấy gần như đã bị từ bỏ rồi. Cái ủy thác này đã là một ủy thác chết, không đáng để thực hiện với một vùng hẻo lánh phía Đông.
“Lý do mà bọn chúng một mực đắp đê làm gì?” Lưu Tích hỏi.
Xét ra thì đắp đê vừa mệt vừa nguy hiểm, bọn chúng không việc gì phải cố chấp như thế vì một việc vô ích cả, nói cách khác, chắc chắn có lý do để bọn chúng đắp đê.
“Bọn tôi chưa từng tìm hiểu sâu về vụ đó. Ủy thác là khơi thông dòng chảy chứ có phải lo việc của Hải Li đâu, việc gì phải quan tâm đến chúng.” Người kia đáp lại.
“Nhầm rồi, đáng nhẽ việc này có thể giải quyết theo một cách rất đơn giản là đằng khác…” Minh Đa vừa bấm điện thoại vừa nói. Hắn dường như đã tìm ra đáp án cho vụ việc lần này.
Người của đồn công an dù muốn kêu là “chẳng có giải pháp nào đâu” nhưng chỉ biết im lặng. Nói gì thì nói, trước mặt hắn là hai phó đô đốc, muốn ý kiến gì thì cũng không được lỗ mãng, hơn nữa, hắn cũng muốn biết bản lĩnh của những kẻ được coi là chìa khóa của thế hệ tiếp theo ra sao.
“Theo nghiên cứu về loài này thì bọn chúng ăn gỗ, tiêu hóa các loại thực vật rất tốt, thức ăn chủ yếu chính là những cây mọc trên mặt đât, có thể nói cái gì mang danh cây thì chúng đều ăn được.
Nhưng con non không có cơ chế tốt như thế, bộ hàm của chúng còn yếu, răng còn nhỏ, không thể tiêu hóa và nhai được những mảnh gỗ cứng như con trưởng thành. Vì lý do trên, chúng được chăm sóc đặt biệt với một chế độ ăn đặc biệt.
Muốn cho gỗ mềm ra, có thể ngâm nước. Nhưng cũng tùy loại, có loại càng ngâm thì càng mượt bóng, có loại càng ngâm thì càng bở. Thứ mà Hải Li làm đó chính là tạo ra một con đập để điều khiển dòng chảy của nước bằng các loại gỗ cứng chắc, sau đó để gỗ mềm trong nước để nó bở ra.
Nếu ngâm mà để gỗ trôi sông thì không ổn, chung quy thì cái đập nước ấy có tác dụng giữ cho những khối gỗ không bị trôi đi. Cũng rất hiệu quả và đáng để khâm phục khả năng kiến tạo của bọn chúng. Tất cả những gì chúng làm là để tìm ra những thớ gỗ mềm cho con non ăn.
À mà gỗ ngâm phải ngâm trong nước lưu động như sông hoặc kênh, rạch chứ không ngâm trong hồ ao tù. Gỗ này là gỗ để cho con non ăn, ngâm trong ao tù sẽ khiến gỗ bị mục nhanh hơn chứ không có tác dụng làm mềm.
Túm cái váy lại, bọn chúng làm như vậy vì trong đàn có con non và đó là nơi có nước lưu động duy nhất mà chúng ở gần.”
Minh Đa thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng chốt lại một câu. Mấy người trong đồn công an đều cảm thấy thán phục, bọn hắn trước giờ chưa từng nghĩ xa đến mức này. Lưu Tích thì gật gù, coi như vấn đề này đã tìm thấy gốc rễ, chỉ còn hướng giải quyết mà thôi.
Tên Lôi Huyết tên Đa nhìn sang thằng bạn của mình như thể muốn nói hắn đã nêu nguyên nhân, giờ Lưu Tích phải lo phần tìm giải pháp. Sau vài tích tắc nghĩ ngợi, cân đo đong đếm vài lựa chọn, Lưu Tích cuối cùng chỉ chốt được một cái coi là khẳng khái nhất, rành mạch nhất và cũng đơn giản nhất.
“Có cuốc hay xẻng không?” Lưu Tích hỏi đồn công an này.
(Hải Li là hải li, nhưng cũng không phải hải li. Hải Li là quái thú được xây dựng trên con hải li bình thường, vậy nên đừng nói tôi bịa thông tin về loài này, vốn dĩ tôi đang nói về Hải Li chứ không phải về hải li.)