“Hiện tại, các cơ quan chức năng vẫn chưa thể tìm ra thủ phạm đứng đằng sau vụ án về tòa tháp Kinh An Trụ - thứ được coi là bản sao thời hiện đại của thánh địa Thiên An Trụ. Việc bốc hơi hoàn toàn một công trình như vậy đã tạo ra một cơn địa chấn lớn với Viêm Gia, không ngoa khi nói đây chính là một cú níu chân bất ngờ, kéo Viêm Gia thụt lại trên cuộc đua ngũ đại gia tộc.”
Tiếng của ti vi liên tục vang lên, chuyển kênh cũng vô ích vì tất cả mặt báo đài hiện nay đều chỉ đưa thông tin nóng sốt này. Một tòa tháp được Viêm Gia đầu tư xây dựng biết bao năm, chưa kịp khánh thành đã bốc hơi triệt để, đó rõ ràng không phải chuyện có thể cho qua.
Cũng như Ngọc Gia với cái giếng, Viêm Gia tự hào xưng mình canh gác thánh địa Thiên An Trụ, tự bỏ tiền ra xây dựng một bản sao của nơi đó, nhỏ hơn, đặt tên là Kinh An Trụ. Biết bao nhiêu tiền của nghiên cứu và kiến tạo, cuối cùng cũng đổ sông đổ bể.
“Ngươi chơi lớn thật đấy.” Một âm thanh vang lên trong màn đêm trước cái ti vi.
Hoàng Thao đặt người một cách nặng nề xuống ghế, đưa tay vớ lấy một lọ thuốc bổ rồi nốc vài viên. Hắn nhắm mắt, tận hưởng cảm giác tan ra của mấy viên thuốc ấy như thể đang thưởng thức một cốc rượu ngon. Thế rồi, hắn lại ho, nội thương của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
“Tiêu diệt Kinh An Trụ, loại bỏ khả năng đào sâu nghiên cứu Thiên An Trụ, thử tầm cỡ sức mạnh Lưu Tích, giết Lưu Tích. Trong số 4 mục tiêu đấy, ta mới chỉ đạt được ¾.” Hoàng Thao đáp lại giọng nói trong bóng tối.
“Hiếm thấy kẻ nào như ngươi, quả thực là như vậy, tiếc rằng ngươi không hướng đến việc cống hiến cho Huyết Giới.” Giọng nói kia lại vang lên.
Hoang Thao im lặng, nhấp một hơi nước thật sâu và dài. Hắn nghĩ về lúc hắn bắt đầu, nghĩ vì sao hắn lại có ngày hôm nay, càng nghĩ, dường như hắn càng chẳng lung lay. Mất một lúc im lặng, hắn đáp:
“Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Trái ngược với Lưu Tích, một kẻ mà đối với Hoàng Thao mà nói thì quá ôm đồm, quá bao đồng, quá tốt để có thể phát triển sức mạnh lên một tầm cao mới. Đối với Hoàng Thao, Lưu Tích là cây trồng đất tốt nhưng chỉ muốn ra quả ra hoa cho đời, không muốn vươn lên làm bá chủ cánh rừng.
“Nói thế cũng được thôi, vậy giờ ngươi định thế nào?” Giọng nói trong bóng tối đáp lại.
Tư tưởng của Hoàng Thao không hiếm, chỉ là tư tưởng đủ mạnh đến mức hành động như hắn thì lại hiếm. Nói ra được câu đó mà không làm, số người đó có nhiều lắm nhưng nói được làm được, tính toán được, sắp xếp được, số người đó lại chẳng mấy có ai.
Vì vậy, giọng nói này sẽ không phán xét Hoàng Thao.
“Tiến đến bước thứ hai của kế hoạch, bắt đầu thám hiểm vạn giới.” Hoàng Thao nói, ho khù khụ, vết thương trong cơ thể vẫn còn rất rõ ràng.
Hắn lại nốc thuốc, lại uống nước rồi ngả người ra ghế. Hắn cũng cần nghỉ ngơi trước khi tiến vào bước hai của kế hoạch này. Hoàng Thao thở từng nhịp nhẹ như cố điều khiển tâm trạng mình, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ ấy, hắn sẽ được thư giãn.
“Mà này, ngươi không nói cho Lưu Tích về giới hạn của ngươi, đúng chứ?” Giọng nói trong màn đêm đột nhiên lên tiếng.
“Không, ta có sơ hở nói ra bản chất năng lực nhưng rốt cuộc thì không nói ra giới hạn của mình.”
“Cách ngươi gian lận giới hạn, ta nể phục phương pháp đó.”
“Cảm ơn, giờ để ta ngủ đi.”
“Ok.”
Không biết bao lâu đã trôi qua, Hoàng Thao tỉnh giấc, khắp người đau nhức. Hắn đã biến đổi một phần nên không còn quá giống với Thuần Huyết nữa, khả năng hồi phục đã giảm mạnh khi nhận được năng lực mở cổng không gian.
“Mấy ngày rồi?” Hoàng Thao trong cơn mơ màng hỏi.
“Khoảng ba ngày.” Giọng nói kia ngay lập tức đáp lại.
Lại tiện tay nốc thuốc và uống nước, hắn nhấc người ra khỏi ghế. Hoàng Thao còn mệt, còn đau, nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn tiếp tục đứng dậy. Hắn còn mục tiêu phải theo đuổi, còn Lưu Tích phải giết. Tên đó vươn vai một cái, vớ tay lấy cái điều khiển phi thuyền.
“Nào, đã đến lúc ngươi phải rời khỏi chỗ này rồi.” Hoàng Thao nói với màn đêm của căn phòng này.
“Được rồi… đổi nhà thôi.” Bóng đêm lên tiếng.
Đột nhiên, cả căn phòng này sáng bừng lên. Không phải vì ánh đèn đột nhiên xuất hiện mà bởi bóng đêm đột nhiên rút đi. Hoàng Thao nhìn khối vật chất đen thui đang từ từ bò lên tay mình, cũng không lộ ra bát ngờ gì trên mặt, tựa như việc này đã là rất bình thường, chẳng có gì đáng nói.
Mặt hắn xuất hiện một đường gân đen, một bên đồng tử hóa thành u tà. Hoàng Thao có thể cảm nhận bóng đêm kia lại trí ẩn trong tâm trí hắn, lải nhải những việc hắn còn suy nghĩ, làm cố vấn cho các quyết định của hắn.
Nói chung, bóng đêm này là một phần rất quan trọng của Hoàng Thao, cũng là thứ đã đóng góp một phần công sức để tạo nên Hoàng Thao của ngày hôm nay. Bình thường thì hắn sẽ để bóng đêm này ở căn phòng này, không để bất kì ai phát giác thân phận của hắn có gì khác biệt, đóng giả hoàn hảo là một phó giám đốc ngoan ngoãn của một chi nhánh Tân Huyết Hội.
Còn lúc này, hắn chẳng cần phải nghĩ đến những thứ như vậy nữa, đằng nào thì hắn cũng chuẩn bị rời Huyết Giới.
Từng bước một, Hoàng Thao đi tới một hầm bí mật. Đây không có gì quá đặc biệt cả, chẳng có tường cao hào sâu, chỉ là khu vực này khá hẻo lánh nên không mấy ai biết đến, đây chính là căn hầm bí mật của hắn.
Bấm điều khiển trên tay, một âm thanh vang lên.
“Phi thuyền quân sự mà ngươi thó được từ đợt trước đúng không?” Giọng nói của bóng đen vang lên.
“Chính nó đó.” Hoàng Thao đáp lại.
“Phải được gia cường gì đó thì mới có thể vượt tầng khí quyển chứ?”
“Đã gia cường rồi, có thợ làm mà.”
“Nếu thế thì được, ta không muốn chết đâu.”
Hoàng Thao bỏ qua lời của bóng đen, lật tấm vải phủ ra và một phi thuyền cực kì cứng cáp hiện ra. Trông nó, chỉ cần nhìn thôi người ta cũng có thể thấy được nó đang được gia cố các mặt kính, những phần tiếp xúc, những mảng lớn trên thân đều được độ thêm để có thể chịu được môi trường chân không.
Đã rất lâu rồi, kể từ khi có người rời Huyết Giới để đi đến đâu đó ngoài kia, vì vậy, công nghệ chế tạo phi thuyền vũ trụ của Huyết Giới không phát triển. Cái phi thuyền chắp vá này cũng chỉ là gắng gượng, thực thì có rất nhiều rủi ro.
Nhưng liều thì ăn nhiều. Hoàng Thao tuy không phải dạng máu chó, nhưng nếu bước này không dám bước thì kế hoạch của hắn sẽ mãi không thể thành công. Ở Huyết Giới, chắc cũng không có quá nhiều tàu vũ trụ có thể vượt qua chất lượng của thứ tạm bợ này.
Hắn ngồi vào khoang, lái vút đi.
Tầng mây, hắn bắt đầu chạm tới, phi thuyền bắt đầu cảnh báo về việc ra khỏi nơi có không khí. Nhưng thứ này đã được trang bị bình dưỡng khí nén, có thể chịu đựng được. Hắn tiếp tục bay, nồng độ oxi bên ngoài hiển thị trên mặt đồng hồ liên tục giảm không phanh.
Thế rồi, hắn nhìn thấy những đường pháo đang bắn tới đây và hệ thống cảnh báo kêu ing ỏi. Đó dĩ nhiên là một cơ chế chống kẻ xâm nhập và đào tẩu. Trừ khi có phi thuyền lớn và nặng đô như cỡ của Thạch Tộc, một nhát pháo trúng thôi cũng đủ để hắn nổ banh xác.
Pụp!!
Cả phi thuyền lẫn người được dịch chuyển một quãng, vẫn chưa ra khỏi vùng pháo bắn.
Pụp!!!
Pụp!!
Pụp!!
Liên tiếp, Hoàng Thao bắt đầu toát mồ hôi, mặt lộ ra vẻ chật vật khi liên tục mở cổng không gian như vậy. Hắn không gian lận được như trong trận chiến với Lưu Tích, vì vậy, hắn tốn nhiều sức hơn cho vụ rời Huyết Giới này.
Cụ thể, mất tới hơn hai mươi cú nhảy liên tiếp để phi thuyền tiến vào vũ trụ. Ngay khi không còn cảnh báo pháo cao xạ, Hoàng Thao thở một hơi nhẹ nhõm, tiếng ăn mừng của bóng đêm trong tâm trí cũng vang lên. Hắn nhìn về khoảng không mang tên “vũ trụ” trước mặt mình, bất giác chỉ biết thở dài.
“Vậy là cuối cùng ta đã đến được đây…” Hoàng Thao vui mừng nói.