Hắn kính cẩn:
"Lãnh Tuyết công chúa. Thần mừng vì người còn sống."
"Lãnh...Lãnh Tuyết" Kiều Tuyết giật mình, run run. Lãnh...Tuyết...sao? Nàng có quen tên này sao? Lãnh Tuyết...sao cái tên ấy quen thế nhỉ? Lãnh Tuyết...Lãnh Tuyết...Lãnh Tuyết....cái tên đó liên tục bao phủ lấy đầu nàng khiến nàng đau nhức.
"Ngươi....nói ta là....Lãnh Tuyết...công chúa???" Kiều Tuyết ấp úng. Sao hắn lại gọi nàng là Lãnh Tuyết? Tại sao hắn lại nói nàng là công chúa?
"Kiều...Tuyết. Nàng là công chúa?" Thượng Quan Khương quay đầu lại. Nét mặt hắn bỗng trở nên kì lạ hơn bao giờ hết. Có chút bi thương, có chút nể phục...và...có chút xót xa...
"Ngươi nhầm người rồi. Kiều Tuyết không phải là công chúa. Cô ấy là bạn thân của ta, là của ta. Không phải là công chúa của các ngươi" Hải Vân khóc. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chính nàng cũng không hiểu. Công chúa ư? Lãnh Tuyết ư? Nực cười. Cho dù có Lãnh Tuyết công chúa thật đi chăng nữa thì cũng không thể là Kiều Tuyết được. Các nàng là từ một thế giới khác đến cơ mà.
"Kết liễu hắn đi Tuyết Tuyết." Giọng Huyết Tử đanh lại, nàng nói như ra lệnh. Cho dù Tuyết Tuyết không phải là Lãnh Tuyết công chúa mà hắn nhắc đến đi chăng nữa thì kiểu gì cũng sẽ có không ít rắc rối đây. Tốt nhất là nên kết liễu hắn ngay.
Trong phút chốc, lưỡi kiếm sắc bén đã kề cổ Dương Thiêu. Mắt hắn giãn rộng, mở to. Đây...là sự thật sao? Được gặp lại Lãnh Tuyết là tốt. Nhưng mà...tại sao lại gặp trong hoàn cảnh này? Nàng đang kề lưỡi kiếm sắc bén vào cổ hắn.
"Muội...muội..." Hắn nói khẽ, hai hàng nước mắt chực rơi. Lãnh Tuyết là muội muội của hắn, mọi người đều tưởng nàng đã chết từ lâu rồi. Vậy mà giờ đây....
"Ta không phải muội muội của ngươi" Kiều Tuyết nghiến răng, phát ra những lời lẽ phũ phàng không kém phần cay độc.
Nghe thấy câu nói đó, Dương Thiêu bỗng chốc cười lạnh. Người hắn tỏa ra sát khí khủng khiếp.
Từ trên đầu hắn, một cột khói bỗng chốc bay lên. Cột khói đen xì. Nó tụ lại một điểm bên cạnh Dương Thiêu, biến thành một chàng trai tuấn tú vận đồ đen. Dương Thiêu bỗng ngã vật xuống, ngừng thở.
"Dương đệ..." Thượng Quan Hàn Kì bất chấp mình đang bị thương mà hét lớn.
"Hắn chết rồi. Ta chỉ tận dụng thân xác của hắn để trá hình thôi. Ai ngờ lại gặp muội muội ở đây" Tên nam nhân đó cười khẩy.
"Xin tự giới thiệu...ta là Lãnh Hạc Vũ- là sư huynh của muội muội Lãnh Tuyết kia" hắn chỉ tau vào Kiều Tuyết. Tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
"Ta không phải muội muội ngươi" Kiều Tuyết lên tiếng phản đối.
"Không lẽ muội không nhớ ta sao? Không nhớ tới UY PHONG sao?" Hắn nói bằng giọng xót xa, cố tình nhấn mạnh hai chữ UY PHONG.
Hải Vân, Huyết Tử cùng Kiều Tuyết giật thót tim. Hải Vân hai mắt đẫm lệ, quay sang:
"Tuyết...Tuyết...cậu..." Bỗng cổ họng nàng nghẹn lại vì khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống của Kiều Tuyết. Đến người trầm tĩnh như Huyết Tử cũng phải nhíu mày. Uy Phong? Sao hắn ta lại ở đây?
"Vậy muội nhớ Uy Phong?" Hắn thấy biểu hiện của nàng lúc này thò bỗng dưng vui vẻ ra mặt.
Nàng bỗng dưng khóc. Không phải là khóc òa lên, cũng không phải khóc nấc. Mà chỉ là khóc trong im lặng. Hai hàng nước mắt của nàng lặng lẽ rơi, chảy dài, ướt đãm gò má. Rồi nàng khụy xuống, hai mắt nhắm nghiền, ngất đi.
Trong cơn mê man, nàng vẫn còn nghe tiếng gọi:
"Kiều Tuyết!!"
"Tuyết Tuyết!!"
Những âm thanh gọi tên nàng.
Thế nhưng...nàng không thể đáp lại được nữa rồi. Nàng không còn chút sức lực nào cả.
Đúng lúc đó, tại một nơi tối tăm lạnh lẽo, một chú quạ với bộ lông đen xì đến đậu bên vai một nam nhân tuấn tú. Chú quạ cất tiếng nói:
"Kế hoạch có vẻ đã thành công. Ngoài ra chúng ta còn tìm thấy...công chúa"