Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi

Chương 7




"Tiểu thư!!!"

Ba nàng quay đầu lại. Ra là một cô bé tầm 12 tuổi. Nhưng sao cô bé đó lại gọi các nàng là tiểu thư.

"Tiểu thư....đây là....."

Cô bé hướng ánh mắt đến Hải Vân.

"Này Tử Tử! Không lẽ..."

Tuyết nói lấp lửng.

"ừ chắc vậy"

Huyết Tử gật đầu một cái như khẳng định. Ý chỉ của các nàng là có lẽ cô bé này là người của cô gái vừa chết.

"em là ai?"

Chưa kịp báo cho cô bé ngu ngơ Hải Vân biết thì nàng đã trả lời mất rồi. Câu trả lời của nàng khiến cho cô bé như rơi xuống vực sâu không đáy. Sau khi kịp hoàng hồn, cô bé khóc òa lên:

"Tiểu thư! Tiểu thư không nhớ nô tì sao? Nô tì là Hương Nhi. Hương nhi của người đây"

Hải Vân mặt nghệt ra. Ai mà biết được chứ (đại ngốc Lâm Hải Vân). Thấy vậy cô bé còn khóc to hơn tuy nhiên Kiều Tuyết đã kịp lên tiếng:

"Cô nương! Tiểu thư của cô bị té đập đầu. Bọn ta tình cờ đi nghang qua, thấy vậy nên cứu. Chắc tiểu thư cô là mất trí nhớ thôi"

Nghe vậy cô bé tên Hương nhi đã ngừng khóc.

"Thật chứ?"

Cô bé quay sang Hải Vân như là để xác nhận.

Hải Vân hiểu ra, gật đầu.

"Tiểu thư làm nô tì sợ quá!!! Đột nhiên em không thấy tiểu thư đâu cả. Tiểu thư mà có mệnh hệ gì em chết mất"

"Không sao, không sao nữa rồi"

Hải Vân ân cần dỗ dành cô bé.

"Vậy sao quần áo của ba người lại lạ vậy?"

Cô bé nô tì cất giọng tò mò.

"Tổ sư con bé này. Có cần để ý kĩ vậy không?"_ Kiều Tuyết rủa thầm trong đầu. Thật rắc rối quá đi. Nếu không phải là vì vụ án thì nàng đã lôi đầu con bé lắm chuyện này ra chém từ đời nào rồi. Tuy nhiên đó chỉ là ý nghĩ. Bề ngoài thì nàng vẫn tươi cười giải thích:

"Sao khi cứu được tiểu thư cô thì chẳng may cả ba bọn ta bị té thành ra rách hết y phục như vậy. Em có thể mang cho bọn ta 3 bộ y phục khác được không?"

Cô bé nô tì gật đầu như vẻ đã hiểu rồi chạy đi đâu đó. Tầm một khắc sau cô quay lại với 3 bộ bạch y trên tay. Ăn mặc xong xuôi, các nàng quay sang cô nô tì.

"Giờ em có thể kể cho ta những gì em biết về quá khứ của ta không? Ta thực sự không nhớ gì cả"

Hải Vân khéo khéo dụ cô bé nói ra quá khứ của cô tiểu thư để dễ dàng hơn trong việc điều tra.

"Dạ. Tiểu thư tên là Lâm Hải Vân. Người là con gái cả, trưởng nữ phủ tể tướng. Phụ thân người là tể tướng đương triều Lâm Hàn Ngọc. Mẫu thân người là chính phu nhân Hoàng Diệp Lan. Sau này khi mẹ người lâm bệnh, phụ thân người có đưa về một cô gái từ Mộng Lâu làm phu nhân. Phu nhân là Mai Ngọc Dụng. Phu nhân ấy vì ghen ghét dung nhan của mẫu thân người nên bà ta đã bỏ độc vào đồ ăn của mẫu thân người hại mẫu thân người chết. Nô tì sinh ra đã được mẫu thân người cứu sống. Khi mẫu thân người chết, người mới chỉ 12 tuổi. Nô tì được mẫu thân người dặn phải chăm sóc cho...người...."

Nói đến đây Hương nhi lại bật khóc. Tuy nhiên cô vẫn nói tiếp:

"Mẫu thân người sau khi chết thì ngay lập tức Mai phu nhân lên làm chính phi, lấy ngay ngày dỗ của mẫu thân người làm ngày tổ chức đại tiệc. Phụ thân người cũng không quan tâm. Trước đó, Mai phu nhân cũng có một người con gái là Lâm Huỳnh My. Nàng ta nhiều lần hãm hại tiểu thư cũng vì ghen ghét với nhan sắc của tiểu thư. Tiểu thư thì chân yếu tay mềm không chống lại được nên luôn phải nhẫn nhục chịu đựng. Hôm nay, khi biết tin người lên núi, nàng ta đã thuê người hãm hại tiểu thư. Thực ra lúc đó tiểu thư có sai em về phủ lấy đồ nên em tình cờ nghe được câu chuyện của nàng ta với một tên hầu. Em sợ hãi vội quay lại ngay nhưng không thấy tiểu thư đâu nữa nên vội đi tìm. May mà người vẫn còn sống"

Sau câu chuyện của Hương Nhi kể, không gian chìm vào im lặng. Thực chất các nàng thấy riêng chuyện xuyên không cũng khó tin rồi. Ai ngờ lại còn cả chuyện tranh dành phu quân, bất chấp thủ đoạn y như trong phim vậy. May mà các nàng có tráo tim thép không dễ rung động. Sau này dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa các nàng cũng nhất quyết không để dính vào vòng xoáy này.